Chu Tiểu Ngôn trầm mặc hồi lâu, mới bình tĩnh nói:
- Trong nước chia bè phái tranh đấu, tranh đấu, dân ắt khổ… Nước được thái bình chó không loạn lạc rời chủ, thiên hạ này vẫn thống nhất mới tốt. Tổ phụ ta ở thời trước, vì nước mưu sự, cuối cùng cũng không hy vọng nước Ngụy có thể chấn hưng hùng mạnh, Bắc nuốt Khánh đông diệt Yến nam bình Phong, đem Trung Nguyên quy về một thể, làm cho dân chúng thiên hạ tránh được chiến loạn, tu dưỡng sinh lợi!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Phàm là kẻ anh hùng, đều có ý niệm này!
- Dân nước Ngụy khổ, quan lại xa hoa lãng phí, chỉ biết dốc binh gây chiến nhưng không biết cùng dân nghỉ ngơi, sớm đã không giống thống nhất thiên hạ.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Cẩu Hoàng đế cuối cùng tự tử ở Kỳ Lân Các, cũng thật là thuận lợi cho y quá rồi!
Hàn Mạc tự nhiên biết Ngụy đế cuối cùng tự vẫn ở Kỳ Lân Các, tuy nhiên hôm nay mới biết được Ngụy đế đó cũng là bị thần tử sủng ái của mình bức tử.
- Nước Ngụy mở thành, quân ta vào thành, người nước Khánh phản ứng như thế nào?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Thánh chỉ của Ngụy đế ban ra, khắp thành đầu hàng, ngay cả chính Hoàng đế cũng đã không lòng dạ nào chống cự, quan binh nước Ngụy tự nhiên càng không muốn tử chiến, dù sao mỗi người đều có người thân… Tiết Phá Dạ sau khi nhận được Thánh chỉ, luôn do dự mãi, cuối cùng cũng một mình đơn độc đi tới doanh trại quân Yến, thương lượng cùng Hàn Tổng đốc, đưa ra ba điều kiện, nếu không sẽ kháng chỉ, y quyết không đầu hàng!
Hàn Mạc thở dài:
- Tiết Phá Dạ tài cầm binh cũng bình thường, nhưng khí phách này cũng có được vài phần.
Lập tức hỏi:
- Y đưa ra ba điều kiện gì?
- Không giết lính, không hãm hại bá tánh, đối xử tử tế với Ngụy đế!
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Chỉ có điều y lại không biết, khi y đang đàm phán, Hoàng đế của mình đã tự vẫn ở Kỳ Lân Các rồi!
- Nhị bá có đáp ứng không?
Hàn Mạc hỏi.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Hàn Tổng đốc đối với hai điều kiện trước cũng không có ý gì khác, chỉ cần quân Ngụy hạ vũ khí nguyện ý đầu hàng, sẽ không làm thương bất kỳ binh lính nào, về phần dân chúng, lại càng không làm tổn hại tới họ. Chỉ có điều kiện thứ ba, Hàn Tổng đốc cũng không có hứa hẹn gì, chỉ nói trước khi Yến đế đưa ra quyết định, ông ta sẽ bảo đảm an toàn và tôn nghiêm của Ngụy đế!
- Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Hàn Mạc nói.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Kỳ thật, Tiết Phá Dạ tự nhiên cũng hiểu rõ, Hàn Tổng đốc tuy rằng tay nắm hùng binh, nhưng việc liên quan tới Ngụy đế, cũng không thế dễ dàng làm chủ, Hàn Tổng đốc có thể đáp ứng đủ hai điều kiện trước, không thương hại tới binh lính bá tánh, đã rất khoan dung nhân ái rồi.
- Tiết Phá Dạ đó tự nhiên là đồng ý dẫn đầu quân đến xin hàng?
- Đúng.
Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:
- Tiết Phá Dạ chần chừ nhiều lần, cuối cùng vẫn dẫn quân hướng về quân Yến hạ vũ khí đầu hàng… Cũng chính là như vậy, dẫn đầu quân Ngụy mở cửa nam Kinh Đô thành Ngụy quốc, mà bên tuyến phòng ngự phía Bắc ngược lại cũng không đầu hàng quân Khánh.
Hàn Mạc ánh mắt nheo lại, nói:
- Lâm Thành Phi có phản ứng gì không?
- Y đương nhiên không cam lòng.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Lúc vây thành, số lần tấn công của quân Khánh ở phía bắc, vẫn vượt xa số lần tấn công của quân Yến, thương vong và tổn thất của bọn họ cũng tuyệt không thể so với quân Yến chúng ta. Bị thương chết vô số, cuối cùng lại trơ mắt nhìn quân Ngụy đầu hàng quân Yến, quân Khánh đương nhiên từ trên xuống dưới không cam lòng!
Hàn Mạc khẽ gật gật, đây đương nhiên là việc trong dự kiến, quân Khánh chính bởi vì tiêu hao không ngượng dậy nổi, hậu cần thiếu thốn, mới bất đắc dĩ phải tấn công, quân chết vô số, cuối cùng cũng không thể vào thành, đổi lại là ai, cũng chẳng thể cam lòng.
- Chẳng qua hai nước Yến Khánh trước có ước hẹn, bên nào đánh Kinh Đô nước Ngụy trước, bên còn lại không được tiến vào thành, cho nên dựa theo đạo lý, quân Ngụy nếu hướng về nước Yến đầu hàng, người nước Khánh chỉ có thể thu binh, ngồi nhìn quân Yến vào thành.
Chu Tiểu Ngôn khóe miệng nổi lên nụ cười trào phúng:
- Tuy nhiên Lâm Thành Phi lại tự mình tìm tới Hàn Tổng đốc, kiên trì muốn quân Khánh vào thành, hơn nữa muốn chia Kinh Đô Ngụy làm hai, Nam thành do quân Yến chiếm đóng, Bắc thành trở lại do quân Khánh tiếp quản!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Nhị bá đương nhiên sẽ không đồng ý. Lâm Thành Phi còn muốn dẫn đầu phá bỏ minh ước sao?
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Dựa theo cách nói của Lâm Thành Phi, đôi bên đã có minh ước, ai đánh vào thành trước, người đó liền có tư cách vào thành, nhưng quân Yến cũng không phải đánh thẳng vào trong thành, mà là quân Ngụy chủ động đầu hàng, vậy không đúng theo quy định của minh ước tấn công vào thành. Hơn nữa y còn nói, quân Ngụy đầu hàng, là bởi vì quân Khánh liên tục công thành, tạo áp lực cho quân Ngụy, bởi vậy bọn họ không có cách nào khác, đành mở thành đầu hàng mà thôi… Quân Khánh mệt mỏi không chịu nổi, thương vong thê thảm nghiêm trọng, ắt cần tiến vào trong thành chỉnh đốn bổ sung thêm…!
- Không thể ngờ Lâm Thành Phi còn có tài hùng biện.
Hàn Mạc nói:
- Nếu là quân Khánh tạo áp lực, như vậy người Ngụy tại sao không hướng về người Khánh đầu hàng, lại muốn hướng về Đại Yến ta quy hàng?
- Hàn Tổng đốc cũng hỏi như vậy, hơn nữa còn sai Khương Tư Nguyên đi tìm hiểu qua, chứng minh quân Ngụy đầu hàng, là Khương Tư Nguyên thuyết phục thành công. Chẳng qua Lâm Thành Phi lại công bố, quân Ngụy hướng về đầu hàng quân Yến, là bởi vì cừu hận đời trước của Ngụy - Khánh, lo lắng đầu hàng nước Khánh, tướng sĩ nước Khánh sẽ trả thù đẫm máu…!
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Y kiên trì muốn dẫn quân vào thành… Chẳng qua Hàn Tổng đốc lại trở mặt tại chỗ, rút kiếm ra, răn dạy Lâm Thành Phi là già mồm át lẽ phải, muốn xé bỏ minh ước, hơn nữa còn cảnh cáo Lâm Thành Phi, nếu quân Khánh muốn xé bỏ minh ước cố tình vào thành, như vậy chính là dẫn đầu bất nhân, mà quân Yến bất nghĩa ở phía sau, có thể đúng với người trong thiên hạ!
Hàn Mạc tưởng tượng thấy Hàn Huyền Linh dưới cơn thịnh nộ bộ dạng nói năng mạnh mẽ, đôi mắt đỏ lên, chỉ một quyền đầu đã nắm được rồi.
- Lúc ấy quân Yến gồm nhiều tướng lĩnh cũng rút kiếm ra, cũng đều kêu là, Lâm Thành Phi thấy tình thế không ổn, biết không thể tranh cãi nữa, liền phải rời khỏi, chỉ có điều trước khi đi, Hàn Tổng đốc đối với y hạ lệnh thời hạn, nói với Lâm Thành Phi, trong vòng ba ngày, quân Khánh phải rút khỏi phương Bắc, nếu không đó là vi phạm vào minh ước, như vậy quân Yến chỉ có thể dùng tới binh đao. Ngày đó Hàn Tổng đốc còn sai quân Yến đóng ở các cửa quân Ngụy, phong tỏa các cửa thành, lại bày ra ở cửa Bắc đội trọng binh, chỉ đợi khi thời hạn tới, liền phải đưa quân Khánh ra khỏi thành.
- Quân Khánh mệt mỏi, nỏ mạnh hết đà, tự nhiên không có khả năng trở thành kẻ địch của Đại Yến ta!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Lâm Thành Phi nếu thông minh, thì nên lập tức lui binh!
- Ngay từ đầu, quân Khánh dường như không có ý rời đi, toàn quân chỉnh đốn và sắp xếp, nhóm quân ở ngoài cửa Bắc, dường như thật sự muốn so tài cùng quân Yến một phen. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Chu Tiểu Ngôn trên mặt lộ ra vẻ trào phúng:
- Ngày tiếp theo thậm chí còn có một viên tướng lĩnh tiến lên kêu gào, nhục mạ quân Yến bất nhân bất nghĩa, vi phạm minh ước, lúc ấy Hàn Tổng đốc đứng ở đầu thành, bắn ra một tên, ngay chính giữa mũ giáp của tên tướng đó, đe dọa quân Khánh rút lui. Ba ngày sau, Lâm Thành Phi hiển nhiên vẫn có vài phần đúng mực, biết được tình huống đó, tuyệt đối không phải địch thủ của quân Yến, cho nên dẫn binh lui về hướng đông, trở lại ải Nam Dương…!
- Đương nhiên không thể để bọn họ trở lại ải Nam Dương.
Hàn Mạc lập tức nói:
- Ải Nam Dương chính là quan ải trọng yếu, là con đường hậu cần tiếp tế lương thực của quân Yến ta, bọn họ nếu lui về ải Nam Dương, thì chẳng khác nào chặt đứt tuyến đường tiếp viện của quân ta, hơn nữa chặn cả đường lui của quân Yến!
- Đúng là như thế.
Chu Tiểu Ngôn khẽ gật đầu:
- Cho nên bọn họ chưa đi được xa, kỵ binh quân Yến dốc toàn lực, đuổi theo sau quân Khánh. Hàn Tổng đốc phái người báo tin cho Lâm Thành Phi, quân Khánh chỉ có thể đi lên phía Bắc, không thể lui về phía Đông, nếu như lui về phía Đông, như vậy quân Yến chỉ có thể tấn công… Quân Khánh mấy vạn người mệt mỏi đối mặt với gần vạn thiết kỵ của quân Yến, không dám hành động tùy tiện. Lâm Thành Phi phái người hướng về Hàn Tổng đốc thương lượng, đôi bên trải qua một phen tranh cãi, Hàn Tổng đốc cũng không nhượng bộ, mà Lâm Thành Phi cố chấp lệnh cho quân Khánh lui về phía Đông. Hàn Tổng đốc hạ lệnh cho kỵ binh tấn công, giết chết mấy trăm quân phía sau của quân Khánh. Lâm Thành Phi bấy giờ mới biết Hàn Tổng đốc không phải nói đùa, trong lòng y nhất định buồn bực vô cùng, nhưng lại vẫn không có mất đi lý trí, cuối cùng bất đắc dĩ đành đi lên phía Bắc…!
- Quân đội Viên Mộ ở quận Sơn Bắc tiến triển như thế nào?
- Quận Sơn Bắc đã rơi vào tay quân Khánh.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Nhưng quân đoàn Tây Bắc nước Khánh ở Sơn Bắc khổ chiến, đã bị thương nặng, sau khi chiếm được quận Sơn Bắc, lại không tiếp tục tiến lên, mà ở lại thành Phượng Hoàng thành đầu tiên của quận Sơn Bắc để nghỉ ngơi, quân đội của Lâm Thành Phi chỉ có thể lên phía bắc quận Sơn Bắc, cùng quân đội Viên Mộ hợp nhất.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, như thoáng chút suy nghĩ, rốt cục nói:
- Hai đội quân này hợp cùng một chỗ, binh lực không nhỏ, vả lại sau đó ở quận Sơn Bắc được nghỉ ngơi hồi phục, chỉ sợ không cần tới mấy tháng đã có thể khôi phục đủ nguyên khí.
Một ngón tay hắn đặt ở nơi thái dương của mình, thân mình hơi nghiêng:
- Tiếp sau đó, người Khánh chỉ có ba con đường, thứ nhất là cố thủ ở quận Sơn Bắc, nhưng dựa theo tính cách của Lâm Thành Phi và Viên Mộ, bọn họ tuyệt không tình nguyện cố thủ, đây đối với lợi ích quốc gia nước Khánh cũng không có lợi. Thứ hai, là hợp nhất binh lực xuôi nam, cùng Đại Yến ta trở mặt, muốn cùng quân Yến chủ lực ở thành Kinh Đô quyết chiến một trận sống còn… Bọn họ không muốn nhìn thấy quân Yến ta nghỉ ngơi và hồi phục sức mạnh, con đường này rất khả năng, nhưng quyền quyết định hẳn là ở nữ nhân đang ở Thượng Kinh thành…!
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nghĩ tới Khánh hậu ung dung đẹp đẽ cao quý lại vô cùng quyến rũ, lúc trước hai người một đêm phong lưu, trăm hoa đua nở, giao hòa vui sướng, nhưng không được bao lâu, lại biến thành kình địch tranh đua cao thấp.
Chu Tiểu Ngôn thấy Hàn Mạc trầm ngâm, hỏi:
- Con đường thứ ba theo ngươi nói, đương nhiên là chỉ quận An Tây!
- Không sai!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Quận An Tây chính là quận gần nước Ngụy nhất, quận An Tây dưới núi Đại Tuyết, là mấy trăm dặm đồng cỏ, không phải là vựa lúa của nước Ngụy sao? Trừ nơi đó ra, quận An Tây còn khoáng sản phong phú… Nước Ngụy có thể xây dựng quân đoàn kỵ binh hùng mạnh, trở về căn cứ này, đó là có thể tồn tại ở quận An Tây.
- Đúng vậy.
Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:
- Quận An Tây là nơi nước Ngụy xây dựng quân đội, không có quận An Tây, nước Ngụy sớm đã bị nước Khánh thôn tính tiêu diệt!
- Cho nên người Khánh cũng có thể từ phía Bắc quân Ngụy đi xuyên qua, thẳng tiến lấy quận An Tây.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Quận An Tây binh lực bạc nhược, binh lực bên này sớm đã bị điều dộng đến Kinh Đô thành tham gia chiến đấu bảo vệ kinh thành gần như không có quân thủ thành, căn bản không thể ngăn cản được người Khánh, một khi bị người Khánh chiếm quận An Tây, như vậy… Đối với Đại Yến ta là uy hiếp cực lớn, nếu người Khánh không vội cầu thành ý, không chuẩn bị cùng Đại Yến ta gây chiến, như vậy ắt sẽ đánh chiếm quận An Tây!
Quận An Tây chính là có vị trí quan trọng phía Tây nước Ngụy, nó và quận Sơn Bắc không tiếp giáp, ở giữa có một vực cực lớn do quân Ngụy tạo ra, cho nên muốn từ quận Bắc Sơn tiến vào quận An Tây, nhất định phải xuyên qua khu vực phía Bắc của quân Ngụy.
- Hàn Tổng đốc nếu biết Ngũ thiếu gia cũng có ý nghĩ như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Chu Tiểu Ngôn hạ giọng nói:
- Giành lấy Ngụy đô, lại đem Lâm Thành Phi ép lên phía Bắc, toàn thể quân Yến bị chiến thắng làm che lấp suy nghĩ, các tướng quân đó mỗi ngày đều mở tiệc rượu vui vẻ, tự cho là quân Yến vô địch thiên hạ. Cũng may Hàn Tổng đốc cực kỳ tỉnh táo, ông ta cũng đoán được quân Khánh có thể bất ngờ đánh chiếm quận An Tây, cho nên đưa quân trước tiên cắt đứt nguồn viện trợ lương thực Khổng Phi đưa từ kinh đô tới vùng phía Bắc quân Ngụy, vùng phía Bắc quân Ngụy tuy là quan ải không hiểm trở, nhưng có một cái đầm lầy lớn…!
- Hắc Lâm Chiểu?
- Đúng vậy.
Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:
- Chỉ cần Khổng Phi có thể dẫn đầu hai vạn quân nhanh chóng đến nơi, trấn giữ Hắc Lâm Chiểu, như vậy quân Khánh muốn bất ngờ đánh chiếm quận An Tây cũng khó khăn cực lớn…!
Hàn Mạc nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài:
- Nếu nhị bá ở… sao xót thương gì mà không diệt nước Khánh!