Đối với bọn người Hàn Mạc, giọng nói này cực kỳ xa lạ Nhưng bọn họ ngay lập tức hiểu được người mới đến này là ai.
Gọi Trang Uyên là sư huynh, và có thể thoải mái ra vào bát quái vây, chỉ có thể là kẻ nghịch đồ Từ Du.
Trên đời này có những chuyện ngẫu nhiên mà khéo léo vô cùng. Cũng như câu nói cửa miệng là vừa nhắc đến Tào Tháo thì thấy ngay Tào Tháo vậy.
Hàn Mạc hai mắt co rút lại, bất giác nắm chặt Huyết Đồng côn.
Cho dù hắn lá gan thật lớn, từ bé đến giờ có rất ít chuyện khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng việc Từ Du đột nhiên xuất hiện đã làm hắn tim đập dồn.
Võ công của Từ Du xuất thần nhập quỷ, hắn không còn lạ. Đối mặt với một cao thủ bậc nhất Quỷ Cốc chúng, Hàn Mạc hiểu rằng tuy nhân số của phe hắn nhiều hơn, nhưng đánh bại Từ Du là chuyện hoàn toàn không tưởng.
Vả lại, dù Tiêu Linh Chỉ võ công cũng uyên thâm nhưng nàng chân đang bị thương, gần như không có năng lực tái chiến. Trang Uyên thì bị dây xích khóa chặt, càng không thể động thủ.
Có thể kiên trì nghênh chiến, còn lại hắn và A Địch.
Nhưng cả hai hiện giờ thể trạng suy kiệt, tinh thần mệt mỏi, cho dù muốn đấu, cũng không thể dựa vào sức mà chỉ có thể dựa vào ý chí, may ra mới ngăn cản được Quỷ Cốc thủ tuyệt kỹ của Từ Du.
Hàn Mạc và A Địch trước khi rơi vào bát quái vây, đã trải qua một hồi kịch chiến ở cốc Âm Dương, có thể nói hai người thể lực đã tiêu hao một nửa. Rơi vào trận đồ bát quái mười mấy canh giờ, tinh thần hoang mang, thể lực suy kiệt, rồi lại mạo hiểm đi qua vô số cạm bẫy, mới tới được hang đá trung tâm này.
Tuy rằng sau khi đến được đây, có chút thời gian nghỉ tạm, nhưng chỉ một vài canh giờ đâu đủ để khôi phục lại mười phần công lực.
A Địch cau mày, gã cũng nắm chặt Thanh Đằng tiên, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Từ khe hở của vách đá mà ba người vừa đi ra, ánh lửa sáng lên, một người trung niên mặc cẩm y màu xanh, tay dơ cao bó đuốc, tay trái đặt sau eo lưng, chậm rãi đi vào hang đá trung tâm.
Người này thoạt nhìn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo có chút nho nhã, giống như một vị nho sĩ thông văn tuệ phú thì đúng hơn là một cao thủ võ lâm. Gương mặt nho nhã mỉm cười rất thân thiện, đúng là khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ hòa ái.
Bất cứ kẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy y, nhất đinh sẽ tưởng rằng người này tâm tính hiền lành, phong tư khoáng đạt, tuyệt không dám nghĩ y là kẻ khi sư diệt tổ, lòng lang dạ sói, kẻ phản đồ táng tận lương tâm của Quỷ Cốc phái.
Người này đương nhiên là môn khách bên cạnh Hạ Học Chi, phụ tá thứ nhất Từ tiên sinh, Quỷ Cốc chúng Từ Du.
Từ Du mỗi động tác cử chỉ đều tỏ ra rất nho nhã, có cảm giác mỗi hơi thở ra cũng ăm ắp thi tứ, nếu là đi trên đường cái, người không quen biết quyết sẽ không tin y một thân tuyệt kỹ công phu võ học.
Y miệng tủm tỉm cười, quét qua ba người Hàn Mạc một cái, nhìn đến Tiêu Linh Chỉ, cười rất sảng khoái:
-Cô nương là cháu của Tiêu thái sư? Nghe nói ngươi luôn âm thầm dò xét tin tức về ta. Hiện giờ đã biết ta là ai rồi, tiếc rằng bí mật dày công tìm kiếm chỉ có thể để lại chỗ này, vĩnh viễn không thể mang ra bên ngoài.
Y nói rất từ tốn, nhẹ nhàng, nhưng hàm ý thì cực kỳ độc ác.
Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng:
-Ngươi là Từ Du? Kẻ khi sư diệt tổ tàn sát đồng môn Từ Du?
Từ Du thở dài, quay sang Trang Uyên:
-Sư huynh, không phải là ngươi nói đấy chứ? Ngươi cho dù muốn thanh lý môn hộ cũng không nên đem những bí mật của bản phái kể cho người ngoài biết. Hơn nữa, Quỷ Cốc phái xưa nay nhận đồ rất nghiêm ngặt, ngươi ở mật thất này lỗ mãng thu nhận ba đồ đệ, lại còn đặc cách địch đồ, đây chính là phá hủy môn quy. Nếu như bị các bậc tiền bối của Quỷ Cốc phái biết được, e rằng ngươi khó có thể nhìn mặt họ ở bên kia thế giới.
Y chậm rãi tới gần, Hàn Mạc và A Địch cũng đồng thời di chuyển, kẹp Từ Du vào giữa.
Hai người đều hiểu một thực tế, Từ Du nếu đã tới, nhất định sẽ không để cho bọn họ sống sót rời khỏi nơi này. Y tự mình đi vào hang đá trung tâm, chính là vì mục đích giết người.
Một hồi tử chiến là điều không thể tránh.
Nếu muốn chiến, thì liều chiến.
Hàn Mạc và A Địch là hai nam nhân, vốn không sợ hãi chuyện giao đấu. Bọn họ trong lòng cũng hiểu rõ rằng nếu muốn đối phó với cao thủ bậc nhất của Quỷ Cốc chúng, thì chỉ còn cách liên thủ với nhau, may ra còn có chút hy vọng sống sót. Nếu không cầm chắc cái chết trong tay.
Từ Du nhìn A Địch di chuyển chắn trước mặt mình, dừng chân, lắc lắc đầu, thở dài:
-Ta đúng không ngờ các ngươi còn sống đến lúc này, không thể không thừa nhận các ngươi vận khí rất tốt. Nhưng có lẽ, các ngươi cũng hiểu rằng, chết ở nơi này thật sẽ chẳng thoải mái chút nào. Chi bằng đã sớm thiệt mạng ở nơi khác.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Từ Du, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn hay sao? Ngươi tự tin có thể giết chết chúng ta?
-Thương thế?
Từ Du mí mặt nhảy dựng lên, đôi mắt loáng nét hung hiểm độc ác, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, thản nhiên nói:
-Ngươi và tiện phụ kia quả nhiên là diễn trò. Nàng ta là ai? Nếu ngươi nói cho ta biết, ta có thể tha cho người một con đường sống?
Tiện phụ mà y nhắc đến, hiển nhiên là Diễm Tuyết Cơ.
Y bị Diễm Tuyết Cơ đánh cho trọng thương, việc này rất ít người biết, ngoại trừ Hạ Học Chi, cũng chỉ có nàng ấy là biết. Hiện giờ, Hàn Mạc nói ra như vậy, dĩ nhiên chỉ có khả năng là Diễm Tuyết Cơ nói cho hắn biết mà thôi. Y ngay lập tức kết nối các thông tin với nhau, luận ra Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ quả thật có liên quan. Hai người ở cùng nhau mấy đêm, trong phòng điên loan đảo phượng, ngay lúc đầu y vẫn nhầm tưởng Hàn Mạc mê luyến sắc đẹp của Diễm Tuyết Cơ, hiện tại đã đoán hai người ở trong phòng diễn trò, tình chàng ý thiếp để gạt đám người nghe lén của Hạ gia.
Từ Du đương nhiên không biết, Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ giả diễn thực làm, thực đã điên long đảo phượng một phen.
Thân phận của Diễm Tuyết Cơ, Từ Du đương nhiên là nghi hoặc, y chỉ mơ hồ cảm thấy Diễm Tuyết Cơ là một trong thập phương danh tướng, nhưng từ trước đến nay cũng không dám khẳng định.
Dù sao y cũng khó có thể lý giải vì sao một danh tướng lại phải can dự vào nội vụ của quận Nghi Xuân, can dự vào cuộc đấu giữa các thế gia của nước Yến.
Tiêu Linh Chỉ nghe nói vậy, lườm Hàn Mạc một cái, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.
Hàn Mạc ở Xuân Viên ở chung một phòng với Diễm Tuyết Cơ, chuyện này Tiêu Linh Chỉ không thể không biết. Ở tuổi của Linh Chỉ, đối với việc nam nữ luyến ái đã hiểu khá rõ. Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ sống chung một phòng nếu nói không phát sinh chuyện loan phượng thì đúng là không ai tin.
Hàn Mạc cười ha hả:
-Hóa ra ngươi cũng không biết nàng là ai? Xem ra trí tuệ của ngươi cũng thường quá. Ngươi trí tuệ không cao, võ công cũng không bằng một nữ nhân, dám nhận là cao nhân của Qủy Cốc, thật đúng là đã quá ngạo mạn rồi.
Đại chiến sắp tới, hắn hiểu mình đang đối đầu với một kẻ thù mạnh, tuy rằng phải cẩn thận, nhưng không thể vội, cho nên hắn tận dụng cơ hội thả lỏng chính mình, thậm chí, dùng xảo ngôn để làm nhiễu loạn tinh thần của Từ Du.
Hắn đương nhiên biết, loại động tác nhỏ này khó có thể gây tác dụng đối với loại người âm hiểm như Từ Du, nhưng … chỉ cần có chút ảnh hưởng, hắn cũng không bỏ qua.
Gặp phải đối thủ mạnh, càng phải để ý từng chi tiết nhỏ, tận dụng mọi khả năng, nói không chừng, trong trận chiến này, chi tiết nhỏ cũng làm nên kỳ tích.
A Địch cũng tỏ ra điềm tĩnh.
Có lẽ gã đã kinh qua nhiều trận đấu, bất kể đối thủ mạnh hay yếu, gã cũng đủ bình tĩnh mà duy trì tâm tính, điều này có lẽ là một trong những ưu điểm của gã.
Một ngày trước còn kịch đấu ngươi sống ta chết trong cốc Âm Dương, hiện giờ lại trở thành sư huynh sư đệ, còn liên kết đối phó với một cao thủ của Quỷ Cốc phái.
Đời người đúng là khó có thể đoán định được ngày mai.
Quả nhiên, mấy lời châm chọc của Hàn Mạc không mảy may có tác dụng đối với Từ Du, y vẫn điềm nhiên cười, tay khoan thai vuốt râu:
-Hàn Mạc, nếu là ta 30 tuổi, có lẽ sẽ bị ngươi chọc giận, chỉ tiếc…
Y lắc lắc đầu, dường như muốn ám chỉ trò này của Hàn Mạc chỉ xứng với một đứa trẻ còn ngái sữa.
Từ lúc y vào đến giờ, Trang Uyên vẫn nhắm chặt hai mắt, không hề lên tiếng, im lìm như một lão tăng đang nhập định.
Bất chợt, hắn mở mắt, giọng bình thản:
-Sư đệ, nhẽ ra hôm nay ngươi không nên tới!
Từ Du cười ha hả:
-Ta chỉ là vì nhớ sư huynh mà tới.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Ý của ta là ngươi hôm nay đến đây, chỉ sợ sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Từ Du khẽ nhíu mày, dường như không rõ ý tứ của Trang Uyên.
Trong mắt y, nhóm người Hàn Mạc chẳng khác nào là mấy đứa trẻ học nói gặp phải một lão binh dạn dày trân mạc. Y tự tin chỉ cần nửa khắc đã có thể giết chết đám người Hàn Mạc.
Nhưng Trang Uyên bỗng nói như vậy, khiến y có chút nghi hoặc.
-Sư huynh, ngươi lại định dùng thủ đoạn lừa bịp gì sao?
Từ Du vẫn điềm nhiên vuốt vuốt râu:
-Ngươi nên hiểu, cả đời này, ngươi không thể là đối thủ của ta, mãi mãi đấu không lại ta.
-Thương thế của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn…
Trang Uyên bình tĩnh nói chắc như đinh đóng cột, khiến người ta khó có thể buông lời phản bác:
-Ngươi tuy rằng đã luyện thành Quỷ Cốc thủ, nhưng vẫn không có Phật khí dung hợp, lục phủ ngũ tạng của ngươi đã bị tổn thương, ngươi cùng hai người bọn họ giao chiến, trong vòng năm mươi chiêu nếu không thắng tất sẽ chết trong tay bọn họ.
Từ Du mắt lóe lên kinh ngạc, thoáng chút lại thản nhiên như cũ:
-Sư huynh, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói sao?
Trang Uyên khan giọng nói:
-Ngươi tin!
-Năm mươi chiêu?
Từ Du cả cười:
-Ngươi cảm thấy bọn họ có thể chịu được năm mươi chiêu của ta? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trang Uyên nói chắc như đinh đóng cột:
-Đương nhiên, bọn họ có thể.
Rồi hắn đột ngột cao giọng:
-Các đệ tử của ta, thời khắc thanh lý môn hộ đã tới!