Quyền Thần

Chương 1015: Tâm sự dưới ánh trăng



Hai phụ tử bọn họ ngồi trên xe ngựa nhỏ giọng nói chuyện, khi trở về phủ Lễ bộ Thượng thư, thì phần lớn mọi người trong phủ đều đã đi sâu vào giấc ngủ.

Hàn Mạc tiễn biệt phụ thân, nhưng lại không hề quay ngay về phủ, mà liền đi về phía hậu viện, liền gõ hai tiếng trước cửa vào ngôi nhà, sau đó liền chắp tay ra sau lưng, giống như một tảng đá đang từ từ đi vào phía trong hoa viên.

Bên trong hoa viên một mảnh tĩnh mịch, Hàn Mạc đi tới cạnh chiếc hồ nhỏ, ngồi trên một tảng đá.

Ánh trăng đang dần dần đi về phía sau hoa viên này, so với cái vẻ bề ngoài cực kỳ ồn ào lúc ban ngày thì ngược lại bây giờ lại tĩnh mịch vô cùng, mà cái nóng như thiêu như đốt lúc ban ngày giờ cũng đang hạ xuống dần, ngồi bên cạnh hồ, nhìn thấy làn nước trong xanh trên mặt hồ, đúng lúc đó có một cơn gió phảng phất bay tới, Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ thú vị, cảm giác như toàn thân mình cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái.

Cũng không phải đợi lâu, đã có một bóng người nhanh chóng bước tới cạnh chiếc hồ, nhìn về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng quay đầu nhìn lại, thản nhiên nói:

- Ngồi xuống đi!

Người đi tới chính là thủ hạ tâm phúc của Hàn Mạc: Hàn Thanh, gã ngồi xuống cái tảng đá bên cạnh Hàn Mạc, nhẹ giọng hỏi:

- Thiếu gia có chuyện gì gấp vậy?

- Muộn nhất là hai ngày nữa, ta sẽ phải quay trở về Đông Hải.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Trước khi đi, ta muốn nhờ ngươi làm giúp ta một chuyện!

- Chuyện gì?

Hàn Thanh há hốc miệng thở dốc, một lúc sau mới nói tiếp:

- Thiếu gia, ngươi muốn nói, lần này ngươi về, ta... không… không cùng người trở về?

Hàn Mạc cũng không nói thêm nữa, lấy từ trong người ra một cái lệnh bài giao lại cho Hàn Thanh. Hàn Thanh đưa tay ra nhận cảm thấy có một luồng gió mát như vừa mới tạt ngang qua, biết miếng lệnh bài này có một hàn khí không bình thường, hẳn là một miếng ngọc thượng hạng, cảm động nói:

- Thiếu gia, ta theo ngươi từ nhỏ tới lúc trưởng thành, lần này ngươi lại tặng ta một món quà giá trị như thế này. Thiếu gia yên tâm, miếng ngọc này ta sẽ cất giữ thật cẩn thận, sau này sẽ là bảo bối của Hàn Thanh ta, có con sẽ tặng lại cho con, sau này có cháu sẽ tặng lại cho cháu, cứ truyền từ đời này sang đời khác, làm cho con cháu của ta đời đời không quên ân đức của Thiếu gia!

Nói tới đây, nước mắt từ trong lòng bỗng tuôn trào, cẩn thận vuốt ve miếng ngọc, đang định bỏ vào trong ngực, thì Hàn Mạc đã thản nhiên nói:

- Ngươi xem trên bức ngọc bài này khắc chữ gì!

Hàn Thanh sửng sốt, giang hai tay ra, nhìn thật kỹ, nhìn thấy trên miếng ngọc này chỉ có khắc đúng một chữ "Quan" ở một mặt, không hiểu vì sao, liền cẩn thận hỏi:

- Thiếu gia, ngươi… ngươi muốn ám chỉ tới điều gì? Quan… có phải là muốn nhắc nhở về sau nhớ đóng cửa?

Hàn Mạc xoay tay lại gõ lên đầu của Hàn Thanh một cái, mắng:

- Dùng cái đầu của ngươi để suy nghĩ chút đi... Nếu muốn cho ngươi tăng bổng lộc, thì phải từ đâu mà ra?

Hàn Thanh ngẩn người ra, mắt trợn tròn lên, liền bật người nhớ tới, vỗ đầu nói:

- Thiếu gia, ta biết rồi, phải… Quan Thị Mậu Dịch!

- Cũng coi như là ngươi không quá ngu si.

Hàn Mạc liếc mắt nhìn gã một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Đây là lệnh bài hành sự của Quan Thị mậu dịch!

- Lệnh bài hành sự?

Hàn Thanh trợn trừng con ngươi mắt lên, nhất thời không hiểu được, liền hỏi:

- Thiếu gia, cái đồ vật này dùng để làm gì? Ngươi muốn giao cho ta chiếc lệnh bài hành sự này, lại là… là vì có duyên cớ gì vậy?

- Có miếng lệnh bài hành sự này trong tay, ngươi có thể đi bất cứ chỗ Quan Thị mậu dịch nào để rút ngân lượng.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Hơn nữa bọn họ có thể cung cấp cho ngươi nhiều tin tức mà nhiều người không biết được, nói cách khác, ngươi có thể bắt bọn họ làm những việc mà không có một thế lực nào có thể làm được.

Dừng lại một chút, bình tĩnh nói:

- Ví dụ có thể từ kinh thành thông qua một con đường bí mật, có thể đưa ra ngoài một số người mà dường như không thể đưa được ra bên ngoài, hoặc, có thể thông qua bọn họ truyền đi những tin tình báo khẩn cấp!

Giọng nói của Hàn Mạc tuy trầm nhưng rất thong thả, hắn đang giảng giải về quyền lực của Quan Thị mậu dịch, theo những gì mà hắn được biết, quyền lực của Quan Thị mậu dịch có thể đảm nhận được những nhiệm vụ mà gần như không một thế lực bí mật nào thực hiện được.

- Quả là lợi hại!

Hàn Thanh lè lưỡi, nhưng rất nhanh gã liền ý thức được, Hàn Mạc muốn giữ gã lại trong Kinh thành, lại đem thứ đồ vật quan trọng này giao lại cho mình, nhất định là có chuyện đại sự gì muốn phó thác, thần sắc lúc này đã nghiêm nghị trở lại, hạ giọng nói:

- Thiếu gia, ngươi hãy nói đi, muốn ta làm chuyện gì?

Âm thanh của gã phát ra tuy rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu cực kỳ cương quyết, chỉ cần Hàn Mạc nói ra việc muốn giao phó thì gã tất nhiên sẽ dồn hết sức để làm, cho dù có phải liều mạng cũng sẽ làm.

Hàn Mạc nhìn thấy Hàn Thanh giờ đây đã trưởng thành lên không ít, trong lòng lúc này cũng đã yên tâm phần nào, bất kể là như thế nào, bên cạnh mình có một huynh đệ tín nhiệm như thế này, đó là một chuyện làm cho con người ta được an ủi phần nào rồi.

Hắn vỗ nhẹ lên bả vai của Hàn Thanh, dịu dàng nói:

- Hàn Thanh, chúng là hai huynh đệ cùng nhau lớn lên, nếu như trên đời này vẫn còn có một người để cho ta có thể tín nhiệm, thì đó chính là ngươi.

Hàn Thanh nghiêm mặt nói:

- Thiếu gia, cha con ta cả đời đã đi theo Nhị tông chủ và lão gia, phụ tử chúng ta có thể được như ngày hôm nay, cơm áo không phải lo, tất cả cũng là nhờ ơn của Thiếu gia đã ban tặng cho gia đình chúng ta. Tuy rằng lão gia và tiểu nhân có mối quan hệ chủ tớ, nhưng từ nhỏ tới lớn, lão gia chưa bao giờ nghĩ như vậy cả, coi như huynh đệ của nhau. Hiện giờ lão gia gặp chuyện, mặc kệ là chuyện đó như thế nào, chỉ cần Hàn Thanh này có thể làm được, thì nhất định sẽ liều cái tính mạng này làm tới cùng.

- Được!

Hàn Mạc gật đầu mỉm cười:

- Ta muốn rời khỏi kinh, nhưng có ngươi ở lại đây, cũng chính là đang có sự hiện diện của ta ở đây.

Hắn ghé sát tai lại, thì thầm, thần sắc của Hàn Thanh lúc này cực kỳ ác liệt, đợi cho Hàn Mạc nói xong, Hàn Thanh kiên định nói:

- Thiếu gia, ngươi yên tâm, chuyện mà ngươi phó thác, ta nguyện ghi lòng tạc dạ, chỉ cần cái mạng này còn, sẽ nhất định không làm hỏng việc.

- Ngươi cũng phải thật sự cẩn thận đó.

Trong lòng hắn lúc này lại có hai chuyện, muốn giao cho Hàn Thanh nói:

- Đây là lệnh phù của Tây Hoa Thính, cũng là tín vật liên lạc của Tây Hoa Thính, chỉ cần đưa cái tín vật này ra, Lý Cố nhất định sẽ tin tưởng ngươi. Ta đã căn dặn toàn bộ đám lại viên của Tây Hoa Thính tạm thời ẩn nấp ở hồ Vụ Thủy. Những thứ quan trọng hiện đã được bí mật đưa tới chỗ của Lý Cố, trước khi có lệnh triệu tập bọn chúng của ta, thì bọn họ sẽ không có nhiệm vụ gì để làm, đều ẩn núp khắp nơi trong thành. Lúc tình thế nguy cấp, ngươi của thể dùng tín vật này để liên lạc với Lý Cố, phương thức liên lạc…!

Lại ghé sát tại vào nói mấy câu, sau mới nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã nhớ rõ chưa?

- Thiếu gia yên tâm, ta nhớ kỹ rồi.

- Ngươi phải nhớ cho thật rõ ràng, tuyệt đối không thể để lộ ra bất cứ sơ hở nào, một khi phương pháp liên lạc chỉ sai một chút, hoặc ngươi không thể liên lạc được, thì Tây Hoa Thính sẽ nghĩ ngươi là gian tế, sẽ đem ngươi ra chém, ngươi phải nhớ cho rõ.

Hàn Mạc nghiêm nghị dặn dò. Rồi nhẹ nhàng thở ra, lại đem tín vật khác cho gã:

- Đây là tín vật dùng để liên lạc trong cung, đến thời điểm thích hợp, hắn tất nhiên sẽ xuất hiện để liên lạc với ngươi, nếu như đúng là xuất cung liên lạc với ngươi, thì nhất định mang theo tin tức quan trọng, ngươi phải nhanh chóng cấp tốc gửi tới cho ta, hơn nữa phải giữ bí mật. Nhớ rằng, đám nội tuyến trong cung, chỉ có hắn mới được liên lạc với ngươi, còn ngươi không được liên lạc với hắn, nếu như hai người bọn ngươi không thể liên lạc với ngươi, vậy thì nhất định phải dốc hết sức bằng mọi giá bảo vệ thân phận cho hắn, nhất định không thể để thân phận của hắn bị bại lộ.

Nghe giải thích ngọn nguồn mọi việc, sắc mặt Hàn Thanh càng lúc càng căng thẳng. Hàn Mạc không chút giấu diếm huỵch toẹt mọi vệc, sắp xếp âm mưu, cho mình ở vị trí trung tâm chủ chốt, có thế thấy Ngũ thiếu gia đối với mình cực kỳ tín nhiệm.

Vừa nghĩ Hàn Mạc tín nhiệm mình như thế, đem sự tình trọng đại này giao phó cho mình, Hàn Thanh trong lòng kích động, nhiệt huyết trong người bắt đầu sôi trào.

- Việc này, mỗi một hành động đều phải cẩn thận hết sức.

Hàn Mạc hạ giọng nói:

- Không để người của ông ta mảy may nghi ngờ. Ông ta trước mắt còn chưa phát giác ra ngươi. Nhưng không có nghĩa sẽ không bao giờ nghi ngờ. Cho nên ngươi cần phải cẩn thận hơn nữa. Ngươi ở kinh thành lực lượng có thể sử dụng không nhiều, nói cách khác, người có thể tín nhiệm càng ít. May chăng tin được mấy huynh đệ Báo Đen. Nếu tới Quan Thị mậu dịch hành, ngươi phải lưu ý hết sức. Muốn dùng cũng phải có phương án đề phòng. Chung quy lại bọn họ vẫn là người Khánh quốc, có lệnh bài của Quan Thiếu Hà trong tay cũng chưa chắc đã khiến bọn họ phối hợp. Tây Hoa thính bên kia càng không thể để lộ hành tung, không phải vạn bất đắc dĩ, ngươi cũng đừng nên tiếp xúc với bọn họ.

Hàn Thanh trầm ngâm một lát, rốt cuộc hạ giọng nói:

- Thiếu gia… ta có một câu, không biết nói sao cho thỏa đáng…

- Ngươi muốn nói gì?

- Thiếu gia, có lời này ta biết không nên nói bừa… nhưng Thiếu gia tiêu phí tinh lực như thế, án binh như thế… không lẽ là muốn phòng bị… phòng bị ông ta?

Hàn Thanh hạ giọng, thần sắc ác liệt:

- Thiếu gia nếu đối với ông ta đã đề phòng như vậy, vì sao không ra tay trước để chiếm ưu thế. Thiếu gia… thiếu gia chưa chắc đã đấu không lại ông ta?

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Ngươi cảm thấy ta không nên về? Ta hẳn là sẽ mang theo binh sĩ Tây Bắc hồi kinh binh biến?

Hàn Thanh nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Việc đó… đúng là cũng không phải là không thể. Thiếu gia lúc trước cũng nói với ta, người bán đứng Thiếu gia ở quận Sơn Nam chính là… chính là Đại lão gia. Ông ta nếu đã bất nhân như thế… Thiếu gia… bất tất phải khách khí!

- Dẫn binh nhập kinh, khiến người trong thiên hạ tưởng rằng ta dấy binh phản loạn sao?

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Ý chỉ kia ban trước toàn quân, Thiếu gia ta nếu trước mặt mọi người kháng chỉ hậu quả thực vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa… ta vẫn muốn biết một vài việc mấu chốt, trước khi quay về kinh, đầu ta có nhiều nghi vấn, nhưng nay thì nghi vấn đó đã minh bạch được rồi.

Hàn Thanh nghiêm túc nói:

- Thiếu gia, lần này sai ngươi rời kinh, mười phần muốn tước bỏ binh quyền trong tay ngươi. Ngươi cam tâm như vậy sao?

Rồi hạ giọng:

- Đại lão gia đúng là rất dè chừng Thiếu gia, ở Sơn Nam quận thiếu chút nữa đã dồn ngươi vào chỗ chết. Chẳng lẽ Thiếu gia trở lại Đông Hải sẽ được bình an sao?

- Ta hiểu, sự tình chưa chắc đã chấm dứt!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Cho nên ta mới phải có quá trình chuẩn bị.

Hắn chăm chú nhìn Hàn Thanh:

- Ta bất động, đơn giản là vì thời cơ chưa tới. Nếu chưa thể đảo ngược tình thế, ta không hy vọng ông ta gục đài.

Hàn Thanh nhíu mày:

- Thiếu gia… ta … không hiểu ý tứ của ngươi. Nếu càng nhẫn nhịn, ông ấy càng lấn tới… mà lực lượng trong tay Thiếu gia sẽ càng ngày càng yếu. Chỉ sợ tới lúc đó, muốn động cũng không thể nữa.

Hàn Mạc ngẩng đầu, nhìn vầng trăng yên tĩnh trên bầu trời, trầm mặc nói:

- Ta đã động rồi!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv