Hàn Mạc tuấn lãng cao quý, đương nhiên sẽ khiến cho người Nam Dương thán phục không thôi, khi gia quyến của Hàn Mạc đi lên, lại càng khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục.
Bích di nương dịu dàng, Tiểu Thiến yêu kiều như bạch ngọc, còn có Hàn Thấm thanh lịch động lòng người, ai nấy đều khiến cho người Nam Dương sáng mắt lên. Họ đều xuất thân từ quý tộc Yến quốc, từ tư thế đến động tác đều được huấn luyện kỹ càng, tao nhã quý phái, nhân vật như vậy ở Nam Dương đúng là hiếm thấy, ngay cả Quan Thiếu Hà nho nhã thư sinh hộ tống họ lên bờ cũng khiến cho người Nam Dương hai mắt sáng ngời.
Vốn Nam Dương có mấy trọng thần có tâm cơ trong lòng còn có chút không yên, tuy Hàn Mạc có vẻ nho nhã lễ độ nhưng bọn họ lo đây là kế sách dụ dỗ của hắn, tiễn sói đằng trước rước hổ cửa sau, giặc Uy dùng võ lực trực tiếp chinh phục, không biết người Trung Nguyên có thể dụ dỗ khống chế hay không?
Nhưng nhìn vị Đông Hải Vương này mang luôn cả gia quyến đến, tia lo lắng trong lòng cuối cùng cũng theo gió mà đi, không còn nửa điểm hoài nghi.
Có thể đưa cả người nhà của mình đến đây, thể hiện đối phương quả thật vì tình hữu nghị mà đến.
Đằng Nguyên Vương Hậu nghe nói những người này là người nhà của Hàn Mạc, lập tức vui mừng tiến lên nắm tay mọi người, đọc diễn văn hoan nghênh, nàng trí tuệ hơn người, đương nhiên vô cùng rõ ràng, Đông Hải Vương Trung Nguyên đưa gia quyến đến đây, có nghĩa là thực sự xem Nam Dương là bằng hữu.
Tuy hai bên ngôn ngữ không thông, nhưng thiện ý của cả hai đều có thể thể hiện ra.
Hàn Mạc nhìn Bích Di Nương đứng cùng Vương Hậu, hai mỹ phụ đều đầy đặn động lòng người, nhưng khí chất lại không giống nhau, Vương Hậu quý khí giỏi giang, mà Bích Di Nương lại dịu dàng như nước, hai mỹ phụ đứng cạnh nhau, đều có phong tình, cũng khiến cho Hàn Mạc thầm cảm thán.
Hàn huyên một hồi, Đằng Nguyên Vương Hậu lại ôm lấy Tiểu Đình Nhi, thơm chóc một cái lên trán nó.
Không khí hai bên vô cùng hòa hợp, vừa thắng lợi đương nhiên sự vui sướng sẽ kéo dài rất lâu, nhưng ngoài bờ biển còn đặt thi thể chiến sĩ, lại khiến mọi người ảm đạm buồn bã.
Dưới sự suất lĩnh của Hàn Mạc, Đằng Nguyên Vương Hậu và A Tư Vương quốc quân, bất kể là những người ở trên bờ hay các tướng sĩ vẫn còn trên thuyền, đều bi ai cho những người đã chết trận này.
…
Để chào đón bằng hữu Trung Nguyên quay lại Vương thành Cúc Tang Quốc, sớm đã có đại thần Cúc Tang Quốc sai người mang đến rất nhiều kiệu trúc, sau khi giải quyết xong việc an bài ngoài bãi biển, các quý nhân đều lên kiệu đi về hướng Vương thành Cúc Tang Quốc.
Thủ hạ của Hàn Mạc chính có mấy chục Ngự Lâm Vệ đi theo vào thành, Hàn Mạc chỉ để lại một nhóm người thủ trên thuyền, để vào thành không quá mức kinh động, hơn nữa còn có ba thuyền hàng hóa cần chuyển lên bờ, đưa vào trong hiệu buôn Đằng Nguyên Vương Thành.
Dọc đường đi vô cùng náo nhiệt, Hàn Mạc ngồi trên kiệu trúc, cảm nhận được phong vị nơi nước lạ, mà đám người Tiểu Thiến và Bích Di Nương cũng có vẻ vô cùng lạ lẫm, bất kể là y phục Nam Dương hay là kiến trúc phong cảnh đều khiến các nàng lạ lẫm vô cùng, cũng có cự tượng cao lớn vô cùng, các nàng chưa từng thấy qua, hiện giờ đã thấy, đều là kinh sợ thêm vài phần hưng phấn.
Chưa đến Vương Thành, lại thêm một đoàn người nữa đến nghênh đón, chính là Đằng Nguyên Vương mang theo một đám người đi ra, hai bên không thiếu được một phen lễ tiết xã giao.
Chỉ có điều, A Tư Vương vẫn không có ấn tượng tốt với Đằng Nguyên Vương, khi đại chiến, Đằng Nguyên Vương Hậu đích thân tới tiền tuyến, mà Đằng Nguyên Vương thân là vua một nước lại co ro rúm ró trốn trong thành không dám thò đầu ra, đương nhiên khiến cho rất nhiều người khinh thường.
Đại thần Cúc Tang Quốc đương nhiên có bất mãn trong lòng, nhưng dù sao lão cũng là vua một nước, không dám biểu lộ ra, thậm chí chính mình cũng cảm thấy trước mắt u tối, mà A Tư Vương đó là quân thần ngoại quốc, mặc dù cũng có quan hệ ngoại giao mà che giấu, nhưng A Tư Vương thấy quân chủ đại quốc Nam Dương cũng khinh thường ra mặt.
Đằng Nguyên Vương rất bất mãn với thái độ hờ hững của A Tư Vương, nhưng dù sao người ta đã đi vào lãnh thổ của mình, hơn nữa quả thật là lãnh binh đến cứu viện, cho nên cũng không tiện thể hiện thái độ bất hảo.
Huống chi bằng hữu nước Trung Nguyên đang ở bên cạnh, đương nhiên không thể làm mất phong độ đại vương của mình.
Hàn Mạc sớm cũng đã từng nghe nói về vị Đằng Nguyên Vương này, biết là một quân vương gầy yếu, Đằng Nguyên Quốc hưng thịnh, phần lớn là vì Đằng Nguyên Vương Hậu.
Đằng Nguyên Vương nhìn thấy khí độ và cách ăn mặc của đám người Hàn Mạc vô cùng ngạc nhiên thán phục.
Đằng Nguyên Vương tự mình dẫn đầu, mọi người tiến vào Vương thành, lúc này đêm đã khuya, nhưng cả Vương thành Cúc Tang Quốc đều ngập tràn trong ánh lửa,sáng như ban ngày, phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu đông lên, tiếng hoan hô liên tiếp.
Đoàn người vào Vương Đình, trong Vương Đình này cũng rất rộng lớn, đương nhiên không thể tráng lệ rầm rộ được như triều đình Trung Nguyên, nhưng cũng là dát vàng nạm ngọc, hơn nữa phong cách Vương Đình lại khác, nhưng cũng khiến cho đám người Hàn Mạc hai mắt sáng ngời.
Mọi người quay về thành, sớm đã có quan viên chạy trước về trong thành an bài tiệc rượu, đợi mọi người tiến vào Vương Đình, Yến hội đã sớm chuẩn bị xong, là tiệc mừng công, lại là tiệc đón khách.
Trong Vương Đình rộng lớn, trái phải bày ly trà, lại có chỗ cho năm mươi người, trên mấy cái bàn đều bày trái cây và rượu, trái cây này phần lớn đều là vật khó gặp ở Trung Nguyên, mà rượu chính là rượu nho.
Trong không khí hài hòa, mọi người tự định chủ khách mà ngồi. Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải và bên trái, mà vị trứ thứ ba vốn muốn để cho Đỗ Băng Nguyệt, nhưng nàng lại khéo léo từ chối, để cho Bích Di Nương ngồi ở vị trí thứ ba.
Ở Trung Nguyên, nữ tử trong tình hình như vậy căn bản không thể ngồi, nhưng ở Nam Dương lại vô cùng tiến bộ, đối với nữ nhân cũng không xem thường như ở Trung Nguyên. Cúc Tang Quốc thậm chí còn không thiếu nữ quan viên, những quan viên đó cũng ngồi vào yến hội, tự nhiên hào phóng, thoải mái vô cùng, không hề có cảm giác gò bó.
Ngược lại là Bích Di Nương từ nhỏ đến lớn chưa từng ngồi lên bàn lớn, lúc này bị đẩy ngồi xuống vị trí thứ ba, nào dám ngồi, vẫn là Hàn Mạc tự mình khuyên bảo, Bích Di Nương mới có chút bất an mà ngồi xuống. Trong Vương Đình xa hoa rộng lớn, nhìn những nhân vật không phú thì quý ở Nam Dương, Bích Di Nương vô cùng gò bó, đôi má quyến rũ đỏ ửng lên, cực kỳ xinh đẹp, khiến cho Đằng Nguyên Vương không kìm nổi luôn đánh giá, nhưng lại biết đây là người thân của Hàn Mạc, có liếc một cái cũng không dám.
Tiểu Thiến, Đỗ Băng Nguyệt, Hôi Hồ Tử, Hàn Thấm, Lương Giáo úy cùng với một vài nhân vật quan trọng trong đội thuyền đều ngồi xuống, bọn họ cố nhiên đều vô cùng ngạc nhiên thán phục với cảnh vật nước khác, nhưng chính mình lại đại diện cho đại quốc Trung Nguyên rộng lớn, một đám đều ngồi nghiêm chỉnh.
A Tư Vương cầm đầu một đoàn các quốc quân vương tử nước khác ngồi một bên. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đỗ Băng Nguyệt và Hôi Hồ Tử hàng năm đều lui tới Nam Hải, hàng năm không biết bao nhiêu lần đến Cúc Tang Quốc, cũng quen biết không ít quan viên Cúc Tang Quốc, hơn nữa, Đỗ Băng Nguyệt chính là muội muội của Đằng Nguyên Vương Hậu, mỗi lần tới đây đều ở lại Vương Đình mấy ngày, quen thuộc không ít nữ quan, lúc này ngồi xuống không thiếu được nói chuyện rôm rả.
Trên yến hội ăn uống linh đình, chủ đề nói chuyện vẫn là hải chiến vừa chấm dứt, lại càng thêm cảm kích nước Trung Nguyên. Người Nam Dương nối nhau không dứt kính rượu Hàn Mạc và bằng hữu Trung Nguyên, Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà cố nhiên có chút tửu lượng, mà Bích Di Nương và nữ quyến cũng chối không được, cũng may là rượu nho, rất nhẹ nên cũng cố gắng uống để giữ gìn lễ tiết ngoại giao.
Tuy là vậy nhưng cũng có nhiều người không chịu nổi. Người Nam Dương muốn thể hiện cảm kích và kính ý của mình cũng không dám chậm trễ, hơn nữa bọn họ cũng hiểu được một đạo lý, gia quyến Hàn Mạc càng thể hiện kính ý, ngược lại càng thể hiện kính ý với Hàn Mạc khiến cho vị Đông Hải Vương này vui mừng.
Tiệc rượu bắt đầu không bao lâu, trong tiếng hoan hô tiếng cười nói, khuôn mặt mấy nữ quyến đều đỏ hồng như hoa đào, một mảnh phiếm hồng, da thịt Tiểu Thiến trắng nõn, lại càng thêm phong thái động lòng người, mà nụ cười quyến rũ của Bích Di Nương thêm phần đỏ hồng lại càng thêm phong tình mỹ phụ mê người, không ít người trong lòng đều suy nghĩ "Đông Hải Vương này quả nhiên thật có phúc, gia quyến đều như hoa như ngọc!"
Mà vị nữ hào kiệt Đằng Nguyên Vương Hậu kia cũng nhân danh Vương Hậu, liên tục kính rượu các bằng hữu Trung Nguyên, tửu lượng của nàng cũng không quá cao, cho nên chỉ vài ly cũng ửng hồng hai má, quyến rũ vô cùng, lọt vào trong mắt Hàn Mạc chỉ cảm thấy mỹ phụ quý phái đẹp đẽ phong tình nước ngoài này quả nhiên không hổ là đại mỹ nữ Nam Dươn. Đỗ Băng Nguyệt gọi nàng là "Đệ nhất mỹ nữ Nam Dương" cũng xứng. Cái tên "Nam Dương đệ nhất mỹ phụ" đúng là cực kỳ thích hợp.
Khách và chủ đại hoan, uống đến cao hứng, A Tư Vương cũng bê chén rượu bước tới bên cạnh Hàn Mạc, thấp giọng nói nhỏ nhưng cũng vô cùng thân thiết. Hàn Mạc cũng vô cùng khâm phục vị lão quân chủ dũng cảm này, hai người bắt tay nhau, bên cạnh một người phiên dịch, cả hai nói một hồi liền ngửa đầu cười ha ha có vẻ vô cùng ăn ý.
Đằng Nguyên Vương nhìn thấy trong lòng lại có chút sốt ruột.
Uy lực của nước Trung Nguyên lão đã tràn đầy kính sợ, lúc này thấy Hàn Mạc và A Tư Vương vô cùng thân thiết như thế, thậm chí còn rủ rỉ nói thầm, trong lòng hơi lo lắng A Tư Vương lôi kéo vị Đông Hải Vương này.
Mười sáu nước Nam Dương, trong đó Hốt Nguyệt La Quốc, Đồ Lục Quốc và Cúc Tang Quốc đều lớn, còn lại hơn mười nước thực ra đều dựa vào một nước nào đó, giữ cân bằng kiềm chế lẫn nhau.
Những quốc gia đó tuy rất ít khi xung đột vũ lực, nhưng vì thế lực trên biển đương nhiên cũng thường xuyên xảy ra một chút xung đột.
Đằng Nguyên Vương lúc này nhìn thấy quốc quân Đồ Lục Quốc A Tư Vương vui vẻ nói chuyện với Hàn Mạc, lòng cũng lo lắng A Tư Vương lôi kéo Đông Hải Vương Trung Nguyên, sau này nếu sau lưng Đồ Lục Quốc có vị Đông Hải Vương này chống đỡ, có được vũ lực hùng mạnh của Đông Hải Vương đó làm hậu thuẫn, chỉ sợ không ai có thể chống lại Đồ Lục Quốc.
Trước mắt thực lực của Cúc Tang Quốc mạnh hơn Đồ Lục Quốc một chút, nhưng nếu Đông Hải Vương ủng hộ Đồ Lục Quốc, thì Cúc Tang Quốc từ nay về sau không thể ganh đua mạnh yếu với Đồ Lục Quốc.
Nghĩ đến sẽ có ngày phải nuốt hận dưới lão A Tư Vương này, trong lòng Đằng Nguyên Vương vô cùng không cam tâm, vội vàng ghé sát vào Đằng Nguyên Vương Hậu, thấp giọng thì thầm.
Đằng Nguyên Vương Hậu nhíu mày, liếc lão, cũng không thèm để ý tới.
Đằng Nguyên Vương vốn định để cho Đằng Nguyên Vương Hậu lôi kéo Hàn Mạc, nhưng nàng lại hờ hững, có vẻ rất lãnh đạm, điều này khiến cho lão hơi xấu hổ, ngẫm nghĩ, chính mình dẫn theo một chén rượu lớn rời ghế chủ tọa, tiến lên tự mình kính rượu Hàn Mạc.
A Tư Vương thấy lão lại gần, không lạnh không nhạt quay về chỗ của mình. Đằng Nguyên Vương tìm được cơ hội, lập tức luôn mồm, đơn giản chỉ khen thần uy của quân đội Hàn Mạc, trên dưới Cúc Tang Quốc cả nước đều vô cùng cảm kích vân vân và vân vân.
Hàn Mạc không kiêu ngạo không siểm nịnh, thủy chung vẫn dịu dàng mỉm cười.
Rượu qua ba tuần, Đằng Nguyên Vương lải nhải lôi kéo Hàn Mạc, muốn hắn ở lại Cúc Tang Quốc, muốn đích thân dẫn hắn đi xem các đảo của Cúc Tang Quốc, A Tư Vương thấy Đằng Nguyên Vương như thế, chỉ im lặng uống rượu, có vẻ không hài lòng.
Vào đúng lúc này, trong tiếng ăn uống linh đình và tiếng hoan hô cười nói, một gã nô tài trong Vương Đình chạy vào trong điện, bẩm báo với Đằng Nguyên Vương:
- Đại Vương, Minh Nguyệt Vương cầu kiến!