Hàn Mạc khẽ nhíu mày, nhưng không có dừng bước lại, lập tức đi đến bên cạnh bàn, kéo một cái ghế ra, không khách khí mà ngồi xuống. Đám người Hàn Thanh và tiểu thư áo trắng cũng đi xuống từng người, nhìn thấy tình cảnh trong tầng ngầm, tuy rằng đều hơi giật mình, nhưng ai cũng không nói chuyện, Hàn Thanh đi đến đứng phía sau Hàn Mạc, mà Tiểu Quân cũng kéo một cái ghế ra, hầu hạ tiểu thư áo trắng ngồi xuống, lúc này mới cùng Truy Phong và Tần Sơn hai người đứng phía sau nàng.
Ba người Nhị Hổ không có tiến vào, chỉ có Diễm Tuyết Cơ lắc vòng eo mảnh mai đi vào, tiểu nhị giống như con khỉ kia lập tức đứng lên, kéo ghế bành ra, cười hì hì nhìn Diễm Tuyết Cơ, giọng nói hơi the thé:
- Bà chủ, còn có mấy lồng sắt để không, tối nay vừa vặn có thể sử dụng.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, mở hai tay ra, tiểu nhị kia lập tức đi đến phía sau nàng, cởi áo khoác xuống giúp nàng.
Cởi xuống bộ áo mùa đông bên ngoài, lập tức lộ ra bộ áo bên trong, nàng mặc một cái áo mỏng màu hồng nhạt, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất nhô lên, vô cùng câu người, hai hình tròn tách ra thành một cái rãnh tuyết trắng thâm thuý, điều này có thể nói là cởi mở khác thường, ở thời đại này được cho là cử chỉ kinh người.
Mặc như vậy, hơn nữa nàng lẳng lơ quyến rũ đến từ trong xương cốt, quả nhiên là báu vật cực phẩm.
Trong phòng ấm áp, khiến khuôn mặt mềm mại của nàng hơi ửng hồng, trong trắng ngoài hồng, càng thêm xinh đẹp, sóng mắt chuyển động kia, thật sự làm cho người ta chịu không nổi.
Truy Phong nhắm mắt lại, mà Tần Sơn và Hàn Thanh đều ngơ ngác mà nhìn khe núi tuyết trắng rất sâu kia, ánh mắt rốt cuộc không dời đi được, Hàn Mạc ngồi dựa trên ghế, tuy rằng không có khoa trương như hai người, nhưng ánh mắt cũng không ngừng dạo chơi trên người Diễm Tuyết Cơ, bộ áo mỏng manh kia căng chặt hai viên tròn đầy đặn, thấy rất rõ.
Thưởng thức cái đẹp, đây là chuyện tình Hàn Mạc chưa bao giờ cự tuyệt.
Tuy rằng trong lòng hắn cũng rất nghi hoặc, tuổi thực tế của Bạch Dạ Lang kia là hơn bốn mươi, nhưng nếu bổ qua nếp nhăn trên trán hắn, bộ dáng hắn giống như người hai lăm hai sáu tuổi.
Diễm Tuyết Cơ và Bạch Dạ Lang hiển nhiên có quan hệ rất sâu, theo lý thuyết tuổi sẽ không quá nhỏ, nhưng nhìn qua bề ngoài dáng người và làn da của nàng, chẳng qua mới hai ba hai tư tuổi, chẳng lẽ Diễm Tuyết Cơ này còn có thuật trú nhan sao?
Da thịt của nàng mềm mại bóng loáng, còn hồng hào mịn màng hơn so với bé gái, nếu thật sự có thuật trú nhan, thuật trú nhan này thật đúng là rất huyền diệu.
Diễm Tuyết Cơ ngồi trên ghế bành, nghiêng người, khiến cho bộ ngực cao ngất của nàng dồn lại, cười quyến rũ nói:
- Mọi người có muốn biết trong lồng sắt là những ai không?
Dường như tiểu thư áo trắng liếc nhìn Hàn Mạc, nhưng không nói gì.
Hàn Mạc cười nói:
- Sẽ không phải là người bà chủ Diễm dùng làm bánh bao thịt chứ?
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Xem ra ngài thật sự cảm thấy quán trọ của chúng ta có bánh bao thịt người.
Ngón tay nàng chỉ vào bốn năm người trong lồng sắt nói:
- Lúc những người này mặc quần áo, đều là nhân vật rất mặt mũi. Đây là Trương Đại Hộ huyện Lư Lăng cách nơi này không tới một trăm dặm, vô số đất đai bất động sản mang tên hắn, là nhân vật rất có thế lực trong huyện Lư Lăng. Kia là Đại công tử Lam gia, mọi người có biết, Lam gia là gia tộc phụ thuộc gia tộc Tiêu thị, cũng rất có thế lực. Đúng rồi, đó là cháu ngoại trai của Cửu Môn Đề Đốc Yến kinh, trong nhà rất có tiền.
Hàn Mạc ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng cũng rất kỳ quái, như nào những người này bị nhốt trong lồng sắt?
Hắn hơi quay đầu nhìn tiểu thư áo trắng, thấy vẻ mặt nàng cũng bình tĩnh lạnh lùng khác thường, trong đôi mắt cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc, hiển nhiên cũng kỳ quái vì sao mấy người này bị nhốt ở nơi này.
- Bọn họ tới đây, cũng không phải chúng ta bắt họ tới.
Lúc Diễm Tuyết Cơ liếc về phía mấy người kia, trong đôi mắt tràn ngập sự khinh thường:
- Bọn họ tìm tới cửa muốn đánh cuộc với ta, đây chỉ là kết quả bọn họ đánh cuộc thua mà thôi.
Hàn Mạc cũng khnôg thèm nhìn tới mấy người trong lồng sắt, chỉ cười tủm tỉm mà nhìn Diễm Tuyết Cơ, hỏi:
- Bà chủ Diễm, ý tứ của bà là, có phải nhắc nhở chúng ta, nếu chúng ta cũng thua thuộc, sẽ bị mấy người nhốt vào trong lồng sắt giống bọn họ hay không?
Diễm Tuyết Cơ quăng ánh mắt quyến rũ tới Hàn Mạc, cười ha ha nói:
- Ta sao có thể nhốt người đẹp trai như ngài vào, ta thương ngài còn không kịp.
Phong tư nàng xinh đẹp, chẳng những khiến đàn ông tim đập thình thịch, ngay cả tiểu thư áo trắng và Tiểu Quân cũng ửng hồng má phấn, cảm giấc người phụ nữ này biểu hiện hơi phóng đãng, quá mức vô sỉ.
Hàn Mạc cười ha ha, hỏi:
- Bà chủ Diễm, chúng ta đánh cuộc như thế nào?
Diễm Tuyết Cơ tựa vào ghế bành, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve tay phải mềm mại không xương trắng mịn đặt trước mặt, cười nói:
- Muốn đánh cuộc với ta, dựa theo quy tắc của ta, mọi người tính theo đầu người, mỗi người giao trước một trăm lạng bạc. Chẳng qua ngựa của mọi người đều ở trong quán trọ, đều có giá trị, cho nên không cần giao tiền đặt cọc này.
- Vậy thì cảm tạ rồi.
Hàn Mạc cười nói:
- Nói xem sau khi phân chia thắng thua, chúng ta sẽ có chỗ tốt xấu gì?
Diễm Tuyết Cơ nói rất vui vẻ:
- Nếu mọi người bị thua, liền ở lại nhà trọ ba tháng, lồng sắt này sẽ là chỗ ở của mọi người. Mọi người yên tâm, chúng ta sẽ không thương tổn mọi người, hơn nữa sau khi vào lồng sắt, mỗi ngày chúng ta có thể cho mọi người một chút cơm ăn, chẳng qua chưa chắc có thể ăn no, nhưng ít ra sẽ không chết đói. Sau ba tháng, nếu mọi người còn sống, thì có thể rời khỏi nơi này.
Tiểu Quân không kìm nổi nói:
- Ngươi… sao ngươi khiến người ta vào ở trong lồng sắt? Ngươi… ngươi có bệnh!
Nàng cảnh tượng khiến người ta giật mình trong lồng sắt, rất hoảng sợ trong lòng, nghĩ rằng bản thân cũng có thể bị nhốt vào trong lồng sắt, thật sự kìm không nổi.
Diễm Tuyết Cơ liếc nàng một cái, không cười nữa, thản nhiên nói:
- Áo lông cáo trên người mọi người, đó đều là lột da lông từ trên người hồ ly xuống. Còn có cô, đó là da trâu, mọi người, mọi người có thể tuỳ ý giết hại cầm thú, vì sao không thể sống như cầm thú đây?
Hàn Mạc sửng sốt, rất kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ cô nàng xinh đẹp quyến rũ này, không ngờ là một người thích bảo vệ động vật? Hắn cười ha ha nói:
- Bà chủ Diễm, bọn họ thương tổn động vật, ta cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng bà xem hai người chúng ta, trên người không có gì nên hồn, loại đồ da hồ ly quý trọng này càng không có, chúng ta cũng yêu thích động vật, cho nên… Ta cảm thấy hai người chúng ta không nên bị kéo vào.
Tiểu thư áo trắng nghe vậy, thấy hắn lại tích cực phủi sạch quan hệ, không kìm nổi khinh bỉ nhìn hắn một cái.
Người trẻ tuổi này hoàn toàn không có giác ngộ tự nguyện làm hộ hoa sứ giả, lần đầu tiên gặp mặt, hắn chủ động tặng một chiếc ô, còn tưởng rằng hắn có lòng thương hương tiếc ngọc. Hiện giờ xem ra, đo là phiền toái chưa tới, bây giờ thật sự phiền toái, cái gì hắn cũng không lưu lại, như nào muốn đánh cuộc?
- Chúng ta tất nhiên không thể giống dân cờ bạc thô tục trong sòng bạc bình thường, so loại đánh cuộc tục tằng kia.
Diễm Tuyết Cơ nũng nịu nói:
- Trò này, ta đã chơi chán rất nhiều năm trước, hơn nữa nếu thật muốn chơi trò này, đoán lớn nhỏ, so số điểm, mọi người không phải đối thủ của ta, không tránh khỏi không công bằng với mọi người. Quan trọng nhất là, nếu mọi người không có một chút cơ hội thắng, trận đánh cuộc này sẽ mất đi hứng thú, ta cũng không muốn làm chuyện tình không có hứng thú.
Cuối cùng tiểu thư áo trắng khẽ mở môi anh đào, hỏi: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
- Vậy bà muốn đánh cuộc gì với chúng ta?
Diễm Tuyết Cơ liếc tiểu nhị giống con khỉ bên cạnh, tiểu nhị cười hì hì, lui ra, rất nhanh liền cầm một cái bàn ngọc lại đây, trên bàn ngọc, bày ra hai Kim Phật (tượng phật vàng) nhỏ lớn bằng nắm tay.
Hai chiếc Kim Phật này gần như giống nhau như đúc, dùng mắt thường phân biệt, thậm chí không nhìn ra một chút khác nhau, hoa văn ăn mặc, động tác tướng mạo, giống như hai Kim Phật song sinh.
Tiểu nhị đặt bàn ngọc lên bàn, hai Kim Phật dưới ánh lửa chiếu rọi, ánh vàng tràn ngập, rất là chói mắt.
Mọi người lại kinh ngạc, đi vào nhà trọ vùng hoang vu này, chốn chốn lộ ra quỷ dị, mà Diễm Tuyết Cơ xinh đẹp này, lại lộ ra khí tức thần bí khó nói lên lời, nếu không phải Hàn Mạc có được học thức đời sau, quả thật cho rằng Diễm Tuyết Cơ này là yêu hồ rồi.
Bàn ngọc, Kim Phật, chỉ nhìn từ bên ngoài, đó tuyệt đối là vật phẩm cực kỳ quý giá, vì sao nàng lại bày ra mấy món này?
- Ta gọi trò đánh cuộc này là ván Kim Phật!
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha:
- Mọi người rời khỏi nơi này, hay là vào ở trong lồng, thì xem có thể giải được ván Kim Phật hay không!