Y vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Thiết Khuê. Thấy gã không hề phẫn nộ như dự kiến, Hàn Thương tức thì hết sức thất vọng.
Hàn Thương muốn Thiết Khuê phản bác lại y ngay trước mặt mọi người, từ đó, y có thể vin vào cớ gã chống lại quân lệnh để làm khó dễ. Có điều chuyện không như y tưởng, khiến Hàn Thương rất không thoải mái.
Cả đời Thiết Khuê đã trải qua quá nhiều trận mạc, đời người thăng trầm bao lần khiến gã hiểu rất rõ về nhân tình thế thái.
Đây chính là cái gọi là bữa yến tiệc chẳng tốt lành gì. Ngày hôm nay đi vào đại sảnh, Thiết Khuê đã cảm giác được có chuyện không hay. Nhìn bầu không khí có vẻ như yên bình trong này, gã dự cảm được sẽ có chuyện phát sinh.
Gã là do một tay Hàn Mạc đề bạt lên. Từ cao đến thấp trong quân Tây Bắc, ai cũng biết rằng Thiết Khuê là tướng lãnh chính của Hàn Mạc. Hàn Thương giờ trở thành Đại tướng quân Tây Bắc, hiển nhiên sẽ tìm cách gạt bỏ tướng lãnh của Hàn Mạc. Chuyện này Thiết Khuê không hề ngạc nhiên.
Chẳng qua gã thật sự không nghĩ chuyện lại xảy ra nhanh như vậy.
Trong tình huống thế cục còn chưa định rõ như thế nào, Hàn Thương đã tỉnh rụi xuất chiêu, thực khiến Thiết Khuê có phần lạnh người. Gã biết bản thân hiện không có thực lực tranh đấu với vị Đại công tử của Hàn gia này.
Gã có lẽ cũng không biết được tại bốn phía xung quanh bữa tiệc rượu này, Hàn Thương đã sớm bày bố binh sĩ. Thiết Khuê chỉ biết trong thời điểm này, cuộc tranh chấp giữa gã và Hàn Thương không hề có chút ý nghĩa nào.
Chính vì thế, gã cố gắng bình tâm, chỉ chắp tay, thản nhiên nói:
-Mạt tướng bằng lòng nghe theo sự điều phái của Đại tướng quân. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Những lời này lại làm cho Hàn Thương thất vọng thêm lần nữa.
Đây không phải là kết quả y mong muốn. Cái y mong muốn chính là tướng lãnh chính do Hàn Mạc đưa lên sẽ đối đầu với y. Chính vì thế, vẻ mặt của y thoáng bối rối. Hàn Thương liếc mắt nhìn Tần Lạc, nói tiếp:
-Như thế rất tốt. Thiết Tổng binh, tầm chiến lược của Ác Dương lĩnh rất quan trọng. Như vậy đi, bản tướng lại điều thêm tướng Tần Lạc đi trợ giúp ngươi trấn thủ Ác Dương lĩnh!
Tần Lạc khẽ biến sắc, há miệng thở dốc, định nói gì đó. Thiết Khuê đã lớn tiếng nói:
-Mạt tướng tạ ơn Đại tướng quân. Có được Tần Chỉ huy sứ tương trợ, mạt tướng chắc chắn sẽ tử thủ Ác Dương lĩnh.
Tần Lạc thầm thở dài.
Hắn biết Thiết Khuê cố ý không có mình nói, không muốn hắn rơi vào cảnh khốn cùng. Hắn chỉ đành đứng dậy, chắp tay, nói:
-Mạt tướng tuân lệnh!
Hàn Thương thoáng trầm ngâm, vẻ mặt tươi cười. Tuy rằng chuyện không phát triển theo hướng y mong muốn, không cho y có được cơ hội làm khó dễ bọn họ ngay tại đây, nhưng có thể đẩy các tướng lãnh chính của Hàn Mạc ra ngoài khiến y hết sức thỏa mãn.
Thiết Khuê và Tần Lạc là hai tướng lãnh chính qui của Hàn Mạc, cũng là những tướng lãnh đứng đầu phe phái của Hàn Mạc. Hai người kia không hề cố gắng chút nào đã từ bỏ phe phái của mình, vậy thì việc thanh trừ thế lực ở quân Tây Bắc của Hàn Mạc cũng không quá khó như Hàn Thương vốn tưởng.
Hàn Thương tức thì tự tin lên nhiều. Y tin rằng không bao lâu nữa, bản thân y có thể hoàn toàn nắm quân Tây Bắc trong tay. Chỉ cần có được quân đoàn hùng mạnh này trong tay, y thật sự không tin thiên hạ này còn có kẻ nào có thể đối đầu với y nữa.
Bất giác, sự thất vọng trong lòng y chợt hóa thành sự kích động. Hàn Thương nâng chén rượu lên, cười, nói:
-Nếu như thế, bản tướng cũng kính Thiết Tổng binh và Tần Chỉ huy sứ một ly!
Thiết Khuê và Tần Lạc thoáng nhìn nhau, cuối cùng đều nâng chén rượu lên.
Hàn Thương đang định nốc cạn chén rượu thì đúng lúc này, lại nghe được từ bên ngoài truyền đến một tiếng ngựa hí cao vút, tức thì lại nghe được một tiếng kinh hô bên ngoài sân.
Vừa nghe thấy tiếng động, mọi người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa đại sảnh. Ánh sáng của ngọn đèn dầu sáng rực, thanh âm từ trước sân truyền đến hết sức ồn ào. Tiếng kinh hô, tiếng quát, tiếng ngựa hí cùng vang lên một lúc, các chư tướng đều biến sắc.
….
Vẻ mặt của Hàn Thương cũng trở nên hết sức khó coi. Y nện chén rượu trong tay lên trên án kỷ. "Rầm" một tiếng, án kỷ bằng bạch ngọc kia bị chén rượu đồng đập nứt một khe nhỏ. Mỹ tửu bắn tung tóe len bàn rượu. Y lạnh giọng hỏi:
-Là kẻ nào dám làm loạn?
Chư tướng đang ngồi đó cũng ngơ ngác nhìn nhau. Thành Ngụy đô hiện giờ làm gì có kẻ nào dám vào quấy nhiễu yến hội của tướng lãnh quân Tây Bắc?
Thiết Khuê vùng đứng dậy, trầm giọng nói:
-Chẳng lẽ người Ngụy làm loạn?
Tức thì mấy vị tướng lãnh cùng đứng dậy, đưa tay đặt lên trên chuôi kiếm.
Yến hội tối nay không hề ngăn cản các tướng đeo kiếm, chính vì thế gần như tất cả các tướng lãnh đều mang theo binh khí đi vào trong đại sảnh.
Tiếng kêu sợ hãi trước sân càng lúc càng lớn, thậm chí còn có những tiếng la thảm thiết vang lên. Hàn Thương ngồi vị trí chủ tọa, đôi mắt đầy sát khí nhìn phía ngoài đại sảnh. Rất nhanh, y nhìn thấy một gã hộ vệ chạy như bay tới. Người này vừa sắp vào tới đại sảnh, chợt nghe một tiếng "Vù" vang lên, một mũi tên vọt qua, "phập" cái bắn vào sau đầu gã, xuyên qua cổ gã. Mũi tên lộ ra từ cổ họng gã hộ vệ.
Sau khi người này bị bắn trúng, thân thể vẫn chưa dừng lại, theo quán tính lao vào trong đại sảnh, tức thì mới ngã quỵ xuống nền đất bạch ngọc. Máu tươi tràn ra, phủ lấy nền đất bạch ngọc. Dưới ngọn đèn dầu sáng tỏ, máu tươi nhìn đáng sợ lạ thường.
-Sang sang sang sang!
Tiếng binh khí được rút ra vang lên không dứt. Các tướng lĩnh trong đại sảnh đều khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là rút thanh kiếm đeo ở thắt lưng ra. Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy nơi này đã xảy ra biến động.
Trong buổi tụ yến của các tướng lãnh Tây Bắc, người Ngụy không cam chịu bị mất nước âm thầm tụ tập, bất ngờ tấn công Uông phủ, không phải là chuyện không có khả năng.
Có điều chư tướng đều hết sức nghi hoặc, từ sau khi tiến vào Ngụy đô, trên thực tế Yến quân chưa từng lơ là, thiếu cảnh giác. Yến quân có được một trăm ngàn đại quân, binh lực cường thịnh, lại được bố trí nghiêm mật. Tuy rằng thành Ngụy đô hết sức khổng lồ, nhưng Yến quân vẫn có đủ binh lực để hoàn toàn khống chế thành Ngụy đô.
Từ các phố lớn đến ngõ nhỏ trong thành Ngụy đô đều được Yến quân khống chế chặt chẽ. Bất luận trên đường phố xuất hiện vấn đề gì, binh sĩ Yến quân đều sẽ có đồng bạn xuất hiện chi viện.
Tối nay thiết yến ở Uông phủ, trong phạm vi mười dặm quanh phố lớn, ngõ nhỏ đều đã bị phong tỏa, chỉ cần có bất cứ động thái gì bất thường, sẽ có người nhanh chóng báo lại. Nhưng mọi người ở trong tiệc rượu lại bị quấy nhiễu như thế này, quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Giác cố ý muốn tạo ấn tượng tốt với Hàn Thương liền dẫn đầu, nhảy ra khỏi án kỷ, xông ra ngoài, quát lớn:
-Kẻ nào dám giở trò đó?
Tiếng vó ngựa vang lên. Mọi người đứng trong sảnh rất nhanh liền nhìn thấy mấy con tuấn mã ở trước sân cùng xông đến, dừng lại trước cánh cửa rộng lớn ở bên ngoài. Mấy tên kỵ binh này đều đeo dao, cầm cung, võ trang đầy đủ, đằng đằng sát khí.
Thiết Khuê cau mày. Hàn Thương cũng đã đứng dậy, nắm chặt hai tay. Vạn Sĩ Thanh đã xông lên phía trước, nhìn vào trong sân, cỉ thấy các kỵ binh vẫn tiếp tục tiến vào phía cổng vòm trước sân. Chỉ trong chốc lát, đã có gần hai mươi kỵ binh tiến vào trong sân, trong đó có mấy tên kỵ binh tay nắm đao vẫn còn dính máu tươi.
-Là…Là Phong Kỵ!
Một viên tướng lãnh đã thất thanh nói:
-Phong Kỵ làm loạn!
Bộ giáp đen hai lớp của Phong Kỵ Đông Hải dưới ánh đèn dầu có thể thấy hết sức rõ ràng. Người như hổ, ngựa như rồng, trong bầu không khí tiêu điều tràn ngập khắp nơi, đao phong lạnh lẽo sáng rực.
Tất cả mọi người đều hết sức khiếp sợ, không một ai ngờ được kẻ bất ngờ tấn công, chém giết ở Uông phủ lại hóa ra là Phong Kỵ vẫn luôn bị coi thường.