Hạ tri huyện lắc đầu nói:
- Ông chủ Hồng, có một số việc không thể gấp được. Ta biết quan hệ giữa Điền gia và ông chủ Hồng không tốt… !
- Đại nhân, cũng không phải như thế.
Hồng Ngộ Tu lập tức cười nói:
- Nếu nguyên nhân vì ta, cũng không sao, chẳng qua Điền Bố Nhân này ném mệnh lệnh của Tri huyện đại nhân và quận thủ đại nhân ra sau đầu, công nhiên cãi lời, tội thật khó tha… Kẻ không để luật pháp triều đình vào mắt này, chết cũng là xứng đáng.
Hạ tri huyện cười lạnh trong lòng, biết Hồng Ngộ Tu sợ có liên quan, cho nên không nói oán riêng, mà mở miệng nói luật pháp triều đình cái gì. Chẳng qua hiện giờ quan hệ giữa Hồng Ngộ Tu và Thư Đồ quận thủ không bình thường, tuy mình đường đường là Huyện lệnh, cũng không dám tùy tiện đắc tội Hồng Ngộ Tu này, hắn cười nói:
- Ông chủ Hồng có chỗ không biết. Hiện giờ Lại bộ trong kinh phái quan viên xuống, chính là muốn nắm lấy nhược điểm quan viên lớn nhỏ của huyện Tịch Xuân chúng ta, trong thời gian này, sửa trị một Điền Bố Nhân tất nhiên không là cái gì, nhưng nếu bởi vậy khiến quan viên Lại bộ nắm được nhược điểm, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được… Hiện giờ ta đã phái người trông coi Điền gia, không cho bọn họ ra vào, đợi qua chuyện này, muốn thu thập như thế nào còn không phải là chuyện một hai câu nói, ngài nói đúng không?
- Đại nhân anh minh!
Hồng Ngộ Tu cười ha ha.
Hạ tri huyện hơi trầm ngâm mới nói:
- Trong kho hàng Điền gia có gần vạn cân lương thực, ban ngày kéo trước về nha môn một ngàn cân lương thực, nói là phải trưng dụng lương thực nhà họ cứu tế nạn dân. Lúc này cần phải làm một số chuyện, việc kéo một ngàn cân lương thực do huyện nha ta ra mặt giúp nạn thiên tai, về phần còn lại… Buổi tối ngài cho các tiểu nhị tiệm gạo Đại Hồng của ngài kéo trở về, chất vào trong kho hàng tiệm gạo Đại Hồng các ngài… !
Hồng Ngộ Tu mừng rỡ nói:
- Đại ân của đại nhân, suốt đời khó quên. Buổi tối ta sẽ cho người ra tay… Đại nhân yên tâm, ân tình như thế ta tất ghi nhớ trong lòng, sau này… sau này sẽ có hậu tạ… !
Hạ tri huyện cười ha ha nói:
- Khách khí. Buổi tối ta sẽ không đi cùng, ngài cũng biết, con cọp cái nhà ta điêu ngoa mười phần. Đã nhiều ngày ta không thấy tiểu Liễu Ngọc và Thanh Thanh của Yên Chi lầu, chỉ sợ cọp mẹ biết ta đi Yên Chi lầu… !
Hắn ghé tai nói thầm:
- Ngài không biết, nàng phái người dưới Yên Chi lầu dán mắt vào ta… !
Hồng Ngộ Tu sao có thể không biết ý tứ của hắn, lập tức nói:
- Đại nhân trăm công ngàn việc, quan tâm tới dân, ngẫu nhiên thư thả một chút cũng là bình thường… Đại nhân không cần lo lắng, việc này để ta xử lý. Ta có một một tòa nhà tốt ở bên thành tây kia, tứ hợp viện lớn, u tĩnh và thanh nhã, ta chuộc tiểu Liễu Ngọc và Thanh Thanh cô nương ra, dàn xếp tới đó ở, đại nhân có rảnh cũng không cần phải tới Yên Chi lầu… Đại nhân yên tâm, ta cam đoan phu nhân tuyệt đối sẽ không biết chỗ đó… !
Mắt Hạ tri huyện híp lại, cười hì hì nói:
- Này… này sao có thể không biết xấu hổ như thế… Ngài xem… !
- Nên làm, nên làm!
Hồng Ngộ Tu liên tục nói.
Hạ tri huyện nắm tay Hồng Ngộ Tu, thấp giọng nói:
- Hiện giờ Điền gia còn có bạc, nhưng không có lương thực, bạc này không nắm chắc. Cuối cùng bọn họ phải ăn cơm, cho dù trong phủ còn lương thực, chỉ sợ cũng không được bao lâu, sau đó vẫn phải mua lương thực… Lương thực này, tất nhiên chỉ có thể mua ở tiệm gạo Đại Hồng, đến lúc đó bao nhiêu bạc một cân, còn không phải ông chủ Hồng định đoạt… Ta nói 50 lạng, đó là giá thấp nhất, ông chủ Hồng ra giá một trăm hai một cân, bọn họ không muốn bị chết đói thì không thể không mua… !
- Đại nhân cao minh!
Hồng Ngộ Tu khâm phục nói.
Hạ tri huyện kéo tay Hồng Ngộ Tu, khẽ thở dài:
- Ông chủ Hồng, sau này chúng ta phải thân thiết mới đúng… !
Trong tiếng cười, hai người dần dần đi xa.
…
…
Sau núi giả, Hàn Mạc nhìn thấy tất cả mọi người rời khỏi, mới nhìn Điền Lão Tam, thản nhiên nói:
- Thúc thúc kia của ngươi không lưu chúng ta, hiện giờ lương thực bị quan phủ kiểm tra và thu… Lương thực ngươi đáp ứng cho chúng ta tới từ đâu?
Điền Lão Tam lúc này thân thể bị thương lòng cũng bị thương, khuôn mặt già sưng phù vô cùng khổ sở:
- Các ngươi nói làm sao bây giờ? Chuyện này mọi người cũng thấy được, không phải ta không cho, thật sự là… Nếu không các ngươi đánh ta một chút, coi như ta trả lại cho các ngươi… !
Hàn Mạc dở khóc dở cười, thấp giọng hỏi:
- Tên mập mạp vừa rồi chính là ông chủ tiệm gạo Đại Hồng?
- Đúng, hắn gọi Hồng Ngộ Tu, chuyện lần nay chắc chắn là một tay hắn an bài.
Điền Lão Tam rất rõ ràng, Điền Bố Nhân bị chỉnh, mình cũng không có ngày lành, hắn tràn ngập oán hận:
- Không thể tưởng được con lợn Điền, chó lộn giống kia chân ngoài dài hơn chân trong, hiện giờ đều không có ngày lành… !
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Hồng gia cấu kết quan phủ, rõ ràng muốn đẩy Điền gia các ngươi vào chỗ chết, chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn bọn họ ức hiếp Điền gia các ngươi như thế?
Điền Lão Tam bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cũng nói rồi, bọn họ là quan thương cấu kết, tài lực Hồng gia hung hậu, phía sau lại có quan phủ giúp đỡ, Điền gia chúng ta sao có thể đấu được, đó không phải là muốn chết sao?
- Muốn chết?
Hàn Mạc khẽ cười nói:
- Một tên nhà quê như ta cũng nhìn ra được, các ngươi không đi tìm chết, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ bức chết Điền gia các ngươi!
Điền Lão Tam nắm chặt tay, lại không biết nói như thế nào.
Hàn Mạc lại thấp giọng nói:
- Hiện giờ bọn họ chỉ lấy lương thực của các ngươi, không động người của các ngươi, cũng không phải là tốt bụng với các ngươi, chỉ sợ là có chỗ e dè. Chẳng qua ta nghĩ… có Hồng gia ở phía sau, Điền gia các ngươi sớm hay muộn sẽ sụp đổ. Nói không chừng đến lúc đó tìm lý do kéo thúc thúc ngươi… còn có chính qui Điền gia vào nhà tù, quét sạch không… Trong nhà tù chết vài người cũng không kỳ lạ, chẳng qua Hồng gia rất vui lòng xem vài nhân vật quan trọng của Điền gia chết, sau đó sẽ không có hậu hoạn rồi.
Điền Lão Tam không kìm nổi rùng mình một cái, nhưng hắn cũng thấy Hàn Mạc nói chuyện hoàn toàn không giống một dân chúng bình thường, lại không giống kẻ quê mùa mà hắn tự xưng, không khỏi hỏi:
- Hai ngươi quả thật là nạn dân? Tại sao ta nhìn không giống? Ngươi quả thật rất có kiến thức.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Chẳng qua là nạn dân. Chỉ có điều việc này người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cũng không cần phải có kiến thức gì.
Vẻ mặt Điền Lão Tam lại sầu khổ:
- Tới nông nỗi này rồi, còn có thể có biện pháp gì…. !
- Ta nghe nói có quan viên của Lại bộ tới huyện Tịch Xuân, đang muốn tra rõ đám tham quan này, vì sao thúc thúc ngài không kiện lên cấp trên? Ngoại trừ quan viên Lại bộ, tổ chức quản lý lương thực kho lương thực huyện Tịch Xuân còn có tướng quân Ngự lâm quân Hàn Mạc, cũng là tới duy trì trật tự huyện Tịch Xuân, ông chủ Điền của các ngài cũng có thể tìm tới hắn.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Đây đều là quan trong kinh, cũng không sợ quan viên huyện Tịch Xuân các ngài… !
- Đi tố cáo?
Điền Lão Tam giật mình nói:
- Đây… đây không phải nói giỡn chứ?
Dường như Tiếu Mộc hiểu rõ tâm tư Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Giờ còn nói giỡn cái gì. Các ngài nguyện ý ngồi chờ chết, chờ người khác làm thịt các ngài? Hay là nguyện ý đánh cuộc một keo, đi cáo trạng, nói không chừng còn có đường sống.
Điền Lão Tam hơi trầm tư, cuối cùng nói:
- Làm quan tất nhiên phải làm việc của quan… !
Hàn Mạc không đợi hắn nói xong, đã cười nói:
- Ngài có thể nói với thúc thúc nhà ngài một câu về chủ ý này, để hắn cân nhắc nặng nhẹ một chút. Nếu thúc thúc ngài là thương nhân, nhất định giỏi về cân nhắc được mất, chỉ sợ hắn có thể nghĩ ra một biện pháp tốt!
Điền Lão Tam quả thật không kìm nổi gật đầu.
- Nếu không có lương thực, ngài cũng nên đưa chúng ta rời phủ đi.
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Hiện giờ Điền phủ các ngài bị đám nha sai của huyện nha trông chừng, không dễ dàng ra vào, hai người chúng tôi cũng không thể bị vây trong này…!
Điền Lão Tam khó xử nói:
- Nếu bọn họ quả thật muốn trông chừng, hai người các ngươi… cũng chưa chắc có thể đi ra ngoài… !
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đi ra ngoài quả thật có thể, chẳng qua phải phiền ngài giúp chúng tôi một chuyện!
…
Nha sai huyện nha và người tiệm gạo Đại Hồng phần lớn đều đi kho gạo Điền gia, nhanh chóng khống chế kho gạo Điền gia, không cho bất cứ kẻ nào tới gần. Bên trong cũng rút ra không ít người bảo vệ chặt chẽ tất cả cửa trước cửa sau và cửa hông Điền phủ, hơn nữa còn có người tuần tra bốn phía để đề phòng người Điền gia trèo tường ra ngoài.
Dù sao Điền gia cũng là thương nhân trong huyện, tuy không phải thương nhân đứng đầu, phủ đệ so với quan to quý nhân chân chính cách biệt một trời, chỉ riêng so với Xuân Viện Hạ Học Chi hiện đang ở còn không lớn bằng một phân mười Xuân Viện, cho nên muốn trông coi cũng không khó khăn, cũng không cần nhiều người lắm.
Một chỗ cửa hồng Đền phủ, có hai gã nha sai lưng dắt bội đao trông coi, lúc này đang nhẹ giọng nói giỡn, đột nhiên nghe được một tiếng quát mắng, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Điền Lão Tam cầm côn gỗ lớn trong tay, khập khiễng đuổi theo hai người đang chạy tới cửa hông bên này, trong miệng còn đang quát mắng:
- Hiện giờ ông đây một hạt thóc cũng không có, các ngươi còn muốn lương thực, nếu không cút ngay, cây gậy lớn này đánh chết các ngươi!
Hai người bị đuổi tự nhiên là Hàn Mạc và Tiếu Mộc, trong miệng nói:
- Chúng ta làm việc cho ngài, ngài đáp ứng cho chúng ta lương thực, ngài… ngài nói chuyện không giữ lời sao?
Nha sai kia đã tiến tới, rút đao quát:
- Làm gì thế? Hô to gọi nhỏ làm gì?
Hàn Mạc lập tức nói:
- Hôm nay chúng ta thấy hắn bị thương trên đường, đưa hắn trở về, hắn đáp ứng cho chúng ta lương thực, nhưng… nhưng hắn nói chuyện không giữ lời, hai vị nên làm chủ cho chúng ta!
Điền Lão Tam dừng lại, chống gậy gỗ than thở nói: Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Hai vị sai nha, ta… hiện giờ ta nào có lương thực cho bọn họ… Bọn họ giằng co đòi ta lương thực, phiền quá, cho nên… !
Một gã nha sai cười ha ha nói:
- Hai người các ngươi tự nhân xui xẻo đi, Điền gia bọn họ bây giờ chỉ sợ bản thân cũng không có lương thực để ăn, làm gì có lương thực cho các ngươi… Hai người các ngươi là làm gì?
- Chúng tôi tới đây tránh nạn, vốn muốn tìm kiếm đồ ăn trên đường, gặp phải hắn… !
Hàn Mạc làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Nha sai đánh giá Hàn Mạc và Tiếu Mộc một phen, thấy cũng là dân chúng bình thường, phất tay nói:
- Đi thôi đi thôi, nhà bọn họ không có lương, trở về chờ lương thực giúp đỡ thiên tai nấu cháo đi, trở về chậm, chỉ sợ ngay cả cháo cũng không có mà uống.
Hàn Mạc thở dài:
- Vậy lương thực này tính toán thế nào?
Điền Lão Tam giơ gậy gỗ lên mắng:
- Nếu không đi đánh gẫy chân các ngươi… !
Hàn Mạc và Tiếu Mộc bất đắc dĩ mà chạy ra cửa hông, nhanh như chớp liền không có tung tích.
Hai người bước nhanh rời khỏi, cũng không quay đầu lại, mãi đến khi rời xa Điền phủ mới thả chậm bước chân, trên mặt Hàn Mạc đã lộ ra nụ cươi, nói với Tiếu Mộc:
- Tiếu Hộ quân úy, hôm nay để người chịu khổ với ta!
Tiếu Mộc cũng tươi cười:
- Đại nhân, xem ra quyền thế của Tư Đồ quận thủ không nhỏ, Hồng gia đưa tới một cô gái, đạt được chỗ tốt như vậy, chỉ sợ Điền gia này sẽ sụp đổ.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- May mắn hôm nay ra ngoài một chuyến, tìm được một cây đao tốt… Ta đang lo tìm một cây đao sắc bén ở nơi này đây.
- Cây đao?
Tiếu Mộc sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ:
- Đại nhân nói là Điền gia? Điền gia chính là cây đao đại nhân muốn tìm sao?
Hàn Mạc cười quái dị, thấp giọng nói:
- Lớp vỏ của huyện Tịch Xuân rất cứng rắn, chúng ta động đao bên ngoài, không tốt sẽ làm bị thương mình… Cho nên phải cắt một lỗ hổng, lại không làm thương mình, phương pháp tốt nhất là tìm được cây đao bên trong, đục một lỗ thủng từ bên trong… !
Tiếu Mộc nghe hơi mơ hồ, nhất thời không rõ ý tứ Hàn Mạc.
- Cây đao Điền gia này, tới vừa đúng lúc.
Hàn Mạc vừa lòng cười nói:
- Hiện giờ chờ Điền gia không nhẫn nổi, đục lỗ thủng từ bên trong ra, có lỗ thủng, chúng ta có thể tiến vào theo lỗ thủng… !
Tiếu Mộc hơi trầm ngâm, mới nói:
- Đại nhân, Điền gia thật sự sẽ kiện lên trên? Ta xem Điền gia chưa chắc có lá gan này!
- Việc này không cần lo lắng, ta sẽ cho hắn lá gan này… cũng sẽ khuyên bảo hắn thật tốt… !
Hàn Mạc cất bước đi trước, nói bằng một loại giọng điệu kỳ quái:
- Ngươi xem phía trước tối om đợi ta đây tới giết sạch hắn!