Trong ngự thư phòng, năm vị đại thần nội các quỳ gối trước long án. Hoàng đế ngồi uy nghiêm trên ghế bành da báo, y thật không ngờ, người của nội các lại đến mau như vậy.
Hoàng đế hờ hững liếc nhìn mấy quyển hồng đầu chiết, tuy rằng cách diễn đạt trong đó không giống nhau nhưng nội dung đều y như một. Y buông tấu chương xuống, thản nhiên nói:
-Tất cả đứng lên đi!
Năm vị đại thần nội các tạ ơn đứng dậy trước tiền điện.
-Các khanh định xử lý ra sao?
Hoàng đế liếc mắt nhìn mấy vị thần tử, thản nhiên hỏi.
Tiêu Thái sư khom người nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, sự việc lần này vô cùng trọng đại, chúng thần không dám tự ý quyết định, nên mới đặc biệt tới gặp Thánh thượng, khẩn cầu Thánh thượng quyết định cho!
-Xin Thánh thượng quyết định cho!
Bốn vị đại thần còn lại cũng khom người nói.
Khoé miệng Hoàng đế khẽ nhếch lên, cười lạnh, y nói:
-Chuyện này mà khó quyết định sao? Tất cả những sự việc từ trước đến nay, không phải đều nhờ các ái khanh vất vả quyết định sao? Vì sao hôm nay lại muốn nhờ trẫm xử lý?
Tiêu Thái sư nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, Hạ tộc dù sao cũng là một thế gia tồn tại đến cả trăm năm ở Yến quốc, tổ tiên cũng là công thần của Yến quốc. Chính vì vậy, sự tình lần này vô cùng trọng đại, chúng thần không dám tự tiện quyết định!
Hoàng đế thoáng trầm ngâm, rồi nói:
-Tổ tiên Hạ gia có công, chuyện này có thực, nhưng Hạ tộc bọn họ cũng đã hưởng thụ vinh quang gần một trăm năm rồi, cũng đã đủ rồi. Hiện giờ, bọn họ không biết làm trung quân đền nợ nước, lại ngầm gây rối, âm mưu tạo phản. Chư vị ái khanh, các ngươi cảm thấy chuyện này còn có cách xử trí nào khác sao?
Tô Quan Nhai nghe vậy, liền dè dặt nói:
-Ý Thánh thượng phải chăng là tru tộc?
Tiêu Thái sư nghe được lời này, khoé mắt khẽ giật giật hai cái.
Tiêu gia và Hạ gia là thông gia với nhau. Vợ của Hạ Học Chi chính là con gái của Tiêu Thái sư, nói cách khác, tru tộc, cũng có nghĩa con gái Tiêu Thái sư chắc chắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Nhưng vào thời điểm này, y có thể nói gì đây?
Chung quy y cũng không thể vì một đứa con gái mà để cả Tiêu gia phải chịu liên luỵ.
Hoàng đế thản nhiên cười, quay sang nhìn Hồ Tuyết Tân:
-Hồ ái khanh, ngươi là người của Đại Lý Tự. Trong Đại Lý Tự có luật pháp của Yến quốc ta. Ngươi hẳn là nắm rõ luật pháp của Yến quốc?
Hồ Tuyết Tân vội trả lời:
-Đúng ạ!
-Tội mưu phản như vậy, theo luật phải xét xử như thế nào?
Hồ Tuyết Tân tức thì nói:
-Tru tộc!
-Đúng, luật pháp Yến quốc đã viết rõ ràng, chuyện này vốn cũng không có chỗ nào khó giải quyết. Chư vị ái khanh vốn đồng tâm sao lại không thể quyết định được?
Hoàng đế thản nhiên nói:
-Chẳng lẽ là vì tổ tiên Hạ tộc có công nên có thể mưu phản? Công đức tổ tiên đã được bọn họ tận hưởng rồi, vinh hoa phú quý suốt trăm năm qua, nếu không nhờ công đức vĩ đại của tổ tiên thì làm sao bọn họ có được như ngày nay? Có công ắt được thưởng, nhưng nếu bọn họ đã phạm phải trọng tội mưu phản thì dù có công đức vĩ đại của tổ tiên cũng phải xử lý theo luật pháp Yến quốc!
Các vị đại thần trong nội các không nói gì.
Những lời này của Hoàng đế chẳng những là xử lý tội mưu phản của Hạ tộc, mà còn muốn cảnh tỉnh các đầu lĩnh thế gia.
Mọi người đều biết nếu là một năm trước, chưa chắc Hoàng đế sẽ buông ra những lời này. Nhưng hiện giờ trong tay y có quận Bột Châu, hơn nữa Tây Môn thế gia diệt vong cũng giúp hoàng tộc khống chế được một phần quận Ngô. Chỉ trong vòng một năm, hoàng tộc mấy lần trải qua biến động, nhờ đó chiếm được rất nhiều quyền lợi. Hơn nữa, thực lực của hoàng tộc cũng mạnh lên rất nhiều.
Hoàng đế đã có thể nói mạnh được rồi.
…
-Thánh thượng, Hạ tộc ở kinh thành rất có thế lực.
Phạm Vân Ngạo bẩm tấu:
-Vi thần lo ngại rằng một khi bọn họ biết được tin tức về quận Nghi Xuân bên kia sẽ vì sợ mất cả chì lẫn chài mà vùng lên phản kháng. Phủ đệ của bọn họ ở khắp nơi có rất nhiều môn khách hộ viện, một khi chẳng còn gì để mất, chỉ sợ bọn họ sẽ làm náo động cả kinh thành!
Hồ Tuyết Tân vội nói:
-Phạm đại nhân nói rất đúng. Lúc trước hai gia tộc Diệp Ngô tạo phản cũng khiến kinh thành hỗn loạn. Nếu không có quân Ngự lâm hành động nhanh chóng thì chỉ e là hậu quả khó lường a!
Hoàng đế nhíu mày nói:
-Hai vị ái khanh có thượng sách gì sao?
Phạm Vân Ngạo tiến lên một bước, kính cẩn nói:
-Thánh thượng, vi thần khẩn cầu Thánh thượng hạ chỉ cho Tú công chúa phái quan viên Đông Hoa Thính tạm thời giám sát các quan của Hạ tộc. Nếu có bất cứ kẻ nào có hành động bất thường, lập tức bí mật bắt ngay. Đợi đến đêm, phong toả kinh thành, điều động Ngự lâm quân, tiến hành bắt quan viên Hạ tộc trong đêm!
Kinh thành Yến có bốn đại môn, năm thiên môn, hợp thành "Cửu môn"!
Ánh mắt Hoàng đế khác thường, nhất thời chưa nói gì ngay.
Kỳ thật trong lòng Hoàng đế phần nào đấy không hài lòng khi nghe Phạm Vân Ngạo nhắc tới Đông Hoa Thính.
Cơ cấu bên trong của Yến quốc, hoàn toàn nghe theo lệnh của Hoàng đế, tuân theo sự sắp xếp của y e rằng cũng chỉ có Hoa Thính. Thậm chí đến cả Cấm vệ quân Hoàng gia Ngự lâm quân cũng bị sức mạnh của các thế gia tác động, tốt xấu lẫn lộn.
Trong lòng Hoàng đế, nội các có thể nhúng tay vào tất cả các sự vụ, nhưng tuyệt đối không được phép chạm đến Hoa Thính.
Lúc này, Phạm Vân Ngạo kiến nghị để Hoa Thính thực hiện nhiệm vụ, chẳng khác nào nội các nhúng tay vào điều khiển Hoa Thính. Chuyện này khiến Hoàng đế không hài lòng chút nào, nhưng y biết đề xuất của Phạm Vân Ngạo lúc này chắc chắn đã được nội các cùng thảo luận và thông qua.
Tuy rằng trong một năm này sức mạnh của hoàng tộc đã tăng nhiều, nhưng chống lại nội các đồng nghĩa với chống lại sức mạnh của các thế gia, hoàng tộc hiện tại vẫn chưa đủ sức a.
Điểm mấu chốt nhất hiện nay, cũng là chuyện quan trọng nhất chính là lẳng lặng tung một mẻ lưới bắt toàn bộ quan viên Hạ tộc, không cho người Hạ tộc gây bạo động ở kinh thành.
Thậm chí nếu các quan viên Hạ tộc có phát động bạo động, cuối cùng nhất định sẽ bị dập tắt, thế nhưng chỉ cần có bạo động, chung quy kinh thành sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái. Gần nhất thì mật thám của địch quốc có thể sẽ nắm lấy thời cơ, gây bất lợi cho tình hình của Yến quốc.
Kinh thành đổ máu, dĩ nhiên là chuyện không có mấy người muốn nhìn thấy.
Sử dụng người của Hoa Thính giám sát Hạ tộc là cách tối ưu nhất để giảm thiểu khả năng phát động bạo loạn của Hạ tộc.
Hoàng đế ngồi trên ghế bành da báo, trầm mặc một lát, cuối cùng y nói:
-Người đâu!
Thái giám hầu hạ đứng ngoài Ngự thư phòng lập tức tiến vào, quỳ xuống nói:
-Có nô tài!
-Mời Tú công chúa đến đây!
Hoàng đế thản nhiên nói:
-Truyền chỉ của trẫm mời muội ấy mau tới đây!
Thái giám nhận lệnh đi ra ngoài, các đại thần nội các nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Hoàng đế trầm ngâm một chút, nói:
-Phạm ái khanh, tối nay bộ binh cũng nên xuất quân. Nên làm cái gì ái khanh biết rồi chứ!
-Vi thần lĩnh chỉ!
Phạm Vân Ngạo cung kính nói.
Hoàng đế khẽ gật đầu, thoáng suy nghĩ rồi nhìn Tiêu Thái sư, hỏi:
-Phía bên quận Nghi Xuân, các ngươi dự định xử lý như thế nào?
Tiêu Thái sư nói:
-Ở đó Hàn Mạc có hai ngàn quân Ngự lâm. Hơn nữa Gia Cát Dân cũng đã bố trí quân thủ vệ khống chế tình hình rồi. Các thủ lĩnh của Hạ tộc đều đang bị giam giữ. Phía bên quận Nghi Xuân chắc chắn sẽ không phát sinh vấn đề gì lớn. Chúng thần định để Hàn Mạc và Gia Cát Dân bắt ngay nhân vật đầu não của Hạ tộc, rồi cho người áp giải vào kinh thành!
Hoàng đế khoát tay:
-Không cần áp giải vào kinh thành. Nhiều người như vậy e rằng trên đường đi sẽ phát sinh biến cố!
Tiêu Thái sư híp mắt, tức thì nói:
-Ý Thánh thượng là muốn xử lý ngay tại chỗ?
-Phái người của Đại Lý Tự và Hình Bộ đến đó điều tra những người có liên quan đến Hạ tộc và…
Hoàng đế dừng một chút, thoáng trầm ngâm, rồi thản nhiên nói:
-Xử lý ngay tại chỗ đi!
Tiêu Thái sư khom người nói:
-Lão thần tuân chỉ!
Hàn Huyền Đạo bẩm tấu: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
-Khởi bẩm Thánh thượng, tình hình lũ lụt bên quận Nghi Xuân đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn còn hơn mười vạn nạn dân chưa thể trở về quê quán ngay được. Phía bên kia đã vài lần thúc giục chuyện lương thực cứu giúp nạn dân chịu thiên tai, thần mặc dù đã dốc hết toàn lực, nhưng lương thực khan hiếm!
Ánh mắt Hoàng đế loé lên vẻ không hài lòng trong thoáng chốc, y nói:
-Trong sổ sách tấu lên, chẳng phải nói trong bát quái vây có giấu rất nhiều lương thực đó sao, trước mắt cứ dùng tạm đi. Về chuyện binh khí giáp trụ, trẫm hạ chỉ lệnh Hàn Mạc tạm thời phái người trông giữ, sau đó sẽ chuyển vào cung, bổ sung vào Hộ bộ.
Hàn Huyền Đạo lập tức lĩnh chỉ.
-Thánh thượng, tình hình thiên tai còn chưa qua, đại bộ phận quan viên ba huyện ở phía đông quận Nghi Xuân đều là người của Hạ tộc!
Tô Quan Nhai bỗng nói:
-Một khi xử lý tất cả bọn họ, nha môn địa phương sẽ bị trống rất nhiều ghế, không tốt cho tình hình thiên tai hiện nay. Xin Thánh thượng hãy định đoạt chuyện này cho!
Các đầu lĩnh nội các tức khắc đều hưởng ứng.
Nháy mắt bọn họ đều ý thức được thế lực của ba huyện phía đông quận Nghi Xuân đã bắt đầu phân chia. Chuyện xảy ra hai lần trước hoàng tộc đều là phe được lợi nhiều nhất, khiến các đầu lĩnh thế gia bắt đầu đề phòng cảnh giác.
Trong lòng các thế gia, sức mạnh của hoàng tộc gia tăng chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ. Vì vậy nhất thời các đầu lĩnh thế gia đều đồng tâm nhất trí, hiện tại bọn họ không thể để hoàng tộc tiếp tục ngư ông đắc lợi được.
Ánh mắt Hoàng đế loé lên kỳ lạ, tâm sự của các đầu lĩnh thế gia này làm sao y có thể không biết cho được.
Y cũng biết, nếu lúc này các thế gia liên kết lại với nhau, hoàng tộc không thể kháng cự được. Cơn lốc chính trị hai lần trước hoàng gia đã nhân cơ hội mà chiếm được rất nhiều quyền lợi, lần này chỉ sợ rất khó có cơ hội như vậy nữa.
Trong ngự thư phòng, không gian yên tĩnh bao trùm tất cả.
Đây là một đề tài nhạy cảm giữa vua và quần thuần, khiến không khí trong ngự thư phòng lúc này vô cùng kỳ lạ.
-Chư vị ái khanh có đề nghị gì không?
Cuối cùng, Hoàng đế đã phá vỡ sự yên lặng này.
Năm đại đầu lĩnh của nội các nhất thời không ai tiến lên nói gì.
Bao gồm cả Hoàng đế trong ngự thư phòng hiện có tất cả sáu người, từng người đều rắp tâm, cân nhắc xem người khác nghĩ gì, muốn gì. Những người này đều là những nhân vật đã trải qua rất nhiều sóng gió trên trường chính trị, ai cũng tâm cơ đầy mình. Tất cả đều biết rằng, lúc này mỗi một câu mỗi một chữ của bọn họ đều vô cùng quan trọng.
Cho nên trước khi tìm được lời nói thật sâu sắc mà kín kẽ, không người nào dám tuỳ tiện nói xằng.
Ngự thư phòng lại một lần nữa chìm trong sự yên tĩnh.
Tình huống như thế này cũng chỉ có thể phát sinh ở một quốc gia có tình hình chính trị kỳ lạ như Yến quốc.
-Rầm!
Một lúc lâu sau, Hoàng đế vỗ long án, vẻ giận dữ trên mặt y không rõ là thật hay giả nữa:
-Đường đường là một Yến quốc to lớn, các ngươi đều là trọng thần của Yến quốc. Gặp chuyện như vậy lại không kẻ nào có thể đưa ra đối sách sao?
Tiêu Thái sư ho khan vài tiếng, chắp tay nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, theo thiển ý của lão thần, cho dù lúc này có cử quan viên đến đấy nhậm chức nhưng nếu bọn họ chưa quen với sự vụ của quận Nghi Xuân, chưa chắc đã làm tốt được.
Hàn Huyền Đạo nói tiếp:
-Thánh thượng, Thái sư nói rất có lý. Thần cho rằng sau khi các quan viên Hạ tộc bị tru di, nha môn địa phương ắt sẽ thiếu quan viên. Nhưng trong nha môn còn có các nha sai, cứ để bọn họ xử lý công vụ, kẻ nào làm tốt thì trọng thưởng, làm không xong sẽ trừng phạt càng nghiêm hơn. Hỡn nữa, ở đó còn có Tư Đồ Tĩnh, Gia Cát Dân, Hàn Mạc, Tiêu Hoài Kim Tiêu đại nhân, còn không ít quan viên trong kinh thành nữa. Chỉ cần bọn họ dốc sức hợp tác, chắc chắn có thể xử lý tốt chuyện thiên tai!
-Tư Đồ Tĩnh?
Tiêu Thái sư liếc mắt nhìn Hàn Huyền Đạo, nói:
-Theo lão thần biết, khi Tư Đồ Tĩnh ở Nghi Xuân đã tiếp tay cho giặc. Trong hồng đầu chiết có nhắc tới chuyện y đã tự tiện điều binh, xem chừng chuyện này Tư Đồ Tĩnh chắc chắn không tránh khỏi dính líu?
Y vừa dứt lời liền có mấy người thầm nghĩ trong lòng:
-Tư Đồ Tĩnh và Hạ gia đi lại với nhau là tiếp tay cho giặc, còn Tiêu gia các ngươi có quan hệ mật thiết với Hạ gia thì gọi là gì?
Tiêu Thái sư nói vậy bởi sau khi y nhìn thấy quyển hồng đầu chiết liền biết ngay rằng Tư Đồ Tĩnh đã phản bội Hạ gia, vì vậy y mới quyết tâm dồn Tư Đồ Tĩnh vào chỗ chết.
Hàn Huyền Đạo cũng đã nhìn đến sổ sách của Tư Đồ Tĩnh, biết Hàn Mạc lần này mười phần có đến tám chín phần là đã khống chế được Tư Đồ Tĩnh, bắt y dâng lên sổ sách, e rằng y đang rắp tâm lấy lòng Hàn tộc mà thôi.
Tuy là tiểu nhân nhưng y vẫn có chút tác dụng.
Vì thế Hàn Huyền Đạo liền lập tức nói:
-Thánh thượng, Tư Đồ Tĩnh có tội hay không tất nhiên phải tra cho rõ. Nhưng lần này tấu lên sổ sách, Tư Đồ Tĩnh đã tra rõ sự thật, cũng coi như là có công lao. Hơn nữa, y đã ở Nghi Xuân nhiều năm, đối với tình hình ở đó, y đặc biệt nắm rõ, có y ở đó giúp giải quyết chuyện thiên tai chắc chắn rất tốt. Y vừa có công lại vừa có tội, nên để sau này xử lý ạ!
Hồ Tuyết Tân cũng tấu lên:
-Khởi bẩm Thánh thượng, hiện giờ là lúc dùng người. Tư Đồ Tĩnh dù có tội nhưng ta cũng có thể để y vừa mang tội vừa tạm thời vì triều đình làm việc. Trước mắt cứ theo lời Hàn đại nhân, tội của y để sau này hãy xử đi!
Hoàng đế thản nhiên nói:
-Vậy cứ làm như thế đi. Trẫm mệt rồi, chư vị ái khanh nếu không còn việc gì thì mau lui xuống đi!
Chúng thần lúc này mới khom người cáo lui.
Nhìn các đại thần nội các cùng rời khỏi ngự thư phòng, Hoàng đế mới âm trầm, nắm chặt tay, nhưng rất nhanh, y lại buông tay ra.
Thêm một thế gia biến mất trên bản đồ chính trị của Yến quốc, đối với hoàng tộc mà nói chuyện này quả là chuyện đáng vui mừng.
Một năm qua, Diệp, Ngô, Tây Môn, Hạ, bốn đại thế gia lần lượt ngã xuống, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác vạn phần khiếp sợ. Tứ gia ngã xuống tuy rằng nguyên nhân chủ yếu đều do tự thân gia tộc đó, nhưng cũng không thể phủ nhận, ít nhiều tất cả đều có quan hệ đến Hàn Mạc.
Có thể nói, nếu không phải vì Hàn Mạc, tứ đại thế gia này có lẽ đã có một kết cục khác.
Nếu Hàn Mạc không vượt qua sơn mạch Lê Cốc mở ra Lê Côc quan, hai thế gia Diệp Ngô chưa chắc đã tan tác. Không phá Lê Cốc quan kia, chiến tranh thắng bại giữa hai gia tộc kia có lẽ vẫn còn chưa ngã ngũ.
Nếu không phải Hàn Mạc đột nhập vào Thất xảo các của Tây Môn gia, hành động ám sát của Tây Môn Lôi Tàng và Nguỵ Quốc Hắc Kỳ sẽ có kết quả như thế nào?
Nếu không phải Hàn Mạc khéo léo vạch trần bát quái vây thần bí, Hạ gia không thể nào diệt vong nhanh như vậy!
Người thanh niên trẻ tuổi tài năng xuất thế này dường như chính là cơn ác mộng của các thế gia, hết thế gia này đến thế gia khác, vì tài năng xuất chúng của hắn mà nhanh chóng tiêu vong.
Hoàng đế dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, một lát sau tự thì thầm nói:
-Hàn Mạc, ngươi quả không khiến trẫm thất vọng. Trẫm muốn ngươi tiếp tục vì trẫm làm nhiều chuyện hơn nữa!
Y muốn mượn đao sắc hành sự!
Đao sắc thường có thể chém giết kẻ thù không chút lưu tình nhưng cũng có thể đả thương chính mình!
A