Hồng Tông Minh thấy tình hình không tốt, nhìn về phía Phạm Vân Ngạo, cao giọng nói:
- Phạm Thượng thư, ngài là thành viên nội các, là trọng thần triều đình, chưởng quản Binh bộ, Hàn Huyền Đạo hiện giờ tự điều Trung Nghĩa doanh vào cung, ngài chẳng lẽ không có lời nào để nói sao?
Phạm Vân Ngạo cau mày, dường như nghĩ đến cái gì, rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hồng Tông Minh, cười lạnh nói:
- Nhân chứng vật chứng ở đây, ngươi còn ở đó ngụy biện, thực xem Đại Yến ta không có vương pháp sao?
Hồng Tông Minh ngẩn ra, lập tức giận dữ cười, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là cá mè một lứa, điên đảo thị phi, kỷ cương bại hoại, Đại Yến ta có quan viên như các ngươi tồn tại, chính là bất hạnh của quốc gia. Phạm thượng thư, ngày xưa gặp thấy ngươi cũng là một người chính trực, không thể tưởng tượng cũng là một kẻ giả nhân giả nghĩa chẳng khác nào Hàn Huyền Đạo.
Phạm Vân Ngạo cười lạnh, không để ý đến gã, nhìn Hàn Huyền Đạo, chắp tay nói:
- Hàn đại nhân, tối nay Thánh thượng chấn kinh, quả thật ta hộ giá không chu toàn. Việc đã đến nước này, bản quan và Hàn đại nhân đi gặp Thánh thượng, hướng Thánh thượng thỉnh tội. Bạch Dị táng thân, Hồng Tông Minh âm mưu tạo phản, đây đều là đại sự của Ngự Lâm quân, Ngự Lâm quân là do Thánh thượng tự mình chỉ huy, việc này ta phải hướng Thánh thượng tấu trình, mời Thánh thượng quyết định, Hàn đại nhân, không biết bản quan nói như vậy được không ?
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Phạm đại nhân nói chí phải, sự tình liên quan đến Ngự Lâm quân tất nhiên phải do Hoàng thượng quyết định.
Phạm Vân Ngạo nghe vậy, đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh nói:
- Như thế, ta và ngài hiện tại liền nhập điện, không biết ý đại nhân như thế nào? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:
- Phạm dại nhân, lúc này... hay là không nên đi vào. Thánh thượng vốn dưỡng bệnh bên trong, vừa rồi lại bị kinh hãi, long thể cực kỳ bị hao tổn, nếu giờ phút này lại đi quấy nhiễu, thật là không hợp với đạo thần tử.
Phạm Vân Ngạo nhíu mày nói:
- Nhưng hiện giờ tình thế nguy cấp, nếu không có quyết định của Thánh thượng, một hồi huyết chiến chỉ sợ sẽ xảy ra trong cung, …này….chỉ sợ đây cũng không phải là việc mà Thánh thượng muốn nhìn thấy.
Dừng một chút, nghiêm mặt nói:
- Hàn đại nhân, diện thánh xin chỉ thị là việc phải làm, nếu Thánh thượng trách phạt, một mình bản quan sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không để liên lụy đến Hàn đại nhân!
Hàn Huyền Đạo cũng nhíu mày, hiện ra vẻ khó xử.
Thấy Hàn Huyền Đạo thần sắc khó xử, Hồng Tông Minh lập tức trầm giọng nói:
- Không tồi, việc này phải do Thánh thượng tự mình quyết định, chỉ bằng một gã thái giam ngươi an bài sẵn, cộng thêm bản minh ước không biết thật hay giả mà vu cáo hãm hại bản quan. Thánh thượng thánh minh, nhìn rõ mọi việc, chỉ cần tới trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng sẽ theo lẽ công bằng xử trí, ai trung ai gian, đều do Thánh thượng quyết định!
Hàn Huyền Đạo nhíu mày không nói.
Hồng Tông Minh cười lạnh nói:
- Hàn Huyền Đạo, vì sao không nói lời nào? Chẳng lẽ ta không có thể gặp mặt Thánh thượng, nhờ Thánh thượng làm chủ sao?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Hồng Tông Minh, ngươi cấu kết nội gian âm mưu phản, thân là phản tặc, còn có tư cách gì gặp mặt Thánh thượng? Bản quan phải bảo vệ an nguy Thánh thượng, sao có thể cho loạn thần tặc tử như ngươi gặp mặt Thánh thượng?
- Câm mồm!
Hồng Tông Minh lạnh lùng nói:
- Hàn Huyền Đạo, không cần lấy cớ. Bản quan hoài nghi, ngươi không phải không cho chúng ta diện thánh, chỉ sợ là ngươi không dám cho chúng ta diện thánh mà thôi?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hàn Huyền Đạo trong mắt lóe lên lạnh lẽo.
- Có ý tứ gì, ngươi chẳng lẽ không hiểu được?
Hồng Tông Minh âm thanh lạnh lùng nói:
- Thánh thượng nhiều ngày không lên triều, hết thảy sự tình đều do ngươi xử lý, hơn nữa thật không ngờ văn võ đại thần trong triều ngoài ngươi ra thì không một ai có thể diện thánh, nguyên nhân là làm sao?
Gã tiến lên một bước, nâng đao chỉ vào Hàn Huyền Đạo.
- Hàn Huyền Đạo, bản quan hỏi ngươi, Thánh thượng hiện giờ có hay không bình yên vô sự? Ngươi... có làm gì Thánh thượng hay không?
- Lớn mật.
Hàn Huyền Đạo quát:
- Ngươi đây là nguyền rủa Thánh thượng sao?
Hồng Tông Minh trợn mắt lên:
- Bản tướng lo lắng cho Thánh thượng. Thánh thượng nhiều ngày không lên điện, trong triều quan viên cao thấp mỗi người đều hoài nghi!
- Hoài nghi cái gì?
- Hoài nghi Thánh thượng bị ngươi giam lỏng ở trong cung.
Hồng Tông Minh lạnh lùng nói:
- Cũng có người hoài nghi Thánh thượng đã bị gian tặc hạ độc thủ. Hôm nay ta muốn nhìn thấy Thánh thượng, nếu không... ta sẽ đem gian tặc ngươi tru sát ở Càn Tâm điện trước.
Chính vào lúc này, Long Tường doanh quan binh lại nghe sau lưng vang lên một trận tiếng bước chân, nghe không ít người quát:
- Bao vây tất cả lại, nhất định không để cho phản tặc chạy!
Lại nghe một trận vang nữa, theo hai bên sườn đại điện cùng với phía sau Long Tường doanh đổ ra rất nhiều quan binh, binh lính của Long Tường doanh không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trạng trước mắt. Hơn hai ngàn binh lính Báo Đột doanh hình thành vòng bán cung đem tướng sĩ Long Tường doanh vây ở giữa, lúc này đại điện liền biến thế trận Báo Đột doanh và Trung Nghĩa doanh đem Long Tường doanh bao quanh vây quanh, kín không kẽ hở, Ngự Lâm tam đại doanh đúng là vào ban đêm sắp xảy ra xung đột vũ trang ở trong hoàng cung.
Hồng Tông Minh nhìn thấy binh lính Báo Đột doanh ban đầu không khỏi cảm thấy vui vẻ vạn phần, cứ tưởng Từ Đoạn cùng Đơn Lập Văn mang theo Báo Đột doanh đến trợ trận.
Nếu thật sự là như thế, tối nay Hàn Huyền Đạo chắc chắn chết không có chỗ chôn.
Nhưng Báo Đột doanh sau khi đến, lại đem Long Tường doanh vây ở bên trong, điều này khiến Hồng Tông Minh cực kỳ khó hiểu, hướng Báo Đột doanh bên trong tìm kiếm, cũng là muốn tìm xem Từ Đoạn hoặc là Đơn Lập Văn đến tột cùng ở nơi nào.
Từ Đoạn và Đơn Lập Văn hắn không thấy, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi và vài tên thuộc hạ vây quanh chậm rãi đi ra, chỉ thấy vị tướng trẻ kia mi thanh mục tú, diện mạo tuấn tú cực kì, nhưng sắc mặt lạnh như băng, một cổ sát khí tản ra khiến lòng người lạnh ngắt, Hồng Tông Minh khi nhìn thấy người này lập tức trong lòng lập tức chìm xuống.
Gã thật ra không có chính mắt gặp qua Hàn Mạc, nhưng một thân giáp trụ, Tiếu Mộc đi the phía sau, đã khiến thân phận tướng lĩnh trẻ tuổi được miêu tả sinh động.
Không hề nghi ngờ, vị tướng lĩnh trẻ tuổi này đương nhiên chính là Hàn Mạc.
Từ Đoạn không có tới, Đơn Lập Văn không có tới, Bạch Dị xếp người cài vào Báo Đột doanh không người nào tới, mà Chỉ huy sứ Báo Đột doanh lại vào lúc này mang theo tướng sĩ dũng mãnh tiến đến.
Lúc này có dùng mông suy nghĩ Hồng Tông Minh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoá ra tối nay không chỉ trong cung phát sinh đại sự, mà ở ngoài cung, đồng thời cũng tiến hành một tràng biến cố.
Hàn Mạc xuất hiện, cũng đã cho thấy kế hoạch tốt đến mức như nước chảy về đông của Bạch Dị đã hoàn toàn sụp đổ, mà giờ khắc này, Hồng Tông Minh rốt cục cũng cảm nhận được sự hùng mạnh và khủng bố của Hàn gia .
Ở hội nghị quân sự của Long Tường doanh bao gồm Bạch Dị ở bên trong, không ai nghĩ tới khi mình kéo quân đi làm khó dễ người thì Hàn gia lại hành động trước.
Hàn Mạc chậm rãi tiến lại, liếc nhìn Tông Hồng Minh một cái, cũng không để ý tới, chỉ hướng Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo chắp tay.
Phạm Vân Ngạo thấy Hàn Mạc xuất hiện, đôi mắt xẹt qua một tia cổ quái, khóe miệng hơi hơi giật mình, mà Hàn Huyền Đạo chỉ vuốt cằm, khí định thần nhàn.
Đến lúc này, Hồng Tông Minh đã biết không còn đường thối lui, trong lòng mau chóng quyết định, kêu lớn:
- Thánh thượng, thần Hồng Tông Minh có việc yết kiến, mong Thánh thượng triệu kiến!
Phạm Vân Ngạo dí sát vào bên tai Hàn Huyền Đạo nói:
- Hàn đại nhân, tuy nói Hồng Tông Minh mưu phản chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng hắn cùng với Bạch Dị ở Long Tường doanh uy vọng cực cao, nếu không có ý chỉ Thánh thượng liền đem chỗ đó bố trí người khác, chỉ sợ sẽ khiến cho Long Tường doanh xảy ra biến cố.
- Ý tứ Phạm đại nhân, là kiên trì muốn vào điện gặp mặt Thánh thượng?
Hàn Huyền Đạo thanh âm bình tĩnh.
Phạm Vân Ngạo khẽ thở dài:
- Bản quan dù sao cũng là Binh bộ Thượng thư, Ngự Lâm doanh tuy rằng không phải do bộ Binh trực tiếp quản lý, nhưng nếu kinh binh có biến, bản quan cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Bản quan cũng không muốn quấy nhiễu Thánh thượng, nhưng sự tình trọng đại, việc của Ngự Lâm doanh, không thể không hướng Thánh thượng xin chỉ thị!
Hàn Huyền Đạo gật gật đầu, nói:
- Hảo, nếu Phạm đại nhân nói như vậy, bản quan liền cùng Phạm đại nhân nhập điện gặp mặt Thánh thượng.
Hàn Mạc ở bên nghe thấy, trong lòng căng thẳng.
Quỷ cốc Trang Uyên trước đây nói Hoàng đế đã chết, Hàn Mạc khi đó không khỏi thất thần, đêm trước Hàn Huyền Đạo và mình một phen thảo luận bí mật, chính miệng thừa nhận Hoàng đế đã băng hà.
Rõ ràng Hoàng đế đã chết, Hàn Huyền Đạo vì sao ở giờ phút này lại cùng Phạm Vân Ngạo nhập điện gặp mặt Hoàng đế?
Chẳng lẽ dẫn Phạm Vân Ngạo nhìn thi thể Hoàng đế?
Hiện giờ ngoài Càn Tâm điện có mấy ngàn Ngự Lâm quân ở đây, chỉ cần để đám người ngoài này biết Hoàng đế đã chết, như vậy việc Hàn Huyền Đạo giấu diếm tin tức Hoàng đế băng hà bị Hồng Tông Minh tại chỗ kích động binh sĩ làm loạn, thậm chí Phạm Vân Ngạo cũng có thể bắt lấy cơ hội hất nước bẩn lên Hàn gia, nếu thật sự là như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Ngự Lâm quân tướng sĩ trung thành với Hoàng đế dù sao cũng không ít, cho dù là chính thủ hạ Báo Đột doanh của mình, trung với Hoàng đế cũng không ở số ít, một khi việc Hàn Huyền Đạo giấu diếm Hoàng đế băng hà bị phát giác, lại có Phạm Vân Ngạo và Hồng Tông Minh liên kết ra chiêu, Hàn Mạc quả thực không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo đang muốn cùng nhau nhập điện, Hồng Tông Minh đã kêu lên:
- Chậm đã, bản tướng cũng muốn nhập điện gặp mặt Thánh thượng!
- Ngươi có tư cách gì?
Hàn Huyền Đạo hừ lạnh một tiếng:
- Bản quan chẳng lẽ nói không rõ ràng, kẻ mưu phản như ngươi có mặt mũi nào gặp mặt Thánh thượng?
- Ai trung ai gian, Hàn Huyền Đạo ngươi có thể quyết định sao?
Hồng Tông Minh không chút nhượng bộ:
- Bản tướng thân là Long Tường doanh Hộ quân Tham lĩnh, thân phận cố nhiên thấp kém, nhưng đối với Thánh thượng một lòng tận trung, muốn tận mắt nhìn thấy Thánh thượng long thể an khang mới có thể an tâm. Nếu bản tướng không tận mắt nhìn thấy, như thế nào có thể khiến mấy ngàn tướng sĩ tin tưởng Thánh thượng mạnh khỏe? Đó là tội khi quân, bản tướng cũng muốn nhập điện yết kiến, các huynh đệ, các ngươi nói đúng hay không ?
Hồng Tông Minh dù sao ở Long Tường doanh cũng rất có uy vọng, gã vừa lên tiếng, phía sau liền vang lên từng đợt thanh âm mạnh mẽ:
- Không sai, Thánh thượng long thể an khang, tướng sĩ chúng ta mới có thể an tâm, để Hồng tham lĩnh nhập điện yết kiến!
Phạm Vân Ngạo nhìn Hàn Huyền Đạo, thản nhiên cười nói:
- Hàn đại nhân, hắn nếu ngoan cố không hóa, cũng không cần cản hắn, để xem Thánh thượng sẽ xử trí kẻ mưu phản này như thế nào!
Phạm Vân Ngạo nhìn như bình tĩnh ôn hòa, nhưng Hàn Huyền Đạo làm sao có thể không biết tâm tư của ông. Phạm Vân Ngạo hiển nhiên là muốn mượn cơ hội này để xem hiện giờ có phải là Hoàng đế có khỏe mạnh hay đã xảy ra chuyện gì. Một khi xảy ra vấn đề, vị Phạm đại nhân này chỉ sợ rất nhanh sẽ trở mặt, cổ động ngự lâm tướng sĩ đem Hàn Huyền Đạo chém giết ngay tại Càn Tâm điện.
Hàn Huyền Đạo vuốt cằm nói:
- Một khi đã như vậy thì để hắn đi vào.
Quay đầu lại nhìn Hồng Tông Minh liếc mắt một cái, lãnh đạm nói:
- Chỉ mong ngươi sau khi đi vào không phải hối hận.
Nói rồi quay lưng dẫn mọi người đi vào Càn Tâm điện.