Âm mưu tối nay cực kỳ khủng khiếp, Dương Thanh nghe được có tiếng động phát ra từ sau linh đường, cả người lập tức cảnh giác dị thường, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông dường như cũng nở ra, lặng yên không một tiếng động lấy ra một con dao găm sắc bén từ trong ống tay áo, quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Tứ một cái, chỉ thấy trên trán lão giả này đầy mồ hôi, vẻ mặt rất căng thẳng.
Lập tức trong thâm tâm Dương Thanh sinh ra sự khinh miệt Hàn Thiên Tứ, chỉ cảm thấy người này tuy là Đại trưởng lão Hàn Tộc, nhưng thật sự không phải người có thể làm đại sự, chỉ một chút tiếng động đã có thể khiến lão căng thẳng như thế ngay trước mặt mình, không chút che dấu.
Y nào đâu biết, đương nhiên Hàn Thiên Tứ bị Dương Thanh hấp dẫn, nhưng đối với đại sự như thế, trong lòng còn có chút không yên, đương nhiên hiểu được chuyện này là vì tư lợi mà phá vỡ sự đoàn kết của Hàn tộc.
Trong lòng lão có quỷ, lúc này nghe thấy có tiếng động sau linh đường, lại nghĩ đằng sau linh đường còn có quan tài của Hàn Chính Càn, chính mình lại ở giữa linh đường cùng với Dương Thanh mưu đồ loạn tộc, mới vừa rồi không ngờ quên mất mình đang ở trong linh đường, lúc này nhớ ra, trong lòng căng thẳng sợ hãi, thậm chí nghĩ đến có phải Hàn Chính Càn âm hồn không tiêu cảnh báo mình không.
Dương Thanh nắm chặt dao găm, thấy bên kia nhất thời không nhúc nhích, muốn nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy đằng sau tấm sa trắng dường như có bóng ai chợt lướt qua, lập tức cực kỳ kinh hãi, không kìm nổi hơi lùi lại phía sau một bước. Hàn Thiên Tứ lớn tuổi, cái bóng lướt qua kia cũng không phát hiện ra, nhưng thấy Dương Thanh lui lại một bước cũng khiến lão hoảng sợ hơn, hạ giọng hỏi:
- Dương đại nhân, ngươi… ngươi thấy gì?
Trong dân gian rất sợ quỷ thần, Hàn Mạc sinh ra đã có ba ngón tay vàng, lập tức bị người đời truyền nhau là tinh tú hạ phàm. Dương Thanh này tuy lá gan không nhỏ, nhưng đối với quỷ thần cũng không phải không tin, trước là tiếng động lạ, sau lại tới cái bóng xẹt qua, quả tim y đập thình thịch, chỉ cảm thấy chuyện quá mức quỷ dị, có phải mình lập mưu ngay trước linh đường đã làm âm linh Hàn Chính Càn tức giận?
Nhưng trong lòng y lại nghĩ: "Bản quan là đại biểu của Hoàng tộc, có thiên tử bảo hộ, kể cả có quỷ thần, bản quan sao phải sợ?". Y quay đầu liếc Hàn Thiên Tứ một cái, thấp giọng nói:
- Đại trưởng lão, đằng sau linh đường kia… dường như có chút cổ quái, ngươi và ta đi qua xem một cái xem sao?
- Cổ quái?
Trong lòng Hàn Thiên Tứ hoảng sợ:
- Dương đại nhân… không bằng kêu gia đinh vào trong, nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì?
Linh đường này cực rộng lớn, tất cả hoàn toàn một màu trắng, vốn đã quỷ dị lạnh lùng, lúc này lại nghe thấy nói đằng sau linh đường có cái gì cổ quái, còn thực sự nghĩ rằng âm hồn Hàn Chính Càn không tiêu tan, nào dám vào trong.
Dương Thanh thấp giọng nói:
- Đại trưởng lão, chuyện ta và ngài bàn tối nay không phải chuyện nhỏ…. Việc này nếu để người khác biết được hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Đằng sau linh đường này nếu có người thì kế hoạch của chúng ta đã bị nghe lén, nếu gọi người tới, không giữ bí mật được để lộ chuyện ra ngoài… Nếu là quỷ, ha ha, ta và ngài là hai người sống, chẳng lẽ còn sợ quỷ hồn?
Hàn Thiên Tứ lau mồ hôi, đương nhiên cũng bị lời nói của Dương Thanh làm cho dao động, chuyện tối nay nếu bị tiết lộ ra ngoài hậu quả thật khó lường.
Dương Thanh thấy Hàn Thiên Tứ không nói lời nào mới nắm chặt dao găm, từng bước từng bước đi tới bên cạnh tấm sa trắng, tuy lá gan y không nhỏ, nhưng đối mặt với tình cảnh quỷ dị này vẫn có vài phần khẩn trương, quay đầu lại, Hàn Thiên Tứ cũng đã đi theo sau y, sắc mặt vô cùng khó coi, từng bước tiến lại gần.
Lúc này Dương Thanh mới bình tâm lại, tiến lên một bước, đưa tay xốc tấm sa trắng lên, nhìn vào bên trong, chỉ thấy đằng sau linh đường chỉ trống không, ngoại trừ quan tài bị vải trắng che kín cũng không còn vật gì khác.
Cẩn thận quan sát một lần, xác định được đằng sau linh đường này không có người, y mới nhẹ nhàng thở ra, cất bước đi tới đằng sau linh đường.
Hàn Thiên Tứ đang sợ hãi rụt rè sau lưng y cũng nhìn lướt qua linh đường một lượt, nhìn thấy không còn ai khác, trong lòng trái lại còn khẩn trương hơn, chỉ cảm thấy chuyện quỷ dị vừa rồi mười phần tới chín là âm hồn Hàn Chính Càn quấy phá.
Dương Thanh to gan đi tới bên cạnh quan tài, khẽ thở dài:
- Đại Tông Chủ, chớ trách hạ quan thất lễ, đây cũng là suy nghĩ cho tiền đồ Hàn Thị bộ tộc các người thôi…!
Hàn Thiên Tứ trong lòng cũng có quỷ, cũng tiến lên, vái một cái, thấp giọng nói:
- Đại Tông Chủ, Huyền Đạo dã tâm bừng bừng, là muốn đẩy Hàn tộc ta vào cảnh vạn kiếp bất phục, lão phu cũng không đành lòng bị mất cơ nghiệp Đông Hải Vương của tổ tiên….!
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng động cổ quái rất rõ ràng vang lên bên tai, giật mình kinh hãi, Dương Thanh thất thanh kêu:
- Ở…ở dưới quan tài…!
Quan tài của Hàn Chính Càn được kê lên hai cái ghế dài, trên phủ vải trắng, tấm vải trắng phủ dài xuống mặt đất che hết phía dưới quan tài, mà Dương Thanh lại nghe được, tiếng động cổ quái đó phát ra từ phía dưới quan tài.
Gần như đúng lúc Dương Thanh la thất thanh, một cái bóng nhanh như chớp chui ra khỏi gầm quan tài. Hàn Thiên Tứ chỉ hoa cả mắt, liền nhìn thấy nó vọt tới ngay dưới mắt mình, lão giật bắn mình, tuổi lão đã cao, hơn nữa vốn đã có bệnh tim, lại khẩn trương vô cùng. Lúc này lại có một thứ vọt ra từ dưới quan tài, hơn nữa còn lao thẳng về phía mình, làm sao lão chịu nổi, chỉ cảm thấy tim đau nhói lên, toàn thân xụi lơ, ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng, lùi lại hai bước phịch mông ngồi xuống đất, tròng mắt trợn trừng lên, tức thì hôn mê.
Dương Thanh cũng không phải người hời hợt, thấy có bóng vọt ra, lập tức siết chặt dao găm, không chút do dự phóng về phía trước, chỉ có điều dao còn chưa đến, hai mắt đã hoa, bóng dáng rất rõ ràng trước mắt không ngờ nháy mắt đã biến mất, không đợi y phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy lạnh ngắt nơi cổ họng, lập tức nghe thấy một giọng nói bên tai:
- Động một chút, cắt đứt yết hầu của ngươi!
Đương nhiên Dương Thanh biết, đúng chỗ yết hầu của mình kề một con dao găm sấc bén, đồng tử co rút lại, tuy rằng y xuất thân khoa bảng, nhưng lại là một văn nhân không tầm thường, coi như là một người văn võ song toàn, bản thân cũng có vài phần công phu, nhưng không ngờ ngay cả chéo áo của đối thủ y cũng không đụng tới dù chỉ một chút, đã bị gã nhắm đúng ngay cổ họng, lúc này thậm chí ngay cả bộ dáng đối phương ra sao cũng chưa kịp nhìn rõ, lòng kinh hãi vô cùng, biết đối phương chính là đệ nhất cao thủ, mình không phải địch thủ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hạ giọng nói:
- Các hạ là người phương nào? Nơi này là linh đường Đại Tông Chủ Hàn tộc, khuya khoắt trốn ở đây là muốn thế nào?
Khống chế Dương Thanh này đương nhiên đúng là Hàn Mạc.
Đương nhiên Hàn Mạc cũng biết rõ trái tim của Hàn Thiên Tứ không tốt, cho nên lần này đột nhiên xuất hiện mục đích chỉ là muốn bất ngờ dọa Hàn Thiên Tứ, cũng đã thuận lợi thành công.
- Khuya khoắt, ngươi ở trong này làm gì?
Hàn Mạc lạnh lùng hỏi.
Dương Thanh vốn bản lĩnh hơn người, nhất thời y không rõ là người phương nào, giữ bình tĩnh, thầm nghĩ muốn dùng ngôn ngữ khuyên dụ đối phương, cho nên thấp giọng nói:
- Bản quan tới đây là vì bái tế Đại Tông Chủ… Ngươi trốn ở chỗ này, đương nhiên có ý đồ, bản quan đang ở trong tay ngươi, ngươi có yêu cầu gì cứ việc đề xuất, bản quan tự tin có thể giúp ngươi làm tốt… Giết bản quan, đối với ngươi thật sự không có chỗ tốt gì!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Dương đại nhân, ta thực nhìn không ra, không ngờ ngươi lại khôn khéo như thế, cho tới bây giờ thì ra ta đã nhầm!
Dương Thanh nghe thấy giọng nói của Hàn Mạc, cảm giác có chút không thích hợp, giọng nói này vô cùng quen thuộc, trong đầu loạn lên, thân thể chấn động mạnh, sắc mặt hiện rõ vô cùng kinh hãi:
- Có phải… là Ngũ Thiếu gia?
Y cả kinh.
Mọi người đều biết, hiện giờ Hàn Mạc đang ở tít Nam Dương, tính ra thì, bây giờ tuyệt đối không thể quay về, hơn nữa nếu đội tàu khổng lồ đó của hắn quay về tuyệt đối không thể lặng yên không một tiếng động.
Thậm chí y đã sớm phái người đứng canh chằm chằm ở bờ biển, chú ý tới hướng của đội tàu Hàn Mạc, chỉ cần có chút tin tức lập tức bẩm báo.
Nhưng vào đúng cái đêm mưa sa gió giật này, không ngờ Hàn Mạc lại xuất hiện ở trong linh đường Đại Tông Chủ, quả thực có chút không thể ngờ, tuy rằng Dương Thanh đoán là giọng nói của Hàn Mạc không thể nghi ngờ, nhưng không nhìn thấy mặt hắn, y vẫn cảm thấy tuyệt đối không thể có khả năng này, bản thân mình mười phần đã đoán sai.
Hàn Mạc cũng không nhiều lời vô nghĩa với y, chỉ lạnh lùng hỏi:
- Tú Công chúa ở đâu?
Sắc mặt Dương Thanh sa sầm xuống, trong ánh mắt có chút cổ quái, lập tức vô cùng bình tĩnh nói:
- Ngũ thiếu gia… bản quan… không biết ngươi đang hỏi cái gì?
- Có phải ở Bột Châu không?
Hàn Mạc lại hỏi.
Dương Thanh kiên định nói:
- Tú Công chúa chính là hậu duệ hoàng tộc, hành tung của nàng không phải bản quan có thể biết đến!
Vừa dứt lời, y liền cảm thấy cổ lòng lạnh ngắt, lập tức lại nóng lên, đúng là Hàn Mạc đã cứa một nhát vào cổ họng y, tuy không đủ để y mất mạng, nhưng đủ để máu tươi ứa ra.
Tâm Dương Thanh chùng xuống, lại nghe thấy giọng nói của Hàn Mạc vẫn vô cùng lãnh khốc hỏi tiếp:
- Nàng có ở Bột Châu không?
Dương Thanh nhắm mắt lại, thản nhiên đáp:
- Nếu Ngũ thiếu gia đã muốn giết ta thì cứ việc động thủ, Hàn gia các người coi trời bằng vung, giết chết một gã đại quan địa phương, đối với Ngũ thiếu gia mà nói thật sự không phải chuyện lớn gì!
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, sau đó mới hỏi:
- Ta hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi muốn giết ta, có phải chủ tử của ngươi sai bảo?
Hỏi xong những lời này, chính hắn cũng cảm thấy tâm mình khẩn trương lên, hắn thật sự rất muốn biết, có phải Dương Thanh âm mưu giết mình hay không hay là Tú Công Chúa sai bảo.
Hắn chỉ hy vọng có thể nghe được câu trả lời phủ định từ trong miệng Dương Thanh.
Dương Thanh hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Nếu Ngũ thiếu gia đã biết, bản quan cũng không gạt ngươi. Hiện giờ Hàn Huyền Đạo quyền nghiêng triều dã, hiệp thiên tử lệnh chư hầu, đại gian đồ như thế quả thật ai nấy đều muốn giết. Ngũ thiếu gia, ngươi là long phượng trong nhân, tiền đồ vô lượng, nếu có thể giúp đỡ triều đình diệt trừ gian thần, ngày sau chắc chắn là lương đống Đại Yến ta, phúc duyên con cháu… Mong Ngũ thiếu gia suy nghĩ cho kỹ! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Có phải là chủ tử của ngươi sai bảo không?
Lưỡi dao của Hàn Mạc lại khứa sâu thêm vài phần, cổ họng của Dương Thanh lại ứa máu tươi đọng lại trên lưỡi dao, nhưng Dương Thanh mặt không đổi sắc, chậm rãi nói:
- Bản quan nếu đã làm đại sự thì đã suy nghĩ chu đáo. Ngũ thiếu gia cơ trí hơn người, nếu không quy thuận triều đình, tất sẽ là tâm họa lớn của triều đình…. Bản quan nếu đã mưu chính sự đương nhiên phải làm chu toàn!
Tuy Hàn Mạc lạnh lùng vô cùng, nhưng nghe những lời nói ấy, trong lòng lại có một tia kích động, nhưng vẫn thản nhiên hỏi:
- Nói vậy, âm mưu diệt trừ bổn thiếu gia không phải của chủ tử của ngươi sai bảo, mà là chính ngươi mưu họa?
- Ngũ thiếu gia, người quang minh không nói mờ ám, điện hạ cũng có giao lại, dặn ta tuyệt đối không thể thương tổn ngươi, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể giam lỏng ngươi… Dương Thanh chậm rãi nói:
- Nhưng bản quan để lại cho ngươi một đầu mối. Âm mưu đương nhiên là diệt trừ ngươi… Chẳng qua nếu Ngũ thiếu gia có thể bắt tay cùng ta…!
Lời này y còn chưa dứt, cổ họng đã cảm thấy đau nhức, con dao của Hàn Mạc đã cắt thật sâu vào cổ y, máu tươi từ cổ họng phun tới trước mắt nhìn rất rõ ràng.
Dương Thanh giữ lấy cổ họng, mặt mũi vặn vẹo, nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng ngã xuống, co giật một hồi, không bao giờ động đậy được nữa.
Hàn Mạc cất dao găm đi, chậm rãi đi tới bên cạnh Hàn Thiên Tứ, ngồi xổm xuống, nhìn Hàn Thiên Tứ đã ngất xỉu, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững.
Hắn vươn một bàn tay, bịt mũi và miệng của lão, rất nhanh, thân thể Hàn Thiên Tứ co rút lại, hai tay hai chân run rẩy kịch liệt, vào đúng lúc sắp chết, bản năng muốn sống bộc phát, trừng hai mắt, muốn giãy dụa, nhưng cả người vô lực, căn bản không thể nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt lại nhìn thấy khuôn mặt vô tình của Hàn Mạc vô cùng rõ ràng.
Sự khiếp sợ trong mắt Hàn Thiên Tứ trở thành hoảng sợ, lại từ hoảng sợ biến thành cầu xin, nhưng Hàn Mạc lại lạnh lùng vô cùng, hơi ghé lại gần, giọng nói cực nhỏ, nhưng lại cực kỳ thản nhiên:
- Người phản tộc, chết!