Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Người Uy ép người quá đáng, không lẽ người Nam Dương để mặc cho bọn chúng làm bậy sao? Ở Nam Dương cũng có mấy quốc đảo, nếu bọn họ liên minh lại, chưa chắc không đánh lại người Uy.
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu nói:
- Tiểu ngũ ca ca, ngươi không biết đó thôi, tuy Nam Dương có 17 quốc gia, nhưng có những quốc gia chỉ lớn bằng một huyện người của chúng ta, bọn họ căn bản không có thực lực. Nước Cúc Tang được xem là quốc gia lớn nhất của Nam Dương, nhưng nhân khẩu cả nước cũng chỉ có năm, sáu vạn người mà thôi. Bọn họ thích nghề buôn bán, nhưng thực lực của cả nước còn quá yếu, trên thực tế không thể thiết lập ra một đội thủy quân có sức công phá. Không những thế, trước khi chúng ta tiến hành buôn bán với bọn họ, giữa mười mấy nước tiểu quốc còn thường xuyên cạnh tranh với nhau, vì chuyện hải vực mà không ngừng công phạt, không ít quốc gia còn âm thầm cấu kết với thổ phỉ người Uy để công đánh nước khác, nên khó lòng hợp thành một khối thống nhất. Tuy sau khi có quan hệ với chúng ta, đã nối lại phần nào hòa bình của các nước, nhưng... ân oán ngàn đời, cũng không thể trong phút chốc nói tốt là tốt được.
Hôi Hồ Tử gật đầu nói:
- Lúc trước chỉ là một nhóm hải tặc người Uy nho nhỏ chặn đường cướp bóc, người Nam Dương vốn đã có mâu thuẫn, còn nội bộ người Uy cũng tranh chấp không kém, ai cũng không chịu thua ai. Nhưng nếu lời của đám tù binh kia là thật, Đảo Tân Nguyệt Cữu thật đã thu phục được đám thổ phỉ người Uy, hơn nữa còn lôi kéo được những lực lượng thủy quân lớn khác, thì rất có khả năng người Nam Dương không phải là đối thủ của chúng... Nếu Nam Dương thật rơi vào chiến loạn, thì cho dù chúng ta có thể khai thông đường biển, cũng không có cách nào giao dịch với người Nam Dương.
- Các chư hầu người Uy thường xảy ra hỗn loạn, một khi chiến tranh xảy ra, thì những bá tánh chân lấm tay bùn cũng lên tham chiến, cả Hoàn quốc như rơi vào địa ngục, những người có thể sống sót sau trận chiến đều là những thổ phỉ thiện chiến, hơn nữa tuy người Nam Dương hay có xung đột, nhưng những trận chiến quy mô lớn dường như chưa từng có, quốc thái dân an, nếu nói đến khả năng chiến đấu, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của người Uy.
Đỗ Băng Nguyệt nhíu mày nói:
- Nếu Đảo Tân Nguyệt Cửu thật muốn gây chiến ở Nam Dương, thì không chỉ có người Nam Dương rơi vào hiểm cảnh, mà đến cả việc chúng ta thông thương với các nước chư hầu của Nam Dương cũng chắc chắn gặp khó khăn.
Quan Thiếu Hà nhìn Hàn Mạc nghiêm túc nói:
- Ngũ thiếu gia, xem ra vụ này thật sự rất nghiêm trọng. Tên Đảo Tân Nguyệt Cửu này đến thư khiêu chiến cũng đưa rồi, xem ra không phải chuyện đùa.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Buôn bán trên biển, không kể công hay tư, đều là chuyện có lợi cho nước nhà, là chuyện lớn, sao lại để bọn thổ phỉ nho nhỏ chặn đứng con đường làm ăn của chúng ta.
Rồi hắn nhìn qua Quan Thiếu Hà nói:
- Quan huynh, lần đi biển sắp tới chúng ta chỉ đem ba con thuyền đi theo.
Quan Thiếu Hà sáng mắt lên, hiểu ngay ý của Hàn Mạc, gật đầu nói:
- Ngũ thiếu gia yên tâm, ba chiếc thuyền đã được chuẩn bị thỏa đáng, có thể ra khơi bất cứ lúc nào.
Hàn Mạc nhìn Đỗ Băng Nguyệt và lão râu xám nói:
- Nguyệt nhi, Hồ Tử thúc thúc, nói với các huynh đệ, hai mươi ngày sau, chúng ta sẽ chuẩn bị ra khơi, lần này... do ta đích thân lĩnh đội!
Đỗ Băng Nguyệt giật mình nói:
- Tiểu ngũ ca ca, đám người Uy đó tàn nhẫn đê tiện, nếu huynh có mệnh hệ gì... chuyện này không thể được!
Hôi Hồ Tử cũng nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi không cần mạo hiểm, không phải ba chiếc thuyền chiến của chúng ta đã làm xong rồi sao? Lần này có ba chiếc thuyền hộ tống, chúng ta phải đánh cho bọn người Uy tan tành mây khói.
Hàn Mạc lắc đầu cười nói:
- Chúng ta giao đấu với người Uy, mục đích không phải muốn đánh thắng trận.
Ba người Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, không biết lời của Hàn Mạc có ý gì.
- Đánh bại bọn chúng, thực ra cũng không phải là chuyện quá khó.
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Nhưng nếu chỉ đánh bại bọn chúng thì vẫn chưa đủ. Đám người này độc ác hung dữ, cho dù có đánh bại chúng lần này, thì chưa chắc lần sau chúng sẽ không tìm đến. Đã như chúng ta ra tay, thì phải đánh cho chúng khiếp sợ mới thôi, đánh để bọn chúng không dám mơ tưởng gì đến Nam Dương nữa. Tên Đảo Tân Nguyệt Cửu kiêu căng bá đạo kia, ta rất muốn được gặp nhân vật lớn mạnh nhất Hoàn quốc một lần.
Thấy trong mắt Đỗ Băng Nguyệt có vẻ lo lắng, Hàn Mạc quay sang cười nói:
- Nguyệt nhi, Hồ Tử thúc thúc, mấy ngày tới hai người hãy cùng Quan huynh đi xem chiến thuyền mới của chúng ta, đợi các người xem xong sẽ không còn lo lắng thế này nữa.
Hôi Hồ Tử cười nói:
- Ngũ thiếu gia đã nói như vậy, thì có lẽ đã nắm chắc phần thắng.
Rồi y nhìn sang Đỗ Băng Nguyệt nói:
- Băng Nguyệt, lần này có Ngũ thiếu gia đích thân ra tay, chắc chắn sẽ lấy được thủ cấp của Đảo Tân Nguyệt Cửu, mối thù của Đỗ đảo chủ, chúng ta nhất định phải báo...!
Đỗ Băng Nguyệt thần sắc ảm đạm, nàng cuối gầm mặt xuống, Hôi Hồ Tử nói xong, đã biết mình lỡ lời, khêu lại nỗi đau của Đô Băng Nguyệt, " bốp" y lại đánh một cái thật mạnh vào mồm mình, ngại ngùng nói:
- Băng Nguyệt, ta... ta nói bậy quá, ngươi... ngươi đừng quá đau lòng!
Đỗ Băng Nguyệt đứng dậy, lắc đầu, nhìn Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, mọi người nói chuyện tiếp đi, ta... ta đi dạo một lúc...!
Rồi cũng không nói thêm nhiều, nàng cất bước bỏ đi.
Hàn Mạc thấy nàng rời khỏi, biết trong lòng nàng khó chịu, vốn định để nàng một mình yên tĩnh, bỗng nghe tiếng ngựa hí, hắn vội đứng dậy, vừa đúng lúc ngư ông đang vui vẻ dọn đồ ăn lên, Hàn Mạc nhìn hai người Quan Thiếu Hà nói:
- Các người ăn uống trước đi, ta đi xem thế nào.
Rồi không nói thêm lời nào, hắn vội vàng đuổi theo, thấy Đỗ Băng Nguyệt đã phi ngựa bỏ đi, hắn đứng sau nhìn theo bóng dáng nàng, lập tức cũng xoay người lên con Tuyệt Ảnh giục ngựa đuổi theo. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đỗ Băng Nguyệt phóng ngựa như bay, cũng không biết chạy được bao xa, dưới ánh trăng nàng lao nhanh như chiếc tên được bắn ra khỏi nỏ. Hàn Mạc phi ngựa theo sau, cuối cùng đến bên cạnh một bờ biển, Đỗ Băng Nguyệt mới xoay người xuống ngựa, đi bộ trên bờ biển, ngồi trên bờ cát, nghe tiếng sóng biển, từng đợt sóng biển ập rồi lại xô ra khỏi bờ, nàng ngắm nhìn biển dưới ánh trăng, sóng biển lăn tăn, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển trập trùng, trong lòng lại vô cùng chua xót.
Từ nhỏ đến lớn hai cha con nàng sống nương tựa vào nhau, bây giờ cha đã mất, chỉ còn lại một mình cô đơn, trong đầu lúc nào cũng trông thấy hình ảnh của Đỗ đảo chủ, vô cùng thương cảm.
Hàn Mạc nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh nàng, cũng không màng đến sóng xô bờ cát ướt sũng, hắn ngồi xuống cạnh nàng, dưới ánh trăng, chàng trai trẻ tuấn tú đó đã không còn vẻ uy nghi của đại soái thống lĩnh quần hào nữa, chỉ thản nhiên ngồi suy tư, đau xót cảm thông cho nàng.
- Nguyệt nhi, nếu Đỗ đảo chủ biết nàng như thế, trong lòng nhất định không yên tâm.
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Nhất định lão luôn mong nàng có thể vui vẻ mà sống mỗi ngày.
Đỗ Băng Nguyệt quay đầu lại, nhìn Hàn Mạc nói:
- Tiểu ngũ ca ca, huynh nói xem có phải Nguyệt nhi rất vô dụng? Nguyệt nhi đến cha mình cũng không bảo vệ được. Chuyện huynh giao cho muội, muội cũng không hoàn thành, còn bị Uy phỉ đàn áp thế này... Cả con thuyền đều bị nhấn chìm, tổn hại rất nhiều hàng hóa, muội... muội không biết phải nói sao với huynh!
Hàn Mạc dịu dàng cười, nói:
- Nguyệt nhi, muội có biết đội thuyền về không đúng hẹn, trong lòng Tiểu ngũ ca ca đã nghĩ gì không?
- Nghĩ chuyện gì?
- Tiểu ngũ ca ca nghĩ, chỉ cần muội có thể an toàn trở về, cho dù hàng hóa có bị giặc Uy cướp hết, ta cũng không tiếc.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Cho dù là tám tàu vàng bạc, cũng không sánh bằng Nguyệt nhi của ta.
Cặp mắt Đỗ Băng Nguyệt lộ ra vẻ sung sướng, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ ửng lên, cúi gục xuống, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên thở dài nói:
- Tiểu ngũ ca ca, cha mất rồi, giờ Nguyệt nhi chỉ còn một mình... Nguyệt nhi nhất định phải đem thủ cấp của Đảo Tân Nguyệt Cửu về tế vong linh của cha!
- Nguyệt nhi không chỉ một mình.
Hàn Mạc đưa tay, cầm lấy tay của Đỗ Băng Nguyệt nói:
- Nguyệt nhi còn có Tiểu ngũ ca ca, muội yên tâm, sau này Tiểu ngũ ca ca nhất định sẽ chăm sóc cho muội tử tế, tuyệt đối không để ai bắt nạt muội. Còn chuyện thủ cấp của Đảo Tân Nguyệt Cửu, Tiểu ngũ ca ca hứa với muội, nhất định sẽ đem nó về cho muội!
Đỗ Băng Nguyệt nghe xong những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng đỏ lên, lúc nàng chiến đấu trên biển, giết người không chớp mắt, nhưng giây phút được Hàn Mạc nắm lấy tay, nàng lại không dám động đậy gì, dường như còn nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay thô kệch kia.
Sóng biển cứ ào ào ập đến, vỗ vào xung quanh hai người, cả hai bị sóng biển làm cho ướt sũng, nhưng vẫn không chút cử động.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, tai nghe tiếng sóng vỗ, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân, trong lòng vô cùng phấn khích.
Một lúc sau, đỗ Băng Nguyệt ngẩng đầu lên cô lấy dũng khí để nói:
- Tiểu ngũ ca ca, Nguyệt nhi... Nguyệt nhi muốn hỏi huỵnh một câu, ngươi... huynh có tình nguyện trả lời không?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên chút ngại ngần, dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp ấy lại phảng phất nét hoang dã của biển trời.
Hàn Mạc cười nói:
- Nguyệt nhi muốn hỏi gì?
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nàng tỏ ra kiên định nói:
- Tiểu ngũ ca ca, huynh có thích Nguyệt nhi hay không?
Hàn Mạc ngẩn ra.
Hắn thật không ngờ đỗ Băng Nguyệt lại trực tiếp hỏi ra câu này, có điều câu hỏi này làm hắn không biết nên trả lời ra sao.
Không thể phủ nhận, Hàn Mạc đúng là có hảo cảm với Đỗ Băng Nguyệt, tính cách làm việc dứt khoát của nàng, không giống với tính do dự phân vân của con gái lục địa, càng có khí phách nhiệt tình, hào kiệt của người trên biển, Hàn Mạc rất thích tính cách này của nàng.
Nhưng có điều hắn hiểu rằng, Đỗ Băng Nguyệt đã dùng hết dũng khí để hỏi câu này, tất nhiên là rất thích hắn, hơn nữa là thích kiểu nam nữ, tuy trong lòng hắn rất trân trọng Đỗ Băng Nguyệt lại có hảo cảm với nàng, nhưng thời gian tiếp xúc còn quá ngắn ngủi, rốt cuộc có tình cảm nam nữ với nàng hay không, đến bản thân hắn cũng không biết.
Thấy Hàn Mạc không trả lời, thần sắc Đỗ Băng Nguyệt lập tức trở nên ảm đạm, nàng lại cúi đầu xuống.
Lòng cảm thông trong Hàn Mạc lại nổi dậy, hiện nay Đỗ Băng Nguyệt đã không còn người thân nào nữa, nếu hắn cũng không chăm sóc tử tế cho nàng, thì sau này nàng cũng không còn chỗ nương tựa nào nữa. Hắn đưa tay nàng lên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi đưa tay còn lại ra, nâng cằm nàng lên, ngắm nhìn khuôn mặt mĩ miều xinh xắn của nàng, hắn dịu dàng cười nói:
- Nha đầu ngốc, Tiểu ngũ ca ca vẫn chưa nói gì, sao muội lại ra như vậy rồi? Không lẽ muội nghĩ Tiểu ngũ ca ca không thích muội?
Đỗ Băng Nguyệt trừng mắt nhìn, nghe ý nghĩa trong lời nói của Hàn Mạc, nàng không giấu được nụ cười, cũng không thấy xấu hổ nữa, nói:
- Tiểu ngũ ca ca, lúc Nguyệt nhi trông thấy huynh ở Tiên Nhân đảo, muội đã bắt đầu thích huynh rồi, nhưng... nhưng Nguyệt nhi biết mình không xứng với huynh, chỉ cần được ở bên cạnh tiểu ngũ ca ca, có thể vì huynh mà làm việc gì đó, Nguyệt nhi đã vui lắm rồi!
Hàn Mạc trong lòng cảm động, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không được nói bậy.
Rồi hắn tiến lạ gần nàng hơn nữa, hôn nhẹ vào bờ môi thơm dịu của nàng, mùi thơm của cơ thể nàng len sâu vào trong mũi hắn.
Lúc hắn đang định tách môi mình ra, thì bỗng Đỗ Băng Nguyệt đè hắn xuống bãi cát, tình cảm bùng cháy, nàng cắn chặt vào môi hắn, trong phút chốc, hàn Mạc chỉ cảm thấy Đỗ Băng Nguyệt như một bộ thiết giáp nóng ửng, cặp ngực căng tròn của nàng đè nặng lên ngực hắn, căng nhọn vô cùng, tràn đầy đàn hồi, trong lòng hắn nghĩ thầm: "Cô nương ở biển đều máu lửa như vậy sao? Nguyệt nhi nàng rụt rè một chút!". Lòng hắn nghĩ thế nhưng miệng lại bị đôi môi thơm nồng của Đỗ Băng Nguyệt giữ chặt, không nói được lời nào.
Một trận sóng biển cuội tới, ôm lấy cả hai, dưới lớp sóng biển, tình cảm thiêu đốt mãnh liệt