"Ta không có tư cách ra tay, cũng không muốn ra tay, nếu không thì có khác gì với ngươi đâu." Tô Án chậm rãi buông tay, ném đoản kiếm vào sâu trong rừng.
Vân Tiển nằm trên tảng đá lớn, mở mắt nhìn lên bầu trời đêm bị mây che phủ ánh trăng, "Ta với ngươi chỉ mới quen biết và qua lại vỏn vẹn hai ngày, tuy có mưu đồ và ác ý, nhưng cũng có những lúc muốn từ bỏ việc lấy mạng ngươi.. Nhưng mà máu của Diệp Đông Lâu đã bắn lên tay ta, nóng bỏng như sắt nung, ngày đêm nhắc nhở ta, người bước chân vào hố sâu, thân tâm đã thấm đẫm máu tươi, có tư cách gì để quay đầu? Ngay cả ý niệm trong chớp mắt cũng không nên có."
"Sai một ly đi một dặm." Tô Án thất vọng mà đứng lên, bịt miệng vết thương đang chảy máu, đi về phía Sùng Chất điện.
Hắn không quay đầu nhìn Vân Tiển, cũng không muốn nghĩ nhiều về kết cục của vị thám hoa lang đã dính đầy bùn đất này, sẽ không thoát khỏi hậu quả buồn đau, lời thơ thành sấm, "Chim nhạn cô độc kêu gào, trăng lạnh sông lớn chiếu vào không."
Tô Án kéo lê đôi chân bị thương chồng chất, chầm chậm đi ra khỏi khu rừng, từ xa nhìn thấy hai ba thị vệ đi tuần, đang xách đèn lồng, đi vào vườn sau từ cổng vòm.
"Ai đó?" Thị vệ la lên, tay ấn lên chuôi đao, đi nhanh đến.
Tô Án cười khổ: "Ta là tẩy mã Tư Kinh cục, thị độc của thái tử, Tô Thanh Hà."
"Hóa ra là Tô đại nhân." Thị vệ dẫn đầu thấy người hắn toàn bùn với máu, hơi ngạc nhiên, "Sao đại nhân đi lại ở sân sau lúc đêm khuya thế này? Còn bị thương nặng như vậy nữa?"
Tô Án đáp: "Bị thương không nặng, chỉ là nhìn hơi đáng sợ mà thôi. Vị thị vệ đại ca này, phiền ngươi cho ta mượn một cái lồng đèn, ta tự trở về điện."
Các thị vệ trao đổi ánh mắt, người dẫn đầu nói: "Vậy sao được, để bọn ta hộ tống đại nhân thì hơn."
Hắn còn chưa nói hết lời, hai người còn lại đã tiến lên, kèm cặp hai bên Tô Án.
Tô Án bị bọn họ kẹp ở giữa, không thể động đậy, lòng biết không hay, nghĩ rằng đụng phải sát thủ Phùng Khứ Ô phái đến rồi, nên muốn cất cao giọng kêu cứu.
Hai tên Cẩm Y Vệ đang kèm cặp hắn quen làm loại chuyện này rồi, nên đã đề phòng hắn kêu gào từ sớm, bàn tay trực tiếp bịt mũi miệng hắn, kéo đến hang động trong núi giả ở phía xa.
Tô Án biết mạng mình như ngọn đèn treo trước gió, nên liều mạng vùng vẫy, đạp đổ chậu hoa trang trí trên trụ đèn bên đường.
Chậu hoa rớt lên nền đá, một tiếng vang giòn tan trong đêm yên tĩnh truyền đi rất xa. Phạm Đồng Tuyên tuốt đao ra, căn dặn hai tên thuộc hạ: "Giải quyết ở đây luôn đi, tránh đêm dài lắm mộng. Giữ chặt vào, đừng để hắn kêu ra tiếng."
Mắt thấy mũi đao nhắm thẳng ngực mình, Tô Án tuyệt vọng nhắm mắt lại, thầm nghĩ lần này phải chết thật rồi, cũng không biết sau khi chết có còn kiếp sau không, còn ở triều đại này không, còn có thể gặp lại người quen không.
Thái tử, hoàng đế, thiên hộ, Ngô Danh, Dự vương.. Tầng tầng bóng người thoắt chốc bay qua trước mắt, trong lòng hắn bỗng sinh ra sự lưu luyến và không nỡ, không nhịn được mà nghĩ sau khi mình chết, những người này có đau lòng hay buồn bã gì không. Hắn không hi vọng người khác đau lòng vì hắn, nhưng lại cảm thấy khi một người chết đi, nếu chẳng có ai đau lòng buồn thương vì hắn, thì sống cũng quá thất bại, chi bằng chết đi còn hơn.
Giữa ranh giới sống chết, hắn đang rơi vào ảo tưởng, đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít gào, sau đó là một tiếng kêu đau đớn.
Tô Án mở mắt ra, chỉ thấy thị vệ sắp rút đao gϊếŧ hắn ngã nhào xuống đất, nửa cành cây bị bẻ ngang đang cắm vào tim từ sau lưng hắn.
Cành cây to cỡ cánh tay trẻ con, phần đầu vót nhọn, rõ ràng là bị bẻ gãy ngay lúc cấp bách. Cành cây dài ba thước này còn được ném ra theo hình vòng cung y như trường mâu, vậy mà có thể xuyên thủng cơ thể người, thể lực quả thật kinh người.
Tô Án nhìn về bóng người xuất hiện ở cổng vòm, là một nam nhân đội đấu lạp màu đen, nhìn dáng người khá quen mắt.
Hai tên thị vệ kèm cặp hắn thấy thủ lĩnh chết đột ngột, lập tức giận đỏ mắt, cũng không quản sống chết của hắn nữa, mà tuốt đao xông về phía người kia.
Hai người này được huấn luyện nền tảng, đao pháp cực giỏi, không giống thị vệ bình thường. Tô Án đang lo lắng người đội đấu lạp tay không tấc sắt sẽ chịu thiệt, giây tiếp theo lại thấy đối phương còn chẳng thèm né mũi đao, một quyền thẳng mặt, đánh cho một tên thị vệ mặt nở hoa, đao bay khỏi tay, quả đúng là "trọng kiếm không có mũi, kỹ thuật là trên hết".
Tên thị vệ còn lại đấu với người đội đấu lạp vài hiệp, cũng không chống đỡ nổi, chỉ đành liều mạng kéo dài thời gian.
Tên có khuôn mặt nở hoa trước đó thấy tình thế không ổn, chắc lại nhớ đến mệnh lệnh của thủ lĩnh, nên cắn răng nhào đến chỗ Tô Án.
Giây phút hiểm nguy cận kề, Tô Án đột ngột nhớ đến chiêu "Uyên Ương cước trong lá giấu hoa" do Ngô Danh truyền dạy, lập tức thi triển ra, chặn đường chia hướng, nâng chân lên đá một cách lưu loát rành mạch, cuối cùng một cước đạp mạnh vào mệnh căn của đối phương.
Thị vệ kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, hai tay ôm chặt bộ hạ, cong người như con tôm khô, co giật run rẩy.
Nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn cùng cực, Tô Án không kìm được mà thấy may mắn vì bản thân mình không lười biếng, thường ngày vẫn luyện chiêu này với thân cây cổ thụ trong nhà, đá rụng hết vỏ cây luôn, giờ lần đầu đưa vào thực chiến, ra chân bất ngờ, hiệu quả không tệ.
Người đội đấu lạp thấy hắn đã thoát hiểm, thở phào một hơi, cướp lấy thanh đao chém ngã thị vệ đang kéo dài thời gian kia. Thị vệ đó đang giãy chết, đã kéo mạng che của y xuống.
Tô Án kinh ngạc nói: "Dự vương điện hạ?"
Lúc này toàn thân hắn đầy bùn đất và vết máu, y phục rách nát, búi tóc cũng lộn xộn, vài lọn tóc đen dính trên gò má ướt mồ hôi, vừa nhếch nhác vừa đáng thương, vẻ phong lưu xinh đẹp không còn sót lại chút gì.
Dự vương thấy hắn như vậy, lại không ghét bỏ, mà chỉ cảm thấy đau lòng, bước nhanh đến hỏi: "Bị thương ở đâu? Cầm máu trước đã."
"Cánh tay trái, còn có chân phải nữa."
Dự vương xé một miếng vải từ y phục sạch sẽ trên người mình, xắn tay áo hắn lên, dùng miếng vải buộc chặt để cầm máu. Còn vết thương trên đùi, vì Tô Án không chịu cởϊ qυầи, nên chỉ đành băng bó bên ngoài.
"Chỉ là vết thương ngoài da, đắp chút thuốc trị thương là xong." Tô Án cảm kích nói, "Đa tạ điện hạ cứu giúp. Không biết đêm nay điện hạ bất ngờ gặp phải, hay đã có phòng bị từ sớm?"
Dự vương đáp: "Tối nay ta vốn định tới Tiểu Nam viện, giữa đường đụng phải một thiên hộ Cẩm Y Vệ, diễn vở kịch ngựa điên, nhét cục giấy này cho ta. Ta thấy tình thế khẩn cấp nên đã ra roi thúc ngựa chạy tới, may mà tới kịp lúc."
Y móc ra cục giấy nhăn nhúm trong ngực áo, đưa cho Tô Án.
"Thiên hộ Cẩm Y Vệ? Chẳng lẽ là Thẩm Thất." Tô Án mở ra xem nhờ vào đèn lồng trên đất, là một tấu chương mật dâng thẳng lên ngự tiền, viết Phùng Khứ Ô điều y về Bắc Trấn Phủ Ti gấp, còn phái thiên hộ Phạm Đồng Tuyên ám sát thị độc của thái tử. Tô Án đang gặp nguy hiểm, mình bị tình thế ép buộc không cách nào đảm nhiệm chức vụ hộ vệ, xin hoàng đế phái nhân thủ khác mau chóng đi đến Tiểu Nam viện.
Tô Án hít sâu một hơi.
Tấu chương mật này nhìn chỉ có lác đác vài chữ, nhưng thông tin được tiết lộ lại rất nhiều.
Đầu tiên, Thẩm Thất chỉ là một thiên hộ cỏn con, vậy mà có thể trực tiếp đưa mật hàm cho hoàng đế, không biết mối quan hệ này đã được thành lập từ lúc nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, Thẩm Thất ở dưới trướng Phùng Khứ Ô mười năm, chưa từng trung thành thật sự, nhiều khi còn lén lút nắm thóp đối phương không ít. Sau khi vụ án Diệp Đông Lâu bị hại xảy ra, Thẩm Thất bèn quyết tâm muốn phản bội Phùng Khứ Ô, thế là đi nước cờ hiểm, âm thầm cầu kiến hoàng đế, trình lên chứng cứ phạm tội của Phùng Khứ Ô, mạo hiểm tố cáo quan trên.
Lúc đó hoàng đế không giáng tội, nếu không thì Thẩm Thất đã rơi đầu từ lâu. Có lẽ hoàng đế cũng để mắt đến Phùng Khứ Ô từ trước, chỉ là đang án binh bất động, hành động này của Thẩm Thất như đưa than trong ngày tuyết rơi.
Thứ hai, dưới chỉ thị ngầm và sự sắp xếp của hoàng đế, bản thân mình trở thành nội gián ở tại Tiểu Nam viện. Nhìn như dấn thân vào nguy hiểm, ngay cả thái tử và Dự vương cũng kín đáo phê bình chuyện này, cho rằng hoàng đế lơ là an nguy của hắn. Nhưng trên thực tế, hoàng đế không hề để mặc hắn rơi vào hiểm cảnh, mà thuận nước đẩy thuyền để Thẩm Thất ẩn nấp trong Tiểu Nam viện, bảo vệ an toàn cho hắn. Cho nên Thẩm Thất mới ăn mặc như thị vệ, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong phòng hắn.
Mưu tính sâu xa của hoàng đế khiến người ta bội phục, nhưng người khiến Tô Án đổi sắc lại là thiên hộ Thẩm Thất.
Gián điệp hai mang nào có dễ làm như vậy! Một mặt phải ứng phó với Phùng Khứ Ô, âm thầm cứu người, còn phải giảm bớt lòng nghi ngờ của đối phương, bảo toàn tính mạng của bản thân, mặt khác phải bảo đảm việc liên lạc với hoàng đế không bị lọt ra, giống như đang đi trên một sợi dây bắc qua vách núi, bước sai một bước sẽ tan xương nát thịt.
Tối nay Thẩm Thất giao tấu chương mật cho Dự vương, chắc cũng là hành động khi bị ép đến đường cùng rồi.
Nhưng nếu Dự vương nảy sinh suy nghĩ khác, Thẩm Thất sẽ chết chắc. Thiên hộ đang dùng tính mạng của mình, đánh cược rằng Dự vương không chỉ muốn gây rối suồng sã với Tô Án, mà còn có chút chân thành trong đó, bằng lòng chạy tới ứng cứu ngay trong đêm.
Mà Dự vương cũng không phụ sự gửi gắm tính mạng của Thẩm Thất, chạy đến kịp thời, nên mới kéo hắn ra khỏi quỷ môn quan trong tay Phạm Đồng Tuyên.
Bao nhiêu ánh đao bóng kiếm, sóng ngầm cuộn trào trong đó, mãi cho đến giờ phút này mình mới hiểu ra.. Tô Án nín thở nhớ lại, mồ hôi ướt áo.
Hắn nắm tấu chương mật này, giống như đang nắm trái tim nhiệt thành của Thẩm Thất, ngây ngẩn ngồi trên tảng đá ven đường, tâm tư vô cùng hỗn loạn.
Dự vương thấy hắn thất thần, tưởng rằng thể lực đã cạn, vội tháo đấu lạp xuống, bọc lấy người Tô Án, bế ngang hắn lên: "Thương thế quan trọng, giờ ta sẽ đưa ngươi về phòng, triệu thái y tới chẩn trị."
Tô Án cứ cảm thấy đã lọt mất chuyện quan trọng gì đó, nắm lấy cánh tay Dự vương kêu lên: "Khoan đã.. cho ta suy nghĩ thêm!"
Dự vương hơi giận: "Cô vương ở đây, ngươi còn lo lắng chuyện gì? Yên tâm trị thương đi, chuyện còn lại cứ để ta."
"Ta lo.." Cuối cùng Tô Án cũng sắp xếp được mạch suy nghĩ, sốt ruột nói, "Trong sân sau còn có Vân Tiển! Nếu sát thủ mà Phùng Khứ Ô phái tới không chỉ có ba tên, những kẻ khác thấy thi thể sẽ lục soát xung quanh, e là y sẽ đụng phải họng súng. Y là hung thủ gϊếŧ hại Diệp Đông Lâu, trước khi quy án không thể chết không rõ ràng được, nếu không dù ta có giải thích cả trăm lần, cũng không thể bịt hết lời chất vấn."
Dự vương kinh ngạc: "Y là hung thủ thật sự à? Y có tình bạn cùng học tập với Đông Lâu, trước giờ quan hệ rất tốt, Đông Lâu còn nhắc tới trước mặt bổn vương nhiều lần, nói y bản tính thanh cao, là văn nhân chân chính. Tại sao y lại phải gϊếŧ hại Đông Lâu?"
Tô Án được y ôm trong lòng, rất chán ghét, vùng vẫy đứng xuống đất, lửa giận dưới đáy lòng xông lên: "Còn không phải là nghiệp do chính vương gia tạo ra à! Nếu ngươi không gây họa cho Diệp Đông Lâu, thì đã không xảy ra chuyện gì rồi."
Dự vương cho rằng hắn đang ghen, vừa trộm mừng vừa khẩn thiết giải thích: "Đó là trước khi ta chưa gặp ngươi. Nếu ngươi chịu đáp lại ta, bổn vương bảo đảm sau này không nhìn người khác nữa, chỉ một lòng một dạ với ngươi."
Tô Án chẳng hề tin, cười lạnh: "Vương gia nâng đỡ, hạ quan cảm kích trong lòng. Tiếc là hạ quan không giỏi mặt này, cho dù giỏi, cũng phải tìm người tốt để hẹn ước cả đời, không nhận nổi lợi ích từ tình duyên ngắn ngủi."
"Cô vương đối đãi thật lòng với Tô Thanh Hà ngươi, sao ngươi!"
Tô Án ngẩng đầu nhìn trời, chỉ về mặt trăng tròn thoắt ẩn thoắt hiện trong tầng mây, mỉa mai: "Chẳng lẽ vương gia cũng muốn thề nguyền dưới trăng với ta, nói gì mà 'thiên hoang địa lão, tình này khó dứt' ư? Xác Diệp lang trung còn chưa lạnh, ta không muốn nối gót theo hắn đâu."
Dự vương bị hắn chế giễu mà xấu hổ không thôi, có cảm giác như tự bê đá đập chân mình, không nhịn được mà biện minh: "Ta không háo sắc thật đâu --" Sau đó bỗng im bặt, sắc mặt sa sầm, khóe miệng mím chặt, không lên tiếng nữa.
Tô Án cười nói: "Thánh nhân nói, thực sắc tính dã, có thể thấy háo sắc là bản tính của con người, nhất là nam nhân. Ta biết vương gia quyền cao chức trọng, sủng ái nhiều người cũng là chuyện bình thường, nhưng hạ quan chỉ mong đừng đặt sự sủng ái này lên người ta. Vương gia có biết vì sao Vân Tiển muốn gϊếŧ Diệp Đông Lâu không?"
Gió đêm hơi lạnh, hắn mất máu nhiều nên càng lạnh, kéo đấu lạp quấn chặt cơ thể, xách đèn lồng, đi về phía rừng với bước chân yếu ớt, đồng thời kể lại đầu đuôi vụ án và động cơ gây án của Vân Tiển.
Dự vương theo sát phía sau hắn, nghe mà sắc mặt tái xanh, cực kì khó coi.
Lời nói của Tô Án như đôi ủng vô hình đạp lên mặt y, nếu không có sắc đêm che đậy nét mặt, thì e rằng y sẽ quay đầu bỏ đi, không muốn chịu hình phạt tru tâm này nữa.
Đi men theo đường nhỏ một vòng, không thấy bóng người đâu, Tô Án ngừng bước bên cạnh tảng đá lớn Vân Tiển từng nằm trước đó, nuối tiếc nói: "Sợ là y đã đi rồi. Lưới trời lồng lộng, y có thể trốn đi đâu chứ!"
Lúc này Dự vương cũng dần bình tĩnh lại, khôi phục tâm trạng xao động, tự trách mà trầm giọng nói: "Ta không gϊếŧ người, nhưng người lại vì ta mà chết.. Đúng là lỗi của cô vương. Do ta làm việc hoang đường, cho rằng hai bên tình nguyện thì không có hại cho người khác, nhưng không nghĩ vết thương lòng còn kinh khủng hơn vết thương thân thể."
"Ta xem tình yêu như trò vui, yêu hay bỏ tùy thích, nên đã sai lầm nghĩ người khác cũng vậy, cho rằng ai cũng có thể xem việc hợp tan là lẽ đương nhiên, nhưng lại chưa từng thật sự suy xét cho cảm nhận của người khác-- Ta là thân vương đương triều, quyền lực hiển hách, ta muốn hợp, ai dám tan? Ta muốn tan, ai dám giữ? Chẳng qua bề ngoài giả vờ công bằng để ỷ thế hϊếp người mà thôi!"
Tô Án thấy y luôn ở vị trí cao nhưng vẫn chịu cúi đầu nhận lỗi, ngôn từ thành khẩn, nói trúng điểm quan trọng, dáng vẻ như thật lòng hối lỗi, trong lòng đã có cái nhìn khác đối với y.
Lại nhớ đến ơn cứu mạng tối nay, bản thân cũng không tiện trưng ra khuôn mặt hỏi tội, thế là nói với giọng ấm áp: "Trong sách nói biết lỗi và có thể cải thiện là rất tốt, nếu vương gia có thể tự kiểm điểm, thì chính là tấm gương của chúng ta. Tối nay ta đã nói nhiều lời mạo phạm vượt quy củ, cũng chỉ vì trước đó vương gia từng nói, muốn làm bạn với ta, nếu đã là bạn bè, thì phải có trách nhiệm uốn nắn cho nhau, đâu thể thấy sai mà không khuyên can."
Hiếm khi Dự vương được nghe vài câu thật lòng Tô Án nói với y, ngoài uất ức ra, còn cảm thấy hờn giận, "Bạn bè? Bổn vương thiếu một người bạn là ngươi à?"
Tô Án tự cảm thấy nhục nhã, cắn răng nói: "Là hạ quan với cao! Không xứng làm bạn với quý nhân!"
Dự vương thấy hắn hiểu lầm, vội tiến lên ôm lấy, bất lực mà than thở: "Ngươi biết rõ tâm ý của ta, cách nói 'bạn bè' chỉ là lấy cớ, là kế hoãn binh. Ta yêu ngươi thật lòng mà, ngươi muốn thế nào mới chịu tin?"
Lại lải nhải càm ràm nữa rồi. Tô Án rất hận Dự vương hồ đồ mê muội, chuyện đến nước này rồi mà vẫn muốn ngủ với hắn, tức đến mức tay phát run, ném lại một câu "Ngươi đừng đi theo ta! Bây giờ ta không muốn nhìn ngươi thêm một giây nào nữa", rồi đẩy người ra phất tay áo rời đi.