Sứ giả quân Oa cũng không quanh co lòng vòng, vừa lên đến nơi liền đưa điều kiện của Đảo Tân Nguyệt Cửu ra.
Điều kiện của Đảo Tân Nguyệt Cửu đơn giản chỉ có ba điều, xưng thần, tiến cống, giao người.
Theo như cách nói của sứ giả quân Oa, Đảo Tân Nguyệt Cửu lần này đến chinh phạt chư quốc Nam Dương là vì việc buôn bán của chư quốc Nam Dương và thương đội Trung Nguyên. Sứ giả nói, bởi vì quốc gia phía Đông và quân Oa chính là địch thủ, cho nên các nước Nam Dương buôn bán với các nước Đông Dương chẳng khác nào cùng với các nước phía Đông kết hợp với nhau, cũng trở thành địch thủ của quân Oa.
Nếu Cúc Tang Quốc muốn tránh trận chiến này, nhất định phải chấm dứt quan hệ với nước phía Đông, thần phục Đảo Tân Nguyệt Cửu, hàng năm phải cống nộp thuế má cực lớn.
Để biểu hiện thành ý, Cúc Tang Quốc phải bắt tất cả những người Trung Nguyên trong nước lại, sau đó giao ra cho quân Oa, Đằng Nguyên Vương và Đằng Nguyên Vương Hậu cũng phải tự mình đến bờ biển chào đón Đảo Tân Nguyệt Cửu lên bờ cử hành lễ xưng thần.
Chỉ cần Đằng Nguyên Vương có thể làm theo yêu cầu của Đảo Tân Nguyệt Cửu, thì sẽ tránh được một hồi chiến tranh hủy diệt Cúc Tang Quốc.
Sứ giả quân Oa nói xong, quân thần Cúc Tang Quốc nhất thời tròn mắt há mồm, một lúc lâu sau, thần tử mới bắt đầu bàn luận, còn Đằng Nguyên Vương đang ra lệnh mời sứ giả quân Oa đi xuống nghỉ tạm.
Sứ giả quân Oa cũng quay đầu đi luôn, trước khi đi lại thông báo nếu sáng sớm ngày mai Đảo Tân Nguyệt Cửu còn chưa nhìn thấy quân chủ và vương hậu Cúc Tang Quốc ở bờ biển chuẩn bị nghênh đón xưng thần, đội tàu của quân Oa lập tức sẽ bắt đầu tấn công Cúc Tang Quốc, lời nói của lão tràn đầy uy hiếp, không thèm coi quân thần Cúc Tang Quốc vào đâu, nghênh ngang mà đi.
Lão sứ giả vừa đi, các đại thần Cúc Tang Quốc lập tức thảo luận kịch liệt, các đại thần chia làm hai phái, tám phần đại thần cảm thấy hẳn là nên chấp nhận điều kiện của quân Oa, dù sao từ nay cũng sẽ miễn đi một hồi tai nạn, với thực lực của Cúc Tang Quốc, căn bản không có khả năng làm đối thủ của quân Oa, với tình hình thực tế, xưng thần tiến cống còn tốt hơn diệt quốc.
Nhưng số ít đại thần lại cực kỳ phản đối, cảm thấy đường đường Cúc Tang Quốc hơn mười vạn dân lại phải khuất phục dưới chân mấy ngàn cường đạo giặc Oa, thật sự là sỉ nhục đến cực điểm.
Hai bên đấu tranh kịch liệt giữa Vương Đình, nội bộ ầm ỹ không ngớt, nhất thời không ra được kết quả gì.
Đằng Nguyên Vương năm nay gần năm mươi tuổi, có lẽ bởi vì tửu sắc quá độ, thân thể có vẻ rất yếu ớt, xanh xao vàng vọt, toàn thân chìm trong bộ hoàng bào lấp lánh, ngây ngô mờ mịt nhìn các đại thần đấu võ mồm.
Bên cạnh lão Đằng Nguyên Vương Hậu chỉ mới hơn ba mươi tuổi, làn da trắng nõn mượt mà, có lẽ được chăm sóc rất cẩn thận, mày liễu mắt anh, mũi quỳnh môi đào, một thân cung trang Vương Hậu, trang sức trên đầu cực kỳ quý giá đẹp đẽ, giữa hai chân mày có một nốt ruồi mỹ nhân, làm cho vẻ đẹp đẽ quý phái lại thêm vài phần quyến rũ nhưng thần sắc lại vô cùng trang nghiêm, nhìn hai phe đại thần tranh cãi dưới đình, khuôn mặt xinh đẹp khẽ một tia cười lạnh, vung tay lên, vỗ mạnh lên tay vịn vương tọa, yêu kiều quát:
- Im cả cho ta!
Giọng nói của nàng tuy yêu kiều nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm, quần thần lập tức không dám nói gì nữa, tất cung tất kính im re.
Ở các nước Nam Dương, địa vị của phụ nữ thực ra cao hơn phụ nữ ở Trung Nguyên, tư tưởng nam tôn nữ ti cũng yếu hơn một chút, hơn nữa Đằng Nguyên Vương Hậu từ khi trở thành Vương Hậu Cúc Tang Quốc, trợ giúp Đằng Nguyên Vương xử lý quốc sự chí công vô tư, đãi dân khoan hậu, ở Cúc Tang Quốc có uy vọng cực cao, ngay cả đại thần trong triều cũng kính sợ vô cùng.
Đằng Nguyên Vương Hậu thấy chúng thần không nói gì nữa mới nhìn Đằng Nguyên Vương ngây ngô bên cạnh, nghiêm mặt hỏi:
- Đại vương, đại quân giặc Oa đến, muốn chúng ta xưng thần tiến công, Đại vương chuẩn bị ứng đối thế nào?
Đằng Nguyên Vương há miệng thở dốc, nhất thời không nói được cái gì.
- Đại quân đã tới gần, xin Đại vương phấn chấn tinh thần thảo luận thượng sách. – Nàng ta nghiêm nghị nói tiếp:
- Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, giặc Oa ngày mai sẽ phát động tấn công, quyết sách thế nào xin Đại vương suy nghĩ thấu đáo!
Cả triều đại thần cùng kêu lên:
- Xin Đại vương suy nghĩ thấu đáo!
Đằng Nguyên Vương miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, ngẫm nghĩ một chút mới thần cẩn thận hỏi Vương hậu:
- Vương hậu, quân địch thế mạnh, nếu cố đối địch với chúng, chỉ e…
Còn chưa dứt lời, Đằng Nguyên Vương Hậu nhướn mày liễu hỏi lại:
- Đại vương muốn chấp nhận điều kiện của giặc Oa?
Hiển nhiên Đằng Nguyên Vương vô cùng sợ vợ, thấy giọng điệu nàng ta không tốt, vội vàng hỏi lại:
- Cái này… cái này…. Vương Hậu có ý kiến gì hay?
Đằng Nguyên Vương Hậu quét mắt qua khắp chúng thần, thản nhiên hỏi:
- Các ngươi đều cảm thấy hẳn là nên chấp nhận điều kiện của giặc Oa? Xưng thần tiến cống cho bọn chúng?
Đại thần cả triều lúc này nhìn thần sắc của nàng, đều biết tâm tư nàng, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, cũng không có ai dám trả lời. Một lúc lâu sau, tướng quốc Cúc Tang Quốc mới tiến lên, lớn gan thật cẩn thận đáp:
- Vương Hậu, giặc Oa thế mạnh, chúng ta thật không phải địch thủ, nếu thật sự cố chống đỡ với bọn chúng tất sẽ bại, đến lúc đó… sinh linh đồ thán!
Khóe miệng xinh đẹp của Đằng Nguyên Vương Hậu khẽ nhếch lên, ánh mắt xinh đẹp lạnh như băng:
- Thế mạnh? Cúc Tang Quốc ta hơn mười vạn dân, chỉ là mấy ngàn giặc Oa, thế lực của bọn chúng mạnh hơn chúng ta? Sinh linh đồ thán, đương nhiên không phải điều chúng ta muốn thấy, nhưng các ngươi không nhận thấy tiếp nhận điều kiện của giặc Oa rồi, chúng ta có thể bình an vô sự, có thể tránh cho sinh linh đồ thán sao?
Đằng Nguyên Vương Hậu chậm rãi đứng dậy, thân thể của nàng đầy đặn động lòng người, khí chất tao nhã cao quý, lại có một sự uy nghiêm, bước một bước xuống vương tọa:
- Cúc Tang Quốc ta trong số mười sáu nước Nam Dương, thực lực đứng đầu, được cho là quốc gia đứng đầu. Nếu chúng ta không chiến đã hàng, thì còn ai có thể ngăn cản giặc Oa xâm lấn? – Mắt phượng nàng lạnh lùng, chậm rãi hỏi:
- Tin tức truyền đến, các ngươi đều đã biết, giặc Oa công chiếm bảy nước, trên bảy nước này đều giết người phóng hỏa gian dâm cướp của, bọn họ chính là một đám dã thú cùng hung cực ác. Một khi bị bọn chúng chiếm rồi Cúc Tang Quốc chúng ta nhất định sẽ bị bọn chúng giẫm đạp dã man. Bọn chúng phái người đến đàm phán không phải thực sự muốn tránh khỏi trận chiến này, chỉ là vì bọn chúng biết Cúc Tang Quốc ta không phải là một quốc gia không chịu nổi một kích, nhất định phải trả một cái giá thật lớn, cho nên bọn họ mới có thể phái người đến đàm phán…. Một khi chúng ta không chống lại bọn chúng bước lên thổ địa của chúng ta, chắc chắn chúng ta gặp phải vận mệnh bị bọn chúng giẫm đạp như những quốc gia đó.
Lập tức liền có vài đại thần ủng hộ:
- Vương Hậu nói rất đúng, chúng ta quyết không đầu hàng!
- Nhưng…Nếu thực sự quyết chiến cùng bọn chúng, kích khởi lửa giận của bọn chúng, chờ tới khi bọn chúng đổ bộ, hậu quả chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn. – Tướng quốc phản đối:
- Thần chỉ suy xét cho Đại Vương và Vương Hậu. Nếu quy hàng, giặc Oa sẽ không làm tổn thương đến Đại Vương và Vương Hậu, nếu không… - Nói tới đây, lão thở dài.
Đằng Nguyên Vương Hậu thản nhiên cười, rất quyến rũ:
- Tướng công quá lo lắng rồi. Đại Vương chính là quân chủ một nước, lại được coi là người đứng đầu Nam Dương chúng ta, nếu xin hàng với một đội hải tặc, thà chết còn hơn. – Nàng nghiêm mặt nói:
- Nếu chúng ta đầu hàng, mười sáu nước Nam Dương tất sẽ bị giặc Oa chiếm, từ nay về sau, dân chúng Nam Dương sẽ bị giặc Oa vô tận xâm lược và chà đạp. Nếu chúng ta chiến một trận với giặc Oa, cho dù chiến bại, cho dù ta và Đại Vương thật sự rơi vào tay giặc Oa, nhưng cũng đủ để giúp các quốc gia khác tiếp tục chống cự, chỉ cần còn sĩ khí, một ngày nào đó giặc Oa sẽ bị đuổi ra khỏi thổ địa của chúng ta.
Đằng Nguyên Vương Hậu nói những lời này rất bình tĩnh, cũng khẳng khái gợi đục khơi trong, nhưng nói năng có khí phách, các đại thần nghe vào trong tai lập tức có không ít người cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vào thời khắc nguy nan như thế, dũng khí một nữ nhân thể hiện ra còn hơn vô số nam nhân.
Sắc mặt Đằng Nguyên Vương kia còn có vẻ do dự, Đằng Nguyên Vương Hậu đã xoay người nói:
- Đại vương, chúng ta không xưng thần, chúng ta không tiến cống, chúng ta lại càng sẽ không giao tương lai của bằng hữu cho giặc Oa. Bằng hữu phương xa ngàn dặm xa xôi đến đây với chúng ta, mang đến phồn vinh cho chung ta, mang đến nền văn hóa và bản lĩnh mà chúng ta chưa từng biết đến. Bọn họ coi chúng ta là bằng hữu, chúng ta sao có thể vứt bỏ bằng hữu của mình?
Vào đúng lúc này, bên cạnh một gã đại thần rất có hiểu biết bước ra khỏi hàng:
- Đại vương, so với giặc Oa, thực lực của quốc gia Trung Nguyên nhất định còn hùng mạnh hơn. Thương thuyền của bọn họ khổng lồ như thế, thương nhân của bọn họ dũng mãnh như thế, bởi vậy có thể thấy được, quân đội của bọn họ cũng phi thường hùng mạnh. Nếu chúng ta giao thương nhân của bọn họ cho giặc Oa, nước Trung Nguyên biết được, nhất định sẽ từ bằng hữu biến thành kẻ thù, chúng ta sẽ gặp phải hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Nhưng nếu chúng ta bảo vệ thương nhân của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ trở thành bằng hữu với chúng ta… Đội tàu của Đỗ Cô nương sớm muộn cũng sẽ quay về, nếu bọn họ nhìn thấy giặc Oa đã xâm chiếm thổ địa của chúng ta, có lẽ…. có lẽ sẽ giúp đỡ chúng ta đối phó với giặc Oa. Chỉ cần nước Trung Nguyên có thể giúp đỡ, chúng ta nhất định có thể đuổi giặc Oa ra khỏi Nam Dương…!
Đội tàu của Đỗ Băng Nguyệt đều tự xưng là người Trung Nguyên, cho nên mọi người ở Nam Dương chỉ thấy bọn họ là người đến từ nước Trung Nguyên.
Đằng Nguyên Vương từ chối:
- Nhưng… nhưng phải chờ đến khi nào? Cho dù bọn họ có thật sự đến, nhưng nhìn thấy quân đội của giặc Oa khổng lồ như thế có thể…. Có thể sợ hãi mà bỏ đi không…
Đằng Nguyên Vương Hậu lập tức đáp lại:
- Vương muội tuyệt không sợ hãi. Lúc trước này độc thân xông vào sào huyệt, chém đầu hai gã trùm thổ phỉ, hôm nay sao có thể e ngại quân đội giặc oa? – Sắc mặt nàng đầy tự tn:
- Nói không chừng đội tàu của Vương muội đã đến đây rồi, nếu nhìn thấy chúng ta rơi vào khốn cảnh nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!
Đằng Nguyên Vương trầm ngâm một hồi mới hỏi:
- Vương hậu, nếu từ chối điều kiện của bọn chúng, chúng ta…. Tiếp theo nên làm thế nào?
- Bờ biển. Chúng ta phải ra bờ biển. – Đằng Nguyên Vương Hậu nghiêm mặt nói:
- Nhưng không phải đi thần phục, mà là đi cổ vũ sĩ khí, Đại Vương đích thân tới tiền tuyến, binh lính chúng ta nhất định sẽ tăng cao sĩ khí, cho dù trên biển không địch lại giặc Oa, nhưng bọn chúng lên bờ, chúng ta phải khiến cho bọn chúng mỗi bước tiến thêm sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng!
Đăng Nguyên Vương mặt xám như tro vội vàng phản đối:
- Vương Hậu, bổn Vương… bổn Vương thân thể không khỏe, không thể… không thể tới….!
Ánh mắt Đằng Nguyên Vương Hậu thoáng qua mộ tia thất vọng nhưng vẫn nói:
- Đại vương thân thể không khỏe không thể ra đó, vậy ta sẽ thay Đại vương đi khích lệ tướng sĩ! – Nàng không nói thêm gì nữa, bước chân nhẹ nhàng đi thẳng ra ngoài.
Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, nhưng nhìn thấy Vương Hậu dũng cảm như thế, lập tức liền có không ít đại thần chạy theo Vương Hậu ra Vương Đình.