Thẩm Thất nghiêng đầu trên gối mềm, mặt hướng ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, đầu mày cau chặt đầy vẻ đau đớn, gò má đỏ rực bất thường, hơi nóng phun ra từ kẽ môi nứt nẻ, từng đợt lúc nặng lúc nhẹ, hệt như khó lòng kéo dài thêm.
Từ bàn tay y, đầu ngón tay Tô Án dịch chuyển đến mặt y, vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán, nói khẽ: "Lúc bất thường làm việc phi thường, nếu ngươi tỉnh lại, đừng trách ta tự tiện ra quyết định.. Không, thà rằng ngươi trách ta, cũng phải vượt qua cửa ải này, mau tỉnh lại đi!"
Hắn quay đầu nói với tì nữ: "Hiện giờ tình trạng của thiên hộ thế này, vô phương cứu chữa, trong tay ta có một phương thuốc dân gian, tạm thử xem sao."
Tì nữ cúi đầu hành lễ: "Trước khi hôn mê thiên hộ đại nhân đã dặn dò, nếu Tô đại nhân tới thăm, dù có làm gì, hạ nhân cũng không được ngăn cản, nếu có gì sai bảo thì cứ làm theo hết. Trong phủ ai cũng đã từng thấy bức vẽ chân dung của Tô đại nhân."
Lúc này Tô Án mới phản ứng lại, vì sao sau khi vào Thẩm phủ không bị ai ngăn trở, đám hạ nhân thấy hắn xông vào phòng trong cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ cung kính vấn an.
Thẩm Thất đã sớm đoán được hắn sẽ đến. Hoặc nói, việc phái Cao Sóc đến giao chứng cứ lật đổ Phùng Khứ Ô cho hắn, còn lạt mềm buộc chặt mà cho hắn biết thương thế của mình rất nghiêm trọng, chính vì ép hắn đến đây.
Nhưng Tô Án chẳng hề thấy bực bội gì vì chuyện này-- Hắn biết Thẩm Thất quen chơi tâm kế, đến chết cũng không thay đổi được, Cao Sóc "lỡ miệng tiết lộ" là giả, nhưng bệnh tình ngàn cân treo sợi tóc này lại là thật.
Hành động này của Thẩm Thất, chẳng phải là muốn gặp mặt hắn lần cuối sao? Hắn nào chịu được sự mưu mô này.
Tô Án nói với tì nữ: "Để chế thuốc, ta cần một số đồ dùng, ngươi báo cho quản gia, kêu hắn lập tức sai mọi người mau chóng chuẩn bị đầy đủ, cứu người như cứu hỏa."
Tì nữ vừa nghe thì vội đáp: "Tô đại nhân cứ việc dặn dò, chúng hạ nhân tuyệt đối không dám chậm trễ."
Tô Án dùng bút mực trên bàn sách bên cạnh, viết đầy các loại công cụ và nguyên liệu trên giấy: Phễu lọc làm từ sợi vải xô, ống tre lớn có lỗ dưới đáy, dầu hạt cải, bột than (hắn còn ghi chú, tốt nhất là dùng than củi hoặc than hoạt tính, bột than càng thuần chất càng tốt), nước cất, giấm trắng, rong biển..
Hũ mốc xanh lớn này là khuẩn xanh chưa được tinh chế, không thể sử dụng trực tiếp trên người Thẩm Thất, nếu không chắc chắn y sẽ chết vì chất tiết ra từ khuẩn xanh, hơn nữa chết còn nhanh hơn khi không dùng thuốc.
Tuy kiếp trước Tô Án đã từng đọc không ít sách, trong cuốn 'Nhàn bút người thời Đường' từng nhắc đến, Tài Phùng của Trường An bị kéo đâm vào tay, miệng vết thương sưng viêm mưng mủ, bèn dùng hồ cháo lên mốc xanh để bôi lên, cuối cùng đã trị khỏi-- Nhưng đây chỉ là một trường hợp, lỡ như là do Tài Phùng kia bị thương không nặng còn gặp được vận cứt chó thì sao? Lỡ như tác giả viết qua loa thì sao?
Cách này nguyên sơ quá, độ nguy hiểm cực cao, Tô Án không dám dùng.
Vậy thì chỉ có thể thử chiết xuất của chính mình thôi.
Chiết xuất thô của mốc xanh, kiếp trước lên mạng ở đâu cũng có, là một kẻ si mê các loại diễn đàn phổ cập khoa học, Tô Án cũng từng đọc trình tự tinh chế cụ thể, chẳng qua vô cùng nghi ngờ về tỷ lệ thành công.
Bởi vì cơ bản gốc khuẩn sản lượng cao đều đến từ việc nuôi dưỡng của phòng thực nghiệm, tất nhiên xác suất đột biến rất thấp. Huống chi thời kì đầu cần thời gian ít nhất bảy ngày để chăm sóc. Tuy việc thu hoạch dịch nuôi cấy rất dễ, dùng nước gạo pha với nước khoai môn là được, nhưng giờ thời gian có hạn, hắn không thể không lược bớt bước này, chỉ có thể hi vọng vào khuẩn xanh mọc đầy trong mấy chục vại rau cải của các tăng nhân, thắng nhờ số lượng.
Phễu lọc có thể làm ngay, tài liệu đơn giản, chỉ là cần phải chú ý việc khử trùng.
Nước cất cũng không khó tìm, thời đại này thịnh hành nước hoa, đến phường làm nước hoa sẽ có thể mua được.
Nước có tính a-xít thì dùng giấm trắng.
Nước có tính kiềm, không có soda thì dùng nước luộc rong biển. Rong biển có thể mua ở tiệm thủy sản. Từ thời Tống ở kinh thành đã có tiệm thủy sản, các loại nghêu ốc, tôm tép, sò điệp đều có thể vận chuyển từ biển đến, huống chi là thời Minh rất phát triển thương nghiệp và vận chuyển.
Ống ly tâm.. Cái này tương đối phức tạp, thật sự không cách nào làm ngay được, chỉ có thể dùng ống tre có lỗ dưới đáy miễn cưỡng ghép lại dùng.
Quản gia của Thẩm phủ là người được Thẩm Thất lựa chọn kĩ càng, thông minh được việc, cầm lấy danh sách lập tức phân công cho nô bộc, người mua sắm, người chế tạo, người đun nấu, dùng khoảng một canh giờ, làm việc liên tục, cuối cùng đã chuẩn bị đủ tất cả đồ dùng.
Lần đầu tiên Tô Án biến lý thuyết thành thực tế, khi bắt đầu thao tác đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ làm sai bước nào đó, uổng phí hết công sức trước giờ.
Hắn bỏ qua bước nuôi dưỡng gốc khuẩn, trực tiếp dùng phễu lọc để lọc hũ nước mốc xanh kia, sau đó thêm dầu hạt cải vào khuấy đều, để lắng lại. Chất lỏng chia thành ba lớp, chỉ ở trong lớp vật chất dễ hòa tan trong nước ở dưới cùng là có chứa mốc xanh, được dẫn ra từ lỗ nhỏ dưới ống tre.
Dung dịch thế này còn lẫn rất nhiều tạp chất, cần phải tiến hành bước quay ly tâm và tinh chế.
Hắn bỏ thêm bột than vào dung dịch rồi khuấy đều. Bột than sẽ hấp thu chất mốc xanh, sau đó đổ nước cất vào, lọc ra các chất không thuần; đổ giấm trắng vào, tẩy sạch tạp chất có tính kiềm; đổ nước luộc rong biển vào, làm cho chất mốc xanh tách khỏi bột than. Như vậy, chất lỏng chảy ra từ đường dẫn nước ở phần dưới ống tre, chính là chất mốc xanh tương đối tinh khiết.
Để nghiệm chứng hiệu quả của chất mốc xanh này, cần phải làm giám định dược hiệu, nhưng cũng cần thời gian. Đây là-- chính xác mà nói là thiếu hụt lớn nhất của Thẩm Thất, bỏ qua không màng.
Bước cuối cùng là thử trên da, nếu là thể chất nhạy cảm với chất mốc xanh.. thì coi như tất cả công sức trước đó của hắn đổ sông đổ biển hết, Thẩm thiên hộ cũng chỉ có thể tự cầu phúc mà thôi.
Không có ống tiêm, chỉ có thể dùng một lượng cực ít chấm lên rìa phần da chỗ miệng vết thương, Tô Án gần như là nín thở chờ đợi. Hai khắc sau, không có gì bất thường, hắn mới thở phào một hơi.
Khi sử dụng chất mốc xanh vốn nên truyền dịch vào tĩnh mạch, hoặc là tiêm vào da, nhưng không có dụng cụ tương ứng, hắn chỉ đành học theo lang trung thôn quê, trực tiếp bôi chất mốc xanh lên lưng Thẩm Thất, tiến hành sát trùng diệt khuẩn.
Đã tới bước cuối cùng này rồi, những gì có thể làm, Tô Án đều đã cố gắng hết sức để làm rồi.
Còn lại chỉ dựa vào ý trời, thể chất và vận may của chính Thẩm Thất mà thôi. Chỉ một câu, làm hết sức, nghe lệnh trời.
Nếu chiêu này có hiệu quả, trong một hai canh giờ sẽ có thể biết được kết quả. Tô Án định canh bên cạnh Thẩm Thất, nói với tì nữ: "Ngươi lui xuống trước đi, giao cho ta được rồi."
Sau khi tì nữ chuẩn bị mọi thứ như thay thau nước mới và vải xô sạch sẽ xong, liền khom người lui ra.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu xuyên qua ô cửa sổ đỏ quạch, vô cùng ấm áp. Tô Án vắt khăn trong thau nước lạnh, lau vầng trán nóng hầm hập của Thẩm Thất, thỉnh thoảng lại thay. Rồi dùng ống cói hút nước đường pha muối ra, đút vào khóe miệng y, đang hôn mê nên tràn ra ngoài hơn nửa, nhưng tốt xấu gì cũng nuốt xuống được một ít, không đến mức mất nước. Còn phải kịp thời thay vải xô bị máu và huyết tương thấm ra, bận rộn liên tục.
Trong lúc đó tì nữ mang cơm tối vào, hắn không có lòng ăn uống, chỉ vội vã dùng một chén cháo bát bửu.
Khi giờ tuất sắp hết, hắn sờ trán Thẩm Thất, cảm giác cuối cùng nhiệt độ cũng hạ xuống, còn lo là ảo giác, nên áp sát trán mình lên, cảm nhận độ ấm thật cẩn thận.
Đúng là cơn sốt đã hạ, hiện giờ chắc tầm dưới 38 độ, đồng thời đã ổn định trong hai ba canh giờ. Tô Án chợt thả lỏng, sự mệt mỏi lập tức ập đến như thủy triều, nắm mu bàn tay Thẩm Thất, nằm sấp bên mép giường mơ màng ngủ mất.
Giấc ngủ này cực kì không yên ổn, mơ hết giấc này đến giấc khác, chẳng bao lâu sau Tô Án bỗng choàng tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thất.
Thẩm Thất đang yên lặng mà nhìn hắn một cách chăm chú, ánh mắt thâm sâu nóng rực.
Mặt Tô Án lộ vẻ vui mừng: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi! Cảm thấy thế nào?"
Thẩm Thất hé miệng, nhất thời không phát ra âm thanh được. Tô Án vội bưng một ly nước ấm đến, đưa ống cói đến bên miệng y. Thẩm Thất làm ra vẻ cực kỳ suy yếu, miễn cưỡng hút hai ngụm, nước tràn ra cả gối.
Tô Án không biết làm sao, nói: "Từ từ thôi, hút từng chút một."
Giọng nói của Thẩm Thất khàn đặc như giấy nhám, nói đứt quãng: "Không hút được.. Ngươi đút ta một ngụm đi.."
Tô Án khó xử nhíu mày, nghi ngờ y có dụng ý khác.
"Một ngụm thôi.. khát.."
Tô Án thầm nghĩ, y sốt cao hôn mê đã lâu, giờ mới vừa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, có lẽ không nuốt nổi thật.. Tiễn Phật tiễn đến tây thiên, nên giúp đỡ chút thì hơn. Hộ lý chữa bệnh vốn không nên có kiêng kị, coi như đang làm hô hấp nhân tạo đi.
Nghĩ đến đây, hắn bưng ly nước lên hớp một ngụm nhỏ, cúi đầu đút cho y.
Cánh môi hắn tiếp xúc với Thẩm Thất, y ngoan ngoãn uống nước, không có động tác dư thừa. Tô Án yên tâm, nên đút hết một ly nước luôn.
Thẩm Thất uống nước xong, giọng nói dần khỏe hơn: "Ngươi tới để gặp mặt ta lần cuối sao?"
Tô Án vỗ vỗ mu bàn tay y: "Đừng nói bậy, ngươi không chết được đâu. Cơn sốt đã hạ, có nghĩa chất mốc xanh đã có hiệu quả, uống thêm thuốc tiêu độc khử trùng, thì sẽ khỏe lại nhanh thôi. À đúng rồi, chỗ ta có một ít thuốc bí truyền của Điền Nam, làm liền vết thương, trị vết thương ngoài da rất tốt, lát nữa sẽ bôi cho ngươi luôn."
Chính là đồ của Dự vương cho sau khi ăn trận đình trượng hồi trước, nguyên một hộp trúc nặng trịch, hắn dùng không hết, giờ vẫn còn dư nửa hộp.
Tuy Thẩm Thất không biết "chất mốc xanh" là gì, nhưng cũng ý thức được lần này có thể tỉnh lại, đều là nhờ công Tô Án. Y trở tay nắm lấy tay Tô Án, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp chặt.
Tô Án cảm thấy hành động này quá thân mật, thử rút tay ra mà không rút được, còn làm ảnh hưởng đến vết thương của Thẩm Thất khiến y rên khẽ một tiếng, chỉ đành mặc kệ.
Thẩm Thất nói: "Là Tô đại nhân đã cứu mạng ti chức."
Y cố ý dùng xưng hô khách sáo, nhưng đặt trong tình cảnh đối mặt gần gũi và hành động vô cùng thân mật này, lại lộ ra sự mập mờ giấu đầu lòi đuôi.
Tô Án đang ngồi trên tấm ván gỗ trước giường, một bàn tay nằm trong tay Thẩm Thất, trên môi vẫn còn lưu lại vết nước ẩm ướt và xúc cảm ấm áp của đối phương, chẳng hiểu sao lại hơi hoảng loạn, vành tai nóng lên.
Vô cớ nghĩ đến lần đầu tiên bạn gái đồng ý hẹn hò với hắn ở kiếp trước, hắn nhân cơ hội lúc qua đường nắm tay cô ấy, cũng tim đập tai nóng thế này.. Ở nơi sâu trong linh hồn tự nhiên phát ra tiếng gầm rống: Tuyệt đối không thể nào! Ông đây còn thẳng hơn cả sắt thép, thà chết không cong!
"Đó là vì trước kia ngươi cũng từng cứu ta, có qua có lại, huề nhau rồi."
Ánh mắt Thẩm Thất chợt ngưng lại, dù có suy yếu hơn nữa, thì cũng không kiềm hãm được ý chí lăng lệ bức người giữa trán. Y nhìn thẳng Tô Án, chậm rãi nói: "Lúc trước ở Tiểu Nam viện ti chức từng nói, Tô đại nhân là kiếp nạn trong số mệnh của ta, ta cam tâm ứng kiếp. Nếu có thể vượt qua, cả đời này ngươi đừng mong thoát khỏi ta. Chẳng lẽ Tô đại nhân tưởng ta chỉ tùy tiện nói chơi thôi à?"
Tô Án bị ánh mắt này làm cho nội tâm co rút, ngượng ngập nói: "Ta biết ngươi không phải người tốt.."
Thẩm Thất nghe vậy thì chợt kinh ngạc trong lòng, giống như bị dội một thau nước lạnh xuống đầu vậy.
Bản thân Tô Án cũng cảm thấy nói ra lời này trước mặt cứ kì kì sao ấy. Nhưng hắn cũng không thể nói "ngươi là người tốt, nhưng chúng ta không hợp" được, như vậy không những kì, mà còn giả nữa.
"Ta biết ngươi không phải người tốt, nhưng cũng biết đó là do tình thế ép buộc. Hổ sói vờn quanh, nếu ngươi không làm hổ làm sói, thì sẽ bị người khác nuốt chửng, hễ mềm lòng một chút, là sẽ gặp kết cục như hôm nay. Nhưng ngươi biết rõ sẽ liên lụy tới tính mạng của mình, mà vẫn mạo hiểm cứu ta, ơn nghĩa sâu nặng như vậy, ta lại không phải cỏ cây, sao có thể vô tình?"
"Từ nay về sau, hai ta sẽ là huynh đệ sinh tử. Chỉ cần ngươi không làm chuyện tàn nhẫn mất nhân tính, ta nguyện làm đao bên sườn của Thất lang, sau này cùng hoạn nạn chung phú quý, đối xử tốt với nhau suốt đời, không bao giờ phản bội."
Nói hết một hơi, Tô Án nghiêm túc nhìn Thẩm Thất, mong chờ câu trả lời của y.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy một vị tanh ngọt trong cổ họng suýt nữa phun ra, nghiến chặt răng, cứng rắn nuốt xuống máu đầu tim.
"Huynh đệ.. huynh đệ tốt.." Y cười khẽ, đáy mắt như có vệt đỏ đang xao động, làm cho tiếng cười cũng lây nhiễm mùi máu tanh lạnh lẽo trên lưỡi đao.
Tô Án nghe mà nổi da gà, gắng ra vẻ bình tĩnh mà hỏi: "Thiên hộ đại nhân đồng ý rồi sao?"
Thẩm Thất cắn răng, gần như gằn từng chữ: "Sao ta lại không đồng ý? Đúng thật là được như ý nguyện!"
Trong lòng Tô Án thấy khác lạ, nhưng cũng xem như vui vẻ, nói với y: "Ngươi phải tĩnh tâm dưỡng thương, mau chóng khỏe lại. Không cần lo lắng bên Phùng Khứ Ô, ta sẽ xử lý hắn, báo thù cho ngươi."
Thẩm Thất hung ác nghĩ: Đương nhiên ta phải mau chóng khỏe lại! Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, trống cùn cần đánh hết sức, giờ xem như ta đã hiểu hoàn toàn, không mạnh bạo khai thông cho ngươi, thì ngươi sẽ mãi mãi không biết lợi ích của "huynh đệ tốt" là ta đây! Cho dù sau đó ngươi sẽ hận ta, thì cứ hận đi, cái ta có đời này chính là thời gian, bám lấy ngươi đến chết.
Tô Án không biết vị huynh đệ vừa nhận trước mặt này, đã hiện thực hóa tội cưỡиɠ ɠiαи hắn trong đầu, vẫn đang đau lòng cho đối phương bị thương nặng còn lâu ngày chưa ăn uống gì, gọi tì nữ đưa cháo trắng vào, đút từng muỗng cháo đặc cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất không thể ngồi thẳng cũng không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm sấp, dùng muỗng đút ăn khá khó khăn, thêm việc y lại cố ý làm bộ, khiến cháo thi nhau rơi vãi xuống gối.
Tô Án không biết làm sao, chỉ đành dùng miệng ngậm cháo đút y.
Sau khi ngoan ngoãn ăn vài miếng, Thẩm Thất dịch một bên mặt ra phía ngoài mép giường một chút, để tiện cho việc đút cháo. Tô Án thấy nửa chén cháo trắng đã gần hết, không dám đút thêm, sợ làm tổn thương dạ dày đã trống lâu ngày. Hắn đang muốn đặt chén xuống, thì môi lưỡi của Thẩm Thất lại đột ngột quấn lên, hôn phản đòn.
Trong miệng Tô Án đầy mùi thơm của cháo trắng, nụ hôn này khiến hắn bừng tỉnh.
Không có sự hung ác và tính xâm lược như lần bị đè trên tường đá cưỡng hôn trong chiếu ngục, lần này môi lưỡi dây dưa như lửa nóng, vô cùng gợϊ ȶìиɦ, nhẹ nhàng gặm cắn cánh môi hắn, liếm răng hắn, còn dùng đầu lưỡi đè lên nơi hàm trên mẫn cảm của hắn, quét tới quét lui. Cảm giác tê dại mạnh mẽ từ khoang miệng xông thẳng lên đỉnh đầu, rồi lan tràn xuống dưới dọc theo sống lưng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn đến mức nổi da gà.
Tô Án không nhịn được mà tránh né về phía sau, tư thế lui binh ngàn dặm.
Thẩm Thất lại không cho hắn rút lui an toàn, bàn tay bên ngoài giường siết lấy cánh tay hắn, giống như một gọng kìm được chế tạo từ kim thạch, muốn khóa chặt hắn trong nụ hôn này. Không ngại đụng đến miệng vết thương trên lưng, vải xô mới thay lại bị nhiễm màu đỏ.
Tô Án nhìn thôi cũng thấy đau dùm y, lại bực mình vì y không thương tiếc thân thể, bèn cắn môi y: "Thẩm thiên hộ có biết, không tìm chết thì sẽ không chết không?"
Lưng Thẩm Thất đau kinh khủng, thở hổn hển khó nhọc: "Đã nói là làm huynh đệ, lại cứ gọi 'Thẩm thiên hộ', là đạo lý gì đây? Hóa ra đều là lừa ta cả."
Tô Án chỉ đành nói: "Thất lang, ngươi đừng làm loạn, huynh đệ chúng ta có thể thân thiết, nhưng hôn môi thì không được."
Thẩm Thất giễu cợt trong lòng: Nào chỉ là hôn môi, ta còn muốn chơi ngươi tới khóc luôn, khiến cái miệng nhỏ ngọt như mật này của ngươi ngoài kêu khóc ra, thì chẳng nói được lời nào làm tổn thương người khác nữa.
Y nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ sau này, cũng không nóng vội bây giờ, dưỡng thương vẫn quan trọng hơn.
"Ta đau tới mức không cử động được.." Thẩm Thất nghiêng mặt vùi vào hõm vai Tô Án, yếu ớt nói.
"Ngươi tự làm tự chịu, đáng đời!" Tô Án vừa mắng y, vừa cẩn thận đỡ đầu y, đặt xuống gối.
Hắn cầm chén lên rồi đứng dậy, động tác hơi nhanh, trước mắt bỗng tối sầm, không nhịn được mà đưa tay chống lên cột giường, đợi cảm giác choáng váng qua đi.
Thẩm Thất sốt ruột hỏi: "Sao vậy, thấy không khỏe sao?"
Tô Án đã lấy lại sức, cười một cái: "Không sao, mấy ngày nay bôn ba tới lui, hơi mệt mỏi, ngủ một giấc là được."
Thẩm Thất đau lòng nói: "Ngươi không ăn không ngủ chăm sóc ta một đêm, tinh thần hao tổn quá nhiều. Dùng chút đồ ăn thanh đạm, hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ ta đi."
* * *
Lời tác giả:
Tô Án: Người ta nghẻo rồi xuyên qua, mười sáu vạn chữ đã có thể phát minh ra xe tăng, mà ta chỉ mới làm ra được chất mốc xanh bán thành phẩm, ngón tay vàng nhỏ mọn quá.
Tác giả: Ngại quá, đây là đãi ngộ của nam chính tiểu hoàng văn boylove, ngươi đừng nghĩ đến việc đổi chỗ cho trai thẳng nữa. Hơn nữa, ngươi cũng có ngón tay vàng mà, tròn trĩnh sáu ngón, ngón nào cũng đặc- biệt- to- dài-