Tay của Tào Ân đột nhiên dừng lại, tựa như một hình ảnh bị ngừng đột ngột, đôi mắt như làn thu thủy ngơ ngác nhìn Hàn Mạc, cũng không hiện lên sự tức giận mà trái lại, thân thể khẽ run lên, rồi tròng mắt xuất hiện một tia ảm đạm. Hắn rút tay về rồi chậm rãi xoay người đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Không khí trong phòng nhất thời cực kỳ gượng gạo, người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Vô luận thế nào thì đây cũng là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Hàn Mạc thật ra thì cũng hiểu, sâu trong hoàng cung hay trong kinh thành Yến quốc, các quý tộc có một cuộc sống rất hủ bại. Rất nhiều quý tộc vì chán chường tịch mịch, chỉ có thể thông qua tìm kiếm những kích thích tình dục mới lạ để cuộc sống của họ thú vị hơn.
Hắn sớm đã nghe những tên hồ cẩu bằng hữu nói, trong kinh là không thiếu nữ, quý nhân cũng ngầm nuôi trai bao, đủ mọi loại hình tượng của cuộc sống hủ hóa, mà các quan to, các quý tộc cũng nuôi tử sĩ. Thường ngày lấy tính mạng các tử sĩ đó ra cho họ chém giết, đấu đá lẫn nhau để kích thích cuộc sống của họ thêm niềm vui. Về phần nữ nhân thì còn tệ hơn, trong các quý tộc thì dùng để biếu tặng lẫn nhau cũng là điều bình thường.
Cho nên cuộc sống quý tộc rất là hủ hóa, tư tưởng thì ngày càng trụy lạc.
"Chút kích thích" của Tào Ân hiển nhiên chính là "Long Dương chi hảo". Nguyên nhân của chuyện này là do hắn không có đụng chạm nữ sắc lâu ngày, thiếu thốn sự dạy bảo về tính dục mà dẫn đến tình cảnh cực kỳ cổ quái này (Miệ, con hàng này nó gay chứ dạy mà được? - Biên).
Thân là Yến quốc Hầu gia, là quý nhân Vương tộc, Lang giáp doanh Chỉ Huy Sứ Tào Ân, mà lại có một sở thích như vậy, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
…
Hàn Mạc có cảm giác mình đang ở một gian phòng đầy rẫy hơi thở của phái nữ làm hắn thật sự không có dũng khí tiếp tục giả ngu nữa, đang muốn lui ra thì lại nghe Tào Ân dùng giọng buồn bã nói:
- Hàn Mạc, trong lòng ngươi hiện tại đang suy nghĩ điều gì?
Hàn Mạc trầm ngâm, hắn thật không biết phải trả lời như thế nào.
Tào Ân xoay đầu lại, cặp mắt như làn thu thủy ấy tràn đầy vẻ u oán, thanh âm êm dịu nói:
- Ta chán ghét những nữ nhân kia!
Những lời này chẳng khác nào hắn tự thừa nhận mình là Long Dương.
Hàn Mạc đột nhiên cảm giác được Tào Ân thật đáng thương. Để loại tư tưởng quái dị này trong lòng, ít nhất sẽ làm Xương Đức Hầu có suy nghĩ tội ác cùng mặc cảm.
Mặc dù trong thời đại này không thiếu nam nhân có sở thích Long Dương, nhưng trong thế giới có đạo đức thì điều này không thể nào tiếp nhận đương nhiên sẽ bị phỉ nhổ. Cho nên loại người này chỉ có thể âm thầm mà sống, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Mà có tư tưởng như vậy, sẽ không còn hứng thú đối với nữ nhân nữa, không thích hưởng thụ mỹ nhân, không thể nghi ngờ cũng là một điều bi ai.
- Thật ra thì... điều này cũng không quan trọng!
Hàn Mạc kiên trì nói, hắn cũng không muốn vào lúc này lại chân chính đắc tội với Vương tộc quý nhân này. Nếu không, sau này có thể sẽ mang đến cho Hàn gia không ít phiền toái, chỉ có thể hạ mình phục tùng, mang theo một tia ý tứ khuyên lơn:
- Hầu gia, người là nhân trung chi long, ngọc thụ lâm phong! Trong thiên hạ này sợ rằng không thể có nữ nhân nào có thể xứng đôi với người!
- Ngươi thật cho là như vậy?
Khóe miệng Tào Ân nhếch lên một nụ cười khổ, đứng dậy nhìn mấy cây quýt đang trổ hoa bên ngoài cửa sổ bình tĩnh nói:
- Hàn Mạc, lòng của ngươi so với ta nghĩ còn bình tĩnh hơn, lá gan của ngươi so với ta tưởng tượng còn lớn hơn!
Hắn tất nhiên là ám chỉ Hàn Mạc không bị mị thuật của hắn mê hoặc hơn nữa dám nói thẳng chuyện về Long Dương.
Hàn Mạc trong lòng oán hận nói:
- Nếu là tâm không bình tĩnh, chẳng lẽ chờ ngươi cái tên Lesbian (A Bư: BĐ) này chiếm tiện nghi à?
Nhưng ngoài thì miệng cung kính nói:
- Hàn Mạc quả thật cho rằng như thế! Lấy phong tư của Hầu gia, không thích nữ nhân tầm thường cũng không phải là điều không thể lý giải.
- Thì ra là ngươi cũng là người hiểu biết!
Tào Ân sâu kín thở dài nói.
- Hầu gia khí chất thanh nhã lịch sự lại anh tuấn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ tìm được một mỹ nhân vừa ý!
Hàn Mạc biết tâm tư của Tào Ân hôm nay không thể đến gần nữ nhân, nói hắn tiêu sái anh tuấn thì được chứ tuyệt đối không thể khen hắn xinh đẹp.
Quả nhiên trong mắt Tào Ân nổi lên vẻ vui mừng, cảm kích nhìn Hàn Mạc một cái rồi sau đó nhìn một cái lá bị gió thổi rụng trong sân, sâu xa nói:
- Hàn Mạc, ngươi nhìn lá cây trên cây xem! Lá cây xanh biếc, chính là thời gian tốt nhất nhưng mỗi một lá cây cuối cùng rồi cũng có lúc héo tàn!
Dừng một chút, hắn cảm khái nói:
- Tựa như con người khi còn sống, luôn luôn không nghĩ đến chuyện chết đi. Nhưng thời gian trong chớp mắt so với ý nghĩ con người còn nhanh hơn! Đợi đến thời khắc chết đi nếu như quay đầu lại chẳng qua chỉ là bi ai, lúc đó cũng không có gì thú vị…
- Vâng!
Hàn Mạc chỉ có thể trả lời:
- Hầu gia nói rất đúng!
- Cho nên ta vẫn cho là nếu sống thì nên đi làm chuyện của mình muốn làm, ít nhất làm cho mình vui vẻ một chút!
Tào Ân khẽ than, rồi khôi phục lại thanh âm mang theo sự quyến rũ như cũ, khuôn mặt tuyết trắng hiện lên một phiếm đỏ ửng, mỹ mâu chuyển động liếc Hàn Mạc một cái rồi nhẹ nhàng nói:
- Có một số việc phải đợi qua nữa mấy năm, chờ ngươi trải qua một số chuyện rồi ngươi sẽ hiểu!
Hàn Mạc không nhịn được mà hỏi:
- Điều này… Hầu gia cho tới nay vẫn vui vẻ sao?
Tào Ân lộ ra vẻ mờ mịt nhẹ nhàng nói:
- Ta có vui vẻ không? Không, ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này!
Hàn Mạc nhìn thấy thần sắc mờ mịt kia của Tào Ân mà không khỏi sửng sốt. Hầu gia này xem ra cực kỳ tình cảm, ở trước mặt của mình thế nhưng lại tỏ ra tâm tình mềm yếu.
- Có lẽ... thay đổi một chút sẽ làm cho mình vui vẻ hơn…?!
Hàn Mạc không muốn chờ lâu chắp tay nói:
- Hầu gia mời người trước tiên nghỉ ngơi, Hàn Mạc cáo lui!
- Ngươi chờ một chút!
Tào Ân rốt cục cũng khôi phục được phong phạm mà chỉ Vương tộc quý nhân mới có. Trên mặt hắn không hề có sự quyến rũ nữa, mà là cực kỳ ôn hòa nhìn Hàn Mạc nói:
- Hàn Mạc, bổn Hầu cho ngươi một vật!
Hắn đến bên cạnh bàn của mình lấy ra một hộp gấm đưa cho Hàn Mạc rồi mỉm cười nói:
- Không cần nghĩ nhiều! Đây là một đồ vật vô cùng quý giá, ngươi sẽ từ từ hiểu được giá trị của nó!
Hộp gấm làm được rất tinh xảo, cũng không biết bên trong là cái gì, Hàn Mạc cũng không nguyện dây dưa nhiều, nhận lấy hộp gấm rồi nói cám ơn:
- Tạ ơn Hầu gia ban thưởng, Hàn Mạc cáo lui!
Không nói thêm lời nào hắn mau chóng ra khỏi cửa, cầm đồng côn để ở ngoài cửa lên rồi chạy như ma đuổi.(A Bư: chạy mất zép lun! Kaka…)
…
- Thật là một tiểu nam nhân đáng yêu! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tào Ân ở bên cửa sổ nhìn thân ảnh Hàn Mạc đi xa, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên:
- Thì ra là vẫn còn là một đứa trẻ!
Hắn đi tới trước bàn trang điểm cầm lấy cây lược gỗ nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc mềm mại của mình lẩm bẩm nói:
- Thay đổi có làm cho mình vui vẻ hơn không? Ai, đứa nhỏ ngốc này, có một số việc không thể nào mà sửa đổi được! Giống như ngươi vậy, đã phá vỡ nội tâm tĩnh lặng như nước trong ao của ta, khiến ta rung động, chẳng lẽ ta có thể khiến nó bình tĩnh trở lại sao?
Hướng về phía gương đồng cười một tiếng, người nam nhân này thật quyến rũ vô cùng làm điên đảo chúng sanh!(A Bư: thời này mà có giải phẫu 3 vòng thì khối anh chết với ku nài)
…
…
Hàn Mạc ra khỏi Vạn Tượng Viên mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện ngày hôm nay mà quá mức hoang đường. Xương Đức Hầu lại coi trọng chính mình, thiếu chút nữa lấy mị thuật hấp dẫn mình. Nghĩ tới đây Hàn Mạc trong lòng một trận ác hàn, trong tay còn cầm lấy hộp gấm mà Xương Đức Hầu đưa liền muốn tìm một chỗ ném đi, mụ kia đưa cái đồ vật tràn ngập yêu khí như vậy, mình cầm trong tay cũng cảm thấy sợ.
Hắn tìm một chỗ ngồi yên lặng rồi mở hộp gấm ra. Chỉ thấy bên trong có bốn bình sứ nhỏ, thoạt nhìn thì dị thường tinh xảo tuyệt mỹ, vẻn vẹn chỉ cách chế tạo thôi chỉ sợ trị giá không nhỏ.
Hắn lấy ra một cái bình, mở nắp ra một cổ mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, bên trong là phấn tràn ngập một bình sứ.
- Ta nhổ vào! (A Bư: " Ta dựa vào": ý nó nói gì nhể Lạ ka? – Nó nói thế đấy – Biên.)
Hàn Mạc không nhịn được lầm bầm:
- Quái vật đúng là quái vật! Tặng đồ cũng cổ quái! Ta là một đại nam nhân lại đưa ta một bình phấn, muốn đùa giỡn với lão tử à?
Hắn liền muốn tiện tay ném đi, chợt nhớ tới vô luận như thế nào cũng là vật mà hoàng gia ban tặng. Xương Đức Hầu kia mặc dù tính tình quái dị nhưng cũng là người trong vương tộc, ban tặng đồ thật đúng là không thể tiện tay ném loạn.
Đến lúc đó nếu Xương Đức Hầu tâm huyết dâng trào hỏi tới chẳng lẽ nói là đã ném đi sao.
Ít nhất thì trước mắt, Hàn gia còn chưa đủ tư cách đắc tội Vương tộc.
Hơn nữa phấn này rõ ràng cho thấy cực kỳ quý phái, chỉ thoáng mở ra thì mùi thơm đã phiêu đãng đầy sân, nếu thật là bôi ở trên môi của nữ nhân, sợ rằng mùi thơm này lại càng làm cho người ta thần hồn điên đảo.
-Ta không cần thì có thể tặng người khác mà!
Hàn Mạc thầm nghĩ:
- Đến lúc đó nếu thật là Xương Đức Hầu hỏi, ta sẽ nói tặng cho người khác có lẽ cũng không sao! Dù sao bổn thiếu gia không có cái loại ham mê giống hắn nên cũng không dùng được loại phấn này!
Về phần đưa cho người nào, Hàn Mạc trong nháy mắt liền nghĩ đến.
Liễu Như Mộng một tuyệt đại giai nhân như vậy , cũng chỉ có loại phấn danh quý thượng đẳng như vậy mới có thể xứng đôi cùng nàng, mà Hàn Thấm tiểu nha đầu cũng duyên dáng yêu kiều, tặng hai bình phấn cũng tỏ tâm ý của người làm ca ca này cũng là điều bình thường.
Mặc dù Xương Đức Hầu kia yêu khí đầy người nhưng đưa đồ rất làm cho người ta không nói được lời nào, nhưng dù sao cũng là đồ tốt, hơn nữa trải qua tay của mình thì yêu khí cũng tản đi, tặng cho Liễu Như Mộng cùng Hàn Thấm cũng không coi là tiết độc các nàng.
- Như nhau thôi, tiện nghi hai người các ngươi rồi!
Hàn Mạc lẩm bẩm tự nói rồi một tay cất bình phấn một tay khác cầm lấy đồng côn hướng phía Tây viện bước đi.
Vừa vào Tây viện, đang đi qua khu vườn nhỏ của Bích di nương lại nghe bên cạnh truyện tới một thanh âm nói:
- Chà, đây chính là Tây viện Hàn gia các ngươi sao? Quả nhiên là khí phái! Chậc… so với hoàng cung đại nội tựa hồ cũng không kém bao nhiêu a!
Hàn Mạc dừng chân tránh phía sau gốc cây nhìn lại thì thấy Hộ bộ Tả Thị lang Tiêu Đồng Quang mặc một thân thường phục, tay quơ bát tự* đang bước cùng đi với hai gã hạ nhân Hàn phủ, đang nhàn nhã đi chơi ở bàn đá xanh trên đường nhỏ Tây viện, biểu hiện trên mặt có vẻ quái dị, ngôn ngữ lại tỏ vẻ càn rỡ.
* Bát tự (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi): Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
Đối với loại người này, từ cái nhìn đầu tiên Hàn Mạc đã không có cảm tình gì, đương nhiên không có hứng thú gặp mặt cùng hắn, đến lúc đó thấy rồi lại không hành lễ thì không được mà hành lễ thì lại càng không tình nguyện, hắn liền muốn tạm thời rời đi trở về đem bình phấn tặng cho Hàn Thấm.
Chẳng qua là Tiêu Đồng Quang này thật đúng là có nhã hứng, mới sáng sớm thậm chí lại nhàn hạ thoải mái ở bên trong Hàn phủ đi dạo.
Hàn Mạc rất nhanh nghĩ đến, Tiêu Đồng Quang này nói không chừng là đang tìm một chút bí mật ở Hàn phủ mà không muốn người biết, hoặc là nói hắn đang tìm nhược điểm của Hàn gia mà thôi.
Người của Hàn gia cũng không phải là ngốc, sớm đã bố trí tốt hết thảy, nếu hắn có thể tìm tới bí mật gì thì quả thật đúng là thấy quỷ.
Đang muốn lặng lẽ rời đi, chợt nghe Tiêu Đồng Quang cười hắc hắc hỏi:
- Nghe nói di nương của Hàn đại nhân các ngươi cũng ở nơi này?"
Phía sau hai gã hạ nhân ngẩn ra, chợt một có người nói:
- Bích di nương ở thủy viên phía trước ạ!
- Rất tốt…!!!
Tiêu Đồng Quang nói:
- Dẫn ta đi xem một chút, nghe nói thủy viên này bày biện vô cùng trang nhã. Bổn quan cũng muốn nhìn tận mắt xem thủy viên này như thế nào?
Nói xong lời cuối cùng thì trong mắt phát ra quang mang thật là dâm tục. (A Bư: hắc hắc, hay rồi đây!)
- Đại nhân, bên kia... Bên kia chỉ có một mình Bích di nương, không…không phải là nơi tiện đến!
Một hạ nhân không nhịn được nói.
- Có cái gì không có tiện?
Tiêu Đồng Quang hừ lạnh nói:
- Hàn đại nhân của các ngươi phân phó các ngươi dẫn Bổn quan tham quan khắp mọi nơi ở Hàn phủ! Mỗi một cái góc nhỏ của Hàn phủ cũng phải đưa Bổn quan tới. Làm sao? Hai tên nô tài các ngươi ngay cả lời của chủ tử đều quên hết rồi sao? Hay là nô tài Hàn gia quá mức cuồng vọng ngay cả Bổn quan cũng không để vào mắt?"
Hai gã hạ nhân tự nhiên không dám đắc tội Hộ Bộ Tả Thị Lang chỉ đành phải kiên trì nói:
- Đại nhân xin mời đi bên này!
Hàn Mạc nắm chặt đồng côn. Hắn hiểu được tâm tư của Tiêu Đồng Quang. Lão này hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy Bích di nương thì trong bụng đã dấy lên chủ ý rồi. Không nghĩ tới sắc đảm ngập trời, hôm nay dám chủ động đi tìm Bích di nương.
Hàn Mạc nào biết rằng Tiêu Đồng Quang này trên danh nghĩa là nhân vật số hai Tiêu gia, ở Yên Kinh nơi mượn quyền thế Tiêu gia cùng Tiêu thái sư thế nhưng lại tùy ý dâm dục vô cùng.
Tàn bạo bá đạo vô cùng, lão này có một sở thích quái đản. Thiếu phụ ở Yến trong kinh thành và không ít thiếp thân quan viên thân sĩ bị hắn nhìn trúng, chỉ cần hắn lên tiếng ai cũng không dám đắc tội, đều phải đưa thiếp thân đưa cho hắn đùa bỡn, lâu dần dưỡng thành tính tình ngang ngược càn rỡ không chút kiêng kỵ.
Lần này nhìn thấy Bích di nương, thấy đó là một mỹ phụ nhân trung rất nhiều mê người, hắn há có thể buông tay, huống chi hắn tin tưởng rằng Hàn gia tuyệt đối sẽ không bởi vì một thiếp thân mà sẽ trở mặt cùng Tiêu gia.
Sắc đảm ngập trời, chính là hình dung loại vô pháp vô thiên này.(A Bư: lão già họ Tiêu này có abc xyz gì được Bích di nương không? Hàn Mạc rồi sẽ làm gì? Hồi sau sẽ rõ ^^!)