Tằng Khánh lúc đó nằm trên đất, đau đớn đến mức hôn mê. Máu từ cánh tay đứt lìa vẫn còn chảy, nếu cứ để như vậy mà không cứu, mất quá nhiều máu thì coi như xong đời.
Mộ Dung Hạc vẫn không thể tin, kẻ thân tín bên mình là Vi Ly lại chính là con cờ mà Hàn Mạc cài sẵn vào. Lúc này, toàn thân y lạnh ngắt, y cũng hiểu ra mình đã quá xem thường năng lực của Hàn Mạc.
Y cũng hận chính mình lúc đầu nhận bạc đút lót, chỉ vì năm trăm lạng bạc mà để cho Hàn Mạc có cơ hội đóng một cây đinh chí mạng bên người mình, để hôm nay ra nông nỗi này.
- Ta hiểu rồi.
Thanh đao trong tay Mộ Dung Hạc rơi phịch xuống, nhìn Hàn Mạc, nói chậm rãi:
- Dù ta trước sau theo dõi ngươi, nhưng Vi Ly lại đem tin này tiết lộ!
Y đảo một lượt ánh mắt thất thần qua các đao thủ, nói bình thản:
- Người ta bố trí để mai phục ngươi lại biến thành người của ngươi.
Hàn Mạc nói:
- Ngài thông minh như thế, sao trước khi làm việc này lại không động não nghĩ xem, cái trò vặt này của ngài liệu có đối phó được với ta? có đối phó được với Tây hoa thính ?
Dừng một lát, hắn cười cay nghiệt:
- Trước khi hành động, ngài nên thỉnh giáo với Tiêu thái sư cao minh của ngài đã!
Mộ Dung Hạc tức giận phá lên cười:
- Hàn Mạc, việc đã đến nước này, ta khâm phục ngươi. Nếu ngươi không giết ta, ngày sau ta quyết không bỏ qua cho ngươi!
- Ngài nói thế là vẫn còn muốn sống mà rời khỏi đây sao?
Hàn Mạc cười quái dị:
- Mộ Dung Hạc, thực ra ta đã muốn giết ngươi, ngươi là con chó ngày nào cũng sủa bên tai ta, làm ta rất khó chịu. Ta cũng đã nghĩ xem có cách gì làm thịt ngươi. Có điều ta không ngờ, ngươi lại tự chui vào rọ.
Mộ Dung Hạc sắc mặt tái xanh. Cái bẫy dành bao tâm huyết thiết kế ra đã bị Hàn Mạc lợi dụng, giận đến tím ruột tím gan. Nhưng cũng hiểu ra, tên thư sinh Hàn Mạc non trẻ này không hề đơn giản. Y tự biết hôm nay không còn đường sống rồi.
Vì lòng thù hận với Hàn Mạc, y đã lập ra cái bẫy này, trông thì rất cẩn mật nhưng không ngờ lại quá nhiều sơ hở, đối với Tây hoa thính mà nói, những sơ hở thế này quá dễ để lợi dụng.
Việc thắng bại trên sa trường là việc thường tình của nhà binh. Nhưng trong cuộc chiến mưu mô này, đã lao vào là không được phép thua, bởi vì một khi thua thì chỉ có thịt nát xương tan.
Kinh nghiệm chính trị của Mộ Dung Hạc xem ra không được phong phú lắm, mưu mô cũng không được giảo quyệt.
Làm việc theo cảm tính, trong một cuộc đấu không thể thất bại thế này, y lại tự mình lập kế hoạch, không thông qua Tiêu gia. Sai lầm chết người này, một là do phẫn nộ bột phát, quá đề cao mình mà xem thường đối thủ.
Hàn Mạc vẫn luôn đợi Mộ Dung Hạc lộ ra điểm yếu chí mạng, hắn như một con sói đói đang rình mồi. Chỉ cần Mộ Dung Hạc vừa ló ra điểm yếu, hắn sẽ lao ra nhanh như chớp, xé Mộ Dung Hạc ra thành từng mảnh!
Có thể Hàn Mạc cũng không ngờ, cơ hội đến nhanh như thế, không hề phải chờ đợi gì.
- Mộ Dung đại nhân đem người đến Nguyện Quang tự bắt giặc, tự mình lên núi thăm dò, không muốn bị các hòa thượng của Nguyệt Quang tự nhìn thấy, mà trong đám hòa thượng lại có người của Hắc Kỳ giáo trà trộn.
Hàn Mạc vặn đầu ngón tay nói :
- Mộ Dung đại nhân dũng cảm dẫn quân xông lên giết giặc, giết chết nhiều tên Hắc Kỳ, nhưng đã anh dũng hy sinh. Mộ Dung đại nhân, bản tấu viết như thế ngài xem có được không ?
Gậy ông đập lưng ông!
Mộ Dung Hạc gần như muốn cắn nát răng ra. Y cảm thấy nếu mình chết đi nhất định sẽ trở thành quỷ dữ, nỗi hận thù trong lòng không thể nào nguôi ngoai được.
- Phải rồi, còn phải thêm một câu nữa. Hàn Mạc và Vi Ly chiến đấu hết mình, giết được năm tên Hắc Kỳ, cũng như Mộ Dung đại nhân đã nói...
Hàn Mạc chỉ vào cánh cửa lớn khép chặt của ngôi chính điện:
- Trong đó không phải còn có mười mấy hòa thượng sao, có năm tên trong bọn là Hắc Kỳ, còn lại đều đã bị Hắc Kỳ giết hại, ta nghĩ nói vậy rất đáng tin!
Vi Ly cười ha hả nói:
- Người trong quân đều biết, Mộ Dung đại nhân đối với ta không bạc, xem ta là tâm phúc, nếu Hàn đại nhân cần người làm chứng, ta sẽ không từ chối. Ta nghĩ rằng lời của ta sẽ được rất nhiều người tin!
-Hộc
Mộ Dung Hạc như lửa đốt tim, không thể chịu thêm nữa, máu từ trong miệng phun ra, phun đỏ cả phiến đá xanh trong thiền viện.
Trong lúc phẫn nỗ cực độ, y bất chấp cả lưỡi đao đang đang kề trên cổ, nắm chặt quyền xông lên liều mạng. Đao thủ đứng sau y không nói một lời, giáng một đao chí mạng vào xương sống, Mộ Dung Hạc khựng lại rồi ngã khụy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Y giãy giụa trên nền đất, Hàn Mạc nhìn với ánh mắt thương hại, bước đến bên ngồi xuống:
- Mộ Dung Hạc, ngươi không thể không thừa nhận, ngươi… không phải là đối thủ của ta.
Mộ Dung Hạc rống lên, giãy giụa, ra sức bò dậy định lao vào Hàn Mạc. Hàn Mạc chỉ thở dài, ra hiệu cho đao thủ. Đao thủ bước lên vung thanh đao lạnh ngắt, chém văng đầu Mộ Dung Hạc, đầu lăn mấy vòng mới đứng lại, mắt trợn ngược!
Hàn Mạc thở dài một tiếng, nói với đao thủ:
- Xử lý gọn nhé!
Rồi lại hỏi tiếp:
- Các đao thủ do Mộ Dung Hạc mai phục đâu rồi?
Đao thủ áo đen đáp:
- Đại nhân yên tâm, chúng tôi đã đem hóa thi thủy của dược phẩm ti đến.
Hàn Mạc gật đầu hài lòng:
- Làm tốt lắm.
Không nghi ngờ gì, các đao thủ do Mộ Dung Hạc mai phục đã bị thuộc hạ của Hàn Mạc giải quyết gọn, thi thể lúc này đều đã hóa ra nước.
Việc bí mất ám sát của Tây hoa thính, trong nước Yến và thậm chí là cả vùng Trung Nguyên, không ai sánh kịp.
Những đao thủ này là người của Tây hoa thính, rất thành thạo việc trà trộn giả mạo, hỏi với vẻ cẩn trọng:
- Đại nhân, nhóm hòa thượng kia!
- Đều là tu Phật!
Mặt Hàn Mạc không chút biểu cảm, thản nhiên nói:
- Giúp bọn chúng đến miền cực lạc sớm một chút, để chúng khỏi phải tu hành cực khổ thêm!
Hơn mười hòa thượng của Nguyệt Quang tự bị bắt trói ở chính điện. Cái gọi là giặc, chẳng quả chỉ là do Mộ Dung Hạc bịa đặt, đây toàn là các hòa thượng chân chính tu hành!
Có điều họ đã không may có liên quan đến kế hoạch này, nên bắt buộc phải trở thành vật hy sinh.
Năm hòa thượng bị kéo vào trong viện, các hòa thượng khác đều đã bị dùng đại đao chém chết ở trong điện. Năm hòa thượng bị kéo ra này, chộp lấy thanh đạo của đao thủ, định để lại dấu vân tay. Có điều chưa kịp làm thì đã bị xử quyết, danh chính ngôn thuận trở thành các sát thủ Hắc Kỳ bị giết!
Về phần Tằng Khánh bị hôn mê bất tỉnh, các đao thủ đương nhiên nhưng phải tặng thêm vài đao, cho gã thoát khỏi đau đớn.
Các thủ hạ của Tây hoa thính đem xác những hòa thượng sắp xếp rất có quy tắc, không quên tạo ra một vài vết thương trên người để nói rằng đây là kết quả sau một cuộc hỗn chiến.
Hàn Mạc lấy ba mảnh hắc trúc từ tay Mộ Dung Hạc, nhìn một đao khách. Đao khách đó cũng liền lấy trong người ra thêm hai mảnh hắc trúc đưa cho Hàn Mạc.
Trước khi Tây môn gia tộc nổi loạn, Tây hoa thính từng bắt được năm tên Hắc Kỳ, trong tay nắm năm mảnh hắc trúc. Lúc đó để phòng bất trắc, nên đã giữ lại. Lúc này đúng là cần dùng đến.
Bố trí xong hiện trường giết người, tất cả lặng lẽ nghe Hàn Mạc căn dặn.
- Về thôi!
Hàn Mạc vẫy vẫy tay:
- Việc đêm nay, đương nhiên là không ghi chép trong hồ sơ, nhưng công lao của mọi người, ta ghi nhớ!
Các thuộc hạ cúi đầu cung kính, rồi lặng lẽ rút khỏi khu viện như những bóng ma.
Hàn Mạc không hề lo lắng có người theo dõi hành động của mình. Nhóm người này trước giờ luôn dò xét hành tung của người khác, người khác muốn dò xét hành tung của họ là việc khó bằng lên trời.
Khu thiền viện tĩnh mịch vốn là nơi tu hành thanh tịnh của Phật gia, lúc này giống như ở địa ngục, thi thể ngổn ngang, máu chảy loang lổ, mùi tanh nồng nặc xộc vào mọi ngóc ngách.
Có điều trong mùi tanh nồng nặc của máu thịt, vẫn lẫn ít hương thơm của hương khói bay ra từ điện chính. Mùi hương trầm hòa với mùi tanh của máu, đó hẳn là một thứ mùi rất đặc biệt.
Ánh trăng mờ mờ, tĩnh lặng chiếu xuống khoảnh sân thiền viện la liệt xác chết.
Hàn Mạc lúc này mặt không một chút biểu cảm, bước đi dưới bóng trăng băng qua những thân người nằm đến trước ngôi điện chính.
Trong chính điện, một pho tượng Phật bằng đồng Như Lai Phật tổ tôn nghiêm hiện ra, cái lò hương nằm trước mặt pho tượng tỏa khói nghi ngút, có điều trầm đã cháy gần hết.
Hàn Mạc đứng trước tượng Phật, cung kính hành lễ, ánh mắt mang một vẻ biểu cảm khác thường, lẩm nhẩm:
- Phật tổ, ta không giết người, người tất giết ta, Phật cũng nhìn thấy rồi đấy, ta không có cách nào khác!
Vi Ly, bây giờ là Hàn Lợi, đi đến sau lưng Hàn Mạc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, vì sao lại phải bái Phật ?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Sau khi giết người, bái Phật cũng vô dụng, nhưng trong lòng sẽ yên ổn hơn, sau này đệ cũng nên thử xem.
Hắn chỉ vào giá nến bên cạnh nói:
- Thắp lên.
Hàn Lợi không dám hỏi nhiều, lấy đá ra đánh lửa đốt nến.
Ánh nến chiếu sáng, Hàn Mạc bưng cái đỉnh đồng đựng đầy hương dầu ở trên bàn, vẩy lên khắp tấm màng màu vàng ở chính điện. Ngọn lửa phừn phựt chồm lên, tấm màn bắt lửa, cả khu thiền viện cháy sáng như ban ngày.
- Bắn tên ra hiệu!
Hàn Mạc chỉ bảo:
- Nên cho các tướng sĩ đến xem hiện trường.
Tên hiệu bắn lên, Hàn Mạc than thở nói:
- Mộ Dung Hạc, ngươi chết thì cũng đã chết rồi, ngươi còn muốn Ngũ thiếu gia đây ăn mừng, thật là ngại quá.
Hơn hai mươi tướng sĩ của Báo đột doanh nhìn thấy tên hiệu bắn ra từ đỉnh núi, không hề do dự, kỵ binh xuống ngựa cầm lấy vũ khí xông lên núi như những con thú rừng.
Hai cung thủ do Hàn Mạc bố trí ở lại nghe thấy tiếng tên hiệu bắn xé toặc màn đêm, lập tức cũng nhằm hướng đỉnh núi trèo lên.
Hai tên này không hề biết rằng, Hàn Mạc cho chúng ở lại là để giúp chúng giữ lấy mạng sống. Nếu như chứng kiến sự việc hôm nay, không tên nào có thể sống sót trở về.
Hàn Mạc chưa từng kiêng kỵ việc giết người diệt khẩu, cái con người trẻ tuổi nho nhã này chưa từ bất cứ thủ đoạn lạnh lùng nào để làm cho kế hoạch của hắn trở nên hoàn mĩ