Hàn Mạc vốn tưởng rằng nghe hắn nói xong, Tiêu Linh Chỉ tất nhiên sẽ lạnh lùng phản đối, không ngờ đợi một hồi lâu, cũng không thấy nàng ta nói gì. Nếu không phải nghe được tiếng hít thở của Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc còn tưởng nàng đã đi rồi.
- Quân sư, nàng không có gì muốn nói sao?
Đợi một lúc thấy nàng vẫn không nói gì, Hàn Mạc không kìm được hỏi.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ giọng nói:
- Hàn Mạc, vì sao ngươi nhiều lần cứu ta? Chắc phải có nguyên nhân đúng không?
- Có lẽ là tại ta vốn là người tốt bụng…hoặc là trong lòng ta vốn thương hoa tiếc ngọc…!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Cũng có thể là ông trời thực sự phái ta xuống che chở cho nàng, nàng có tin không?
Tiêu Linh Chỉ cũng không trả lời ngay, chỉ trầm ngâm một lát, rồi mới buồn bã nói:
- Nếu ngươi chỉ cứu ta một lần, thì còn có rất nhiều cách giải thích. Nhưng ngươi lại cứu ta mấy lần, có lẽ thực sự là ông trời phái ngươi tới bảo vệ ta thật rồi…
Từ trước đến nay, Hàn Mạc vẫn quen thấy Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng, bỗng nhiên thấy nàng nói dịu dàng như vậy, khiến hắn không khỏi bất ngờ.
Yên lặng mất một lúc, Tiêu Linh Chỉ mới hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi có bao giờ nghĩ đến hai nhà Tiêu Hạ thực sự là đồng minh thân thiết của nhau? Ngươi có cho rằng hai nhà Tiêu Hạ tuy hai mà một?
Hàn Mạc nhíu mày, tuy nhiên trong bóng tối, Tiêu Linh Chỉ không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
- E rằng không chỉ có ta, mà tất cả mọi người trên đời này đều biết rằng, hai nhà Tiêu Hạ tuy là quan hệ thông gia, trên triều chính tiến thoái có nhau, được coi là rất thân thiết với nhau…Nhưng liệu đây có phải chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi?
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Ta nói cho ngươi biết, Tiêu gia cũng không biết Hạ gia đi lại với người của Phong Quốc, hơn nữa… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nàng nói tới đây rồi ngừng lại, không nói tiếp nữa.
- Quân sư dường như còn e dè chuyện gì?
Hàn Mạc chậm rãi nói.
Tuy hiện giờ đang cùng chung hoạn nạn, nhưng cả hai người đều hiểu, dù sao hai người cũng thuộc về hai đại thế gia của Yến quốc, Tiêu Linh Chỉ không tiện nói, Hàn Mạc hiểu được.
Tuy nhiên nghe câu nói tưởng như bâng quơ vừa rồi của Tiêu Linh Chỉ, cũng khiến Hàn Mạc cũng lờ mờ đoán được, quan hệ hai nhà Tiêu Hạ có lẽ thật sự không yên bình như vẻ bề ngoài, lại càng không phải là vững chắc. Bên trong hai đại thế gia này dường như có vết rạn không nhỏ.
- Có một số chuyện không cần ta nói, với trí thông minh của ngươi chắc cũng nhận ra vài phần.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Hai nhà Tiêu Hạ liên minh cũng không phải có tình cảm gì đặc biệt, chẳng qua là… nếu muốn bảo vệ địa vị cùng lợi ích của hai nhà ở Yến quốc, hai nhà chỉ có thể liên hợp lại, lấy quan hệ thông gia làm cơ sở chính trị gắn kết đôi bên mà thôi!
Hàn Mạc nói:
- Thế gia sống ở nước Yến cũng chẳng dễ dàng gì, nếu muốn vinh hiển lâu dài, đã khó lại càng thêm khó. Chín đại thế gia của Yến quốc có thể tung hoành suốt trăm năm đã là điều vô cùng đặc biệt trong lịch sử rồi. Chuyện này cũng có quan hệ lớn đến liên minh giữa các gia tộc đại thế gia. Tiêu gia nhờ có Hạ gia trợ giúp mà có được thực lực mạnh mẽ ở Yến quốc, mà Hạ gia cũng vì có Tiêu gia che chở mới có thể tồn tại lâu dài. Hai nhà kết minh đúng là mang lại lợi ích rất lớn…
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Nhưng có một chuyện cả ngươi và ta đều hiểu rõ, chín đại thế gia của Yến quốc, không có một gia tộc nào thật sự nguyện ý phục tùng gia tộc khác. Mỗi một gia tộc, dù ở ngoài sáng hay trong tối đều muốn độc bá Yến quốc. Bao gồm cả Hàn gia của ngươi nữa!
Hàn Mạc cười cười:
- Lời này… hình như có chút đại nghịch bất đạo?
-Đạo đức giả!
- Cái này gọi là cẩn trọng thì hơn!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
- Những người khác của Hàn gia thì ta không biết, tuy nhiên có Hàn Mạc ngươi, Hàn gia ngươi nhất định không phải là một gia tộc hiền lành gì.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói:
- Hai gia tộc Diệp Ngô tạo phản, nếu không phải Hàn Mạc ngươi mở ra Lê Cốc quan thì đến bây giờ ta cũng không thể đoán được cuộc chiến kia rốt cuộc ai thắng ai bại. Tây Môn gia mai phục hôm dạ yến, nếu không phải ngươi sớm cử người trà trộn vào, ta không biết cục diện chính trị của Yến quốc hiện thời sẽ như thế nào nữa. Giờ ngươi lại tích cực đối phó Hạ gia, ngươi dám nói ngươi không phải là nhân vật nguy hiểm sao? Theo ta thấy, Hạ Học Chi dùng cạm bẫy vây khốn ngươi, nếu như mọi người biết, nói không chừng có không ít người vỗ tay tán thưởng đâu!
- Quân sư nếu không ở trong này mà đang ở bên ngoài, nếu biết ta bị vây ở đây, có thể nào cũng rất vui mừng không?
Hàn Mạc cười ha hả hỏi.
- Tất nhiên.
Tiêu Linh Chỉ lập tức nói:
- Ngươi… Ngươi sớm muộn gì cũng là đại địch của Tiêu gia, … còn là một tên đại khốn khiếp. Ta chỉ ước ngươi sẽ bị vây ở đây mãi mãi không ra được là tốt nhất!
Hàn Mạc thở dài:
- Quân sư nói lời này có phần hơi quá a. Riêng ta cảm thấy, nếu thực quân sư ở bên ngoài biết ta bị vây ở đây, nhất định sẽ rất lo lắng đấy…
- Ngươi chỉ tự cho mình đúng thôi!
Tiêu Linh Chỉ hít một hơi nói.
- Có điều quân sư nói không sai, nếu biết ta rơi vào tình cảnh như thế này, sẽ có khối người trầm trồ tán thưởng… Tiêu gia của nàng mới là người cao hứng nhất!
Tiêu Linh Chỉ im lặng, một lát sau mới nói:
- Ta nghĩ người cao hứng nhất chưa chắc là Tiêu gia, phải là Hoàng gia mới đúng!
- Hoàng gia?
- Đương nhiên. Nếu ngươi thật sự chết ở Nghi Xuân, dù có chứng cớ hay không, Hàn gia các ngươi nhất định sẽ cho rằng chuyện này là do Hạ gia gây ra. Hàn Huyền Đạo có lẽ có thể xử lý được chuyện này, nhưng phụ thân của ngươi nhất định cũng không bỏ qua dễ dàng như thế. Khi đó nhất định Hàn gia và Hạ gia sẽ xung đột trực tiếp với nhau. Mà Hoàng gia chính là kẻ vui nhất khi thấy hai thế gia đánh nhau đến chết.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Từ khi ba đại thế gia Diệp, Ngô và Tây Môn bị tiêu diệt, vận mệnh chính trị của Yến quốc đã thay đổi. Hoà bình rất nhiều năm qua đã không còn tồn tại. Các đại thế gia còn lại cũng đang ra sức gia tăng thực lực của mình. Bởi không ai muốn trở thành gia tộc bại vọng tiếp theo, gia tộc nào cũng muốn thành đại đại thế gia độc bá Yến quốc!
- Tiêu gia hiển nhiên là rất tự tin. Bọn họ nhất định nghĩ rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Nhưng, Hạ gia vốn phụ thuộc vào Tiêu gia e rằng cũng không tình nguyện chịu thua thiệt. Hạ gia xây dựng mê cung ngầm bí ẩn như vậy, tự nhiên sẽ có mưu đồ không nhỏ…
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Âm thầm giấu kín lương thực và binh khí, giáp khôi ở chỗ này, khiến thần không biết quỷ không hay. Nếu thật muốn khởi binh, mọi sự đều đã có đủ, mê cung này của Hạ gia có lẽ được xây vì mục đích này thôi!
- Hàn Mạc, xem ra ngươi đúng là rất thông minh!
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Cái gọi là đồng minh, xét cho cùng, chỉ là hai tập đoàn khác lợi ích cùng tập hợp lại. Mục đích bọn họ liên kết lại chỉ là muốn giữ gìn ích lợi chung của thế gia. Lấy lợi ích làm cơ sở để liên kết, một khi lợi ích hai bên không còn đi trên cùng một con đường, vậy tất sẽ vô tình nảy sinh mâu thuẫn. Có lẽ mâu thuẫn sẽ không bại lộ, nhưng cũng không thể phủ nhận, một tập đoàn trong liên minh không có khả năng hy sinh lợi ích của bản thân vì một tập đoàn khác…
Hàn Mạc nói:
- Ta hiểu được. Tiêu gia các ngươi kết hợp với Hạ gia, trên thực tế cũng là vì lợi ích của hai tập đoàn. Hiện giờ vận mệnh chính trị đã thay đổi, các đại thế gia đang bắt đầu rục rịch. Mục tiêu lợi ích của hai nhà Tiêu Hạ vô tình đã thay đổi. Mỗi một gia tộc đều cho rằng, hiện tại đã đến thời kỳ độc bá Yến quốc. Tiêu gia muốn, Hạ gia tất nhiên cũng muốn. Cái gọi là độc bá, vĩnh viễn chỉ có thể là một gia tộc ở hẳn trên cao. Từ đó, mục tiêu của hai nhà Tiêu Hạ giống nhau, vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn không thể hoà giải được!
- Nhưng ngươi nên hiểu rằng, các gia tộc khác nếu không sụp đổ trước, quan hệ đồng minh giữa hai nhà Tiêu Hạ tuyệt đối sẽ không vì tác động bên ngoài mà mất đi, bởi vì các gia tộc kia không phù hợp với lợi ích căn bản của hai đại thế gia này. Chỉ đến khi tất cả các gia tộc khác đều đã diệt vong, còn không hai nhà sẽ vẫn cùng liên kết chặt chẽ với nhau như trước, tận lực duy trì tình trạng hiện tại…
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Tuy rằng nói hai bên trước mắt không có khả năng trở mặt với nhau, nhưng vì sớm hay muộn chuyện cũng xảy ra, nên hai nhà vẫn thường âm thầm lục đục với nhau, tuyệt không đơn giản gì so với các thế lực khác.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, lời nói này của Tiêu Linh Chỉ quả thực đã vạch trần quan hệ huyền diệu xưa nay giữa hai nhà Tiêu Hạ.
- Quân sư lần này đến Nghi Xuân hình như cũng không có việc gì. Xem tình hình hiện tại thì chắc là vì để giám sát Hạ gia, nghe ngóng tin tức của Hạ gia chăng?
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Có lẽ có một số chuyện ngươi không biết!
- Chuyện gì?
- Sau lưng Hạ gia có cao nhân ẩn nấp.
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Người nọ vốn che giấu rất kỹ. Không biết Thái sư từ đâu mà biết được rằng có một nhân vật rất mạnh núp trong bóng tối của Hạ gia ở Nghi Xuân. Bởi vì Hạ gia hành sự rất âm thầm, kín kẽ, lại vô cùng khéo léo, Thái sư cho rằng hiện nay trong tộc của Hạ gia không có nhân vật nào như vậy.
Hàn Mạc nhắm mắt.
Hắn hiểu được, theo như lời Tiêu Linh Chỉ nói người nọ có đến mười phần là Quỷ cốc môn nhân mà Diễm Tuyết Cơ từng giao chiến. Xem tình hình hiện tại thì, phía sau Hạ gia có Quỷ cốc môn nhân phò tá, che mắt của Tiêu gia. Nhưng cũng không biết vì sao lại bị lão cáo già của Tiêu gia phát hiện được dấu vết, mới phái Tiêu Linh Chỉ đi nghe ngóng.
- Bây giờ ngươi đã tra ra thân phận của người đó chưa?
Hàn Mạc hỏi.
Tiêu Linh Chỉ im lặng một lúc mới nói:
- Ta cũng không biết gì hơn ngươi nhiều. Thực ra sau khi ta đến quận Nghi Xuân, Hạ gia liền phòng bị ta khắp nơi, ta cũng không có cơ hội thuận tiện để tìm hiểu lai lịch người nọ!
- Ta cũng không biết nhiều.
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Chỉ có điều thực lực của Tiêu gia hùng mạnh. Hạ gia dù có thêm một người đến, các ngươi cần gì phải sợ hãi?
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Hạ gia khó có thể sánh bằng với Tiêu gia. Nếu điều tra rõ ràng người đứng sau lưng Hạ gia là ai, Thái sư sẽ làm mọi cách thu phục người nọ trở thành người của Tiêu gia. Tới lúc, Tiêu gia sẽ như hổ thêm cánh, chuyện lẽ ra không thể hoàn thành, giờ có người trợ lực, biết đâu sẽ thuận lợi làm được thì sao!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chuyện lẽ ra không làm được? Lại có chuyện gì sao? Tận diệt các thế gia khác, hành thích vua cướp ngôi sao?
Tiêu Linh Chỉ không đáp lời.
- Quân sư, nếu ngươi đã dốc sức tận tâm vì Tiêu gia như thế, vì sao hôm nay lại nói cho ta biết bí mật này?
Hàn Mạc bình tĩnh hỏi:
- Là người của Tiêu gia, nàng không nên đem tình hình bất ổn của hai nhà Tiêu Hạ nói cho người của Hàn gia biết chứ!
- Nói cho ngươi biết thì sao?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Chẳng nhẽ ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ra khỏi mê cung ngầm này sao? Nơi này không có đồ ăn, cũng không có nước uống, ngươi lại không biết đường đi trong mê cung như thế nào. Cho dù ngươi có sức tìm đường ra khỏi mê cung, ta nghĩ ngươi còn chưa tìm được đã kiệt sức mà… !
Nàng không nói nốt hai chữ cuối nhưng Hàn Mạc dĩ nhiên hiểu.
Không có đồ ăn, không có nước uống, không có ánh sáng, mê cung này giống như một cái mạng nhện. Thật sự hắn có thể tìm được đường ra, thoát được kiếp nạn này sao?