Bên trong thung lũng không khí quỷ dị, đột nhiên xuất hiện một gã Phong quốc nhân, khiến Hàn Mạc mày hơi hơi nhíu một chút, chỉ có điều trong tay hắn không có chút đề phòng, và A Địch cũng vậy, như một tảng đá vẫn duy trì tư thế giằng co.
Hàn Mạc và A Địch tuy rằng giằng co rất quyết liệt, nhưng cực kỳ cảnh giác và lưu ý động tĩnh bốn phía, khứu giác hắn hơn những người thường, cũng không phát hiện ttrong thung lũng này có nhiều cao thủ mai phục, cho nên hắn mới quyết định ở trong thung lũng bắt A Địch, nếu không với tính tình của hắn, tuyệt không đến mức ở trong này không công vây sát đám người này.
Đột nhiên xuất hiện gã Nam Phong nhân cao lớn , khiến Hàn Mạc trong lòng bắt đầu cảnh giác, hắn tất nhiên không phải sợ hãi Nam Phong nhân đó, mà là cảnh giác ống trúc trong tay gã.
Cái ống trúc rất kỳ quái, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi cầm ống trúc trong tay gã Nam Phong nhân này thái độ thật cẩn thận. Hàn Mạc không đoán được rốt cục ống trúc có gì uy lực gì, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải dễ đối phó.
Hàn Mạc và A Địch vẫn không nhúc nhích giằng co, Miêu Võ cũng dùng thân ngăn người nọ và Hàn Mạc ở giữa, ống trúc lập tức quay về phía người Miêu Võ.
- Ta mặc kệ ngươi là người phương nào, nếu ngươi dám mảy may đả thương chúng ta, lúc đó hai nước tranh chấp, các ngươi là người nước Phong sao là địch thủ Đại Yến được?
Miêu Võ phẫn nộ quát:
- Nước Phong các ngươi ứng đối với nước Ngụy đã là không thể kịp, đến lúc đó lại đối đầu với nước Yến, nước Phong nhất định sẽ bị san bằng phẳng!
Tên Nam Phong nhân cao to cười lạnh nói:
- Lời ngươi nói không sai, thực lực nước Yến các ngươi là không kém, nước Phong ta quả thật là ứng phó không được. Nguyên nhân chính là như thế, cho nên mới phải cho các ngươi thăng thiên, giết các ngươi mới vĩnh viễn không thể tiết lộ chúng ta cùng thế gia nước Yến lén có giao dịch bí mật. Giết các ngươi, thần không biết quỷ không hay, mỗ không cần lo lắng xảy ra nhiễu loạn.
A Địch đột nhiên nói:
- A Hãn, ngươi lui ra!
Tên Nam Phong nhân cao lớn vẫn đi theo A Địch tên là Khuất Địch Hãn, tuy nhiên lúc này A Địch lại không gọi tên thật, chỉ gọi là A Hãn.
Khuất Địch Hãn cau mày:
- Mỗ không thể lui. Hôm nay, hai người kia phải chết!
- Mỗ bảo ngươi lui ra!
A Địch lặp lại một câu, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, ánh mắt tuy rằng vẫn chăm chú vào trên người Hàn Mạc, nhưng lời này tự nhiên là nhằm vào Khuất Địch Hãn.
Khuất Địch Hãn lắc đầu:
- Ngươi đừng quên, mỗ không phải là bộ hạ của ngươi, cho nên... mỗ cũng không cần nghe lời ngươi chỉ bảo. Hơn nữa ngươi còn phải nhớ kỹ, mỗ theo ngươi đến đây, chính là bởi vì ngươi tính tình quá mức cao ngạo, ngươi không muốn giết người, mỗ... sẽ thay ngươi giết!
- Mỗ nhanh chóng giết chết hắn!
A Địch âm thanh lạnh lùng nói:
- Mỗ rất nhanh sẽ dùng Thanh đằng tiên cắt đứt cổ hắn, không cần phải ngươi tới động thủ. Hơn nữa ngươi hẳn là biết, mỗ từ trước đến nay chán ghét người khác nhúng tay vào chuyện của mỗ!
- Nhưng mỗ nhìn không ra hắn sẽ chết ở trên tay ngươi!
Khuất Địch Hãn vẫn rất bình tĩnh, nói tiếp:
- Lấy bản lĩnh của ngươi, không ngờ trong vòng trăm chiêu đều không giết chết hắn, như vậy... hắn sẽ không dễ dàng giết chết, cho nên, mỗ mới ra đưa tiễn hắn một đoạn đường!
Nói xong, hắn cầm Phong xảo nỗ hơi dơ cao lên một chút, cười lạnh nhìn Miêu Võ:
- Ngươi cũng không xứng chết dưới vũ khí của mỗ, nếu ngươi muốn tử, mỗ sẽ tìm cách đưa ngươi đi!
Miêu Võ lớn tiếng nói:
- Giả thần giả quỷ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ một ống trúc của ngươi?
A Địch lại một lần nữa nói:
- A Hãn, nếu ngươi thực dám nhúng tay vào chuyện của mỗ, mỗ... sẽ tức giận giết chết ngươi!
- Mỗ cũng không sợ bị ngươi giết chết!
Khuất Địch Hãn thản nhiên nói:
- Mỗ tới nơi này, hết thảy đều là vì lợi ích nước Phong, cho nên... mỗ cũng không sợ hãi tử vong!
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Hoá ra người nước Phong tinh thần đoàn kết cực kém. Ta hôm nay thật sự đã hiểu vì sao Phong quốc ở giữa bốn nước lại là nước không có năng lực!
A Địch cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Lời nói của ta ngươi đã nghe thấy. Chính ngươi cũng nhìn thấy, đồng bọn của ngươi và lời nói của ngươi dường như rất không nhất trí. Ta thấy hắn cũng không tín nhiệm võ công của ngươi, hóa ra võ công của ngươi trong lòng hắn cũng không phải bách chiến bách thắng!
A Địch tuy rằng biết mấy câu Hàn Mạc nói ra là chọc giận mình, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại dâng nên một nỗi giận dữ không thể áp chế nổi.
Hàn Mạc lại trong nháy mắt giống như con báo đang rình con mồi đã lâu, hai tay cầm đồng côn, không lùi mà tiến tới, lúc này đây đúng là thừa cơ hướng thân thể A Địch đâm tới, cũng ra một chiêu bộ côn pháp cực kỳ lợi hại, chính là chờ A Địch hơi chút thả lỏng một tia tinh lực, liền lập tức ra tay.
Hắn vốn không tìm được sơ hở của A Địch, cho đến khi người Nam Phong thứ hai xuất hiện, lại khiến A Địch tâm tư nổi lên một tia gợn sóng, hoàn toàn trợ giúp Hàn Mạc, hai người vốn vẫn giằng co, nhưng hơi buông lỏng di chuyển, lập tức khiến Hàn Mạc tìm được cơ hội, một cây huyết đồng âm dương côn, không chút do dự khí thế sắc bén ra tay như điện.
A Địch tuy rằng trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng dù sao cũng là trăm trận chiến, kinh nghiệm rất phong phú, Thanh Đằng tiên còn quấn ở đồng côn phía trên, trong lúc nhất thời rút ra không được, Hàn Mạc đột nhiên nhân thể công kích, gã chỉ có thể ngửa thân hình sau, ngay cả như vậy, Huyết Đồng côn vẫn xát qua bên cạnh cổ hắn, đâm ra một vết thương, mà thân thể hắn sau nghiêng giữa, cổ tay run lên, Thanh Đằng tiên đã theo đồng côn thượng hoạt xuống dưới.
Hàn Mạc không đợi hắn thở, thân thể như ưng, phi phác bay lên, một côn đã hướng chỗ cổ hắn mà đâm. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Khuất Địch Hãn nhìn thấy tình thế biến chuyển, sắc mặt âm trầm, đi ra phía trước một bước. Miêu Võ cũng tiến lên một bước, ngăn Khuất Địch Hãn lại, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn đi cứu chủ ngươi, hãy qua cửa của ta trước!
Khuất Địch Hãn khóe mắt co giật, quát:
- Tránh ra, nếu không tránh ra, mỗ sẽ giết chết ngươi!
Lúc này, Miêu Võ sao có thể thoái nhượng. Y tuy rằng biết ống trúc trong tay đối phương tất có trò ma quái, nhưng lúc này rất áy náy, có thể liều mạng tính mạng cũng sẽ không thoái nhượng nửa bước, không lùi mà tiến tới, lại bước ra một bước, trong tay đại đao nắm càng chặt:
- Có bản lĩnh, thì giết chết ông nội ngươi!
Bên kia A Địch một chiêu thất thế, Hàn Mạc mạnh mẽ, cứng rắn tiến công, trong lúc nhất thời A Định không ngờ thân ở phía dưới, chỉ sợ đã bị Hàn Mạc Huyết Đồng côn chế phục, nhưng gã mặc dù đã bị ép, vẫn dựa vào chính mình vượt qua thử thách công phu và kinh nghiệm, dám né tránh mà ngăn trở Hàn Mạc liên tục tiến công.
Khuất Địch Hãn không do dự, lách sang bên cạnh đi tới, gã là muốn tìm ra khe hở, lấy Phong xảo nỗ bắn chết Hàn Mạc.
Miêu Võ mặt biến sắc, hét lớn một tiếng, đề đao hướng Khuất Địch Hãn vọt đâm tới.
Miêu Võ không phải là anh chàng lỗ mãng, trên thực tế nhiều năm ở Ngự lâm quân, y có kinh nghiệm quân sự cực phong phú, cũng có hiểu biết về vũ khí. Khuất Địch Hãn trong tay nắm ống trúc, chỉ muốn bắn chết Hàn Mạc, nhưng lại chậm chạp không có bắt đầu, Miêu Võ trong lòng đã là có vài phần hiểu được, ống trúc là vũ khí bắn tầm xa, hơn nữa điều mấu chốt chính là vũ khí có thể bắn từ đông sang tây, chỉ sợ chỉ cần một đường bắn, Khuất Địch Hãn hoàn toàn có thể bắn hạ mình trước, sau đó lại bắn chết Hàn Mạc.
Khuất Địch Hãn bình tĩnh không động thủ, thậm chí còn để ý tìm ra khe hở bắn chết Hàn Mạc, như vậy theo suy đoán loại vũ khí này chỉ có thể bắn chết một người một tên, và rất chính xác.
Cho nên y quyết định không sợ mất tính mạng của bản thân mình, tuyệt đối không cho phép Khuất Địch Hãn tìm được cơ hội bắn chết Hàn Mạc, cho nên giờ này khắc này, y chẳng những không sợ hãi Khuất Địch Hãn đang nắm giữ vũ khí giết người trong nháy mắt, ngược lại tìm chỗ xung yếu tiến đánh, ngăn cản Khuất Địch Hãn tiến hành công kích Hàn Mạc.
Khuất Địch Hãn cũng thật không ngờ Miêu Võ không muốn sống như vậy, có vẻ giật mình, nhưng lúc này, giết chết Miêu Võ chỉ có là thứ yếu, trọng yếu nhất là giải quyết tên Hàn Mạc.
Chỉ cần giết chết Hàn Mạc, đối phó được với Miêu Võ thật sự là đơn giản.
Cho nên gã cũng không hướng về Miêu Võ, mà vẫn rắp tâm tìm được một khe hở, nhanh chóng bắn chết Hàn Mạc. Hơn nữa hắn cũng rất tự tin, có Phong xảo nỗ ở trong tay, chỉ cần bắn về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc tránh cũng không thể tránh, chỉ cần bị một chỉ tên nỏ bắn trúng, Hàn Mạc sẽ mất mạng trong khoảnh khắc.
Miêu Võ đã tới gần Khuất Địch Hãn, không nói hai lời, trong tay đại đao trước mắt hướng Khuất Địch Hãn mà chém. Khuất Địch Hãn vô cùng phẫn nộ, trong lòng hận không thể đem Miêu Võ xé thành trăm mảnh, nhưng lúc này lấy đại sự làm trọng, chủ yếu và thứ yếu phải rõ ràng, Phong xảo nỗ bắn chết Miêu Võ thật dễ dàng, nhưng bên trong tên nỏ sau khi phát ra ngoài, muốn nạp lại tên nỏ, gã cũng không có chuẩn bị tên thứ hai tốt được, đến lúc đó khó có thể ứng phó với Hàn Mạc, cho nên chỉ có thể tiếp tục né tránh.
Ai biết ở giờ khắc này, Miêu Võ tựa như một đầu dã thú phát điên, đại đao y bổ xuống. Khuất Địch Hãn đã dự đoán được đao thế của y, thân thể tránh sang bên phải, mà lúc này, thân thể Miêu Võ giống một con trâu đực đầy phẫn nộ, cầm vũ khí, lao phía trước đụng với Khuất Địch Hãn. Khuất Địch Hãn thật không nghĩ Miêu Võ vào lúc này lại có dũng khí như thế, giật mình liền cảm giác được Miêu Võ hai tay đã bắt được Phong xảo nỗ trong tay mình, mà đầu nỏ của Phong xảo nỗ đã nhằm trúng bụng Miêu Võ
Miêu Võ hai mắt đỏ thẫm, cắn răng, dùng mãnh lực lôi kéo, hòng đoạt được Phong xảo nỗ.
Khuất Địch Hãn cũng tức giận tới cực điểm, người nước Phong đa phần là thấp bé, nhưng hắn dáng người cao lớn, uy mãnh, trên người khí lực giống như man ngưu, một bàn tay nắm chặt Phong xảo nỗ, một tay kia đã nắm thành thạch bát giống như một quả đấm, nhằm mặt Miêu Võ đánh một quyền. Miêu Võ chỉ biết hợp lực lôi kéo Phong xảo nỗ, cũng bất chấp né tránh, một quyền đánh vào trên mặt hắn, chợt nghe "dát băng" một tiếng vang lên, Miêu Vo trong miệng phun ra máu tươi.
Miêu Võ bị đập một quyền, thân thể dường như phải ngã xuống, nhưng nghị lực hơn người, thân thể quơ quơ chống đỡ, y cũng xoay khởi một quyền, chiếu Khuất Địch Hãn mà đánh, hai người đàn ông khôi ngô vạm vỡ, liền lấy loại nguyên thủy nhất đánh nhau
Trong giây lát đã thấy tay Miêu Võ huy quyền, bỗng nhiên vút vên trời cao, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, hai mắt nổi lên, trong sâu đôi mắt dường như là giải thoát, dường như là bất đắc dĩ, lại dường như là phẫn nộ, thần sắc phức tạp, thân thể y quơ quơ, cuối cùng một bàn tay kéo qua Phong xảo nỗ, thân thể khôi ngô đứng thẳng lên mà ngã xuống.
Trong cơn thịnh nộ, Khuất Địch Hãn không kìm nổi, ấn cơ quan thuật khởi động Phong xảo nỗ.