Tần Sơn nghe Viên Đạo Linh muốn có Khổ lệ hoa, lập tức rống lên:
- Không được. Dược liệu này dùng để cứu tiểu thư, Tần Sơn thà chết cũng không giao Khổ lệ hoa.
Viên Đạo Linh nhíu mày nói:
- Vì sao không được? chỉ là một gốc cỏ dại, thay cho các ngươi tránh được tai hoạ, thiết nghĩ là chuyện tốt chứ?
Tần Sơn không kìm nổi nữa, nói:
- Viên Thiên Sư, vậy…vậy không được, chúng ta muốn dùng nó cứu người!
Hàn Mạc ho khan một tiếng, có ý nhắc nhở Tần Sơn không nên nói nhiều, hướng về phía Viên Đạo Linh cười nói:
- Viên đạo trưởng, giá cả tuy tốt, nhưng chúng ta không phải thương nhân. Ngươi hãy đi mau.
Viên Đạo Linh có phần nóng giận:
- Các ngươi thật sự không sợ chết? ta nói cho các ngươi hay tai hoạ của các ngươi khắp thiên hạ này chỉ có ta giải được, đi qua cánh cửa này, đảm bảo không thấy người thứ hai.
- Đa tạ đạo trưởng, tiếc là chúng tôi không cần.
Hàn Mạc coi người này như ruồi bọ, phất tay phe phẩy như đuổi muỗi.
Viên Đạo Linh thổi bộ râu khó chịu ra mặt, con mắt đảo qua đảo lại, nói:
- Thôi, xem như lão đạo cùng các ngươi có duyên, ta tặng các ngươi một viên Thiên mệnh hoàn. Viên Thiên mệnh hoàn trị được tất cả bệnh tật trong thiên hạ, cải tử hồi sinh. Có Thiên mệnh hoàn các ngươi không cần gốc cỏ dại này nữa. Nói cho các người biết, lần trước có người bỏ ra ngàn lượng vàng để mua nó đã bị lão đạo cự tuyệt. Lão đạo không ham mê tiền bạc trong nhân gian, chỉ giúp người có duyên!
Tần Sơn nghe vậy trong lòng rất vui sướng. Nhưng Hàn Mạc xua tay nói:
- Thuốc quý giá như thế chúng tôi dùng không được. Người nói chuyện thiên mệnh hoàn có thể cải tử hồi sinh, nếu ngươi hao tổn tinh khí thì có thể lấy ra thiên mệnh hoàn dùng, cần gì gốc cỏ dại này?
Viên Đạo Linh mặt đỏ ngượng ngùng nói:
- Việc này…việc này không được.
Hàn Mạc cười tinh quái dị, càng làm cho Viên Đạo Linh thêm xấu hổ đến độ hoá thành thâm trầm. Mắt lão trong phút chốc trở nên u ám, lạnh lẽo.
Hàn Mạc không thèm để ý đến lão. Hắn vốn không muốn mất thời gian với loại giang hồ bịp bợm này.
Hắn xoay người, bắt đầu dùng xẻng đào bốn gốc Khổ lệ hoa. Tần Sơn thấy thế, cầm lấy xẻng đào theo hắn.
Viên Đạo Linh lạnh lùng nhìn sống lưng Hàn Mạc, từ từ luồn vào trong ống tay áo rộng lấy từ bên trong ra ống trúc cực kỳ tinh xảo, hướng về phía Hàn Mạc nhấn nút . "Vút", vút", hai mũi ám tiễn từ ống trúc bay ra bắn thẳng về phía Hàn Mạc.
Miệng hắn cười khẩy, cho rằng ám tiễn tốc độ cực nhanh, tên thanh niên trẻ tuổi đó dù biết bay cũng tránh không được.
Hàn Mạc quả thật là không biết bay, nhưng thân thủ phi phàm, giống như có con mắt sau lưng. Khi Viên Đạo Linh vừa ấn nút, thân hình hắn né hướng sang bên trái, hai mũi ám tiễn bay sát qua đầu.
Hàn Mạc không để cho Viên Đạo Linh kịp phản ứng, thân hình nhanh như báo bay thẳng về phía lão, mặt đầy sát khí, tay phải đánh ra 1 quyền như sắt thép, trong lúc đó Viên Đạo Linh trợn mắt há miệng liền cảm thấy vai phải bị thiết chuỳ đập trúng, toàn bộ tay phải tê dại, ống trúc văng ra.
Lão không kịp rên rỉ, Hàn Mạc đã đánh thêm một quyền vào bụng. Viên Đạo Linh kêu thảm một tiếng, cả người bay lên, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Hàn Mạc cũng không ngờ hắn chỉ ra hai quyền đã đánh bay lão đạo sĩ.
Hắn còn tưởng lão gia hoả này bản lĩnh cao lắm, nhưng hoá ra là chịu không nổi một đòn. Lúc Viên Đạo Linh rơi xuống, Hàn Mạc lao theo, đầu gối bên phải đè vào ngực Viên Đạo Linh, tay phải bóp cổ, lạnh lùng nhìn lão.
Viên Đạo Linh cảm thấy tay Hàn Mạc như thép nguội, khó quản nghẹt cứng, không thể hít thở, gương mặt vốn trắng, bây giờ lại đỏ bừng bừng.
- Hoá ra là hổ giấy!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Lần sau trước khi động thủ, thì phải biết mình là ai đã.
Viên Đạo Linh nhìn như van lơn, dàn dụa nước mắt, khổ sở không chịu nổi, lúc trước tiên phong đạo cốt thế mà giờ khí thế không còn một chút.
Hàn Mạc buông lỏng tay, Viên Đạo Linh lập tức ho khan một hồi, ho tựa như muốn lôi cả tim phổi ra ngoài, mãi sau mới định thần lại, cầu xin nói :
- Xin tiểu anh hùng tha mạng, tiểu anh hùng tha mạng.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ngươi không phải muốn lấy mạng ta sao? Muốn ta tha mạng cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lúc này Tần Sơn cũng trở lại, thấy Viên Đạo Linh đánh lén, tâm, lý e sợ người tu hành đắc đạo cũng không còn, cầm xẻng đứng bên cạnh, quát:
- Ngươi là kẻ giả mạo. Một Thiên Sư chính đạo sẽ không ra tay đánh lén, sử dụng thủ đoạn thấp hèn!
Viên Đạo Linh nước mặt tuôn ra, nói:
- Ta thật sự là thiên sư, ta là Viên Đạo Linh - Thuý vi quan, tuyệt không giả dối… Các người tha cho ta… Ám tiễn của ta không có độc, chỉ bôi thuốc tê không gây chết người …!
Hàn Mạc thấy lão sợ hãi kinh hồn bạt vía, không khỏi chán nản thất vọng. Lão đạo sĩ này quá yếu đuối, hoàn toàn không có hứng thú khiêu chiến nữa, đứng dậy, thả hắn ra, khinh thường nói:
- Ngươi nếu thực là Thiên Sư, chắc biết quá khứ tương lai, ta hỏi ngươi, ngươi biết hôm nay ngươi chết hay sống?
- Hai vị anh hùng võ công cao cường, trí tuệ tuyệt luân, lão đạo nhìn sai, tính mạng lão đạo nằm ở trong tay hai vị, chỉ xin được tha mạng!
Viên Đạo Linh quỳ lạy trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Hình dạng này của hắn, nếu bị đạo sĩ khác thấy, thực chỉ muốn tìm cái hố to để chui vào.
Hàn Mạc không thể tưởng lão gia hoả này chẳng những không có võ công, ngay cả khí phách cũng không luôn, khinh miệt hỏi:
- Vậy ngươi cần gốc cây này làm gì? Ngươi biết nó là gì sao?
- Đó là Khổ lệ hoa!
Viên Đạo Linh tỏ ra ngoan ngoãn, thành thật nói:
- Rất ít người biết loại biệt dược này. Người anh hùng biết giá trị của nó, con mắt thật tinh tường, lão đạo rất khâm phục.
- Đừng nịnh ta nữa, vô ích.
Hàn Mạc lạnh lùng nói
- Dạ dạ dạ.
Viên Đạo Linh dạ luôn mồm, cuống quít giải thích:
-Gốc Khổ lệ hoa còn gọi là huyết thảo, là biệt dược để luyện đan. Đạo gia chúng tôi có nhiều môn phái, nhưng Thuý vi môn là môn phái lớn nhất trong tất cả các Thiên Sư đạo phái, lấy luyện đan làm chính. Cây huyết thảo này là loại thuốc để luyện đan rất quý hiếm. Lão đạo đã tốn công tìm kiếm từ lâu, hôm nay nhìn thấy, cho nên…!
Lão ta ấp úng…
Đạo giáo có Thái bình đạo cùng Thiên Sư đạo... cùng các phân chi. Thiên Sư đạo người đời vẫn gọi là Ngũ đấu mễ đạo, bên trong lại chia ra rất nhiều môn phái. Đan đỉnh phái là một trong số đó.
Trừ phái đó ra, Hàn Mạc còn mơ hồ biết có phái Chính Dương, phái Thục Sơn, phái Mao Sơn, phái Hỗn Nguyên, phái Võ Đang, Chính Nhất giáo, Thái Nhất giáo, phái Linh Bảo rất nhiều rất nhiều… Do lịch sử nam bắc triều thay đổi nên không mấy ai biết bây giờ đạo giáo phát triển như thế nào.
- Vì một gốc nho nhỏ Khổ lệ hoa mà ngươi định đánh thương người khác sao?
Hàn Mạc cười lạnh:
-Nếu không phải ta tránh được, hôm nay đã bị ngươi nắm trong tay. Đạo gia tu thân dưỡng tính, ngươi lại thấp hèn thâm độc, ta coi ngươi chính là thứ cặn bã của đạo gia.
Viên Đạo Linh khóc ròng nói:
- Hai vị anh hùng, lão đạo mắt không có tròng, hai vị đại nhân rộng lượng, so bì chi kẻ tiểu nhân này.
Tần Sơn tưởng rằng gặp được thần tượng, không ngờ gặp phải tên không có khí phách, cảm giác kính sợ thốt nhiên bay biến, thay vào đó là cảm giác khinh bỉ coi thường, nhịn không được liền đạp cho lão một phát.
- Được rồi, nếu ngươi thật sự là đạo gia, ta xem như nể giáo chủ của ngươi, lần này không lấy mạng của ngươi vậy.
Hàn Mạc nhìn xuống chòm râu hoa râm dưới cằm lão, bỗng nhiên tính trẻ con nổi lên, cười ha ha nói :
- Ngươi phải tự tay nhổ hết râu của mình đi, khi nào hết thì ta cho ngươi đi!
- Cái gì? Viên Đạo Linh sửng sốt.
- Đừng giả bộ không nghe rõ, một là nhổ râu, hai là ta giết ngươi. Nơi này hoang vu, lại lúc chiến tranh, chết một người có quan trọng gì. Ta nghĩ sẽ không có ai để ý đến ngươi đâu.
Rồi không thèm đếm xỉa đến lão, Hàn Mạc đi tới gom nhặt mấy gốc Khổ lệ hoa.
Tần Sơn nhổ bãi nước bọt lên người lão gia hoả, quay sang giúp Hàn Mạc thu thập dược liệu.
Viên Đạo Linh vẻ mặt đau khổ. Lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, rơi vào bước đường cùng bắt buộc phải nhổ râu của mình. Chỉ nhổ mấy cái, liền đau đến chảy nước mắt, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh như dao của Hàn Mạc đã rùng, liều mạng nhắm mắt nghiến răng nhổ từng mảng, máu ở cằm không ngừng tứa ra.
Hàn Mạc và Tần Sơn người cẩn thận đào Khổ lệ hoa người nâng niu cẩn thận trong tay, nhìn lại Viên Đạo Linh dưới cằm ứa ra máu tươi, trên mặt đất rơi xuống không ít râu bạc, không khỏi buồn cười.
- Tần Sơn, lấy cái túi của lão xuống.
Hàn Mạc nhìn cái túi trên vai Viên Đạo Linh, ra lệnh.
Viên Đạo Linh cả kinh nói:
- Người anh hùng, việc này không được, đây là… đây là… ta tìm nửa năm mới được…!
Tần Sơn không quan tâm lời lão lắm, cứ theo lệnh mà làm, tiến lên giật mạnh cái túi vải đưa cho Hàn Mạc. Hàn Mạc đeo lên vai, cười lạnh nói:
- Mạng ngươi còn trong tay ta, ngươi dám mặc cả?
Viên Đạo Linh bất đắc dĩ nói:
- Không dám, không dám, lão đạo vốn muốn đưa cho anh hùng, chỉ có anh hùng mới xứng dùng túi này.
Lão nhăn nhó khổ sở, trên cằm còn sót lại vài chòm râu chưa bị nhổ, theo gió mà động, trông thật khôi hài.
- Ngươi cũng thức thời đấy
Hàn Mạc tủm tỉm cười, nói:
- Tuy nhiên ta muốncòn khuyên ngươi một câu. Ngươi đừng tưởng râu trắng cưỡi thanh ngưu là có thể xem là chính nhân quân tử, lại càng giả ra bộ diện mạo khác thường. Ngươi xem ngươi bây giờ có xấu hổ không, haha…
- Tần Sơn, chúng ta đi!
Rồi hắn dẫn Tần Sơn xoay người lên ngựa .
Viên Đạo Linh dãy dụa trên mặt đất lồm cồm bò dậy, toàn thân đau không chịu nổi. Hàn Mạc đánh hai quyền làm lão mất một nửa tính mạng. Lão căm phẫn nhìn Hàn Mạc khuất dần, mặt lộ rõ vẻ ai oán:
- Xú tiểu tử, ngàn vạn lần đừng để ta gặp, nếu có cơ hội, ta cho ngươi sống không bằng chết.