Ở trên biển có hai chiếc thuyền đang từ từ tiến lại gần, đó chính là hai thuyền do Đảo Tân Nguyệt Cửu điều tới để thám thính tin tức, chiến thuyền không lớn, thế nhưng lại có tính cơ động cao, tốc độ cũng không quá nhanh, dùng để tìm ra thuyền chiến của Yến quốc sau đó liền bỏ chạy.
Trên hai chiến thuyền đó có tổng cộng chừng bảy tám mươi người, trên thuyền có một cây cột cờ cao, được treo một lá cờ rất lớn, phía trên có vẽ một bức tranh hồ lô lớn màu vàng kim.
Kiểu dáng của hai chiếc thuyền chiến đó với kiểu dáng thuyền chiến của Trung Nguyên khác nhau rất xa, tuy rằng Uy phỉ có phần lạc hậu, nhưng hình thức của chiến thuyền lại rất đẹp, ở hai bên mạn thuyền, cứ cách một sải tay lại cắm một lá cờ, trên mặt lá cờ đều được vẽ hình hồ lô màu vàng, hơn nữa cứ cách nhau chừng ba bước chân, thì lại có một võ sĩ cường tráng giống như pho tượng đá người Uy đứng canh gác, tay trái cầm một chiếc thương dài, tay phải đang cầm nắm lấy chuôi của cây đao đeo ở ngang hông.
Khôi giáp của bọn chúng và võ sĩ Trung Nguyên cũng khác nhau rất xa, khôi giáp của võ sĩ Trung Nguyên thường dùng đồng da thiết phiến để chế tạo, còn võ sĩ Uy lại rất ít đồng da thiết phiến để chế tạo khôi giáp, chủ yếu là lấy thân cây trúc để chế tạo, chỉ có điều mũ giáp của đám võ sĩ này lại được trang bị rất kĩ càng, đầu được bảo vệ gắt gao, thậm chỉ có những chiếc mũ, chỉ để hở ra có hai con mắt và miệng.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, trên lưng đám võ sĩ này đều có cắm một lá cờ nhỏ, cao hơn đỉnh đầu, đang bay phấp phới, mặt trên của lá cờ cũng được vẽ một bức tranh hồ lô màu vàng.
Hai chiến thuyền lượn qua, phóng tầm mắt nhìn qua, tỏ ra rất có khí thế.
Dưới ánh trăng, hai chiến thuyền của người Uy đang từ từ tiến về phía trước, kính viễn vọng của võ sĩ người Uy đang dùng hẳn không thể sánh được với kính viễn vọng mà Hàn Mạc đang sử dụng, bọn chúng đang hướng sự tập trung vào mọi động tĩnh đang diễn ra ở trên biển.
Hai chiếc chiến thuyền như đang dạo chơi trên mặt nước biển, chỉ là bọn chúng thấy rõ là thuyền của Yến quốc đang hướng về phía Nam Dương thì tất nhiên sẽ phải đi qua con đường này, chỉ có điều chúng tin rằng vừa trải qua một trận giao đấu, thương đội của Yến quốc đã phải bỏ chạy rút lui, trong một thời gia ngắn e là không dám quay lại chốn này.
Trong khoang thuyền, có một gã đã ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi khoanh trên trên miếng thảm lót, tấm khôi sắt được treo ở một bên, hai bên sau lưng của gã còn có hai miếng khôi giáp của hai võ sĩ, ngồi bất động như núi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Trên trán của tên Uy phỉ này trọc lóc không một sợi tóc, phía sau lại bối thành hình bán nguyệt, hình dạng vô cùng cổ quái, trên đỉnh đầu bối thành một cái sừng 45 độ, đúng là cách bối tóc khác hẳn với người Trung Nguyên một trời một vực.
Lúc này tên phỉ kia bưng đĩa rượu lên, nhã hứng mà uống, trước mặt gã đang trình diễn một màn mua vui của Uy chi hoàn quốc. Đó là một điệu múa rất quỷ dị. Hai gã võ sĩ mặc áo quần rất nhố nhăng, nằm trên khoang giường không rộng lắm, giống như hai con thú đang gầm gừ nhau, loại âm thanh nguyên thủy đó khiến cho khoang thuyền bao phủ một không khí cực kỳ áp lực
Chỉ có điều mùi rượu thơm ngon bốc lên, đã làm cho gã khoái chí rung đùi, hiển nhiên là trong cái hoàn cảnh này mà ngồi uống rượu thưởng nguyệt thì quả là rất quái đản.
…
Đang lúc tâm trạng của tên phỉ này đang hứng chí, đột nhiên có một tên võ sĩ mặc giáp lao tới đi vào trong khoang thuyền, quỳ một gối, liến thoắng nói rất nhanh.
Sắc mặt của tên phỉ bỗng biến đổi, đang cầm cốc rượu trên tay ném phịch xuống sàn, liền đứng dậy, vươn hai vai ra, hai tên võ sĩ đứng sau gã đã nhanh chóng lấy miếng khôi giáp lại, rất thuần thục khoác tấm khôi giáp lên cho gã, đợi đến khi đã mặc xong, một võ sĩ rất cẩn thận cầm chiếc mũ giáp tới, đó là một chiếc mũ giáp cực kỳ quái dị, phía trên được gắn hai chiếc sừng hươu to và dài, sau khi đã mặc chỉnh tề, chiếc khôi giáp đã che đi cái vẻ oai phong lẫm liệt của tên phỉ, gã sải bước đi ra khỏi khoang thuyền, lên trên phái boong thuyền.
Ở phía trên boong thuyền, võ sĩ người Uy đã đều tập trung lại một cách rất chỉnh tề, một tên đi tới, để bẩm báo với tên "Lộc giác phỉ", gã nhanh chóng đi về phía mạn trước của boong thuyền, để nhìn ra xung quanh, chỉ nhìn thấy ánh trăng đang chiếu xuống mặt nước biển, ẩn lấp đằng xa có mấy bóng đen xuất hiện, những bóng đen ấy hiện cũng đang tiến lại gần đây.
Tên phỉ lại cẩn thận nhìn thêm một lúc, vẻ mặt liền tỏ ra hết sức hoảng hốt, quay đầu lại kêu lên, là cờ lập tức được kéo lên, trong lúc này người trên tàu đi lại tấp nập, những tiếng la hét từng đợt rống lên.
Rất nhanh, hai chiếc thuyền chiến của người Uy liền thay đổi phương hướng, chuẩn bị rút lui.
Trách nhiệm của bọn chúng là thu thập tin tức của chiến thuyền Yến quốc, một khi gặp phải, thì liền cấp tốc rút lui, hồi báo cho quân chủ lực, tuy rằng trước mắt bọn họ chỉ là thương thuyền của Yến quốc, thế nhưng trước đó đã có vài lần giao đấu, nên bọn chúng cũng đã phần nào nhận ra đám người buôn bán này không phải là dạng bình thường, thuyền của bọn họ đều rất dũng mãnh thiện chiến, cho nên chỉ dựa vào hai thuyền của bọn chúng có chưa tới trăm tên binh sĩ, thì bọn chúng quyết không dám giao đấu với thương thuyền của Yến quốc.
Nhưng bọn chúng lại rất tự tin là có thể thoát khỏi sự truy kích của đám thương thuyền này.
Thương thuyền của Yến quốc, bọn chúng đã nắm rất rõ, tuy rằng thương thuyền của người Uy không thể bằng thương thuyền của Yến quốc, thế nhưng với hai chiến thuyền do thám này, nếu như so về mặt nhân lực mái chèo, thì không thể sánh được với sức gió, chính vì nguyên nhân này, nà bọn chúng đã được vinh hạnh làm nhiệm vụ canh gác thăm dò tin tức ở chốn này.
Lúc này gió Nam rất mạnh, nhóm Uy phỉ không thể lui về hướng Nam, nếu căng buồm lên, buồm của thương thuyền so với buồm của mình chắc chắn lớn hơn nhiều lần, thuyền mình quyết không thể là đối thủ.
Cho nên hai chiến thuyền của Uy phỉ dùng người khống chế, quay đầu thuyền, lui về hướng Đông. Lộc giác phỉ lập tức đến đuôi thuyền, nhìn thấy thương thuyền phía sau bị bỏ lại một khoảng cách khá xa, lập tức cười ha hả, đầy đắc ý.
Gã quay đầu lại bô bô nói vài câu, liền có thuộc hạ nhận lệnh đi làm.
Chính vào lúc này, chợt nghe từ phương Bắc bầu trời đêm chợt sáng bừng lên, giống như "sao băng" xẹt qua bầu trời, nhưng lúc này "sao băng" không chỉ một ngôi, mà là một đám "sao băng" bay lên giữa không trung, tựa như đám bảo thạch chói sáng lóa cả mắt.
Lộc giác phỉ nhíu mày, trong giây lát thần sắc đại biến, dường như ý thức được điều gì, tay nắm chặt chuôi đao, đúng lúc này, từ đầu thuyền vang lên tiếng hô thất thanh, gã Uy phỉ từ trên cột buồm chỉ về phía Đông, miệng không ngừng rống lên khiếp sợ. Lộc giác phỉ hoảng hốt dẫn người chạy đến, chỉ thấy đầu thuyền tụ tập hơn mười người, một đám ai nấy thất kinh hoảng loạn. Lộc giác phỉ chen lên phía trước, nhìn về hướng Đông, thấy từ mặt Đông xuất hiện hai chiến thuyền, một con thuyền nhìn đã khá quen thuộc, giống như thương thuyền nước Yến, nhưng cái còn lại thì phải lớn gấp đôi, giống như một ngọn núi sừng sững mọc lên trên biển, đang lao đến phía này.
Thuyền chiến khổng lồ như thế, đám Uy phỉ đúng là chưa từng chứng kiến, đối mặt uy lực kinh hồn của nó, đám Uy phỉ lúc đó đều ngây ra như ngỗng.
Bọn họ cũng biết, thương thuyền nước Yến cũng không nhỏ, nhưng hôm nay nhìn thấy chiến thuyền to lớn đó, mới hiểu được cái gì là ếch ngồi đáy giếng. So sánh thuyền mình và thuyền đối phương, cũng chẳng khác gì như kẻ tí hon đứng cạnh người khổng lồ.
Hơn nữa, dưới ánh trăng, nhóm Uy phỉ thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ, chiến thuyền kia lạnh như hàn quang, giống như một con chim Ưng khổng lồ đang xé gió lao tới.
Có thể tưởng tượng, một khi đối phương đâm tới, thuyền chính mình nhất định là tan tành vụn nát.
Tất cả mọi người thất kinh hơn, đó là bọn họ cũng đã đoán được, lúc này chỉ sợ là đã rơi vào bẫy của người nước Yến.
Vào thời khắc nguy nan sẽ thể hiện bản chất anh hùng, vào lúc này, Lộc giác phỉ tỏ rõ khả năng thủ lĩnh của gã. Gã quát lớn một tiếng, lệnh các võ sĩ trên thuyền duy trì bình tĩnh, thậm chí đã rút loan đao ở bên hông ra, chỉ về hướng Bắc, lớn tiếng hò hét.
Gã cũng không phải ngu ngốc. Hiện giờ trước có cường địch sau có truy binh, chỉ có thể hướng hai bên cánh mà thoát khỏi vòng vây. Hướng Nam thì có vẻ thuận gió hơn, nhưng đối phương cũng sẽ nhanh hơn, không chừng chỉ cần một thời gian ngắn đã bị đối phương đuổi kịp. Ngược lại, hướng Bắc có thể có con đường sống, lúc này, đêm đã khuya, nếu chạy về hướng Bắc, có thể thoát khỏi đội chiến thuyền của nước Yến. Như vậy hoàn toàn có thể chạy xa, hợp với thuyền chủ lực của mình.
Tên Lộc giác phỉ thủ lĩnh trong lúc nhất thời lại quên mất rằng ánh lửa là bắn từ phương Bắc, hiểu rằng tình thế đã nguy cấp, vào thời điểm nguy cấp này, tuy rằng gã cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng dường như đã quên mất điểm chết người này.
Đám thuộc hạ của gã đã thành loạn binh, Lộc giác phỉ hò hét thế nào bọn họ làm theo như thế. Hai thuyền lập tức quay ngược lại hướng Bắc, ở đáy khoang bọn thủy thủ biết tính mạng bị nguy hiểm, liền chèo cật lực, lúc này hận không thể hóa thành con cá lặn xuống đáy biển thoát kiếp nạn này.
Chiến thuyền đang án binh tại ba mặt Đông Nam Tây của nước Yến nhận được tín hiệu của phía Bắc, toàn bộ xuất kích, giống như ba đầu cá mập trên biển, lao thẳng tới con mồi.
Lộc giác phỉ ở đuôi thuyền nhìn thấy truy binh kinh hồn táng đảm, chỉ còn nước cầu Trời khấn Phật giúp cho họ vượt qua cơn khốn khó.
Gã mơ hồ cảm thấy, tối nay nếu muốn thoát khỏi trận mai phục này, chỉ sợ là muôn vàn khó khăn.
Chính vào lúc này, lại nghe trên thuyền truyền đến tiếng kêu thét, tiếng kêu kinh hoàng khiến Lộc giác phỉ hồn bay phách tám, gã không cần suy nghĩ cũng biết, phía Bắc bên kia tất nhiên cũng đã bị đánh úp.
Gã hướng thuyền chạy đến, bỗng nghe một tiếng ầm vang lên. Lại nghe một trận âm thanh thảm thiết vang lên, kinh hoảng nhìn thấy một tảng đá lớn xuất hiện, nhanh sắc gọn, giống như từ trên trời rời xuống. Ùm, nện vào mạn thuyền, hai gã võ sĩ đứng bên mạn thuyền lập tức bị tảng đá lớn bị đập thành thịt vụn, mà boong thuyền cũng bị chấn động mạnh.
- Đát đát!
Lộc giác phỉ tuy uy phong lẫm liệt, nhưng gã lúc này cũng rất vất vả, bám lấy mép thuyền, tảng đá lớn vẫn như cũ không ngừng bay đến, chỉ trong nửa khắc, đã có mười khối đá lớn đánh trúng thuyền. Đỉnh chóp thuyền bị thủng một hố to, một tảng đá lớn đập trúng hai gã, biến họ thành đống thịt nát. Hơn nữa, có cột buồm bị đập trúng, cả một cây cột dài đổ xuống, trúng ngang người hai gã võ sĩ, nhìn cũng biết là không thể sống sót.
Đối mặt với tảng đá lớn đánh úp, đám Uy phỉ trên hai thuyền kêu trời van đất, tai vạ ập đến nhưng lại không hề có lực phản kích. Bọn họ chỉ có thể chạy tán loan, tìm nơi trốn, chỉ có điều, tảng đá lớn lao đến như vun vút, muốn tìm chỗ trốn cũng không kịp, bị khối đá đập xuống, đầu biến thành đống thịt vụn.