Hình bộ nha môn được đặt tại phía tây của Tây Đạo Bát Sở, cửa lớn màu đen, bao trùm trong bầu không khí thâm nghiêm. Bước qua cổng lớn nha môn, khiến cho con người ta có cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Lúc này có lẽ bộ hình là nơi bận rộn nhất trong thành Yến kinh, toàn bộ quan lại lớn nhỏ của gia tộc Tây Môn, suốt đêm bị áp giải đến nhà lao hình bộ. Toàn bộ nhà lao đen tối ẩm ướt, đã kín người hết chỗ, tiếng khóc ai oán một phương. Phần lớn quan viên gia tộc Tây Môn căn bản không hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lần này Tây Môn Lôi Tàng vạch kế hoạch kín đáo cẩn thận, nhằm phòng ngừa lộ thanh phong, ngay cả Tây Môn gia tộc cũng rất ít người biết chuyện. Vì vậy không ít quan viên lúc bị kéo xuống khỏi giường còn không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này đây, Hình bộ, Đại Lý Tự, thậm chí ngay đến cả phủ nha Yến kinh và Ngự Lâm Quân cũng ra tay. Theo lệnh của nội các, gần như bắt hết thảy quan lại lớn bé và người nhà của Tây Môn gia tộc. Riêng đâu có hai tên quan viên cảm thấy chuyện lớn không ổn, liền phản kháng, lại bị quan sai giết ngay tại chỗ.
Đám quan viên bộ hình thẩm vấn phạm nhân thâu đêm, chỉ nhằm một mục đích moi từ trong miệng của những người thuộc Tây Môn gia tộc chứng cứ phạm tội. Tuy rằng nói Tây Môn gia tộc nhất định phải bị diệt vong, nhưng trước khi tuyên án củng phải tốn một ít công phu.
Nói cho cùng thì Tây Môn gia tộc cũng là một trong các thế gia của nước Yến, là bá chủ cả vùng Ngô Quận, thế lực ảnh hưởng đến toàn bộ nước Yến, nếu không có tang chứng vật chứng rõ ràng thì e là cũng không hợp tình hợp lý.
Vì thế theo chỉ thị của nội các, hình bộ đã vắt óc tìm trăm phương ngàn kế, cốt yếu để lấy được chứng cứ từ tay của Tây Môn gia tộc.
…
Lúc này Hàn Mạc đang ngồi tại một căn phòng yên tĩnh tại hình bộ nha môn. Sự kiện ám sát kinh thiên động địa lần này, Hàn mạc cũng là một phần tử quan trọng. Hình bộ có chức trách hỏi rõ nguyên do, hiểu rõ được toàn bộ tình tiết vụ án.
Đương nhiên là hình bộ không dám coi Hàn Mạc trở thành phạm nhân, chỉ dám nói là mời Hàn Mạc vào nói chuyện, uống trà mà thôi.
Hàn Mạc cũng biết đây là chuyện không thể xem thường, nên cũng đành phối hợp. Tuy nhiên lúc này hình bộ trên dưới bận tối mặt, nhất thời chẳng chú ý đến Hàn Mạc, Hàn Mạc đành chờ đợi tại căn phòng yên tĩnh này. Một gã thuộc hạ hình bộ đứng bên cạnh hầu hạ, không ngừng rót trà cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc lặng thinh ngồi trên ghế, mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào lưng ghế, chỉ một lát, dường như đã ngủ say, trên gương mặt hắn hện lên vẻ mệt mỏi, lạnh buốt thấu xương.
Điều mà hắn nghĩ đến lúc này đó là "Thanh Ưng" của "Hắc Kỳ giáo Càn Tự đội", cái người mà đã cứu mạng hắn.
Giống như một đoá phù dung, con người ấy tựa như sao băng trên bầu trời, vụt đến, rồi lại vụt đi.
Ngồi ở Tây Hoa Thính cả canh giờ, hắn đại khái đã nắm rõ chế độ và kết cấu kẻ ăn người ở của Tây Hoa Thính, nhưng mà ở trong sổ sách lại không hề thấy nhắc đến cái gọi là "Ngân Chất Tứ Ưng".
Hắn không hề biết "Ngân Chất Tứ Ưng" này cuối cùng thuộc chỗ nào của Tây Hoa Thính, mặt khác ngay cả đến trợ thủ như Bùi Anh Hầu cũng chưa từng nói với hắn tin tức của "Ngân Chất Tứ Ưng".
Nhưng không hề có chút nghi vấn nào, "Ngân Chất Tứ Ưng" đích thị chính là người của Tây Hoa Thính, Thanh Ưng dùng hành động và tính mạng của hắn ta để chính minh điểm này.
Kế hoạch ám sát kinh người lần này, kẻ đứng sau, không phải là Tây Môn Lôi Tàng, củng chẳng phải Hàn Mạc, mà chính là Thanh Ưng.
Hàn Mạc vẫn luôn lấy làm khó hiểu, là tại sao trước khi Hắc Kỳ hành động, lại phải ám sát mình, để bại lộ hành tung, bây giờ ngẫm nghĩ lại thì đã rõ, chính là vì Thanh Ưng cố tình để lại manh mối, cốt yếu nhằm để Tây Hoa Thính hiểu rõ được âm mưu lần này, từ đó nhúng tay vào.
Cái đêm mà Hắc Kỳ ám sát Hàn Mạc, có lẽ Thanh Ưng đã sớm biết năm tên thích khách Hắc Kỳ đó sẽ sớm trở thành tù binh trong tay của Hàn Mạc, hắn lền chủ động đưa ra năm tên này ra, nhằm để Tây Hoa Thính moi được một số bí mật từ miệng của năm tên kia.
Thanh Ưng hiển nhiên rất tin tưởng vào năng lực của Tây Hoa Thính, hắn tin chắc rằng Tây Hoa Thính có thể sắp sếp mọi việc đâu vào đó. Sự thật đúng là Hàn Mạc đã không làm hắn thất vọng, mang theo một người của Tây Hoa Thính, y như phương thức tù binh khai báo, dễ dàng trà trộn vào đội ngũ Hắc Kỳ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc lúc ấy cũng bất giác nghĩ, quá trình trà trộn vào đội ngũ Hắc Kỳ diễn ra quá thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho người ta khó tưởng tượng nổi.
Hắn nhớ rõ mồn một, vào cái đêm theo sự chỉ điểm lẻn vào rạp hát Hầu Lâm, sau đó chính là do Thanh Ưng tiếp ứng, tiếp theo tiến vào được gian phòng không người chú ý ở rạp hát Hầu Lâm, đó chính là căn phòng của người gác đêm Cảnh Lão Thực ở, lúc đó hắn mới hay, kẻ nội ứng không phải là Hầu Thanh và Lâm Nguyên, càng không phải là ông chủ Xà, mà chỉ là một kẻ không ai hề chú ý đến, gã tuần đêm.
Lúc tập trung, Hắc Kỳ ai nấy cũng đều mang chiếc mặt nạ, không xem rõ mặt của đối phương. Mà chính đêm đấy Thanh Ưng cố ý để bọn Hàn Mạc năm người ở tại một chỗ, giờ đây nghĩ lại, vào lúc ấy Thanh Ưng đã sớm biết thân phận thực sự của bọn người Hàn Mạc, chỉ là lo sợ những thành viên khác của Hắc Kỳ nhận ra được cho nên mới tản ra.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của Thanh Ưng.
Mục đích của Thanh Ưng, như là lời hắn nói trước lúc lâm chung, hắn muốn cho Tây Hoa Thính cơ hội kiến công lập nghiệp, mục đích còn lại, hắn muốn vạch trần âm mưu cấu kết nước Nguỵ của Tây Môn Lôi Tàng.
Có thể nói, Thanh Ưng chính là người vạch ra kế hoạch lần này, cũng chính là đại công thần của vụ án kinh thiên động địa lần này
Trong đầu văng vẳng những lời bi phẫn của Thanh Ưng trước lúc lâm chung, Hàn Mạc ngây người ra, đôi mắt trầm uất, lẩm bẩm nói:
- Chết đi, Tây Môn gia tộc, chết hết đi!
Hắn có thể hiểu được tâm tình bi phẫn của Thanh Ưng trước lúc chết.
Tại đất khách quê người, lại thâm nhập nội bộ Hắc Kỳ trở thành người của Hắc Kỳ giáo, hắn cần phải cẩn trọng hơn bất cứ ai hết, sống càng mệt. Thân ở đặc vụ bộ môn nhạy cảm nhất tại nước Nguỵ, chỉ một chút sơ sảy, hậu quả khó lường.
Thanh Ưng ở tại nước Ngụy, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng lại chết tại chính mảnh đất của nước mình, điều này đối với Thanh Ưng mà nói, thật sự là điều bi phẫn nhất, trong sâu thẳm trái tim của Thanh Ưng có lẽ cũng muốn quay về Tây Hoa Thính, chỉ tiếc là…
Hàn Mạc chỉ ngậm ngùi, hít một hơi dài.
Chợt nghe tiếng người làm cung kính bẩm:
- Hàn Thính trưởng, Thượng Thư đại nhân tới rồi!
Hàn Mạc mở to mắt, thì nghe tiếng bước chân vang lên, cái âm thanh ấy rất nặng nề, lập tức hiểu ra, công phu cơ bản của vị thượng thư đại nhân này rất vững chắc, rất có lực.
Hình bộ thượng thư Hạ Khánh Chi bước vào từ cửa lớn, Hàn Mạc đứng dậy hành lễ:
- Gặp qua Thượng thư đại nhân!
Hạ Khánh Chi lộ ra nụ cười trên mặt, bước nhanh và nói:
- Hàn Thính trưởng không cần khách khí, đến đây, ngồi xuống hẵng nói. Ai, công việc trong nha môn nhiều khôn tả, đến bây giờ mới giành được chút thời gian đến đây, làm Hàn Thính trưởng đợi lâu rồi.
Hàn Mạc cười nói:
- Không dám không dám, Thượng Thư đại nhân thẩm án suốt đêm, thật vất vả, Hàn Mạc chờ ở đây ngược lại thanh nhàn.
Hắn liếc ra ngoài, trời lúc này đã sáng choang, ánh hào quang đã xuyên qua cửa sổ đi vào làm sáng rực căn phòng
Sau khi ngồi xuống, Hàn Khánh Chi liền bảo:
- Đã một đêm rồi, mọi người đều chưa ăn uống gì hết cả, kiếm thứ gì vào bụng cái đã.
Rồi y sai tên cấp dưới:
- Đi chuẩn bị vài món ăn đưa lên.
Tên cấp dưới liền đáp lại lui xuống
- Hàn Thính Trưởng, làm ngài đợi lâu tại hình bộ, xin ngài đừng để ý, dù sao thì đây cũng là việc hệ trọng, nước Yến ta chẳng có âm mưu gì, để Hàn Thính đến đây, chẳng qua là muốn biết rõ thêm một số nội tình.
Hạ Khánh Chi cười mỉm trình bày:
- Nói cho cùng thì đây cũng là chức trách của hình bộ, không thể coi nhẹ được.
Hàn Mạc gật đầu bảo:
- Thượng thư đại nhân quá lời rồi, Hàn mỗ đến đây cũng là để phối hợp với hình bộ làm việc, có điều Thượng thư đại nhân cũng hiểu cho, Tây Hoa Thính làm việc, trước giờ có một số việc không thể công khai được, vì vậy nên nói thì Hàn mỗ không dám giấu diếm, còn có một số việc là bí mật của Tây Hoa Thính, Hàn mỗ lại không thể nói quá nhiều.
Hạ Khánh Chi khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Kỳ thật là bản quan cần phải đa tạ Hàn Thính trưởng, nếu không phải Tây Hoa Thính các ngài biết rõ được âm mưu của bọn thích khách, chỉ e là bản quan giờ này đã không thể tiếp chuyện với ngài rồi.
Hàn mạc thản nhiên đáp:
- Không dám.
Hạ Khánh Chi nhìn Hàn Mạc và nói:
- Thái sư đã nói với ta rồi, lần này Hàn Thính trưởng không chỉ là cứu mạng của chúng tôi thôi, quan trọng hơn là đã cứu được cả Đại Yến này, nếu để âm mưu của Tây Môn Lôi Tàng thực hiện được, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng, Thái sư hết lời khen ngợi Hàn Thính trưởng.
- Thái sư ưu ái.
Hàn Mạc nói:
- Đây chẳng qua cũng là phận sự của Tây Hoa Thính.
Mắt Hạ Khánh Chi xẹt qua dị sắc, nhẹ nhàng đáp:
- Công lao của Hàn Thính trưởng lần này, chúng tôi ghi nhận, về phần của Tây Môn Lôi Tàng vu cáo hãm hại Hàn Thính trưởng cấu kết Hắc Kỳ, chỉ thuần túy là lời bịa đặt, Thái sư cùng bản quan nhất quyết không tin, Thái sư còn nói, nếu ai còn ngờ vực, ông ta sẽ đứng ra chứng minh sự trong sạch của ngài.
Y dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Đôi mắt sắt lửa của Thái sư, yêu tài cũng như yêu mạng, xem ra lần này lão Thái sư đã thêm phần yêu quý Hàn Thính trưởng rồi.
Hàn Mạc cười nhạt, những lời này của Hạ Khánh Chi, chẳng qua là muốn lôi kéo bản thân, do đó mượn bản thân để lôi kéo Hàn gia, Hàn Mạc liền cười đáp:
- Thái sư và Thượng thư đại nhân hậu ái rồi, Hàn mỗ xin khắc sâu trong tâm khảm, không bao giờ quên.
Hàn Mạc biết rằng, lão Hạ Khánh Chi này chính là phụ thân của Hạ Tuấn Dật, là một nhân vật lợi hại trong đảng Thái Sư , so với Tiêu Hoài Kim thì còn ghê gớm hơn nhiều, rất nhiều người đã nói, Hạ Khánh Chi vốn là một kẻ vô cùng nham hiểm, là hạng có thể vừa cười vừa cầm dao giết người.
Hạ Khánh Chi mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
- Tuy nhiên Hàn Thính trưởng cũng nên cẩn thận một chút, công lao của ngài lần này, bản quan lo lắng có một số kẻ không phục, sẽ không vừa ý với Hàn Thính trưởng.
Hàn Mạc nhíu mày đáp:
- Ý của Thượng Thư ngài là?
Hạ Khánh Chi cười ha hả, không trực tiếp trả lời, chỉ đáp:
- Đêm khuya hôm qua, xảy ra rất nhiều chuyện, Hàn Thính trưởng có lẽ vẫn chưa hay biết, bên phía Đông Hoa Thính, đã có động tĩnh lớn.
- Ồ!
Hàn Mạc bình thản.
Đông Hoa Thính có phản ứng cũng là chuyện rất thường tình, dù sao quyền đối phó với Hắc Kỳ đến nay vẫn nằm trong tay của Đông Hoa Thính, nếu theo quy tắc thì Tây Hoa Thính đã không còn chức trách gì trong việc đối phó với Hắc Kỳ.
Lần này lại là Tây Hoa Thính lập công đầu, Đông Hoa Thính hiển nhiên không thoải mái chút nào.
- Ta nghe nói, Đông Hoa Thính đã đem hết toàn bộ thi thể của đám thích khách đêm qua mang về lại Đông Hoa Thính rồi…!
Hạ Khánh Chi nhìn Hàn Mạc và nói:
- Nhưng không biết Đông Hoa Thính muốn làm cái gì đây!
- Là ai mang thi thể đi.
Đôi mắt Hàn Mạc ánh lên một tia lạnh lẽo, hắn sực nhớ, thi thể của Thanh Ưng vẫn nằm trong số đó.
Hạ Khánh Chi chỉ mỉm cười nói:
- Là Mộ Dung Hạc của Ngự Lâm Quân, hắn được phụ trách giải quyết hậu quả của vụ Tây Môn phủ, đáng ra hình bộ ta là phải đem thi thể về để kiểm tra, xem có điều gì khác nữa không, nhưng mà...Ha ha, Mộ Dung Hạc lại đem thi thể giao nộp cho Đông Hoa Thính, đây cũng là chuyện trong dự đoán.
- Trong dự đoán?
Hàn Mạc tỏ vẻ không hiểu, nhưng điều hắn lo lắng nhất hiện giờ là thi thể của Thanh Ưng, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đên thi thể của Thanh Ưng sau khi y chết.
Hạ Khánh Chi vuốt chòm râu, đầy thâm ý và nói:
- Mối quan hệ của Mộ Dung Hạc và Đông Hoa Thính không phải tầm thường… Thôi, Hàn Thính trưởng, không nói chuyện khác nữa, thế này đi, ngài đem tất cả những đều ngài biết ghi cả vào sổ, rồi giao lại cho hình bộ, ngài xem có được không?
Hàn Mạc cau mày, cái tên Mộ Dung Hạc, trước giờ hắn đã không ưa gì, nhưng có điều không hiểu, vì sao Hạ Khánh Chi phải nói y với Đông Hoa Thính quan hệ không tầm thường
Bên trong có thủ đoạn gì chăng?
Ý đồ của Hạ Khánh Chi rất rõ ràng, đánh lời sắc bén, đúng thật là tứ lạng phát ngàn cân, khơi mào cho sự đối lập của hai Hoa Thính, nhưng đã bị Hàn Mạc đoán ra, Mộ Dung Hạc chắc hẳn là người của Tiêu Thái Sư, nói cách khác, Mộ Dung Hạc với Hạ Khánh Chi cùng trong một đảng, nhưng mà lúc này đây Hạ Khánh Chi lại muốn đẩy Mộ Dung Hạc vào cuộc phân tranh này.
Mục đích cuối cùng của y là gì?