Đằng Nguyên Vương hậu đứng bên bờ biển chứng kiến đội thuyền của bản quốc đã bị Uy quân bao vây mà lòng nóng như lửa đốt. Nhưng nàng biết giờ khắc này bản thân nàng chính là nguồn sức mạnh dâng cao sĩ khí của tướng sĩ, nhất định không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng binh sĩ, chính vì vậy nàng càng bình tĩnh. Vương hậu cho người dâng kiệu trúc đến, nàng đi lên kiệu trúc, lại cho người giơ mặt trống lên. Vương hậu cầm dùi trống, khẽ khàng đánh lên trên mặt trống. Mặt trống phát ra từng tiếng rung động lòng người.
Binh sĩ Cúc Tang đang quyết chiến trên biển có người kêu lên:
-Vương hậu đang đánh trống trận!
-Vì Vương hậu quyết chiến!
Các binh sĩ Cúc Tang đang bị vây khốn vốn ở thế hạ phong, số người bị chết dưới tay võ sĩ Uy quân vừa nhiều vừa thê thảm nhưng tiếng trống này một lần nữa lại khích lệ khí thế của các tướng sĩ. Tuy rằng bọn họ biết không địch lại nổi, nhưng binh sĩ Cúc Tang vẫn không sợ chết, quyết chí xông lên, chém giết các võ sĩ Uy quân ở thân tàu.
Trên thực tế, tình hình chiến trận tuy rằng quyết liệt nhưng thắng bại gần như đã được định sẵn ngay từ đầu. Thuyền của Uy quân ở hai cánh cũng sớm bao vây lấy thuyền của Cúc Tang Quốc. Hơn nữa, hơn phân nửa số thuyền của Cúc Tang Quốc đã bị các võ sĩ Uy quân xông lên. Trên thuyền, nơi nơi đều là tiếng chém giết, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng khí giới va chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai.
Đôi bên cùng đánh giáp lá cà. Binh sĩ Cúc Tang tuy vẫn dũng cảm, không sợ chết nhưng hầu hết đều đã ở thế hạ phong. Cho dù có hai ba người cùng vây lấy một người thì võ sĩ Uy nhân vẫn có thể ngăn lại được.
Huống chi lúc này, binh lực trên biển của Uy nhân đã vượt xa binh sĩ của Cúc Tang. Khắp nơi trên thân tàu đều rải rác thi thể của binh sĩ Cúc Tang, không ít người còn bị rơi xuống biển sâu.
Đại tướng Cúc Tang Tháp La Uyển trừng lớn đôi mắt nhìn kỳ hạm của Uy quân ở ngay trước mặt, lại thấy vị tướng mặc giáp trụ màu đen ngồi an nhàn trên boong thuyền, đôi mắt tuyệt vọng của gã chợt sáng rực lên. Gã truyền lệnh, nói:
-Ba chiến thuyền tiến thẳng đến kỳ hạm quân địch, cho dù phải trả bất kỳ giá nào, quyết hạ gục kỳ hạm kia!
Có lẽ gã chưa từng nghe nói đến câu ngạn ngữ "Đánh rắn phải dập đầu" nhưng hiện giờ, gã hiểu rất rõ trong cuộc hỗn chiến này, chỉ có cách duy nhất là hạ gục kỳ hạm địch quân. Nếu thật sự có thể loại bỏ kỳ hạm của đối phương, cho dù không thể đánh lui Uy quân, thì gã cũng có thể giáng một đòn mạnh vào khí thế của bọn chúng. Từ đó, binh sĩ Cúc Tang Quốc có thể làm giảm nhiều áp lực cho bạn bè bên bờ biển.
Gã hiển nhiên muốn như vậy. Ba chiếc thuyền này cũng theo lệnh gã xông thẳng về phía trước, thậm chí năm chiếc chiến thuyền Nam Dương có nhiệm vụ cản đường cũng không biết là do cố tình hay vô tình tạo lỗ hổng cho mấy chiếc thuyền này tấn công lên trước. Chỉ tiếc rằng đối thủ Tháp La Uyển gặp phải lại không phải là kẻ thù bình thường, hơn nữa vị tướng mặc giáp trụ đen kia dĩ nhiên cũng đã sớm đoán được thuyền Cúc Tang sẽ có hành động này. Thuyền của Tháp La Uyển vừa có hành động, chiếc quạt đồng của Hắc giáp tướng tức thì vung lên. Ngay lập tức, hai chiếc chiến thuyền áp sát, chắn trước mặt kỳ hạm.
Ngay khi Tháp La Uyển chuẩn bị sẵn sàng đánh giáp lá cà, gã chợt nhận ra hai chiếc chiến thuyền của đối phương xuất hiện hai giá gỗ kỳ quái, lại nhìn thấy từ trên hai chiếc thuyền này bay ra những hòn đá lớn văng lên chiến thuyền của gã.
Tháp La Uyển bàng hoàng.
Gã đã hiểu được giá gỗ trên thuyền của Uy phỉ chính là "Đầu thạch xa" gì đó của người Trung Nguyên.
Trước kia, đội thương thuyền của Hàn Mạc cũng không được trang bị loại vũ khí này nhưng sau này, Uy phỉ thường xuyên xuất hiện, để tránh sự uy hiếp của Uy phỉ, các chiến thuyền kiểu mới của đội thương thuyền đã thay đổi, đều có trang bị đầu thạch xa. Đầu thạch xa dùng để chống lại Uy phỉ này quả thực đã mang lại tác dụng rất tốt.
Tháp La Uyển là đại tướng của thủy quân Cúc Tang Quốc, cũng đã từng nhìn thấy đầu thạch xa trên đội thương thuyền. Công bằng mà nói, gã quả thật cũng rất thích vật này, chỉ có điều tình hình quân sự ở quốc gia quá lơi lỏng. Mặc dù có sẵn châu ngọc nhưng Cúc Tang Quốc lại không có ý định sử dụng.
Gã thật không thể tưởng tượng nổi Cúc Tang Quốc không dùng thì đội thuyền của nước Uy Chi Hoàn lại nhanh chóng sử dụng nó. Tảng đá lớn kia vừa giáng xuống chiến thuyền, vụn gỗ đã bay tán loạn, boong tàu vỡ vụn, tiếng binh sĩ bị đánh trúng kêu la thảm thiết truyền đến tai Tháp La Uyển. Gã chỉ biết ngàn vạn lần hối hận. Nếu như đã sớm chuẩn bị, cho dù cho trang bị đầu thạch xa trên ba chiếc chiến thuyền thôi, bây giờ binh sĩ cũng không phải chịu đánh như thế này.
Uy quân biết ba chiếc chiến thuyền của Tháp La Uyển là chiến hạm, cho nên không chút tiếc đá lớn. Những hòn đá lớn trên đầu thạch xa ở hai chiếc chiến thuyền liên tục bắn ra như mưa, đập tới thuyền của Cúc Tang Quốc. Tháp La Uyển buộc phải trốn đông trốn tây. Nhất thời, thuyền Cúc Tang nhếch nhác, rách nát, hết sức hỗn loạn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Hắc giáp tướng đứng trên boong tàu nhìn tình cảnh nghiêng hẳn về một bên, chẳng bao lâu nữa toàn quân của đội thuyền Cúc Tang Quốc sẽ bị tiêu diệt mà phấn chấn.
Đúng vào lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng kèn. Tiếng kèn này không phải để ra hiệu tấn công mà là cảnh cáo phát hiện kẻ địch. Đôi mắt vốn vui mừng của Hắc giáp tướng tức thì trở nên lạnh lùng. Y đứng dậy, xoay người về phía sau. Chỉ thấy phía sau đội thuyền của Uy quân, mơ hồ xuất hiện một đội thuyền khác. Đội thuyền kia tiến lại đây với tốc độ cực nhanh.
Hắc giáp tướng giương đôi mắt càng lúc càng lạnh lên. Một tiếng cười lạnh lẽo phát ra từ chiếc mũ bảo vệ mặt. Y giơ lên chiếc quạt đồng, không can dự đến việc bao vây mười chiến thuyền của Cúc Tang Quốc nữa, chuẩn bị thay đổi đầu thuyền, nghênh địch.
Đội thuyền phía sau kia dần hiện rõ lên, cũng chỉ có hơn ba mươi thuyền. Chỉ có điều trận hình của bọn họ hết sức lộn xộn, hơn nữa đại đa số đều là loại chiến thuyền nhỏ. Chỉ có duy nhất hai chiếc thuyền có thể sánh ngang với chiến thuyền chủ lực của Uy quân.
Đây chính là viện binh do A Tư Vương của nước Đồ Lỗ Tư suất lĩnh đến cứu. Bọn họ xuất hiện lặng yên không một tiếng động. Khi Uy quân phát hiện ra, bọn họ đã cách đó không xa.
A Tư Vương đã gần sáu mươi tuổi, càng già càng tráng kiện. Ở Nam Dương, lão nổi danh là một người dũng cảm, mạnh mẽ. Lúc này, toàn thân lão mặc chiến giáp, gương mặt nghiêm nghị, chăm chú nhìn cảnh đội thuyền của Uy quân đang nhanh chóng quay đầu cùng tiếng chém giết và tiếng kêu la thảm thiết mơ hồ truyền đến từ phía bên kia.
Trước khi A Tư Vương xuất binh cũng đã nắm bắt được tin tình báo về Uy quân. Biết thế của Uy quân lớn, đã phá được cả bảy nước, không thể chiến đấu chính diện, lão cho tập trung lại binh lực của cả nước, vòng qua hải vực phía nam tập hậu Uy quân. Lão muốn cùng Cúc Tang Quốc lập thế trước sau cùng giáp công Uy quân.
Trên thực tế, quân đội của A Tư Vương cũng đã án binh bất động từ lâu, chờ đợi bên này khai chiến. Khi Uy quân dốc toàn lực chú ý tới phía bên kia Cúc Tang Quốc, bọn họ sẽ dẫn quân tập kích từ phía sau.
Tuy nhiên, nhìn trận hình ổn định của đội thuyền của Uy quân, A Tư Vương giật mình.
Số lượng chiến thuyền và binh lực của Uy quân thật ra đã được A Tư Vương đoán trước nhưng khi thấy đội hình của đối phương tiến lui có trật tự, lão rất bất ngờ. Theo A Tư Vương suy đoán thì Đảo Tân Nguyệt Cửu chẳng qua cũng chỉ là một đám hải tặc, là một lũ ô hợp mà thôi. Bảy nước phía đông rơi vào tay giặc chẳng qua là do thực lực của bọn họ quá yếu. Ba đại cường quốc của Nam Dương không có một nước nào ở phương đông, chính vì thế Uy phỉ mới tiến binh thuận lợi như thế.
Nếu đã là đám ô hợp, A Tư Vương tin rằng cách tác chiến của bọn họ nhất định sẽ không thống nhất. Nếu đội thuyền của lão từ phía sau bất ngờ xuất hiện, đánh bọn họ một đòn trở tay không kịp, đám ô hợp này rất có khả năng sẽ hỗn loạn, không kiểm soát được. Nhờ đó, dưới sự giáp công của liên minh các nước Nam Dương, Uy quân chắc chắn sẽ hoàn toàn tan tác trận tuyến.
Tuy A Tư Vương dẫn dắt hơn ba mươi thuyền với gần hai ngàn binh sĩ ở Trung Nguyên nhưng chẳng qua cũng có sức mạnh không đáng kể. Ở Nam Dương, đó là quy mô lớn nhưng cả đời A Tư Vương ở Nam Dương, dù lão có dũng mãnh thật, nhưng cũng chỉ ở trong lãnh thổ của Nam Dương, có phần nào đó chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Trong mắt lão, quân đội của lão chính là một đại quân mạnh mẽ.
Nhưng tình huống xuất hiện trước mặt lão bây giờ hoàn toàn không giống với những gì lão dự đoán. Chiến thuyền của Uy nhân không những nhiều mà còn rất lớn, các thuyền đánh cá trên biển không thể sánh nổi. A Tư Vương càng hoảng hốt hơn nữa khi quân lão đánh úp đối phương từ phía sau nhưng Uy phỉ không hề hoảng sợ chút nào, ngược lại từng chiếc chiến thuyền nối tiếp nhau như một con rắn, lại như một cây cung, tức thì quay đầu lại, lập trận đón chờ quân địch.
A Tư Vương giờ mới hiểu được vị Đảo Tân Nguyệt Cửu kia quả nhiên không phải người tầm thường.
….
….
Đội thuyền của Hàn Mạc vẫn không hề tiến lên trước như cũ. Bọn họ đã mơ hồ nghe thấy tiếng trống trận và tiếng kèn từ phía trước truyền đến. Các tướng sĩ trên thuyền đều đã hơi lo lắng, không biết vì sao Hàn Mạc mãi không phát lệnh tấn công.
Quan Thiếu Hà là người xưa nay tính tình điềm đạm nhưng ở thời khắc căng thẳng này, y cũng không kìm chế nổi, nhẹ giọng hỏi:
-Ngũ thiếu gia, chúng ta nên tiến lên chưa?
Hàn Mạc lắc đầu. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm lá cờ có chữ "Hàn" kia.
Hào Tiên Nhân đã mấy lần phát tín hiệu, hỏi có xuất phát hay không, đều nhận được câu trả lời từ chối.
Phía trước đã phái thuyền đi thăm dò. Thuyền viên trên đài quan sát đã cao giọng bẩm báo:
-Đại nhân, phía trước báo lại đội thuyền của Cúc Tang Quốc đã bị đoàn quân của Uy quân bao vây, đang phải khổ chiến, chẳng bao lâu nữa toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Phía sau Uy quân bất ngờ xuất hiện một quân đội, dường như là viện quân của Cúc Tang Quốc. Hiện giờ, đội quân này đã giao chiến với đội thuyền của Uy quân, nhưng sau khi giao chiến, bọn họ cũng đã lâm vào thế hạ phong!
Hàn Mạc nhếch miệng cười lạnh.
Toàn quân lặng ngắt, không ai biết Hàn Mạc chờ cái gì. Cũng không biết đã qua bao lâu, một cơn gió thổi qua, đôi mắt Hàn Mạc chợt sáng lên kỳ quái, hắn trầm giọng nói:
-Truyền quân lệnh của ta, các thuyền chuẩn bị trúc long đồng sẵn sàng, mang dầu hắc thủy trong các thùng gỗ đẹp ở dưới khoang đáy thuyền ra đây. Đội thuyền tiến lên, mục tiêu là quân chủ lực của Uy quân!
Quân lệnh của Hàn Mạc vừa ra, cờ hiệu của các thuyền tức thì truyền đi. Các thuyền viên nghe theo lệnh của Hàn Mạc, mang các trúc long đồng đã nhận được trước đó từ trong kho hàng ra. Mỗi một trúc long đồng phải cần đến ba người hợp lực mới có thể nắm được, trong đó, một người nhận trách nhiệm châm dầu hắc thủy vào trong trúc long đầu, hai người còn lại một giữ chắc trúc long đồng, một bắn ra.
Dầu hắc thủy đóng thành thùng nhanh chóng được khuân ra từ khoang đáy. Quan Thiếu Hà đã từng nghi hoặc không hiểu vì sao lúc trước Hàn Mạc lại bảo y thu thập loại dầu hắc thủy này. Giờ nhìn lá cờ tung bay, cuối cùng y cũng hiểu rõ. Ánh mắt y sáng rực, y hỏi:
-Ngũ thiếu gia, ngài muốn diễn lại trận chiến lửa thiêu Xích Bích sao?
Hàn Mạc vuốt cằm, cười, nói:
-Uy phỉ làm sao so được với Tào công. Ta cùng lắm chỉ là đốt lửa nướng lợn sữa mà thôi!
-Ngũ thiếu gia chậm trễ không hành động, hóa ra là đang đợi gió nam!
Quan Thiếu Hà vỗ tay, thở dài:
-Ông trời xem ra đúng là có mắt. Gia Cát mượn gió đông, Ngũ thiếu gia lại mượn gió nam!