Liễu Như Mộng nghe trong lời nói của Hàn Mạc dường như rất khó xử, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm, khẽ cắn môi đỏ mọng, một lúc sau, mới hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia… Ta vốn không nên khiến ngươi khó xử, nhưng…Nhưng sự việc liên quan đến tính mạng của vô số dũng sĩ nước Phong ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vào con đường chết, ta cũng không thể ngồi nhìn nước Phong ta bị cuốn vào chiến loạn Trung Nguyên mà không để ý…Chúng ta là nước nhỏ biên giới phía nam, đã không chống nổi cuộc chiến loạn lớn lần này…!
Thanh âm của nàng run rẩy, tận sâu trong đôi mắt lộ ra một tia cầu xin:
- Chỉ cần ngươi có thể nghĩ cách làm cho nước Yến cởi bỏ hiệp nghị với Thác Hồ Phong, không ủng hộ hành động quân sự của Thác Hồ Phong, ta…ta có thể trả bất kỳ giá nào!
Sắc mặt Hàn Mạc trầm xuống, có chút khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Như Mộng, thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ đây là cùng ta bàn việc kinh doanh? Từ khi nào bắt đầu, tỷ cảm thấy giữa chúng ta phải đổi thành quan hệ như vậy? Chẳng lẽ tỷ cảm thấy ta muốn giúp tỷ, thì cần tỷ phải trả cái gì cho ta sao?
Liễu Như Mộng lắc đầu:
- Rất xin lỗi, ta không nên nói như thế. Ta chỉ là… Ta thật sự không có cách nào…!
Hắc Mộc Địch nhìn thấy Đại Tế Ti của mình không ngờ vì dân chúng nước Phong quay sang Hàn Mạc mềm giọng nhờ vả, trong lòng đã cảm động, rồi lại khó chịu, tiến lên hai bước, trầm giọng nói:
- Đại Tế Ti, trước khi gặp, ta đã khuyên ngài, hắn cũng là người Hàn gia, cũng muốn lợi dụng quân nước Phong ta đối phó với hai nước Ngụy - Khánh, tuyệt đối không để bị ngài thuyết phục. Chúng ta không cần ở trong này cùng hắn tiêu tốn nước miếng, Hắc Mộng Địch nguyện bảo vệ Đại Tế Ti trở lại nước Phong, tập kết nhân mã, thừa dịp Thần Sơn thành không có ai, xâm nhập thành, bắt lấy Đại Tế Ti giả, ngài nắm giữ quyền lực một lần nữa trở về Thánh đàn…!
- Nếu ngươi có thể thắng, sẽ không cần chờ tới bây giờ.
Hàn Mạc âm thanh lạnh lùng nói:
- Hắc Mộc Địch ngươi nếu thật sự chắc chắn có thể đánh vào thành Thần Sơn, cũng không mang theo Như Mộng tỷ ngàn dặm xa xôi chạy tới tận đây tìm ta.
Hắc Mộc Địch hiện ra vẻ phẫn nộ, Liễu Như Mộng cuối cùng không kìm nổi nói:
- Hắc Mộc Địch, ngươi không cần nói nữa.
Hắc Mộc Địch rất không cam lòng, nhưng lời Hàn Mạc nói cũng là điểm yếu của gã, gã chỉ có thể hừ lạnh im lặng.
- Như Mộng tỷ, các người có thể tới Đông Hải tìm ta, đương nhiên đã hiểu ta vì sao trở lại Đông Hải.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Người ngoài đều cho rằng ta trở về quê hương thăm người thân, nhưng dựa vào trí tuệ của các ngươi, đương nhiên biết việc này không phải sự thật. Thật không dám dấu, ta ở quận Sơn Nam chịu nhục, trong triều triệu ta về kinh, trên thực tế đã tước đi thực quyền Đại tướng quân Tây Bắc của ta… Hiện giờ trong tay ta có chức không có quyền, chính sự nước Yến đã không có quyền hỏi tới, muốn thuyết phục Đại bá từ bỏ hiệp nghị với Thác Hồ Phong, gần như không có khả năng.
Dừng một chút, lại chậm rãi nói:
- Trước tiên tỷ đừng vội, chiến cuộc sa trường, thay đổi trong nháy mắt, vả lại chờ đợi trận chiến đến giờ Tí ngày hôm nay xem cuộc chiến có biến hóa gì không. Theo ta được biết, đại quân nước Phong của ngươi sau khi đánh lui quân Sơn Nam, hiện giờ chỉ đóng quân ở quận Sơn Nam, cũng không tiếp tục tiến lên…!
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Đây chỉ là tạm thời nghỉ ngơi hồi phục mà thôi. Các trại trong nước Phong, hiện giờ còn đang tiếp tục tập kết binh lực, điều vận lương thảo, bọn họ chuẩn bị tiếp tục tiến quân!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nhất thời không nói gì.
Loại quân quốc đại sự này, Hàn Mạc cũng không muốn vì tư tình nữ nhi mà liên lụy, từ lợi ích quốc gia của nước Yến mà nói, nếu sau này cùng nước Khánh quyết đấu có nước Phong xuất binh hỗ trợ cũng không phải việc xấu.
- Ta không thể trả lời chắc chắn với tỷ.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Nhưng ta nhanh chóng gửi thư về kinh, khuyên Đại bá đối với việc này suy xét kỹ càng, về phần ông ta và triều đình sẽ quyết định như thế nào, ta… thật sự không thể dám chắc.
Liễu Như Mộng cũng biết Hàn Mạc có chút khó xử, khẽ nói:
- Cảm ơn!
Hàn Mạc lại nói:
- Như Mộng tỷ, hiện giờ nước Phong rối loạn, tỷ hãy ở lại Đông Hải này, ta sẽ sắp xếp, bảo vệ tỷ an toàn. Đợi cho loạn lạc qua đi, ta phái người hộ tống tỷ về nước Phong…Thật sự không giả được, giả thì không thật được, thân phận Đại Tế Ti giả sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần, tỷ cuối cùng sẽ được trở về Thánh đàn…!
- Đa tạ ý tốt của ngươi!
Liễu Như Mộng còn chưa kịp mở miệng, Hắc Mộc Địch đã nói:
- Khắp Đông Hải đều là cơ sở của Hàn gia, nếu để người tộc khác biết, Đại Tế Ti chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lại khom người quay sang Liễu Như Mộng nói:
- Đại Tế Ti, chúng ta mau rời khỏi nơi này, nơi này không thể ở lâu!
Hàn Mạc nhíu mày, nhưng nghĩ ra điều gì, hạ giọng nói:
- Như Mộng tỷ, nếu tỷ không muốn ở Đông Hải, có thể đồng ý cùng ta đi Nam Dương chăng? Ta rất nhanh sẽ rời bến đến Nam Dương, tỷ hóa trang đi cùng ta, tới Nam Dương rồi, sẽ không có gì có thể nguy hiểm nữa.
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Ta muốn trở về nước Phong.
Hàn Mạc chau mày nói:
- Trở về? Nơi đó hiện giờ khắp nơi nguy hiểm, tỷ từ trong Thính Phong cốc được cứu ra, Bố Tốc Cam và Thác Hồ Phong nhận được tin tức, nhất định sẽ phái người truy bắt khắp nơi, tỷ… tỷ sao có thể trở về?
- Ta muốn tận lực cứu vãn mọi việc.
Liễu Như Mộng nghiêm nghị nói:
- Ta là Đại Tế Ti nước Phong, lưng đeo sứ mệnh Xà thần ban cho, dù cho tan xương nát thịt, cũng phải vạch trần âm mưu của Thác Hồ Phong, tuyệt không thể để nước Phong ta bị cuốn vào cuộc chiến loạn này. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Thân phận của tỷ đã không thể chứng minh được, dù trở về, cũng không được bất cứ người nào tin tưởng, càng không có khả năng làm thay đổi đại cục.
Hàn Mạc lo lắng nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ hãy nghe lời ta khuyên, tạm thời theo ta tới Nam Dương, chỉ cần thời cục thiên hạ có biến chuyển, ta nhất định giúp tỷ trở về Thánh đàn, Hàn Mạc ta nói lời nhất định giữ lời, tuyệt không thất tín!
Trong mắt Liễu Như Mộng hiện ra vài phần cảm động, dịu dàng nói:
- Ta biết ngươi sẽ không thất hứa với ta, ta cũng biết ngươi là người tốt, nhưng… giống như ngươi, ta cũng có trách nhiệm của mình… Mặc kệ ngươi có khuyên được Huyền Đạo từ bỏ hiệp định hay không, trong lòng Như Mộng cũng cảm kích vô cùng.
Dừng một chút, vươn cánh tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng âu yếm trên mặt Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Có thể gặp lại ngươi, ta… trong lòng ta rất vui…!
Trên gương mặt trần đầy vẻ nhu tình, cuối cùng thu tay lại, hướng về Hắc Mộc Địch nói:
- Chúng ta đi…!
Nàng dường như lo sợ nếu tiếp tục lưu lại sẽ khiến chính mình thay đổi chủ ý, nhanh bước rời đi, nhưng ra tới trước cửa, bước chân lại chầm chậm, dường như muốn trở lại, nhưng cuối cùng nén xuống, chỉ dịu dàng nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi… ngươi bảo trọng…!
Hàn Mạc chợt bừng tỉnh, vội la lên:
- Như Mộng tỷ, tỷ chờ ta một chút!
Hắn nhanh chóng chạy tới, cầm theo cái đuôi phượng đến, bước nhanh tới, khẽ thở dài nói:
- Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại, tỷ…tỷ mang nó theo đi, giữ làm kỷ niệm…!
Liễu Như Mộng chậm rãi xoay người, nước mắt lóng lánh đã tuôn rơi, từ trên hai gò má mịn màng lăn xuống, ôm lấy cái đuôi phượng, dường như muốn nói gì, rốt cuộc giữ lại không nói gì cả.
Hàn Mạc lấy từ trong người một tấm ngân phiếu, đưa cho Hắc Mộc Địch nói:
- Làm việc luôn cần tiền, ngươi hãy cầm lấy…!
Hắc Mộc Địch nghĩ ngợi một chút, cuối cùng nhận lấy tấm ngân phiếu, thản nhiên nói:
- Chỉ cần ta còn sống, nợ của ngươi ta nhất định trả lại ngươi!
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, chỉ có điều nhẫn nhịn thương đau nói:
- Các người đi đi… Cần phải bảo trọng, thời cuộc nếu biến đổi, ta… chắc chắn sẽ đi tìm các người…!
Ngồi trong căn phòng nhỏ mờ ảo, bốn phía như một, Liễu Như Mộng và Hắc Mộc Địch đến không lưu bóng đi không lưu vết, sớm đã rời khỏi nơi này, nhưng Hàn Mạc hãy còn cô đơn một mình ngồi trên ghế trong phòng, nhắm mắt, thẳng tới sáng sớm ánh bình minh chiếu rọi vào trong phòng, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn trong khuôn sau vườn hoa dưới nắng sớm rực rỡ, một luồng không khí thanh tân xông vào mũi, hồi lâu, hắn mới thì thào tự nói:
- Như Mộng tỷ, nhất định phải bảo trọng!
Thành Yến Kinh, phủ Thượng thư bộ Hộ.
Hàn Huyền Đạo một thân y phục nhẹ nhàng, ngồi dưới gốc cây nho của hậu hoa viên phủ Thượng thư bộ Hộ, mà Lại bộ Thượng thư Hàn Tín Sách thì một thân quan phục, cung kính đứng ở phía trước Hàn Huyền Đạo, khiêm tốn vô cùng.
- Lệnh điều động của bộ Lại đã phát tới Bột Châu, từ trong kinh phái quan viên đi hiện giờ đều phải khẩn trương trở về.
Hàn Tín Sách bình tĩnh nói:
- Triệu Tịch Tiều đối với lệnh điều động này của bộ Lại ngoảnh mặt làm ngơ, lòng này có khác thường!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Việc trong dự kiến, chỉ có điều xem thử thái độ của hắn mà thôi.
- Huyền Đạo công, Triệu Tịch Tiều kháng lệnh không theo, tội không thể tha, phải chăng lấy danh này, nội các mời Thánh thượng ban thánh chỉ, điều Triệu Tịch Tiều vào kinh hỏi tội?
Hàn Tín Sách đôi mắt lộ ra ý lạnh lùng.
Hiện giờ quyền thế của Hàn gia không người nào có thể sánh bằng, bất luận vua hay dân, ý của Hàn Huyền Đạo cũng gần như thánh chỉ của vua, trong thời gian này, Hàn Tín Sách là Thượng thư bộ Lại tuân theo sự chỉ đạo của Hàn Huyền Đạo, chẳng những đối với kinh quan tiến hành điều chỉnh quy mô lớn, đối với các quận địa phuonwg cũng tiến hành điều động quy mô lớn, hiện giờ quan viên phái Hàn đã rải khắp các góc của nước Yến, thế lực của các bè phái khác đã bị chèn ép nghiêm trọng thêm một bước.
Huyện Nghi Xuân chỗ Phạm gia, quận Lam Dương chỗ Hồ gia, đều có quan viên phái Hàn điều động ngầm vào, hơn nữa không ít quan viên đã nắm chức vị quan trọng của địa phương, hai nhà Phạm Hồ tuy rằng hận tới tận xương, nhưng thế lực người ta mạnh hơn, hai Đại thế gia chỉ có thể lá mặt lá trái, nén giận chịu đựng.
Tới Tiêu gia, trụ cột cuối cùng Tiêu Vạn Trường tuy rằng còn đương chức Thượng thư bộ Hình, nhưng bộ Hình dưới sự chèn ép của Hàn Huyền Đạo, hiện giờ đã trở thành một nha môn hữu danh vô thực, chức quyền của bộ Hình, hiện giờ đã chia cho Đại Lý Tự và phủ Yến Kinh, như thế, nha môn bộ Hình đã bị mất đi thực quyền, vẫn như cũ có quan viên Hàn gia ngầm sắp đặt vào, giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Vạn Trường.
Tiêu Vạn Trường từ đầu tới cuối biểu hiện vô cùng khiêm tốn, Tiêu gia hiện giờ suy yếu cực điểm, phóng nhìn khắp triều đình, quan viên nhà Tiêu gia còn lại ít ỏi không mấy người, hắn chỉ có thể mỗi ngày giống như các xác không hồn, gượng ép nhẫn nại, thường ngày thậm chí chịu đựng mọi sự trêu chọc cười nhạo của quan viên Hàn gia, lại không được nói một lời, chịu cảnh nằm gai nếm mật.
Nhưng trong lòng Tiêu Vạn Trường nghĩ gì ai nấy cũng đều rõ ràng, chuyện cũ nằm gai nếm mật từ thời Chiến Quốc lưu truyền lại, nhân vật như Hàn Huyền Đạo sao có thể không biết, tuy rằng nhìn giống như Hàn Huyền Đạo đã giảm bớt chèn đối với Tiêu gia, nhưng chưa chắc không phải Hàn Huyền Đạo giả bộ, cho Tiêu gia một cơ hội phạm sai lầm, trên thực tế đôi mắt hung ác nham hiểm kia chưa bao giờ rời mắt khỏi Tiêu gia. Tiêu Vạn Trường tin rằng, chỉ cần mình hơi có chút sai sót, Hàn Huyền Đạo chắc chắn lập tức túm lấy, giáng cho Tiêu gia một đòn trí mạng cuối cùng.
Nhìn khắp Đông Yến mà nói, từ sau khi Bạch Dị bị thanh trừ, có thể cùng Hàn Huyền Đạo đọ sức trận cuối cùng, chỉ có Triệu Tịch Tiều ở Bột Châu.
Mà Triệu Tịch Tiều quả thực cũng là cái gai trong lòng của Hàn Huyền Đạo.
- Nếu hắn dám chống lệnh điều động của bộ Lại, thì không gì có thể ràng buộc được hắn, khiến hắn thượng kinh, chuyện đó càng không có khả năng.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói.
Hàn Tín Sách nhíu mày nói:
- Huyền Đạo công, Triệu Tịch Tiêu rốt cuộc là mầm tai họa, nếu hắn cự tuyệt không tuân lệnh, thậm chí có thể dấy binh tạo phản… Giữ lại mầm họa như thế, không bằng ta ra tay trước chiếm lợi thế…!
Hạ giọng nói:
- Chẳng bằng ta phái thích khách tới Bột Châu, đoạt lấy thủ cấp của hắn, loại bỏ cái mầm họa lớn này…!