Diệp Vô Tốn nghe được tiếng giết từng đợt bốn phía Diệp phủ, lập tức hiểu được, chẳng những quân thế gia đánh vào thành Hàn Diệp, còn đánh tới Diệp phủ, hiện giờ mình đã thành cá trong chậu.
Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, sao quân thế gia có thể tấn công vào nhanh như vậy, cho dù đánh cửa thành, cũng phải đánh trong chốc lát chứ.
- Bọn họ vào bằng cách nào?
Diệp Vô Tốn trừng mắt nói với người báo tin:
- Là quân đội nhà nào?
- Là Hàn gia.
Người nọ hoảng sợ trả lời:
- Lúc bọn họ đánh tới Tây Môn, chúng tôi vốn chuẩn bị ngăn cản, nhưng đột nhiên Tây Môn mở ra… !
Diệp Vô Tốn xanh mặt, phẫn nộ nói:
- Mở ra như thế nào?
- Là đám người áo đen kia.
Người nọ trả lời:
- Bọn họ đều đội mặt nạ, sau khi trở về thành, Đại công tử liền dẫn hai ngàn binh sĩ ra khỏi thành, cũng không có trở về. Nhưng đám người kia không rời đi, vẫn đợi ở cửa thành, đợi khi quân Hàn gia đánh tới ngoài thành, các huynh đệ đang muốn ngăn cản, đám người kia lại chém giết huynh đệ thủ vệ, mở cửa thành ra, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, quân Hàn gia liền vọt vào. Bọn họ có hơn vạn người, chúng tôi chỉ có hơn ngàn huynh đệ, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, người chết người bị thương, hiện giờ đều bị bọn họ bắt.
- Người áo đen?
Diệp Vô Tốn lập tức phản ứng lại, người áo đen là Ảnh tử vệ Chuột Đen của Diệp gia, hắn suy nghĩ, tuy rằng tính tình thô bao thay đổi thất thường, nhưng dù sao cũng là hạng người âm hiểm giả dối, rất nhanh liền hiểu được mấu chốt trong đó, cười lạnh nói:
- Đám Chuột Đen kia bị thay đổi rồi. Diệp Miểu ơi Diệp Miểu, con thật là đáng chết, người một nhà đã bị thay đổi, con còn không biết, trái lại còn trúng bẫy của bọn họ.
Tiếng giết bốn phía ngày càng gần, mọi người trong đại sảnh chen chúc lại, thậm chí một số người bắt đầu chui xuống bàn, đều có vẻ hoảng sợ nhếch nhác.
- Cầm lấy mọi thứ.
Diệp Vô Tốn ổn định thân hình, nắm chặt bảo kiếm:
- Người Diệp gia, không thể chết uất ức như vậy được, liều mạng với bọn họ.
Y tiến tới dưới bàn, túm ra một người, một kiếm đâm chết, quát:
- Nếu ai nhát gan, đây là kết cục.
Người Diệp gia lại hoảng sợ, dưới ánh mắt tràn đầy sát khí của Diệp Vô Tốn, mọi người sợ hãi rụt rè cầm lấy các loại đồ vật, có người lấy bình hoa, có người lấy ghế dựa, thậm chí Đại trưởng lão cầm gậy chống.
Chỉ có điều ai cũng không có lòng liều chết, cuộc sống xa hoa đã sớm mài mòn ý chí chiến đấu của bọn họ không còn lại gì, tự cao tự đại kiêu ngạo của bọn họ người này mạnh hơn người kia, nhưng khi gặp nguy nan liều chết chiến đấu, người này yếu hơn người kia.
Ngoài cửa lớn, một đám gia đinh hộ vệ lui vào, một đám binh sĩ Hàn gia áo giáp lạnh lẽo tiến vào sau, hai bên còn đang chém giết, nhưng hộ vệ và gia đinh đã không còn bao nhiêu, chẳng qua hơn mười người vừa đánh vừa lui, mà binh lính Hàn gia vọt vào giống như thủy triều, ngoại trừ cửa lớn, bốn phía chính đường, binh sĩ dũng mãnh tiến vào giống như thủy triều, chỉ nửa khắc, chính đường Diệp phủ được xưng là vàng son lộng lẫy đã bị vây quanh chật như nêm cối, người Diệp gia có chắp cánh cũng không thể bay.
…
Trong đám người, Hàn Huyền Xương một thân áo giáp, vũ khí hiên ngang, một người trẻ tuổi quần áo nịt màu đen đứng bên người hắn, đã tháo mặt nạ, trên mặt mang theo nụ cười dễ gần, đúng là Hàn Mạc.
Lúc quân Hàn gia tới Tây Môn, Hàn Mạc lập tức dẫn đám người Chu Tiểu Ngôn giết chết hơn hai mươi tên đao thủ tại chỗ, mở cửa thành ra, động tác nhanh, quân Hàn gia không cần tốn bao nhiêu sức liền vọt vào trong thành.
Không đến một ngàn quân phòng thủ kia, như nào có thể ngăn cản được hơn vạn quân Hàn gia tấn công, chết hơn một nửa, phần còn lại đều bỏ vũ khí đầu hàng.
Lúc ấy Hàn Mạc thậm chí nghĩ rằng, nếu quận Đông Hải gặp phải tình trạng như vậy, các tướng sĩ Hàn gia có thể dễ dàng khuất phục như vậy hay không, hơi suy nghĩ, hắn cũng khẳng định với mình rất nhanh, tướng sĩ thành Đông Hải tuyệt đối sẽ không khuất phục, chắc chắn bọn họ sẽ cùng sống chết với Hàn gia.
Lòng dân tuyệt đối là nhân tố quan trọng quyết định thành bại.
Sau khi vào thành, quân Hàn gia cũng không phân chia tướng sĩ tấn công ba cửa khác, chỉ phái người đi thông báo ba nhà khác, Tây Môn đã phá, quân Diệp gia đã không muốn chiến đấu, có thể toàn lực công thành.
Bọn họ tất nhiên không tiếp tục mạo hiểm tổn thất binh lực mở đường cho nhân mã nhà khác.
Sau khi vào thành, tất nhiên là phải lập tức khống chế phía tây thành Hàn Diệp, đương nhiên quan trọng nhất là, nhanh chóng vơ vét mọi thứ trong thành, ví dụ như áo giáp, binh khí, châu báu, vàng bạc các loại.
Đây đều là chiến lợi phẩm, quân thế gia tất nhiên không có khả năng dâng cho triều đình.
Mà Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc, lại tự mình dẫn người vây quanh Diệp phủ xa hoa, đồng thời tấn công từ bốn phía.
Hộ vệ và gia đinh Diệp phủ cố lấy dũng khí chống cự, chỉ là dưới lưỡi đao của Hàn gia, sao có thể ngăn cản, mọi người trong phủ đều bị khống chế, Hàn Huyền Xương dẫn người trực tiếp đi đến chính viện Diệp gia.
Hàn Mạc mới thấy Diệp phủ, cũng không thể không tán tưởng Diệp phủ xa hoa, Hàn phủ xa tại thành Đông Hải so sánh với Diệp phủ là kém vài cấp bậc.
Nơi chốn đều xanh vàng rực rỡ, cả tòa Diệp phủ, dường như được xây lên từ vàng và ngọc bích.
Xa hoa như vậy, sao có thể không diệt vong!
Hộ vệ và gia đinh đều đổ máu trong viện, không ít đệ tử Diệp gia đều che mắt, không dám nhìn tới. Diệp Vô Tốn vốn dẫn người giãy dụa lần cuối, nhưng nhìn thấy quân Hàn gia bốn phía nhiều như kiến, mỗi người đều cường tráng dũng mãnh gan dạ, nếu phản kháng, chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn.
- Hàn Huyền Xương!
Diệp Vô Tốn nhìn Hàn Huyền Xương trong đám người, lớn tiếng nói:
- Ngươi quả nhiên quỷ kế đa đoan, lúc này ngươi thắng!
- Lẽ trời ở lòng người!
Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:
- Diệp Vô Tốn, Diệp thị gia tộc các ngươi thân là một trong chín thế gia lớn, không muốn trung quân đền nợ nước, lại mưu toan làm phản, xa hoa quá mức, tàn hại sinh linh, bội bạc dân chúng, sớm đã mất đi lòng người lẽ trời, có kết quả này, chỉ là chuyện tình trong dự kiến mà thôi!
Diệp Vô Tốn ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Hàn Huyền Xương, đều nói ngươi có phong phạm quân tử, hôm nay ta xem, quả thế, chẳng qua là một kẻ ngụy quân tử mà thôi. Ngươi hiên ngang lẫm liệt từng câu trung quân đền nợ nước, thật sự khiến lão phu cảm thấy buồn cười. Chín thế gia lớn, có nhà nào trong lòng không tính toán? Lúc ngươi nói trung quân ái quốc, trên mặt cũng không đỏ sao?
Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:
- Đều nói Diệp Vô Tốn tự cho là đúng, vô cùng cuồng ngạo, hôm nay xem ra, quả nhiên không khác gì so với đồn đại. Diệp Vô Tốn, chuyện tới nước này, ngươi vẫn nên bó tay chịu trói, đến Yến kinh nghe Thánh Thượng hỏi tội đi!
Diệp Vô Tốn bỏ lại bảo kiếm trong tay, lấy một bình rượu tinh xảo ra, mở nắm bình uống một ngụm, trầm giọng nói:
- Người tới, mang một cái ghế đến cho lão phu!
Tuy nói gần diệt vong, nhưng uy thế của Diệp Vô Tốn vẫn còn, lập tức liền có người mang ghế tới cho hắn.
Trước mặt tướng sĩ Hàn gia, Diệp Vô Tốn dựa lưng vào ghế tử đàn, vẻ mặt khinh thường nói:
- Muốn cho hạng người vô năng trên ghế rồng tại Yến kinh kia hỏi tội ta? Ha ha, hắn làm gì có tư cách hỏi tội lão phu! Nếu không phải quan Lê Cốc thất bại, nói không chừng chiếc ghế đó chính là vật trong lòng bàn tay Diệp Vô Tốn ta!
- Câm mồm! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Hàn Huyền Xương mắng:
- Tới lúc này rồi, ngươi còn nói năng bậy bạ.
- Nói năng bậy bạ thì thế nào?
Diệp Vô Tốn liếc nhìn Hàn Huyền Xương, cười lạnh nói:
- Đến lúc này, chẳng lẽ lap phu còn mạng mà sống?
Hắn nhìn về phía Hàn Mạc bên người Hàn Huyền Xương, thấy hắn một thân quần áo nịt màu đen, chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Là ngươi mở cửa thành của lão phu sao?
Hàn Mạc cười tủm tỉm ôm tay nói:
- Chưa được phép, tự tiện mở cửa, còn xin thứ tội!
Diệp Vô Tốn sửng sốt, lập tức cười to nói:
- Thú vị thú vị. Tiểu tử thối, ngươi tên là gì?
- Vãn bối Hàn Mạc!
Hàn Mạc cười thân thiện, giống như gió mùa xuân.
- Hàn Mạc!
Diệp Vô Tốn nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngươi chính là Hàn Mạc kẻ mắng Diệp gia ta không người không óc kia?
Lúc trước Diệp Vô Nhai tới cửa cầu thân, lại bị Hàn Mạc mắng rời khỏi Hàn phủ, việc này Hàn gia có lòng truyền ra, ai cũng biết, Diệp Vô Tốn tất nhiên là rõ ràng.
- Đúng là tiểu tử.
Hàn Mạc cười ha ha nói.
Diệp Vô Tốn cẩn thận đánh giá Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Ngươi dám dẫn hai mươi người cải trang Ảnh tử vệ tiến vào thành của lão phu, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì trầm giọng hỏi:
- Lão phu lại hỏi ngươi, nghe nói quan Lê Cốc thất thủ cũng do một đám người tới dưới quan rồi mở cửa quan Lê Cốc, có quan hệ gì với ngươi?
Hàn Mạc thở dài, hỏi ngược lại:
- Là ai mở cửa quan Lê Cốc, hiện giờ còn quan trọng sao?
Diệp Vô Tốn cười ha ha nói:
- Nếu chuyện kia cũng do ngươi làm, lão phu quả thật phải khâm phục vãn bối ngươi.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm nói:
- Vì sao Diệp gia ta toàn là đệ tử không có đầu óc như vậy?
Đúng lúc này, một gã cấp dưới Hàn gia từ bên ngoài chạy vào, cung kính nói với Hàn Huyền Xương:
- Đại nhân, nhân mã ba nhà khác đang tấn công ba cửa, quân Diệp gia đã biết được Tây Môn bị phá, không có lòng dạ ham chiến, chỉ sợ sẽ bị công phá rất nhanh.
Hàn Huyền Xương gật đầu, thấp giọng nói:
- Chúng ta khống chế tốt thành tây, chỗ khác, để bọn họ chiếm lĩnh.
Hắn dừng một chút, nói nhỏ vào tai:
- Diệp phủ nhất định có kho báu, phái người nhanh chóng lục soát, trước khi thành bị phá, nhất định phải lấy được tất cả mọi thứ trong phủ.
Thuộc hạ kia chắp tay, lĩnh mệnh lui ra.
Hàn Mạc nhìn thấy sau khi Diệp Vô Tốn cúi đầu vẫn chưa ngẩng lên, hơn nữa cả người không nhúc nhích, rất kỳ quái, không khỏi nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì, thất thanh nói:
- Không tốt!