Hạ Miễn Hạ giáo úy nhìn thấy Tô Khắc Ung ngồi cáng đi ra, lạnh lùng cười, cũng không xuống ngựa, trầm giọng nói:
- Phụng mệnh Chỉ huy sứ đại nhân đặc biệt tới tiếp quản nha môn huyện Tịch Xuân.
Tô Khắc Dong lãnh đạm nói:
- Bản quan lúc này không cần ngươi đến phòng ngự? Huống chi huyện nha đã có Ngự lâm quân, phòng ngự vô cùng tốt, trong huyện nha Lại bộ đang có trọng phạm, không cần các ngươi phải đến nhúng tay.
Hạ Miễn lạnh lùng nói:
- Tô đại nhân, mạt tướng quản chỉ là chiếu theo quân lệnh làm việc mà thôi!
- Vậy ngươi hãy bảo Chư Cát Dân đến đây nói chuyện.
Tô Khắc Ung không chút nào thoái nhượng:
- Ta cũng muốn gặp hắn xem là có chuyện gì. Ngươi chỉ là một Giáo uy, dám ở trước mặt bản quan hô to gọi nhỏ, lại không biết Chư Cát Dân là như thế nào lại mang binh tới!
Hạ Miễn cũng dường như trong mắt không coi trọng Tô Khắc Ung, thản nhiên nói:
- Tô đại nhân, theo phép tắc, ngài là quan lớn, là Lại bộ Thị lang, mạt tướng quả thật phải xuống ngựa chào hỏi, tuy nhiên... Tô đại nhân, ngài tới quận Nghi Xuân, không thấy vì dân làm việc, mà chỉ chăm chăm bài trừ quan viên, đó là có rắp tâm khác. Hiện giờ người qua đường đều biết rằng, Tô đại nhân bốn phía nói xấu quan viên Nghi Xuân, bịa đặt sự thật, nghe nhìn lẫn lộn, lại bịt mắt Giám sát sứ Lăng đại nhân, làm cho lòng người quận Nghi Xuân hoảng sợ, quan chức không còn, cứu tế bất lợi... Ngài như vậy làm càn làm bậy, đến tột cùng có mục đích gì? Chỉ huy sứ đại nhân suất lĩnh ta tận trung với Hoàng đế bệ hạ, giữ gìn an nguy quận Nghi Xuân, Tô đại nhân không thể cho ai biết mục đích, đem nơi này biến thành chướng khí mù mịt, quan viên thất vọng đau khổ, dân chúng sầu não. Chỉ huy sứ Đại nhân cùng ta thật sự nhìn không được, nếu là vì sao Tô đại nhân dám coi trời bằng vung, Thành vệ quân cũng thật sự không thể không bẩm báo với Thánh thượng !
Hắn chậm rãi mà nói, rõ ràng mạch lạc, thanh âm lúc cao lúc thấp, đúng là có vẻ rất bi phẫn.
Tô Khắc Ung cười lạnh, y tuy rằng tính tình ngay thẳng, làm việc không thích quanh co lòng vòng, nhưng Hạ Miễn này nói một thôi một hồi, y liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nhất định là trước đó đã tập luyện tốt, nếu không cũng sẽ không nói được lưu loát rõ ràng như thế.
Thái độ hiên ngang lẫm liệt, nhưng thật ra là đang diễn trò.
Tiếu Mộc đứng ở một bên trong lòng cảm giác không được ổn.
Thành vệ quân bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho cuộc tranh đấu đã gần như minh bạch, lại bị đẩy lên kịch liệt cao phong, hơn nữa hắn có thể cảm giác, lúc này đây Thành vệ quân đột nhiên vây quanh Tịch Xuân huyện nha, mục tiêu đó là tuyên chuyến rõ ràng , chuyện hôm nay, tất nhiên sẽ không được tốt.
Hắn lại nghĩ đến, Hạ gia từ trước đến nay vẫn không ra mặt lợi dụng Thành vệ quân làm vũ khí, e dè lớn nhất, chính là Hàn Mạc Ngự lâm quân. Có Hàn Mạc thống lĩnh Ngự lâm quân, tựa như miệng dài đầy răng nhọn mãnh hổ, hung ác vô cùng, nhưng khuyết thiếu Hàn Mạc, lão đầu hổ chẳng khác nào thiếu răng nanh, tức thì bị nhốt thiết lồng sắt, không có uy thế lớn, cũng không có rong ruổi tung hoành tự do.
Hàn Mạc hiện giờ là Chỉ huy cao nhất Ngự lâm quân ở Nghi Xuân, Ngự lâm quân thừa hành đều là mệnh lệnh của hắn, nhưng một khi vị quan chỉ huy cao nhất này không có tin tức, Ngự lâm quân liền không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao Hàn Mạc đã nghiêm khắc khiến Ngự lâm quân trước mắt làm nhiệm vụ trọng yếu, là thủ hộ hai nơi kho lúa, không có quân lệnh, cho dù xảy ra chuyện gì, Ngự lâm quân cũng không dễ dàng bị điều động.
Thật muốn điều động Ngự lâm quân, nhưng kho lúa lại phòng vệ yếu bớt đi, một khi đó khó lường bụng dạ nham hiểm của bọn người đó, nhân cơ hội kho lúa không phòng bị tốt xuống tay, một khi lương mất, hậu quả không ai có thể gánh vác nổi .
Lương thực mất, lòng dân hoang mang, khiến cho náo động, lúc đó nhất định bắt Ngự lâm quân chịu tội.
Hạ tộc không có điều động Thành vệ quân là vì kiêng kỵ Hàn Mạc và Ngự lâm quân, nhưng hôm nay Thành vệ quân nếu ra tay, như vậy đã nói lên một điều, Hạ tộc đối với Hàn Mạc và Ngự lâm quân, đã không có chút cảm giác sợ hãi. Hạ tộc trong lòng hiểu được, lần này Thành vệ quân hành động, Hàn Mạc và Ngự lâm quân sẽ không nhúng tay?
Hạ tộc dựa vào cái gì có thể nắm chắc như vậy?
Điều mấu chốt hơn cả, Hàn Mạc hiện giờ ở nơi nào? Chỉ huy cao nhất Ngự lâm quân hiện giờ thân ở nơi nào?
...
- Muốn hỏi tội, cũng không tới phiên loại người Giáo úy như ngươi!
Tô Khắc Ung thản nhiên nói:
- Kêu Chư Cát Dân tới gặp bản quan, bản quan muốn cùng hắn nói chuyện!
Hạ Miễn lắc đầu:
- Tô đại nhân, Chỉ huy sứ Đại nhân có nói, lúc trước ngài ở trong kinh thành, cùng ngươi cũng là có vài phần giao tình, vốn tưởng rằng ngươi là quan viên tốt, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, ngài mới nhìn rõ ngươi là một hạng người tâm địa giả dối. Chỉ huy sứ đại nhân, tới cục diện này, tốt nhất không cần gặp mặt, để tránh phải xấu hổ, thân là đại thần cũng nê để lại chút thể diện!
- Hắn quả thực nói như vậy?
Tô Khắc Ung cười lạnh nói:
- Hạ Miễn, không phải ngươi dùng chiêu bài Chư Cát Dân, tự tiện hành động, lấy việc công đi làm việc tư? Ngươi phải biết rằng, không có binh phù, tự tiện điều động Thành vệ quân, coi như tội chết!
Hạ Miễn nghe vậy, mí mắt nhảy lên vài cái.
Làm tướng lĩnh ở đây, hắn đương nhiên cũng hiểu được điều quan trọng này.
Quân đội nước Yến chia làm ba hệ thống đại quân.
Thứ nhất, chính là biên quân, cũng chính là thủ vệ biên cương cảnh vệ quốc thổ biên thuỳ tướng sĩ, do Tây Bắc đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc thống soái.
Thứ hai, là kinh quân.
Kinh quân chủ chốt, không hề nghi ngờ, đó là kinh đô ngũ đại Ngự lâm quân, ngũ đại doanh Ngự lâm quân, đó là đội quân tinh nhuệ nhất nước Yến, số lượng không phải nhiều nhất, nhưng sức chiến đấu cũng là mạnh nhất .
Cuối cùng là địa phương quân.
Quân binh ở huyện, ngoại trừ cái gọi là thế gia quân, thì chủ chốt đó là các quân binh coi giữ các quận thành. Thành vệ quân.
Thành vệ quân khác với Thế gia quân, trên thực tế là ở trong tay thế gia, mà Thành vệ quân Chỉ huy sứ, nói cho cùng, là thuộc sở hữu của triều đình, thuộc sở hữu của nội các.
Nội các là một nơi rất phức tạp, bên trong đầy rẫy những mũi nhọn tranh đoạt quyền lực kinh khủng nhất ở Yến quốc, cho nên Thành vệ quân điều động binh, bình thường mà nói, cũng là cẩn thận vô cùng, không có đa số thành viên nội các đồng ý, không thể dễ dàng điều động.
Dựa theo quân chức triều đình, địa phương đột nhiên có náo động, binh phù Chỉ huy sứ Thành thủ quân có thể điều động hai ngàn tướng sĩ tiến hành bình loạn, nếu là điều động hai ngàn người trở lên thì cần nghị định nội các, từ Bộ binh hạ điều lệnh mới được.
Mà binh phù Thành vệ quân tục xưng "Lang phù", là có hắc ngọc điêu lang mà thành. Đầu sói ở trong tay Chỉ huy sứ, Lang phù đang ở trong tay quận thủ, nếu muốn điều binh, thân hợp nhất, tạo thành đầy đủ "lang hình binh phù", mới cót thể điều động hai ngàn người trong quân đội.
Triều đình giờ cũng phải khống chế quân đội địa phương thật nghiêm ngặt.
Quận thủ và Chỉ huy sứ mỗi bên khống chế hai nửa binh phù, thay nhau chế ước, hợp lực hai người mới điều động được hai ngàn quân, cho nên bình thường quan viên địa phương rất khó có được cơ hội khống chế quân đội.
Hiện giờ Hạ Miễn mang theo hai ba trăm binh sĩ đến đây, cũng không biết nơi này còn có binh lính mai phục, nhưng không hề nghi ngờ, Thành vệ quân giữ binh phù, hiển nhiên là một người hợp nhất, nếu không không thể điều ra mấy trăm binh sĩ này.
Nói cách khác, quận Nghi Xuân Quận thủ Tư Đồ Tĩnh và Tân Nghĩa Thành Chỉ huy sứ Chư Cát Dân mang hai khối binh phù, hợp làm một, điều động binh sỹ đến đây là được sự đồng ý của hai người.
Hạ Miễn trên mặt hơi thay đổi nhưng rất nhanh liền cười lạnh, nói:
- Tô đại nhân, ngươi là muốn nhìn binh phù? Từ trong áo lấy ra một thứ đồ vật, giở lên cao, trầm giọng nói:
- Ngươi xem , binh phù ở đây, mạt tướng phụng mệnh làm việc!
Đồ vật đó ánh sáng màu đen thui, phía sau có một binh lính tay châm lửa giữa ánh lửa, đen thui sáng bóng, hào quang đen nhánh, một đầu có hình dã lang đang ngạo nghễ nhìn lên bầu trời.
Kia đúng là binh phù Thành vệ quân .
Tô Khắc Ungg tuy rằng cố gắng hết sức bình tĩnh, nhưng cũng hơi biến sắc.
Tư Đồ Tĩnh phải phá đổ hắn, trong lòng hắn biết rõ ràng, nhưng hắn không ngờ, Chư Cát Dân từ trước đến nay là không muốn cuốn vào tranh chấp này, nếu không phải là bị ép buộc, tất không dồn Tô gia vào thế khó.
Ngày đó tới huyện Tịch Xuân, biết được Chư Cát Dân còn thủ hộ ở Tân Nghĩa Thành, không rõ chân tướng còn tưởng rằng Chư Cát Dân yêu thương dân chúng, giữ vững tiền phương, nhưng cực có ít người biết, Chư Cát Dân ở lại Tân Nghĩa Thành là vì trốn tai biến, tránh thoát chiến tranh giữa các thế gia hung ác.
Tô Khắc Ung và Chư Cát Dân quả thật có vài phần giao tình, cũng biết tính tình tên kia , là kẻ vô sự, có việc xảy ra không thấy người đâu, thật đúng là chỉ lo thân mình không có chút chuẩn tắc.
Lúc này đây không ngờ xuất binh phù, thật đúng là khiến Tô Khắc Ung có chút kinh ngạc.
Nhưng sau giây phút kinh ngạc, y lấy lại bình tĩnh, lạnh nhìn Hạ Miễn hỏi:
- Phụng mệnh làm việc? Làm được việc gì?
- Mạt tướng đã nói, Thành vệ quân tiếp quản huyện nha, nhà tù phạm nhân giao cho Thành vệ coi giữ, về phần Tô đại nhân cùng với Lại bộ chư vị đại nhân... tạm thời ở tại huyện nha nội, chờ đợi Chỉ huy sứ đại nhân hạ lệnh xử trí như thế nào. Chỉ huy sứ đại nhân quân lệnh chưa tới đây, mời chư vị không được rời khỏi cửa huyện nha nửa bước, nếu không... đao kiếm không có mắt, mạt tướng không dám cam đoan chư vị đại nhân an toàn! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Hạ Miễn lạnh lùng nói:
- Nếu Tô đại nhân theo lời nói mạt tướng mà làm, miễn không làm cho mạt tướng khó xử thì không có chuyện gì xảy ra!
Hắn luôn mồm tự xưng "Mạt tướng", nhưng giọng điệu không có chút gì ý tứ "Mạt tướng", giống như một thủ lĩnh chỉ bảo bộ hạ làm việc.
Tô Khắc Ung thản nhiên nói:
- Bản quan không bao giờ đem huyện nha giao cho ngươi!
Hạ Miễn cũng có vẻ rất bình tĩnh:
-Chỉ huy sứ đại nhân chỉ bảo mạt tướng, phải khách khí với Tô đại nhân một chút, nhưng... Tô đại nhân nếu thật sự không nể nang mạt tướng, mạt tướng chỉ làm đúng chức trách, cũng chỉ có thể đắc tội ... Mạt tướng hy vọng Tô đại nhân suy nghĩ một chút, thật không muốn động thủ , khiến những người này bị thương, thật là điều không tốt!
Tô Khắc Ung lắc đầu, ho khan một trận, ngồi ở trên cáng, nhìn chằm chằm Hạ Miễn.
- Bản quan cũng không nói cái gì phạm thượng đối với ngươi. Không cần nhiều lời. Hạ Miễn, ngươi muốn vào huyện nha mang tội phạm quan trọng đi, rất đơn giản... hãy bước qua đầu bản quan trước!
Hạ Miễn thần sắc hung ác nham hiểm, hắn chậm rãi thu hồi binh phù, giương tay lên, giơ tay lên giữa bội đao.
Liền nghe được tiếng lưỡi mác vang lên, bốn phía binh sĩ Thành vệ quân đều giơ cao trường mâu, đầu mâu hướng thẳng đại môn huyện nha, nhắm ngay trước cửa Tô Khắc Dong và đám người Tiếu Mộc.
- Phụng mệnh làm việc, cũng không sợ hãi.... xung đột vũ trang!
Hạ Miễn lạnh lùng nói.