Hàn Mạc đem Liễu Như Mộng nấp ở sau người, từ trong gian phòng nhỏ một người chậm rãi đi ra, cũng đội nón tre, Hàn Mạc liếc mắt một cái liền nhận ra, người đang đến đúng là Hắc Mộc Địch.
Hàn Mạc lập tức hiểu ra, ngày hôm trước Hắc Mộc Địch muốn dẫn mình gặp một người, đó là Liễu Như Mộng.
Trong nháy mắt, Hàn Mạc đã bĩnh tĩnh lại không còn kích động nữa, tay phải hắn vẫn nắm tay Liễu Như Mộng, nhưng lúc này lại chợt nghĩ ra, thân phận của Liễu Như Mộng, là Đại Tế Ti của Phong quốc.
Hắc Mộc Địch từng bước tiến lại gần, dừng lại ở đầu bên kia cây cầu trúc, giơ tay nhấc cái nón tre ra, lộ ra khuôn mặt và đôi mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, chậm rãi nói:
- Người này không đáng tin, người Trung Nguyên giảo hoạt đa đoan, tiếp xúc nhiều với bọn chúng không có lợi…chúng ta nên rời khỏi đây.
Lúc nói chuyện gã hướng con mắt gắt gao chăm chú nhìn Hàn Mạc, dường như muốn nhìn thấu tâm tư lúc này của Hàn Mạc
Tuy rằng Phong quốc cũng bị thuộc Trung thổ, nhưng mà lệch về phía nam, phong tục văn hoá của người Phong quốc có sự khác nhau rất lớn với ba nước còn lại. Người Phong quốc xưa này tự cho mình là một cõi khác biệt, những người ở ba quốc gia bên ngoài lãnh thổ của mình đều gọi là người Trung Nguyên.
Hàn Mạc nhíu mày, Liễu Như Mộng nhẹ bước lên trước, chặn ở trước người Hàn Mạc, nói với Hắc Mộc Địch:
- Trừ ngươi ra, hắn là người duy nhất ta tin tưởng lúc này.
Hắc Mộc Địch lạnh lùng nhìn Hàn Mạc một cái, hừ một tiếng, lui về trong căn phòng nhỏ.
Liễu Như Mộng xoay người lại, nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Ngũ thiếu gia, y…y là người tốt, người đừng so đo với hắn.
Hàn Mạc gật đầu, lại cười nói:
- Ta biết đối nhân xử thế.
Lập tức khẽ thở dài:
- Như Mộng tỷ, tỷ…gầy đi không ít? Năm ngoái sau khi gặp ở trong thành Sơn Thần, ta ngày đêm suy nghĩ, có phải tỷ đang gặp khó khăn gì?
Hắn đi Phong quốc, tiến vào thành Thần Sơn, ở đó bị Đại Tế Ti Phong quốc triệu kiến, khi đó hắn mới biết, người con gái Như Mộng sớm chiều cùng mình hơn nửa năm, lại chính là Đại Tế Ti Phong quốc.
Lúc trước hai người ở chung bên trong căn phòng nhỏ này, gần như là ngày đêm không rời, lúc đầu đương nhiên hờ hững lạnh nhạt, nhưng nửa năm sau đó, hai người sớm tối bên nhau, sớm nảy sinh tình cảm, đến trước khi Hàn Mạc vào kinh, trong lòng hai người đã có đối phương, khó có thể quên.
Thực sự mà nói, trước Liễu Như Mộng, tuy rằng lúc thiếu niên Hàn Mạc ở thành Đông Hải cũng có trêu chọc nữ nhi, nhưng đó cũng chỉ là hé lộ bản sắc chơi bời lúc nhỏ mà thôi, cũng không có động lòng với bất kì người con gái nào.
Nhưng ở chung với Liễu Như Mộng hơn nửa năm, ngày đêm đối mặt với một tuyệt sắc giai nhân như vậy, từ đầu lại có cảm tình với diện mạo nổi bật của nàng, sau đó lại quan tâm nhau trong cuộc sống, rốt cục có tình cảm với vị giai nhân này, bằng tâm mà nói, Liễu Như Mộng là mối tình đầu trong đời hắn, không giống như với một người con gái bình thường.
Chỉ có điều ngay từ đầu thân phận Liễu Như Mộng như sương mù, hơn nữa Đại tông chủ cũng âm thầm nhắc nhở Hàn Mạc không được quá thân thiết với Liễu Như Mộng, nên trong lòng hai người đều lo lắng cho nhau, dù có tình cảm nhưng vẫn có gắng kiềm chế.
Lần thứ hai gặp lại ở Phong quốc, Hàn Mạc lúc đó cực kì kinh ngạc lại chua xót trong lòng, chỉ nghĩ là Liễu Như Mộng hoặc là mất trí nhớ hoặc là do thân phận không cho phép mà kiêng kỵ, tình cảm hai người chỉ sợ kết thúc như vậy.
Mỗi khi nhớ tới, trong lòng lại có cảm giác mất mát sâu sắc, sau khi trở lại Đông Hải, lại thường thường nhớ tới những tháng ngày cùng Liễu Như Mộng bên nhau, lúc một mình, hoặc nhớ lại lần gặp lại hờ hững lạnh nhạt ở Phong quốc, đương nhiên là có chút chán nản phiền muộn.
Nhưng lần gặp lại tối nay, lại nhớ tới giống khoảng thời gian hai năm trước, từ trước đến nay Liễu Như Mộng nói năng thận trọng, đúng là không thể kìm lòng nói rõ tình cảm của bản thân, điều này làm cho Hàn Mạc vui mừng, rồi lại tràn đầy nghi vấn, lúc trước khi gặp nhau ở Phong quốc, tất nhiên là muốn hỏi cho ra lẽ.
Hắn tự biết Liễu Như Mộng gặp một chuyện cực kỳ khó khăn, nếu tự mình có thể giải quyết vấn đề, đương nhiên sẽ gắng sức tương trợ.
Ai biết Liễu Như Mộng nghe Hàn Mạc nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra chút kinh ngạc:
- Ngươi… ngươi đi Phong quốc? Chúng ta gặp nhau ở Phong quốc lúc nào?
Hàn Mạc nghe vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Như Mộng tỷ, tỷ.. tỷ thật sự không nhớ sao?
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Ta rời khỏi đây chưa được ba tháng... năm trước còn ở đây, ngươi sao có thể gặp ta ở Phong quốc?
Nghĩ tới điều gì đó, mặt hơi biến sắc, thở dài:
- Ngươi... ngươi đã gặp nàng ta...!
Hàn Mạc nhất thời bối rối, không hiểu chuyện gì cả. Liễu Như Mộng đột nhiên nghĩ đến cái, nhìn xung quanh, nắm tay Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Không phải ở đây, ngươi...ngươi đi vào trong nói chuyện với ta.
Nàng lôi Hàn Mạc vào trong phòng,ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, phòng phòng tuy rằng rất tối, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, Hàn Mạc chỉ thấy Hắc Mộc Địch khoanh tay tựa vào góc tường, tịch không một tiếng động.
Hắn đang muốn tìm để thắp ngọn đèn, Liễu Như Mộng đã vội la lên:
- Không được thắp đèn, tránh bị người khác phát hiện!
Hàn Mạc kinh ngạc, đây là hậu viên nhà mình, mình không lo lắng, bọn họ có gì phải lo lắng, lại nghe Hắc Mộc Địch nói:
- Tin được ngươi, nhưng không có nghĩa có thể tin được hết người của Hàn gia các ngươi.
Hàn Mạc nhíu mày lại, nhưng nhìn thấy Liễu Như Mộng đang dịu dàng nhìn mình, nên nắm tay nàng, dẫn nàng ngồi lên ghế.
,
Căn phòng nhỏ này mặc dù không có người ở, nhưng là nơi Hàn Mạc ở từ nhỏ, cho dù sau khi vào kinh, Hàn Bá cũng cho người đến đây dọn dẹp, nơi này hết thảy đều giống như hai năm trước, rất sạch sẽ.
Hai người ngồi đối nhau, đúng là không hẹn mà cùng theo ánh trăng mà nhìn mọi thứ xung quanh, đều như cũ, hai người nhớ tới ngày xưa, trong lòng đều có chút cảm xúc, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Mạc nhẹ cười, Liễu Như Mộng cũng dịu dàng cười, chỉ có điều nụ cười quyến rũ xuất hiện trên mặt nàng, cũng là đặc biệt hút hồn, Hàn Mạc nhất thời cũng có chút mê mẩn.
Dung mạo Liễu Như Mộng đúng là không giống với người thường, giống vẻ đẹp trời sinh, mặc dù không làm, nhưng cả người không bao giờ mất cái vẻ dịu dàng quyến rũ ý nhị của nữ nhân, giống như tiên hồ hoá thân, Hàn Mạc mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ trời sinh đó, lại nảy sinh một cảm giác như giấc mơ.
Diễm Tuyết Cơ, Tiêu Linh Chỉ, cũng là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Diễm Tuyết Cơ đẹp quyến rũ, Tiêu Linh Chỉ trong sáng nhưng lạnh lùng. Đỗ Băng Nguyệt ngang ngược không kiềm chế được, thậm chí còn Tiểu Thiến khờ khạo, đều đã chạm đến, chỉ có Liễu Như Mộng, vẻ đẹp của nàng còn hơn cả mộng ảo, hơn nữa dưới vẻ đẹp mê hồn kia, luôn ẩn chứa một nét bi ai, tạo nên một sự so sánh rõ nét, Hàn Mạc đôi khi còn không nghĩ có sự tồn tại của nàng.
Liễu Như Mộng thấy Hàn Mạc nhìn mình chằm chằm, trong lòng mặc dù vui mừng, không nỡ phá vỡ bầu không khí đẹp này, nhưng nàng vẫn hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, ta... cần nguơi giúp.
Liễu Như Mộng và Hắc Mộc Địch cùng đến đây, hơn nữa hành tung kì lạ, Hàn Mạc trong lòng tất biết có đại sự, hắn khoát tay nói:
- Như Mộng tỷ, không nói đến chuyện khác. Lời của tỷ vừa rồi, ta còn chưa hiểu. Tỷ nói tỷ rời khỏi nơi này mấy tháng? Ta ở Phong quốc gặp ai? T tin chắc không nhìn nhầm người, chẳng lẽ cô ta ... không phải tỷ?
Liễu Như Mộng chớp chớp đôi mắt, hỏi:
- Vì sao ngươi lại đi Phong quốc? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là để tìm ta?
Lời vừa nói ra.lập tức tỉnh ngộ lại, mình còn ở trong phủ trong thời gian Hàn Mạc đi Phong quốc, nên đương nhiên không phải để tìm mình.
Hàn Mạc nói:
- Ta đi Phong quốc, là vì mang trọng trách trên người.
Liễu Như Mộng hơi do dự, cuối cùng nói:
- Ngươi nếu gặp được nàng, đương nhiên cũng biết thân phận của ta...!
Nàng chăm chú nhìn ánh mắt của Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Tên thật của ta, chính là La Như Mộng, là Phong quốc La Như Lạc nhân, hiện giờ... chính là Đại Tế Ti của Phong quốc.
Tuy rằng Hàn Mạc đã sớm biết rõ thân phận của Liễu Như Mộng, nhưng giờ phút này nghe chính miệng Liễu Như Mộng nói ra, Hàn Mạc vẫn có vài phần kinh ngạc.
Từ sau khi nhìn thấy nữ tử giống Liễu Như Mộng như đúc ở Phong quốc, đã lờ mờ đoán ra một vấn đề quan trọng.
Nếu Liễu Như Mộng thân phận tôn quý như vậy, sao lại phải nấp dưới thân phận của một thị tỳ nha đầu, giấu mình bên trong Hàn phủ?
Hàn Mạc ở Phong quốc một chuyến, nhờ Phong quốc Quan thị mậu dịch hành, đối với một số chuyện thần bí cũng có một chút hiểu biết, biết Đại Tế Ti ở Phong quốc là có quyền lực và uy danh cao nhất, người Phong quốc coi Đại Tế Ti là Xà thần hoá thân, mỗi lời của Đại Tế Ti, cũng được dân Phong quốc coi là kim khoa luật lệ.
Nếu Liễu Như Mộng thật sự là Đại Tế Ti của Phong quốc, là một nhân vật nhất đẳng, nàng sao cam tâm lấy thân phận thị tỳ nha đầu tránh trong Hàn phủ?
Liễu Như Mộng thấy vẻ mặt Hàn Mạc có chút kỳ lạ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm nghị:
- Ta xuất thân từ Phong quốc La Như Lạc, La Như Lạc chính là bộ lạc Xà thần, Phong quốc ta tuyển chọn Đại Tế Ti, đều là chọn ra từ La Như Lạc... Lúc ta ba tuổi, đã được chọn là người nối nghiệp Đại Tế Ti, lúc mười lăm tuổi, thì chính thức nhận vết máu của Đại Tế Ti tiền nhiệm, trở thành Thánh đàn Đại Tế Ti!
Lúc này trên mặt Liễu Như Mộng hiện ra một loại hào quang cực kỳ thần thánh, hai tay nàng giao nhau khoát lên trước ngực, hiện ra từng chữ:
- Nhận lệnh Xà thần, bảo hộ lê dân Phong quốc!
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
- Nếu đã là như vậy, thì người ta gặp là ai?
- Đó là tỷ tỷ của ta!
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Chúng ta là tỷ muội song sinh!
- Song sinh?
Hàn Mạc kinh ngạc nói:
- Như Mộng tỷ, là tỷ nói, người ta gặp ở Phong quốc gặp, không phải tỷ, mà là chị em song sinh của tỷ?
Liễu Như Mộng hơi gật:
- Không sai!
Lập tức hiện ra vẻ buồn bã, trong đôi mắt lộ ra sự căm phẫn:
- Nhưng cô ta ruồng bỏ Xà thần... sự phản bội của cô ta, khiến con dân Phong quốc ta lâm vào chiến hoả và tử vong.
Nàng chăm chú vào ánh mắt Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Cô ấy đã không còn tư cách là tỷ tỷ của ta. Cô ta là người con bỏ đi của Xà thần, cũng là tội nhân của Phong quốc! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc há miệng thở dốc, dường như nghe cái gì đó thật rõ ràng, nhưng dường như lại không rõ cái gì cả, trong đầu u u minh minh, bị lời Liễu Như Mộng làm cho hỗn loạn.