Tô Án đã chuẩn bị xong xẻng đào và mồi lửa, thấy giờ Hợi sắp hết, bèn lặng lẽ rời khỏi phòng mình, đi tìm Vân Tiển.
Hai người chạm mặt nhau ở góc điện đã hẹn trước, hai bên gật đầu ra hiệu, một trước một sau đi về phía rừng cây ở chân tường nam dọc theo lối mòn trong viện.
Nói là rừng cây, chứ thật ra cũng không lớn, bởi vì Tiểu Nam viện hẻo lánh, bình thường cung nhân cũng lười dọn dẹp, nên cây cỏ phát triển tươi tốt quá mức. Ban ngày cây trúc đung đưa dập dìu, đình đài lầu các lúc ẩn lúc hiện, vẫn không cảm thấy âm u lắm. Về đêm, lửa đèn trong cột đá chạm rỗng hai bên đường không được thắp, cả rừng cây hiện ra vẻ âm u đen kịt.
Để không làm kinh động người khác, hai người dùng mồi lửa để chiếu sáng, vừa đi vừa dò đường. Vân Tiển quan tâm vết thương ở chân của Tô Án, nên cố ý đi chậm, nơi nào mặt đất trơn trượt còn ngừng lại đỡ hắn.
"Chính là ở dưới gốc cây long não kia."
Vân Tiển chỉ vào một cái cây lớn cành lá sum sê gần sát tường vây. Tô Án đi đến, khom lưng đưa mồi lửa trong tay lại gần mặt đất, dùng đế giày gạt lá rụng đi, quả nhiên tìm thấy một nơi có dấu vết bị đào lên rồi lấp lại như mới.
Hắn vội đưa mồi lửa trong tay cho Vân Tiển, rút cái xẻng giắt sau eo ra, đào lớp đất lên, lưỡi xẻng cắm vào một vật mềm mại-- là một bọc vải.
Chẳng lẽ áo ngoài dính máu và bộ tát duệ có màu sắc hoa văn giống trên người hắn đang được nhét bên trong bọc vải này ư?
Tô Án dùng sức kéo bọc vải lớn dính đầy bùn đất ra, phát hiện vừa ẩm vừa nặng, còn thấm nước ra ngoài liên tục, làm ẩm ướt hết vùng đất xung quanh.
Hắn tốn khá nhiều công sức mới mở được nút chết ướt đẫm trên bọc vải.
* * *
Thẩm Thất đến Hồng Khánh điện đang giam lỏng Phụng An hầu, đi vào một phòng nhỏ ở ngã rẽ chái nhà phía tây.
Y cởi mũ giáp thị vệ trên người ra, mặc vào bộ tát duệ kỳ lân của thiên hộ Cẩm Y Vệ, đeo đao tú xuân bên hông như cũ.
Một tổng kỳ tâm phúc gõ cửa rồi vào, nói vài câu bên tai y.
Con ngươi Thẩm Thất chợt co lại, hỏi: "Ngươi chắc chắn à?"
Tổng kỳ đáp: "Hoàn toàn xác thực. Dưới trướng hắn có một tổng kỳ có quan hệ tốt với ta, tối nay lúc uống rượu đã lỡ miệng, nói Thương Liên Châu bị hắn lừa lên lầu các, còn nói lão già Thiểm Tây kia ngoài vẽ ra thì chẳng biết gì cả, là một tên ngốc."
Thẩm Thất cân nhắc: "Một thiên hộ như Phạm Đồng Tuyên hắn, làm sao dám tự ý quyết định, sai thuộc hạ ngụy trang thành thị vệ Đông uyển, lừa gạt họa sư, vẽ ra tác phẩm vu cáo.. Chẳng lẽ hắn câu kết với hung thủ gϊếŧ hại Diệp Đông Lâu?"
Tổng kỳ đề nghị: "Thiên hộ đại nhân, chúng ta có cần bẩm báo chuyện này cho chỉ huy sứ đại nhân không? Thường ngày Phạm Đồng Tuyên đó ỷ vào sự phù hộ của tổ tiên, xem thường xuất thân của đại nhân, nói năng vô lễ với đại nhân nhiều lần. Nếu chúng ta đã nắm được thóp của hắn, chi bằng nhân cơ hội này--"
Thẩm Thất chợt giơ tay lên, chặn lại nửa câu sau của hắn. Hỏi tiếp: "Phùng chỉ huy sứ mới gọi ta về Bắc Trấn Phủ Ti, chuyện của Tiểu Nam viện do ai tới tiếp quản, ngươi thăm dò được tin tức chưa?"
Tổng kỳ nói: "Chính là Phạm Đồng Tuyên. Lúc nãy ta còn đụng mặt hắn bên ngoài Hồng Khánh điện, ăn mặc như thị vệ bình thường, đi về phía Tiểu Nam viện rồi."
Thẩm Thất nhíu chặt mày, giơ tay lên: "Ngươi ra ngoài canh chừng trước đi, để ta suy nghĩ."
Tổng kỳ nhận lệnh ra khỏi phòng nhỏ. Thẩm Thất chầm chậm dạo vài bước trong phòng, bỗng đập tay lên mặt bàn hình trăng non, chấn cho bình hoa rơi xuống sàn luôn.
Người câu kết với hung thủ không phải là Phạm Đồng Tuyên, mà là Phùng Khứ Ô! Y bừng tỉnh ngộ, Phạm Đồng Tuyên nhận lệnh của Phùng Khứ Ô, sai tổng kỳ dưới trướng dẫn dụ Thương Liên Châu đi đến lầu các.
Vì vụ án của Diệp Đông Lâu làm Vệ quý phi kinh sợ, dẫn đến sinh non, đây chính là chuyện cửu tử nhất sinh đối với phụ nữ, do đó Phụng An hầu Vệ Tuấn đã bị y loại trừ hiềm nghi từ sớm. Rồi bởi vì trước giờ Phùng Khứ Ô câu kết với Vệ Tuấn, nên y đã suy nghĩ theo lối mòn, loại trừ Phùng Khứ Ô luôn.
Nhưng lại không nghĩ đến một tình huống khác: Thật ra Phùng Khứ Ô chẳng để ý đến an nguy của Vệ quý phi như vậy. Hắn dựa vào ngoại thích, nhưng không hề trói mình lên chiếc thuyền ngoại thích này, làm chuyện này cũng giấu Vệ Tuấn.
Bất kể hung thủ tìm đến Phùng Khứ Ô để hợp mưu với hắn, hay là Phùng Khứ Ô chủ động mượn đao hung thủ gϊếŧ người, thì mục tiêu của đôi bên đều rất rõ ràng-- Diệp Đông Lâu, Tô Án và Dự vương.
Chẳng qua Thẩm Thất nghĩ thế nào cũng không ra, Phùng Khứ Ô làm vậy vì điều gì?
Nếu nói đối phó Tô Án là vì diệt cỏ tận gốc-- Nếu đã kết tử thù với thị độc thái tử trong lúc hành hình đình trượng, để đề phòng sau này đối phương đắc thế sẽ tính sổ, dứt khoát trừ khử hắn trước lúc đó, thì động cơ này vẫn xem như đầy đủ, phù hợp với phong cách làm việc của Phùng Khứ Ô.
Nhưng việc gϊếŧ Diệp Đông Lâu, hãm hại Dự vương thì sao? Đây chỉ là mục tiêu của hung thủ, Phùng Khứ Ô thêm dầu vào lửa việc không liên quan đến mình à? Hay là còn có quan hệ lợi hại khác?
Thẩm Thất phát hiện ra giờ mình ngày càng khó hiểu cấp trên với nét mặt âm trầm này rồi-- Thân làm thống lĩnh thân binh của thiên tử, mà lại thích bày mưu tính kế, âm thầm động tay chân sau lưng hoàng đế, cho rằng có thể qua mắt Cảnh Long đế thật ư?
Đầu đuôi lẫn lộn, tất nhiên lợi bất cập hại.
Từ lúc lập triều đại đến nay, các đời chỉ huy sứ chưởng sự của Cẩm Y Vệ hiếm khi được chết già. Nếu không phải bị quyền lực ăn mòn ý chí, liên quan đến án lớn, chọn sai lập trường, bị hoàng đế ban chết; thì chính là bám víu quyền thần, lửa lớn dầu cháy nổi tiếng nhất thời, đợi sau khi cây lớn đổ, khỉ cũng khó thoát vận rủi; hoặc là bị kẻ đến sau có dã tâm và thủ đoạn hơn thay thế, ủ ê mà rút lui trong sự thay đổi quyền lực.
Không biết Phùng Khứ Ô sẽ thuộc loại nào?
Thẩm Thất ma sát chuôi đao trong lòng bàn tay, làm dịu đi sự xao động muốn giải quyết dứt điểm, quyết định xử lý chuyện khẩn cấp trước--
Để bán thảm, tối qua y đã gạt Tô Án, nói Phùng Khứ Ô không tin tưởng y nữa, nên đã phái hai người khác đến ám sát Tô Án, bị y xử lý rồi.
Nhưng thật ra, hoàn toàn không có hai người này. Chuyện này Phùng Khứ Ô vẫn giao cho y xử lý, một là tương đối xem trọng tâm phúc bồi dưỡng nhiều năm là y, hai là cũng đang thăm dò và cảnh cáo, cho y lập công chuộc tội, dùng cái chết của Tô Án để chứng minh lòng trung thành của mình.
Qua một ngày một đêm, bây giờ đã là buổi tối thứ hai, Tô Án vẫn còn sống.
Phùng Khứ Ô vô cùng bất mãn với chuyện này, cho dù Thẩm Thất lấy cớ như "thích khách hành thích Phụng An hầu đột nhiên xuất hiện", "thái tử và Dự vương bỗng giá lâm" để biện minh cho mình, thì cũng không thể làm tiêu tan sự nghi ngờ và tức giận của hắn-- Trước đây Thẩm Thất càng tháo vát giỏi giang bao nhiêu, thì hành động lúc này càng đáng nghi bấy nhiêu.
Vì vậy mới gọi y về Bắc Trấn Phủ Ti ngay, phái thiên hộ Phạm Đồng Tuyên đến tiếp quản chuyện này.
Nếu lúc này y kháng lệnh, thậm chí giúp đỡ Tô Án, thì sẽ hoàn toàn bộc lộ hành vi của kẻ phản bội, Phùng Khứ Ô chắc chắn sẽ lập tức trừ khử y không nương tay.
Nhưng nếu y làm lơ, chỉ sợ dù Tô Án có giáp mềm kim tơ bảo vệ, thì tính mạng cũng rất đáng lo.
Thế cục khó khăn bốn bề, cưỡi hổ khó xuống thế này, quả thật là đang gác y trên đống lửa để nướng. Nếu y không thể lập tức nghĩ ra cách phá giải, thì chắc chắn sẽ phải lựa chọn giữa tính mạng của mình và Tô Án.
Thẩm Thất nắm chặt chuôi đao đến mức gần như khảm vào trong máu thịt.
Phía xa ngoài cửa sổ, loáng thoáng truyền đến tiếng gõ canh báo giờ của nội thị, giờ Hợi đã hết.
Y chợt đẩy cửa ra, đi ra ngoài phòng nhỏ.
Tổng kỳ kia vẫn đứng dưới hiên chờ lệnh, Thẩm Thất đi đến trước mặt hắn, nhưng lại do dự-- Người này có đáng tin không? Có mấy phần đáng tin? Có đảm đương trọng trách được không?
Chuyện liên quan đến sống chết, cho dù là thuộc hạ tâm phúc, y cũng khó tin tưởng hoàn toàn, lỡ như gửi gắm sai người, hậu quả không thể lường trước được.
Y nuốt lại lời nói sắp ra khỏi miệng, sổ con bí mật mới viết trong ngực áo nóng bỏng như củi trong lò lửa vậy.
"Đại nhân?" Tổng kỳ cẩn thận nhìn sắc mặt y, "Có chuyện cần căn dặn sao?"
".. Không, không có gì." Thẩm Thất xoay người đi xuống bậc thềm.
Vừa mới đi ra cổng điện, đã thấy bảy tám tên đề kỵ đang dắt ngựa đứng đợi bên đường, vừa nhìn thấy y đã vội vàng tiến lên đón, ôm quyền nói: "Đường đêm khó đi, ti chức phụng lệnh đi trước xách đèn cho đại nhân, hộ tống đại nhân về Bắc Trấn Phủ Ti."
Thẩm Thất nhìn mấy khuôn mặt xa lạ này, thầm nói, quả nhiên Phùng Khứ Ô không yên tâm về ta, nên phái người đến giám sát hộ tống. Ta vốn muốn tự mình đến Long Đức điện một chuyến trước khi về thành, giờ xem ra không đi được rồi.
Y vô cùng sốt ruột, ngũ tạng đều như bị thiêu đốt, nhưng trên mặt lại rất hờ hững, không nhìn ra vẻ khác thường, tung người lên ngựa.
Đi đến gần cổng chính Đông uyển, trên đường có mấy nội thị xách đèn đi qua, đằng sau có một đội thị vệ đi theo.
Thẩm Thất nhìn rõ người được vây kín ở giữa, dáng người cao lớn, đội đấu lạp màu đen, đội mũ che nửa khuôn mặt, đáy mắt chợt sáng lên.
Hai chân y kẹp bàn đạp, âm thầm dùng nội lực, tuấn mã bên dưới đột nhiên rống lên, xông về phía đối phương nhanh như sao băng.
"Cẩn thận! Ngựa nổi điên rồi!" Thẩm Thất ra sức kéo dây cương, hét lớn.
Nội thị ở đối diện bị dọa kêu lên kinh sợ, đèn cung đình rơi xuống đất. Các thị vệ đồng loạt rút đao khỏi vỏ, chắn phía trước người đeo đấu lạp.
Trước khi gót sắt đạp lên người y, người đeo đấu lạp đã vỗ mạnh lên cổ ngựa.
Một đòn này giống như sấm vang chớp giật, tuấn mã đau đớn tru lên, thế xông đến bị chặn lại, Thẩm Thất lộn người ngã xuống trên lưng ngựa, người đeo đấu lạp lại đứng sừng sững trong đợt sóng phản chấn, chỉ là tấm màn bị vén ra sau, lộ ra khuôn mặt thật.
Lúc Thẩm Thất ngã xuống đất còn lăn hai vòng liên tục, giảm bớt phần lớn lực, nên không hề bị thương. Y chống tay trên đất, nửa quỳ cáo lỗi: "Ti chức cưỡi ngựa không thạo, suýt nữa làm quý nhân bị thương, mong điện hạ trị tội."
Dự vương híp mắt quan sát y, mặt không đổi sắc: "Là ngựa đột nhiên bị kinh sợ, không phải tội của ngươi, không cần sợ hãi. Cô vương am hiểu tính ngựa, tự hiểu trong lòng."
Thẩm Thất biết y đã nhìn ra, tâm sự đè nặng trong lòng được tháo gỡ, cáo lỗi lần nữa.
Dự vương mất kiên nhẫn khoát tay, tự mình đi mất, các thị vệ vội đuổi theo, đằng sau lại có nội thị xách đèn loạng choạng đuổi theo.
Thẩm Thất đứng dậy, lúc này mấy tên đề kỵ Cẩm Y Vệ kia mới vây lại, giành nhau mà nói, có người quan tâm hỏi thiên hộ đại nhân có bị thương không; có người oán giận con ngựa nổi điên suýt nữa làm liên lụy bọn họ, may mà Dự vương không so đo; còn có người cảm thán thần lực của Dự vương, vậy mà có thể ép lui ngựa chiến đang phi nước đại chỉ bằng một chưởng.
Một tên đề kỵ nói: "Đây đã là gì đâu! Năm xưa khi Dự vương vẫn là Đại vương, đóng quân ở trấn Đại Đồng, chính là một mãnh tướng tiếng tăm lừng lẫy. Trận chiến đầu tiên năm hai mươi tuổi, y đã thống lĩnh thân quân, lấy năm mươi người đối địch ngàn người trong nghịch cảnh, cuối cùng ép cho thủ lĩnh Tác-ta phải bại trận chạy trốn, một trận thành danh. Một con ngựa cỏn con mà thôi, còn có thể làm y bị thương chắc?"
Một tên đề kỵ khác kinh ngạc: "Thật à? Sao ta lại hoàn toàn không biết gì!"
"Ngươi mới bao nhiêu tuổi, tất nhiên không biết chuyện mười mấy năm trước rồi, ta cũng nghe cha ta nói thôi. Năm đó tiên đế thảo phạt Bắc thành, đã dẫn y theo bên cạnh, tự mình dạy dỗ mưu lược trong quân. Nghe nói trong lúc nguy hiểm cận kề của 'loạn biên thành' năm canh thìn, y đã gấp rút cứu viện thánh thượng đang rơi vào hiểm cảnh."
"Lập công bình loạn cứu giá, lại là anh em ruột, chẳng trách hoàng gia đặc biệt thân thiết với y trong số rất nhiều thân vương và quận vương. Những năm gần đây thậm chí Dự vương điện hạ chẳng cần đất phong, mà sống ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa, cho dù đã ngủ với nhiều!" Người bên cạnh đưa mắt ra hiệu, đề kỵ này nhận ra đã lỡ lời, vội vàng im miệng.
Thẩm Thất chỉ làm như không nghe thấy, nhíu mày nói: "Ngựa của ta ăn một chưởng này, ắt là không cưỡi được nữa. Một là các ngươi chia cho ta một con, hai là trở về nhận thêm một con nữa."
Các đề kỵ đang làm theo mệnh lệnh, phải theo dõi Thẩm Thất về đến Bắc Trấn Phủ Ti, trong lúc đó không thể để y đi lại khắp nơi, nhất là không thể gặp riêng người khác. Sự cố ngựa điên lúc nãy đã nằm ngoài dự tính, làm sao có thể để y kiếm chuyện nữa chứ, lập tức tỏ ý muốn san sẻ con ngựa tốt nhất cho thiên hộ đại nhân, bọn họ có thể hai người cưỡi chung một con.
Thẩm Thất chẳng nói chẳng rằng mà lên ngựa, phi nước đại bụi tung mù mịt, những đề kỵ còn lại theo sát phía sau. Một đoàn người biến mất nhanh chóng trong sắc đêm mù mịt.
* * *
Dự vương ngừng bước, thò tay vào trong ngực áo, sờ trúng một cục giấy.
Y chầm chậm mở cục giấy ra, nhìn rõ trong ánh đèn cung đình, vậy mà là một sổ con tuyệt mật nhăn nhúm, là kiểu dáng trong nội bộ Cẩm Y Vệ.
Thiên hộ Cẩm Y Vệ không biết tên lúc nãy, không biết vì sao phải cố ý khiến vật cưỡi bị đau rồi nổi điên, diễn một màn kịch trước mặt đề kỵ dưới trướng, lúc lăn xuống ngựa còn lặng lẽ búng sổ con mật vốn nên đưa thẳng cho hoàng đế vào vạt áo y.
Y đọc lướt qua, nhìn thấy hai chữ "Tô Án" trong đó, lập tức vò sổ con mật thành một cục như cũ, cất vào trong tay áo, không kìm được mà quay đầu nhìn một cái.
Thiên hộ kia đã thúc ngựa phi ra khỏi cổng Đông uyển, không nhìn thấy bóng lưng đâu.
"Điện hạ, muốn về Trùng Hoa điện sao?" Thân vệ thấy y dừng chân, bèn xin chỉ thị.
Dự vương nghiêm giọng nói: "Không, tới Tiểu Nam viện! Lấy cho bổn vương một con ngựa ở gần đây, nhanh lên!"
Y nói xong, bước đi rất nhanh, còn nhanh hơn người bình thường chạy bước nhỏ một chút, nước chảy mây bay bố trí dưới đấu lạp đang cuộn lên, phát ra tiếng phần phật, hệt như gió đêm thổi bay tinh kỳ trên chiến trường vậy.