Cả hai nằm trên cát cảm nhận từng đợt song xô bờ, khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt tràn ngập niềm vui sướng!
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt tóc của Đỗ Băng Nguyệt, không biết bao lâu sau, đã thấy có ánh mặt trời nhô lên từ hướng đông, Đỗ Băng Nguyệt lúc này mới giật mình, nàng kêu " ây da" một tiếng, lúc này hai người vẫn đang nằm trên bờ cát, nếu có người đi qua nhất định sẽ bị phát hiện.
Nàng đang định đứng lên mặc y phục, nhưng lại phát hiện trên cánh tay của Hàn Mạc có một vết cào, hai má nàng ửng lên, đưa tay vuốt nhẹ, vẻ mặt có chút lo lắng, nàng hỏi:
- Tiểu Ngũ ca ca, huynh… chỗ này của huynh… chỗ này có đau không?
Hàn Mạc lắc đầu, cười nói:
- Không sao, đây là ký hiệu của Nguyệt nhi để lại cho Tiểu Ngũ ca ca, Tiểu Ngũ ca ca sẽ để mãi thế này.
Đỗ Băng Nguyệt cau mày thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, muội xin lỗi, để muội đắp thuốc cho huynh.
Nàng đứng lên, đi tìm bộ váy da cá sấu của mình, bên trong có thuốc chữa thương.
Khi nàng đứng dậy, dưới ánh mặt trời, từng đường cong trên cơ thể lại càng thêm rõ nét quyến rũ, dưới ánh nắng, làn da của nàng lại càng tỏa sáng hơn, trong nhất thời Hàn Mạc bỗng như bị mê hoặc.
Đỗ Băng Nguyệt tìm được váy da, chưa khịp mặc vào, nàng đã lo đi tìm thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho Hàn Mạc, lúc này nàng mới nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, loại thuốc kim sang này trị thương rất tốt, sẽ không… sẽ không để lại vết sẹo.
Nói đến đây, thấy cặp mắt của Tiểu Ngũ ca ca đang nhìn chăm chăm vào ngực mình, nàng đỏ mặt vội vàng mặc quần áo vào.
Hàn Mạc cũng đứng dậy, vươn vai duỗi người ra, đón lấy luồng gió biển buổi sáng, hít một hơi thật sâu, hắn bước đến vòng tay qua eo Đỗ Băng Nguyệt, dịu dàng nói:
- Nguyệt nhi, sau này có Tiểu Ngũ ca ca, muội không cần phải sợ, Tiểu Ngũ ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội.
Đỗ Băng Nguyệt nhắm mắt lại, tựa vào trong lồng ngực của Hàn Mạc, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, rồi nàng nhẹ giọng nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, Nguyệt nhi… Nguyệt nhi có một thỉnh cầu, huynh… huynh đồng ý với muội được không?
Hàn Mạc cười nói:
- Thỉnh cầu gì chứ? Chỉ cần Tiểu Ngũ ca ca có thể làm được, nhất định sẽ đồng ý.
Đỗ Băng Nguyệt xoay người lại, nhìn vào ánh mắt của Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, người trên đảo chính vì huynh, mà hai năm nay mới có cuộc sống tốt thế này, trong lòng mỗi một người đều vô cùng cảm kích huynh, mọi người đều biết, nếu không có huynh, sẽ phải sống trong cảnh máu chảy đầu rơi, người ở biển cũng là người, có ai thật sự muốn sống trong cảnh chém giết mỗi ngày đâu chứ, ai cũng vì bị cuộc sống đưa đẩy mà ra, bây giờ lại được làm việc cho Tiểu Ngũ ca ca mà không phải bận tâm chuyện cơm áo gạo tiền nữa, đây quả là cái mà mọi người đều mong muốn.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Tiểu Ngũ ca ca cũng hy vọng mọi người có được cuộc sống tốt hơn.
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi nói:
- Tuyến đường biển này, tuyệt đối không thể để mất, trước khi cha qua đời, đã đem cuộc sống của mọi người giao cho muội, hơn nữa còn căn dặn muội, đã như hiện này chúng ta đang đi theo con đường của Ngũ thiếu gia, thì không được trở về con đường ngày trước… Nguyệt nhi nhất định sẽ cùng mọi người bảo vệ con đường này, để bọn họ có được một cuộc sống yên lành.
Rồi nàng đưa một tay ra, nhẹ nhàng vuốt má Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Tim của Nguyệt nhi sẽ mãi mãi đi theo Tiểu Ngũ ca ca, nhưng Nguyệt nhi không thể ở bên cạnh Tiểu Ngũ ca ca được, Nguyệt nhi phải dìu dắt mọi người trên biển tiếp tục sống tốt.
Hàn Mạc nắm tay Đỗ Băng Nguyệt, hắn cười nói:
- Nguyệt nhi sợ Tiểu Ngũ ca ca sẽ đem muội nhốt kĩ vào trong nhà, giống như những người vợ khác, ngồi im trong nhà may vá thêu thùa sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt đỏ ửng lên, nàng cúi đầu xuống.
- Nguyệt nhi, Tiểu Ngũ ca ca từng nói qua, không có gì có thể trói buộc được muội, muội không giống cô nương trên đại lục, muội là nữ vương của biển cả, là đôi cánh của đại bàng trên biển, sao Tiểu Ngũ ca ca lại cướp mất tự do của con đại bàng mà đem nhốt vào lồng sâu được chứ?
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Muội chính là muội, có thể trời sinh muội đã là đứa con của biển cả, Tiểu Ngũ ca ca sẽ không trói buộc muội đâu, huynh sẽ đứng sau lưng giúp đỡ muội. Nguyệt nhi muốn giúp mọi người có một cuộc sống tốt hơn, thì Tiểu Ngũ ca ca sẽ giúp Nguyệt nhi thực hiện ước mơ này, bất luận phía trước có khó khăn nguy hiểm thế nào, bất luận là lên núi đao hay xuống biển lửa, Tiểu Ngũ ca ca sẽ cùng Nguyệt nhi đi đến cùng!
Đỗ Băng Nguyệt cảm động nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, huynh… thật tốt!
Hàn Mạc kéo nàng áp sát vào lồng ngực, vuốt tóc nàng rồi nhẹ nhàng nói:
- Thật ra lí tưởng một đời của Tiểu Ngũ ca ca cũng không có gì là to lớn, chỉ muốn mỗi một người bên cạnh mình đều sống thật tốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Đỗ Băng Nguyệt khẽ gật đầu, bỗng phát hiện bên dưới người có vật gì đó đang nhúc nhích, dường như nàng ý thức được điều gì đó, liền đỏ mặt lên, tim đập mạnh nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, huynh… huynh lại…!
Hàn Mạc sửng sốt, rồi như hiểu ra chuyện gì đó, chỉ trách tinh lực của hắn quá tốt, cứ đứng gần thân hình gợi cảm của Nguyệt nhi là lại có phản ứng, hắn cười nói:
- Không sao. Cái này… biểu hiện sức khỏe tốt…!
…
Hai người lại trở về làng chài, đám Ngự Lâm quân đứng ngoài thấy Chỉ huy sứ của mình ướt sũng từ đầu đến chân, thì đều liếc nhìn nhau, nhưng khuôn mặt của Chỉ huy sứ lại nghiêm túc đi đến, căn dặn một tên thuộc hạ tìm ngư dân mua một bộ y phục, tên thuộc hạ nhanh chóng làm ngay, rất nhanh sau đó đã cầm đến một bộ y phục thô của ngư dân, Hàn Mạc bước vào rừng chuối, tìm một chỗ khuất thay đồ rồi mới bước ra.
Tuy hắn mặc bộ đồ của ngư dân, không sao sánh bằng bộ áo gấm sang giàu tuấn tú kia, nhưng cũng vô cùng oai hùng, sửa soạn một lúc, rồi mới men theo con hẻm nhỏ trong rừng chuối đi về hướng Quan Thiếu Hà.
Cả rừng chuối này không nhỏ chút nào, đi được một đoạn ngắn, hắn nghe như có tiếng cười của Hôi Hồ Tử có vẻ như đang nói chuyện với Quan Thiếu Hà.
Đang lúc Hàn Mạc muốn đi nhanh một chút bỗng nghe thấy rừng chuối bên cạnh có tiếng cây rung, hắn nghe tiếng động này cảm thấy rất lại, âm thanh này có lúc có lúc không, nhưng có lúc hắn nghe rất rõ, lại có lúc không nghe thấy động tĩnh gì, hắn liền theo hướng tiếng động mà đi đến vài bước, bỗng có một cái gì đó xông đến thân hình như hổ báo, tốc độ nhanh như chớp, hắn tiếp tục theo cánh rừng đi tiếp, nắm lấy một cây chuối trầm giọng nói:
- Ai đang ở đây?
Từ khi giành lại Đông Hải, Hàn Mạc không có giây phút nào là không phòng bị những động tĩnh bên cạnh.
Tốc độ của Hàn Mạc cực nhanh, võ công hiên nay của hắn đã khác hẳn ngày xưa, nếu là người bình thường hắn sẽ tóm được chỉ trong nháy mắt.
Chỉ có điều kẻ nấp trong bui cỏ đó không phải là hạng tầm thường, một cú nhảy có thể nấp vào bụi cỏ không chút động tĩnh, lại có một tốc độ cực nhanh, Hàn Mạc đưa tay vào bắt, lại không tóm được thứ gì.
Hàn Mạc cũng không tiếp tục bắt, chỉ đứng im một chỗ, lạnh lùng quan sát nhưng phát hiện bóng người đó cũng không có hành động gì tiếp, bóng người đó ẩn nấp trong rừng chuối im hơi lặng tiếng.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Mấy ngày nay tâm trạng ta không được tốt cho lắm, rất dễ phát cáu, nên… một là nói cho ta biết ngươi là ai rồi bước ra đây, hai là tự động ra tay đi, võ công của ngươi ta đã biết rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Bỗng cái bóng kia phá lên cười, giọng cười vô cùng lạnh lùng nói:
- Hình như ngươi hơi tự tin thì phải?
Hàn Mạc nghe thấy tiếng nói đó, khuôn mặt bỗng ngẩn ra, hắn cau mày nhìn về phía bóng người trong rừng chuối, bóng cây lắc lư, ánh mặt trời chiếu qua cái bóng, người đó đội một cái nón tre mà ngư dân vẫn hay đội, mặc một bộ ngư y, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nghe giọng nói thì rất quen thuộc, hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng thở dài nói:
- Sư đệ, không ngờ đệ lại xuất hiện ở chỗ này, lần từ biệt trước, tất cả đều tốt chứ?
Dưới rừng chuối, người đó từ từ kéo chiếc nón tre xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh như núi băng tuyết, đó là một khuôn mặt không giống người Trung Nguyên chút nào, khuôn mặt vuông vức, xương gò má có hơi cao, cặp mắt chăm chú nhìn về Hàn Mạc nói:
- Võ công của ngươi quả tiến bộ rất nhanh, nhưng nếu muốn giết được ta, cũng không phải là chuyện dễ…!
Người vừa cởi bỏ chiếc nón tre lại chính là Hắc Mộc Địch của Phong quốc.
Hàn Mạc bất luận thế nào cũng không thể ngờ được, ở trong cái làng chài nhỏ bé này gặp lại Hắc Mộc Địch.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nghĩ ra, Hắc Mộc Địch đột nhiên xuất hiện trong cái nơi nơi chài lưới này, chắc chắn là đến tìm mình, hơn nữa chắc chắn có chuyện rất quan trọng.
Hắc Mộc Địch đứng dưới gốc cây chuối, không động đậy, Hàn Mạc lại thản nhiên cười nói:
- Đã đã đến Đông Hải, ngươi là khách còn ta là chủ, nên tìm ta sớm hơn mới phải, để ta làm trọn phận chủ, sao lại lấp lấp ló như vậy, A Địch ngươi vốn không phải là người lén lút như vậy.
Giọng nói lạnh lùng của Hắc Mộc Địch cất lên:
- Ta muốn đưa ngươi đi gặp một người, ngươi dám đi hay không?
Hàn Mạc đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ của Hắc Mộc Địch và Nam Xà Bố Cam, không lẽ Bố Cam cũng đến Đông Hải sao? Người mà Hắc Mộc Địch muốn đưa ta đi gặp chính là Bố Tốc Cam sao?
Hắn đang định nói, thì bổng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, lại nghe thấy tiếng Đỗ Băng Nguyệt gọi đến:
- Tiểu Ngũ ca ca, huynh sao rồi? Huynh đang nói chuyện với ai đó?
Giọng nói của Đỗ Băng Nguyệt vừa vang lên, Hắc Mộc Địch lập tức biến mất, chỉ để lại một câu nói:
- Sau này sẽ tìm ngươi.
Rồi biến mất như quỷ, không chút tông tích, đến khi Đỗ Băng Nguyệt cầm lấy đao nhỏ chạy tới, thì đã không biết Hắc Mộc Địch đi về đâu nữa rồi.
Đỗ Băng Nguyệt bước nhanh đến, thấy Hàn Mạc đang chắp hai tay sau lưng như đang suy nghĩ gì đó, nàng vội vàng hỏi:
- Tiểu Ngũ ca ca, huynh sao rồi?
Hàn Mạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không có việc gì, chỉ đang nghĩ cách làm sao đối phó với Đảo Tân Nguyệt Cửu mà thôi.
Rồi hắn cũng không nói nhiều cùng Đỗ Băng Nguyệt trở về bên Hôi Hồ Tử, thấy Hồ Tử đang uống rựơu cùng Quan Thiếu Hà, y nâng ly nói:
- Rượu ở làng chài này quả là mạnh, Ngũ thiếu gia, Quan Đông gia chịu không nổi nữa rồi, chúng ta uống tiếp.
Hàn Mạc ha hả cười, tiến lên uống rượu cùng bọn họ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh của Hắc Mộc Địch, trong lòng vô cùng hoài nghi, nhưng hắn biết, rất nhanh sau đó Hắc Mộc Địch nhất định sẽ tìm đến hắn, hiện nay tình hình của Hắc Mộc Địch là thế nào, rất nhanh sẽ có câu trả lời.
Sau khi trời sáng, mấy người liền rời khỏi làng chài, trở về bến tàu, Hàn Mạc căn dặn Quan Thiếu Hà đi vào thành mua rượu thịt, để thưởng cho các thuyên viên, Quan Thiếu Hà liền phụng mệnh ra đi.
Hàn Mạc lại cùng Đỗ Băng Nguyệt ở lại nói chuyện một lúc, rồi nàng cùng hắn và đám hộ vệ về Trấn Phủ quân, nói là vì muốn thương lượng chuyện xảy ra trên biển.
Hai ngày nay Hàn Nguyên luôn lo lắng cho bệnh tình của Hàn Chính Càn, sau khi Hàn Mạc trở về, an ủi mấy câu, mới nói với Hàn Nguyên:
- Tứ ca, chuyện buôn bán trên biển gặp rắc rối!
Hàn Nguyên dường như cũng biết được tin tức hắn nói:
- Đã có người bẩm báo, thuyền buôn đêm qua đã trở về, nhưng thiếu mất một chiếc, Tiểu Ngũ, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không lẽ lại do đám người Uy kia phá hoại sao?
Hàn Mạc gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Tứ ca, ta chuẩn bị ra khơi, nhưng cần có sự giúp đỡ của huynh!