Quyền Thần

Chương 146: Tuyệt Ảnh



Hàn Mạc khen:

- Tên này thật ra rất phong cách.

Hắn tất nhiên sẽ không chọn ngựa theo bề ngoài, nếu Tuyệt Ảnh có thể ở chung một chuồng với Đằng Sương Bạch, tuy nhìn qua bề ngoài của nó rất lôi thôi, nhưng chắc chắn cũng không phải tầm thường, nếu không cũng sẽ không để hai thất bảo mã cùng ở trong chuồng ngựa rộng lớn như vậy.

- Nó là ngựa lai giống!

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói.

Hàn Mạc cười ha ha, lơ đễnh nói:

- Lai giống thuần chủng, có bản lĩnh chính là ngựa tốt, cần gì để ý xuất thân.

Chu Tiểu Ngôn hơi sửng sốt, ở thời đại chú trọng xuất thân này, đặc biệt ở nước Yến chú trọng huyết thống này, Hàn Mạc có thể nói như vậy, thật sự khiến hắn hơi bất ngờ.

Hơi trầm ngâm, Chu Tiểu Ngôn mới nói:

- Dựa theo truyền thuyết, Tuyệt Ảnh còn gọi là Lưu Quang Thông, là lai giống giữa Long Mã và hổ.

Trán Hàn Mạc toát ra mồ hôi lạnh, chỉ cho là con người quan hệ nam nữ lộn xộn, hóa ra cầm thú cũng có sở thích này, hơn nữa còn có thể vượt qua giới hạn chủng tộc. Không ngờ Long Mã kia còn có thể ở cùng hổ một chỗ, thật sự khiến người ta ngạc nhiên thán phục.

Chu Tiểu Ngôn dừng một chút, đột nhiên nói:

- Ngũ thiếu gia, ngài có biết vật cưỡi của Tào Tháo khi ở Uyển Thành?

- Tào Tháo?

Hàn Mạc sửng sốt, không biết vì sao lúc này Chu Tiểu Ngôn lại nhắc tới Tào Tháo, không khỏi nhìn hắn hỏi:

- Tuyệt Ảnh và Tào Tháo có quan hệ như thế nào?

- Tào Tháo có một số tuấn mã, trong đó có một Tuyệt Ảnh, năm đó lúc hắn chinh phạt quân Hoàng Cân, thường xuyên cưỡi Tuyệt Ảnh.

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:

- Chinh phạt Trương Tú Uyển Thành, Trương Tú đầu hàng, Tào Tháo chiếm lấy thím của Trương Tú, Trương Tú phẫn nộ mà nổi loạn. Đêm hôm đó, đại tướng Điển Vi lừng danh phải chết, truyền lưu đến nay, mỗi người đều kính trọng Điển Vi trung dũng, nhưng rất ít người biết, Táo Tháo có thể tránh được một kiếp đó, không thể bỏ qua công lao của Tuyệt Ảnh.

Tất nhiên là Hàn Mạc biết chuyện đó.

Năm đó đại quân Tào Tháo chinh phạt Uyển Thành, Trương Tú xuất chiến địch không lại mà hàng, sau khi Tào Tháo vào thành, nghe cháu trai Tào An Dân giật giây, chiếm lấy thím của Trương Tú là Trâu thị. Sau khi Trương Tú biết, giận dữ, nhưng sợ hãi Điển Vi dũng mãnh, vì thế theo mưu kế của Cổ Hủ, mệnh lệnh Hồ Xa Nhi lấy song kích của Điển Vi, ban đêm tập kích doanh trại quân Tào, Điển Vi chết trận, Tào Tháo thua mà chạy, Trương Tú lại đâm chết Trâu thị.

Đây là nỗi nhục lớn của Tào Tháo, có thể thoát được tính mạng, cũng là chuyện may mắn của Tào Tháo.

Chu Tiểu Ngôn nói:

- Ngày đó Tào Tháo cưỡi là Tuyệt Ảnh, dưới sự truy sát của tướng sĩ Uyển Thành, người Tuyệt Ảnh bị trúng mấy mũi tên, đều là chỗ hiểm, lại vẫn giúp Tào Tháo vượt qua sông Thanh Thủy, cuối cùng bị bắn trúng mắt, lúc này mới mất mạng, cái chết lừng lẫy giống như Điển Vi. Sau khi Tào Tháo trốn thoát, chẳng những tế Điển Vi, ngay cả Tuyệt Ảnh cũng tế!

Hàn Mạc sửng sốt, hắn cũng không hề biết năm đó có một chuyện lạ như vậy, không khỏi đưa ánh mắt về phía Tuyệt Ảnh không thu hút chút nào kia.

- Thất Tuyệt Ảnh này, cùng một loại với thất Tào Tháo cưỡi.

Chu Tiểu Ngôn giải thích:

- Thân ngựa rắn chắc, bên ngoài tráng kiện, có thể chịu nóng chịu lạnh, ngày đi ngàn dặm không cần tốn nhiều sức, có thể xuyên thẳng qua cao nguyên rừng rậm thậm chí là sa mạc, thích ứng các loại khí hậu. Hai con bảo mã này cũng không sợ hổ và sói, vô cùng gan dạ dũng mãnh, chẳng qua Đằng Sương Bạch phải nuôi nấng như ngựa tốt nhất, hơn nữa tuyệt đối không thể chịu đói, một khi đói khát, sức lực Đằng Sương Bạch giảm đi, tinh lực suy yếu, năng lực lại giảm đi. Mà Tuyệt Ảnh ăn hoa màu cũng được, không kén ăn, đói hai ba ngày, vẫn có thể bền gan vững chí như trước, không ảnh hưởng tới sức chịu đựng và tốc độ của nó, tính tình nó yên lặng, không thích cảnh tưng bừng, mà phần lớn tuấn mã cũng không nguyện ý làm bạn với nó.

- Anh hùng cô độc!

Hàn Mạc sinh ra thiện cảm rất lớn đối với Tuyệt Ảnh này.

- Quan trọng nhất là, Tuyệt Ảnh thiên tính trung thành, còn có một thiên tính kỳ lạ, cho dù đi hướng nào, nó đều cùng tiến cùng lùi với chủ nhân, cho dù chủ nhân chết trận, nó cũng sẽ che chở chủ nhận, mang thi thể chủ nhân về quê cũ!

Chu Tiểu Ngôn thở dài:

- Nó là nghĩa sĩ trong loài ngựa!

Hàn Mạc nghe máu nóng trào lên, nhìn Tuyệt Ảnh, cũng không biết vì sao, lúc này Tuyệt Ảnh kia đã mở mắt, đôi mắt thâm thúy cũng nhìn Hàn Mạc, một người một ngựa đối mặt nhau.

- Ta muốn nó!

Cuối cùng Hàn Mạc nói.

Nếu thần mã khó được như vậy không thể trở thành chiến mã của mình, thật đúng là muốn bị trời phạt.

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Nếu muốn thật sự có được nó, thì phải thuần phục nó!

Hàn Mạc không nói thêm lời nào, mở cửa chuồng đi vào, con ngựa trắng vẫn đứng thẳng như trước, mà Tuyệt Ảnh vẫn nằm trên mặt đất không hề sợ hãi, đợi Hàn Mạc đi đến trước người nó, giơ tay muốn vuốt ve lông bờm của nó, Tuyệt Ảnh đứng mạnh lên giống như tia chớp, hí dài như sấm, hai mòng trước không chút do dự đá về Hàn Mạc.

Hàn Mạc giật mình kinh hãi, không thể tưởng được Tuyệt Ảnh vừa rồi còn im lặng như nước, giận lên lại khủng bố như thế, cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng nghiêng người tránh qua, mà thân thể Tuyệt Ảnh đứng thẳng, trong mũi phát ra tiếng phì phì, nhìn Hàn Mạc rất đề phòng.

Chu Tiểu Ngôn khoanh tay, hứng thú đứng ở ngoài chuồng, nhìn Hàn Mạc thuần ngựa.

Hàn Mạc chậm dãi di chuyển xung quanh Tuyệt Ảnh, mà Tuyệt Ảnh lại rất bình thản, đôi mắt to lạnh lùng kia nhìn Hàn Mạc, thật ra nó muốn biết Hàn Mạc định dùng thủ đoạn gì.

Diệp gia cũng có không ít người từng muốn thuần phục Tuyệt Ảnh, nhưng tính tình của nó rất mạnh mẽ, không có một ai có thể thuần phục. Thậm chí có người Diệp gia dưới phẫn nộ muốn làm thịt nó, nếu không phải biết loại ngựa này vô cùng quý báu, chỉ sợ Tuyệt Ảnh cũng không sống được đến ngày hôm nay.

Hàn Mạc hít một hơi sâu, hắn biết, vừa phải thuần phục Tuyệt Ảnh, lại không thể làm thương nó. Nếu thật sự làm nó bị thương, "nghĩa sĩ trong loài ngựa" này oán hận, chỉ sợ thà rằng chết cũng sẽ không theo mình.

Chân hắn trầm xuống, xông lên hai bước, muốn xoay người lên lưng Tuyệt Ảnh, nào biết Tuyệt Ảnh còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn, dĩ nhiên nhảy lên, hai móng trước lại đạp về Hàn Mạc.

Hai móng trước của nó như làm bằng sắt, nếu thật bị đạp trúng, chỉ sợ không tránh khỏi bị thương.

Hàn Mạc bước chân nhẹ nhàng, quẹt bước tránh qua trái, muốn đi ra phía sau Tuyệt Ảnh, nào ngờ Tuyệt Ảnh không những tính tình nóng này, còn rất thông minh, tốc độ xoay người cũng rất nhanh, Hàn Mạc vốn muốn vọt tới phía sau nó, nó lại thông minh quay người lại, lần này không phải đối mặt với Hàn Mạc, mà phần mông đối diện với Hàn Mạc, hai móng sau liền vẩy lại, gió nổi từng trận, khí lực không nhỏ.

Khóe miệng Chu Tiểu Ngôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lớn tiếng nói:

- Nó cũng không dễ đối phó, trước tiên xem ánh mắt nó, bày ra nụ cười, khiến nó không cảm thấy địch ý của ngài, như vậy mới dễ đến gần!

Hàn Mạc ngẩn ra, nhưng hiểu được Chu Tiểu Ngôn là chuyên gia thuần ngựa, trước tiên tạm đình chỉ mạnh mẽ thuần ngựa, mà lui về phía sau vài bước, đứng một chỗ, ánh mắt nhìn Tuyệt Ảnh, vẻ mặt tươi cười.

Tuyệt Ảnh cũng nhìn Hàn Mạc, vẫn rất đề phòng.

- Tuyệt Ảnh ơi Tuyệt Ảnh, cái gọi là ngựa tốt xứng anh hùng, tuy rằng ta còn chưa tính là một anh hùng, nhưng ngươi đi theo ta, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.

Hàn Mạc tươi cười thân thiện nói:

- Ta khâm phục nghĩa sĩ, nghe nói ngươi là nghĩa sĩ trong loài ngựa, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu. Từ tính cách đi đặc biệt cô độc của ngươi, ta biết ngươi không cam lòng để người cưỡi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi theo ta, về sau ta coi ngươi là bạn tốt, chúng ta là bạn tốt, nói chuyện nghĩa khí, cùng sống cùng chết, ngươi có chịu không? Ngươi xem, trong tay ta không có vũ khí, ta rất chân thành, ta thành tâm mời ngươi làm bạn tốt của ta. Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi, ta gọi là Hàn Mạc, Hàn trong Hàn Mạc, Mạc trong Hàn Mạc, tên rất phong cách đúng không, tên của ngươi cũng rất phong cách!

Hắn cười ha ha mà lải nhải, Tuyệt Ảnh nhìn hắn rất nghi hoặc, mà Đằng Sương Bạch ngẩn cao đầu, cũng liếc Hàn Mạc, dường như rất kỳ quáo vì sao người này lại nhìn trúng "tên ăn mày" kia mà không phải mình, điều này làm cho lòng tự trọng của Đằng Sương bạch bị thương tổn rất lớn.

Hàn Mạc rất kiên nhẫn, lải nhải sự ngưỡng mộ đối với Tuyệt Ảnh, thậm chí nhắc tới vị tiền bối chết thay Tào Tháo kia của Tuyệt Ảnh, biểu đạt niềm thương nhớ đối với con tuấn mã đó.

Dường như Tuyệt Ảnh mệt mỏi, người này lải nhải không ngừng, giống như muỗi vậy, khiến nó rất buồn bực.

Nó nhắm mắt lại, đang muốn nằm xuống, trong nháy mắt thân thể Hàn Mạc giống báo săn nhanh như chớp, không hề có dấu hiệu mà nhằm về phía nó. Tuyệt Ảnh hí dài một tiếng, lại nâng hai vó ngựa, lúc này Hàn Mạc không lùi, trái lại gập thân dưới, vọt dưới hai vó ngựa đi vào, lúc vó ngựa đạp xuống, hắn đã chui được dưới bụng Tuyệt Ảnh, thiếu chút nữa đã bị Tuyệt Ảnh đạp trúng.

Chu Tiểu Ngôn cũng biến sắc, Hàn Mạc mạo hiểm như thế, ngoài dự kiến của hắn. Quả thật hắn không ngờ Hàn Mạc thực chất bên trong hung hãn không sợ chết như vậy.

Chỉ trong chớp mắt, Hàn Mạc đã xoay người lên lưng Tuyệt Ảnh, Tuyệt Ảnh hí, thẩn thế giống như bóng cao su, nhảy lên đá trước đá sau, Hàn Mạc ôm chặt cổ nó, cả thân thể như đang nhảy dây, xóc lên xuống theo sự chuyển động của Tuyệt Ảnh.

Cảnh tượng lúc này rất buồn cười nhưng cũng rất nguy hiểm, một khi bị Tuyệt Ảnh quăng xuống, vó Tuyệt Ảnh nhất định sẽ giẫm lên người hắn không chút do dự.

Dường như Đằng Sương Bạch cũng hứng thú, vì vận tiến tới góp vui, cũng hí lên, học theo Tuyệt Ảnh nhảy lên xuống, vui vẻ đùa nghịch.

Hàn Thanh, Trầm Phi cùng Hàn Tất Đồ đều đã chọn tuấn mã vừa ý, đó đều là ngựa tốt có được, nghe bên cạnh truyền đến tiếng ngựa hí như sấm, đều cưỡi ngựa lại, nhìn Hàn Mạc đang thuần phục ngựa trong chuồng, đều giật mình kinh hãi.

Mọi người đều phải thuần phục tuấn mã, đó đều là thần câu, chỉ có điều Tuyệt Ảnh lông quăn màu xám này, nhìn tử bên ngoài thật sự không giống thần mã, xa xa không gây chú ý bằng Đằng Sương Bạch. Chẳng qua nhìn thấy ngay cả Ngũ thiếu gia cũng thuần phục khó khăn, con ngựa này tất nhiên không phải bình thường.

Một người một ngựa cứ lăn qua lăn lại như vậy, cũng không biết qua bao lâu, Tuyệt Ảnh còn đang ngoan cố chống lại, Hàn Mạc cũng đã hơi mệt mỏi vì bị giày vò, cả người nhảy tới nhảy lui trên lưng ngựa, gần như muốn bay ra.

- Thiếu gia, cẩn thận!

Hàn Thanh lớn tiếng kêu lên, vô cùng lo lắng.

Chu Tiểu Ngôn thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Không cần lo lắng, con Tuyệt Ảnh này, đã là của ngài.

Chỉ thấy Tuyệt Ảnh lại giày vò trong chốc lát, dường như chịu không nổi cái kẹo da trâu Hàn Mạc này, động tác nhảy ngày càng thong thả, mãi đến cuối cùng không còn nhúc nhích.

Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, chạy qua một bên nôn ra.

Hàn Thanh vội bước tới, khẩn trương nói:

- Thiếu gia, ngài không sao chứ?

Hàn Mạc ói một chút, mới xé áo Hàn Thanh lau miệng, quay đầu lại nhìn Tuyệt Ảnh, cười khổ nói:

- Bạn tốt, thiếu chút nữa cậu muốn mạng của ta!

Tuyệt Ảnh chậm rãi đi đến bên người Hàn Mạc, liếm tay Hàn Mạc có vẻ rất thân thiết.

Chu Tiểu Ngôn thở dài:

- Cứ như vậy bị ngài thuần phục… Tôi thật sự không nghĩ tới.

Hàn Mạc chỉ vào Đằng Sương Bạch nói:

- Tiểu Chu, nó sẽ thuộc về cậu?

Chu Tiểu Ngôn lắc đầu, nói:

- Tôi có Vân Điện, trong lòng tôi, ngựa tốt nhất thiên hạ chính là Vân Điện.

Hắn dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tuyệt Ảnh một cái, thản nhiên nói:

- Cũng chỉ có nó mới có thể so sánh với Vân Điện.

Hàn Mạc cười ha ha, phân phó Hàn Thanh:

- Cho người đưa thất Đằng Sương Bạch này quay về Đông Hải, ta nghĩ tứ ra chắc sẽ rất thích nó!

Đúng vào lúc này, lại thấy một người chạy vội tới, là Lương Oản một đội trưởng kỵ binh khác. Hắn chạy vội tới chuồng ngựa, thi lễ với Chu Tiểu Ngôn và Hàn Mạc, thần sắc ngưng trọng, nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ngũ thiếu gia, ty chức có một chuyện cần ngài làm chủ!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv