Translator: Lục Tịnh An
Tuy nói thái tử là một tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, nhưng Tô Án hiểu khá rõ tính tình của y, lần nào cũng có thể dập lửa thành công, vì vậy cũng không ngại hầu hạ người phiền toái này, trái lại khi nhìn thấy bộ dạng tức điên như chó con xù lông của y, còn cảm thấy khá đáng yêu.
Chu Hạ Lâm gần như chạy đến trước mặt Tô Án, nắm lấy tay hắn, thở hồng hộc vài hơi, sắc mặt tái xanh dịu lại không ít. Y hỏi: "Phụ hoàng không làm khó ngươi chứ?"
Tô Án không nghĩ vấn đề y quan tâm đầu tiên lại không phải là tân hoàng tử, hơi bất ngờ cũng khá cảm động, miệng thì trả lời: "Hoàng thượng khoan dung nhân từ, điện hạ chú ý lời nói."
Chu Hạ Lâm nhìn ngó xung quanh, rồi kéo hắn vào trong một thiên điện yên tĩnh, nội quan và mấy thị vệ theo sau y lập tức canh giữ cửa điện.
"Vệ thị sinh một đứa con trai, ngươi biết chuyện này rồi chứ?" Thái tử buồn bực hỏi.
Ở trước mặt y, tâm trạng Tô Án cũng thả lỏng, nên không nói vòng vo mà trực tiếp vào vấn đề chính luôn: "Biết. Trong lòng điện hạ không thoải mái ư?"
Chu Hạ Lâm làm trái lòng mình mà lắc đầu, 'xì' một tiếng, rồi sau đó lại gật đầu một cách phóng khoáng: "Ở trước mặt ngươi, ta không giả vờ nữa, đúng vậy, trong lòng ta rất không thoải mái."
Tô Án biết, làm con một lâu rồi, tất nhiên sẽ sinh lòng chống đối với đứa con thứ hai của cha mẹ, cách biệt tuổi tác càng lớn thì lòng chống đối càng nặng. Thời hiện đại vẫn còn chuyện ép mẹ phá thai, không phá thì nhảy lầu, huống chi Chu Hạ Lâm còn có thân phận phi phàm, thế cục liên quan và quan hệ lợi hại càng phức tạp hơn.
Điều bất hạnh nhất và hung hiểm nhất trong đó, chính là cuộc chiến trữ quân.
Tiếc là Tô Án không nghiên cứu sâu về lịch sử nhà Minh, chỉ nhớ là cuối cùng Chu Hạ Lâm lên làm hoàng đế, chứ hắn không rõ chi tiết làm cách nào mà y có thể đạt được thắng lợi trong cuộc chiến giành quyền thừa kế, hình như có liên quan đến vấn đề lập thái tử của Minh Thần Tông, hình như từng bị lưu đày.. Haizzz, không nhớ rõ nữa.
Hơn nữa, ai mà biết đây có phải là triều đại lịch sử vốn có hay không, nếu là không gian song song thì sao? Nếu dòng lịch sử đã xảy ra thay đổi vì bươm bướm nhỏ là hắn thì sao?
Hắn vừa phải mượn sự giúp đỡ của sử sách, vừa không thể kết luận như trong sử sách, chỉ có thể xem như một bộ tài liệu phụ đạo ôn thi đại học "nghe nói đoán đề rất chuẩn nhưng năm nay mới thay một chủ biên ngu ngốc" mà thôi.
Không thể tin sách vở mù quáng, hắn phải nhìn xa trông rộng, tin tưởng phán đoán của mình.
Tình huống hiện giờ chính là, một em bé mới ra đời, so với Chu Hạ Lâm sống chung sớm chiều, đương nhiên hắn sẽ không hề do dự mà lựa chọn người sau. Huống chi, bản thân Vệ quý phi không phải là đèn cạn dầu, tộc Vệ thị hung hăng càn quấy, Phụng An hầu luôn muốn bóp chết hắn, về công về tư, hắn đều sẽ không mở to mắt nhìn thái tử rơi vào cảnh ngộ khó khăn.
Vệ quý phi nghi ngờ ta thuộc đảng thái tử, giờ ta kết đảng thật này, thì sao chứ? Tô Án nghĩ.
Hắn kéo Chu Hạ Lâm ngồi xuống một chiếc giường Di Lặc bằng gỗ cà chí[1] có thành giường chạm rỗng ba mặt, cùng ngồi xếp bằng, đối mặt nhau mà trò chuyện.
[1]
[IMG]
"Đừng lo lắng, bàn về lớn nhỏ, về đích thứ, điện hạ đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Sự yêu thương của hoàng thượng đối với điện hạ trước giờ chưa từng giảm bớt, địa vị đông cung rất vững chắc đó."
"Ta hiểu đạo lý này, nhưng nhân gian thường nói cha mẹ thương con út. Huống chi mẫu hậu ta qua đời sớm, dù có tình cảm phu thê với phụ hoàng sâu đậm thế nào đi nữa, thì cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Mà Vệ thị kia, mỗi ngày đều thổi gió bên gối, ta không lo hiện tại, chỉ lo cho tương lai."
Vừa nghe lời này, quả thật Tô Án đã có cái nhìn khác đối với thái tử. Hắn vốn cho rằng đối phương chỉ là một tiểu quỷ choai choai, chỉ nghĩ đến ăn uống chơi bời, cùng lắm là có thân thể khỏe mạnh, đầu óc nhanh nhạy thôi, nào ngờ còn có tầm nhìn xa như vậy. Đây là trí tuệ trời sinh, có những người không cần ai dạy cũng biết, có những kẻ dạy mười vạn lần vẫn đần độn.
"Điện hạ biết làm thái tử sợ nhất điều gì không?"
"Bị phụ hoàng chán ghét?"
Tô Án lắc đầu, "Đây là kết cục, không phải nguyên nhân."
"Ngu ngốc bất tài?"
"Làm trái pháp tắc?"
Thấy Tô Án lắc đầu liên tục, Chu Hạ Lâm bỗng đỏ mặt, lúng túng nói: "Chẳng lẽ là ham chơi không thích học.."
Tô Án cười lên: "Là thần hồn nát thần tính."
"Bản thân thái tử ổn định, địa vị đông cung mới vững chắc. Nếu chỉ mới bị hoàng đế phê bình trách mắng vài câu, đã lo sợ bất an, suy tính thiệt hơn; mới nghe được tin đồn thất thiệt, đã thần hồn nát thần tính, thậm chí có ý đồ đánh đòn phủ đầu, chỉ cần quân chủ vẫn có chút đầu óc, thì đó chính là tự tìm đường chết!"
Chu Hạ Lâm không ngờ Tô Án nói thẳng ra như vậy, đúng thật là những lời phạm thượng, sắc mặt biến đổi, nghiêng người qua theo bản năng, dùng bàn tay bịt miệng hắn: "Thanh Hà của ta ơi! Lời này không thể nói bừa đâu!"
Tô Án lại chẳng thèm quan tâm, gạt tay y ra, nói tiếp: "Ngươi nhìn Đường thái tử Lý Thừa Càn kìa, xuất thân đích trưởng tử, được đặt tên 'Thừa Càn', có ý nghĩa là kế thừa hoàng vị, thống lĩnh càn khôn, tám tuổi đã được sắc phong, vị trí trữ quân vốn không thể lay động. Bất kể hắn chơi đùa thế nào trong đông cung, thậm chí cáo bệnh không lên triều, thì Đường Thái Tông cũng chỉ kêu Ngụy Trưng dạy dỗ cẩn thận, chưa từng có suy nghĩ đổi trữ quân. Thế nhưng hắn lại tự coi nhẹ mình, ganh tị với bào đệ Lý Thái được cưng chiều, nghi ngờ vị trí đông cung không ổn định. Thậm chí ra tay khởi binh ép vua thoái vị, kết quả sự việc thất bại, bị biếm làm thứ dân, lưu đày tới Kiềm Châu. Một thái tử được gửi gắm kì vọng lớn lao, vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, còn không phải vì thần hồn nát thần tính, tự làm loạn trận tuyến à!"
Chu Hạ Lâm bịt tai lại, nhỏ giọng ồn ào như trẻ con: "Ta không nghe thấy gì hết! Ngươi mau dừng lại, dừng lại đi."
"Chỉ có ta dám nói lời này với ngươi thôi, hơn nữa cũng chỉ nói với một mình ngươi." Tô Án kéo hai tay thái tử ra khỏi tai, "Những người khác, một số nhìn không rõ, số khác nhìn rõ nhưng sẽ không nói với ngươi, một là không có lá gan này, hai là không có tâm ý này. Dù là triều thần hay hoàng thân, thậm chí là một nội thị nho nhỏ, thì ai cũng có toan tính riêng, có kẻ muốn lợi ích danh tiếng, có người cần lý tưởng niềm tin."
"Mà ta muốn gì đây? Ta vốn là bèo trôi trong vũ trụ, từ khi tới nơi này, vào triều làm quan, đã chứng kiến người tươi cười đón tiếp, cũng chứng kiến kẻ ra tay sau lưng. Người từng cứu ta, ta cũng từng giúp người, lời thật lời giả đều nói hết, nhưng những thứ đó đều chỉ là con đường mưu sinh của ta. Ta chỉ muốn sống vui vẻ an nhiên, không bị người khác bắt nạt làm nhục, cũng chưa từng nghĩ tới việc ức hiếp người khác. Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ đối xử tốt với người đó, cho ta một quả đu đủ, ta sẽ báo đáp bằng châu ngọc, chính là đạo lý giản đơn này."
Chu Hạ Lâm trở tay nắm chặt hắn, nét mặt kích động, gò má ửng đỏ, "Thanh Hà, ngươi biết ta đối xử tốt với ngươi, nên ngươi cũng muốn báo đáp ta, đúng chứ?"
Tô Án gật đầu: "Không sai. Ta thật lòng muốn tốt cho ngươi, muốn nhìn ngươi trưởng thành chín chắn, đã giỏi càng giỏi hơn, sau này lên ngôi kế vị, bảo vệ lãnh thổ con dân, mở ra thời đại thịnh vượng, vạn quốc triều bái."
"Nếu ta đã lựa chọn bước lên con thuyền này của thái tử điện hạ, thì phải dùng sức lực nhỏ bé của mình để chắn sóng vì ngươi. Đương nhiên, cũng vì có thể dựa vào sự phù hộ của con thuyền này, không phải chịu nỗi khổ gió mưa sấm chớp."
Viền mắt Chu Hạ Lâm ửng đỏ. Y cắn răng, nghiêm túc nói: "Thanh Hà, hai ta hứa hẹn tại đây, vĩnh viễn không phụ lòng nhau!"
Tô Án lại cười: "Cái gọi là 'hứa hẹn', thật sự là hoa trong gương trăng trong nước. Hiện giờ chân thành như lửa, thật tâm như sắt, đợi ngày sau biến cố ập tới, vật còn người mất, chỉ thêm thở than. Nếu luôn như lúc đầu gặp gỡ, thì đã chẳng có nỗi khổ biệt ly sau này."
"Ta kể ngươi nghe một chuyện đùa, Dự vương đã từng hẹn ước với tất cả tiểu tình nhân của y, 'tháng năm đằng đẵng, tình này khó dứt'."
Tâm trạng của Chu Hạ Lâm bị hắn lôi kéo hoàn toàn, vậy mà hơi sốt ruột và lo sợ: "Ta không giống với tứ vương thúc! Ta sẽ vĩnh viễn không thay đổi, ngươi tin ta! Ta cũng tin ngươi!"
Tô Án khẽ siết tay y, "Tất nhiên là ta tin ngươi, cũng tin rằng ngươi tin ta. Ta cũng hi vọng, thật sự có lời thề sinh tử, mãi không thay lòng."
Cửa điện bỗng được gõ nhẹ, giọng của Thành Thắng vang lên bên ngoài: "Nô tì có chuyện gấp cần bẩm báo, là chuyện tiểu gia đã căn dặn."
Chu Hạ Lâm quay đầu lại nói: "Vào đi."
Thành Thắng khom người đi vào, khóe mắt liếc thấy thái tử điện hạ và Tô thị độc cùng ngồi trên một chiếc giường, còn nắm tay một cách thân mật, trong lòng chợt run lên, khom lưng càng thấp hơn.
"Nói đi."
"Hoàng gia vừa ban tên cho tân hoàng tử, là.. là.. Nô tì không dám gọi thẳng tên húy của thiên gia."
"Thứ cho ngươi vô tội, nói đi."
"Chu Hạ Chiêu."
Chu Hạ Lâm ngây ngẩn, miệng rì rầm: "Chiêu, Chiêu."
Sắc mặt y tái mét, viền mắt lại đỏ như sắp rỉ máu, cổ họng phát ra âm thanh ngắt quãng: "Bầu trời tươi.. sáng.."
Tô Án thấy biểu cảm y khác lạ, vội ra hiệu cho Thành Thắng ra ngoài trước, đóng chặt cửa điện.
Tròng trắng của Chu Hạ Lâm đầy tơ máu, gân xanh bên thái dương nổi lên, ngũ quan tuấn tú anh vũ lộ ra mấy phần dữ tợn, lại giống như sự lạnh lẽo tuyệt vọng.
Y nhảy vọt xuống từ trên chiếc giường Di Lặc, nói giọng khàn khàn: "Ngươi biết thứ tự của tông miếu không? Thủy tổ ở giữa, đời thứ hai, thứ tư và thứ sáu đứng bên trái thủy tổ, xưng là 'Chiêu'; đời thứ ba, thứ năm và thứ bảy đứng bên phải, xưng là 'Mục'."
"Đời thứ hai xưng là 'Chiêu' đó, Thanh Hà! Ngươi nói xem phụ hoàng đặt tên này cho nó là có ý gì?"
"Không biết. Ta chỉ biết một câu nói xưa, 'lòng dạ Tư Mã Chiêu[2], người qua đường đều biết'." Giọng điệu Tô Án bình tĩnh, thậm chí còn hơi âm trầm, "Hơn nữa, phụ hoàng ngươi là thủy tổ sao? Không phải, ngươi cứ cưỡng ép đối chiếu chỗ ngồi, không sợ thái tổ hoàng đế chạy ra khỏi hoàng lăng, đánh con cháu bất hiếu là ngươi à."
[2] Ai cũng biết Tư Mã Chiêu âm mưu soán ngôi nhà Ngụy
Bị hắn nói như vậy, tâm trạng điên cuồng của Chu Hạ Lâm như nước sôi được thêm vào gáo nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại.
Tô Án cũng xuống giường, ép đến gần thái tử, nghiêm khắc nhìn y: "Ngươi quên những lời ta mới nói rồi ư? Không được tự coi nhẹ mình, không được thần hồn nát thần tính, không được tự làm loạn trận tuyến!"
Chu Hạ Lâm chột dạ rủ mắt, "Ta không quên.."
"Không quên thì tốt, vực dậy tinh thần nào. Ngươi là trữ quân của Đại Minh, căn cơ của đất nước!" Tô Án đứng chắp tay, lưng thẳng tắp, hệt như một bức tường cao chọc trời.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng dường như lại có ý chí rất vững chắc được che đậy dưới những cảm xúc bình thường, với linh hồn già cỗi cách dòng thời gian năm trăm năm, đôi mắt phượng không còn sự đa tình, mà chỉ thấy gió sương.
Chu Hạ Lâm nhìn say mê. Một ý nghĩ từ từ rõ rệt, từ từ mở rộng dưới đáy lòng, chiếm giữ chặt chẽ tinh thần và linh hồn y.
Y muốn sóng vai đứng trên đỉnh cao với Tô Án, nhìn xuống núi non, sau đó chỉ về thế giới bao la trong biển mây rộng lớn, nói với hắn, nhìn đi, đây là càn khôn thịnh thế ngươi hứa với ta.
Chu Hạ Lâm bỗng xoa mặt, lau đi mọi nghi ngờ, lo lắng, dao động và nóng nảy, y làm trong cổ họng, lanh lảnh đáp: "Ta biết rồi."
Tô Án hài lòng cười.
"Tiếp theo, ta nên đối mặt với phụ hoàng, với Vệ thị, với đệ đệ mới kia thế nào?"
"Siêng năng, trung hiếu. Không tự ti không kiêu ngạo. Gió xuân lướt qua mặt." Tô Án lần lượt cho y ba câu trả lời.
"Gió xuân lướt qua mặt có nghĩa là, muốn ta có thái độ hiền hòa với vật nhỏ kia, đừng sinh lòng ghen tị sao?"
"Không, ngươi có thể ghen tị, có thể không thích, đây là quyền lợi và tự do của ngươi. Nhưng ngươi không thể mắc sai lầm, không thể để người khác nhận ra sự ghen tị và ghét bỏ của ngươi, tránh bị người ta bắt thóp, tìm ra lý do để tấn công ngươi."
"Vậy là ta phải giả vờ cả ngày, mệt biết bao." Chu Hạ Lâm oán giận vậy thôi, chứ trong lòng đã quyết định phải nghe theo Tô Án.
Tô Án vỗ vỗ cánh tay y, cười nói: "Ít nhất là không cần giả vờ trước mặt ta, hai ta có thể đối xử chân thành với nhau, quên rồi sao."
"Ta tuyệt đối sẽ không quên, Thanh Hà cũng đừng quên lời ngươi nói, đối xử chân thành với nhau đó." Chu Hạ Lâm nhìn hắn chăm chú, nói như chém đinh chặt sắt.
Tô Án gật đầu, rồi nhắc nhở tiếp: "Vị trí hoàng hậu để trống, đây là phần tình cảm của hoàng thượng dành cho tiên hoàng hậu. Điện hạ phải cẩn thận, đừng để phần tình cảm này bị người khác cướp mất. Ta đoán Vệ quý phi sẽ trở nên tôn quý hơn nhờ con, có mưu đồ tấn thăng phân vị, bất kể ra sao cũng không thể để nàng ta thành công. Con trai của kế hậu cũng được xem là đích tử, không thể cho nàng ta bất kì cơ hội nào để lật đổ ngươi. Nếu nàng ta muốn dùng con trai để đòi thưởng, vậy thì chúng ta phải khiến cho Vệ gia phạm lỗi, mắc sai lầm lớn, cân bằng với công lao của nàng ta."
Chu Hạ Lâm gật đầu: "Nhớ rồi."
Tô Án thở dài, "Lần này ta thật sự thuộc về đảng thái tử rồi, nhiều khi sẽ phải lo lắng cho ngươi cả đời. Ngươi phải bảo đảm vinh hoa phú quý một đời cho ta, nếu không cuộc mua bán này sẽ thất bại hoàn toàn, ta phải lỗ cả tiền vốn mua quan tài luôn."
"Ngươi dám xem ta như một cuộc giao dịch!" Chu Hạ Lâm cười phá lên, giả vờ tức giận đẩy hắn một cái, rồi sau đó lại giang tay ra ôm chặt lấy hắn.
"Thanh Hà, ta biết ngươi không cần công danh lợi lộc. Ta bảo đảm, chỉ cần ta còn sống ngày nào, ngươi sẽ có cuộc sống tự do vui vẻ theo ý mình ngày đó."
Ai bảo ta không cần công danh lợi lộc? Cho ta tiền, nhiều thế nào cũng không chê, cho ta quyền, lớn thế nào cũng không sợ phỏng tay. Trong lời nói của ta có mấy phần thành ý, có mấy phần dựa thế, ngay cả bản thân ta còn không rõ, một tiểu quỷ ngốc như ngươi, đừng bị ta lừa gạt đó!
Tô Án chìa tay ra, ôm cơ thể thiếu niên nhổ giò cao lớn với cơ bắp rắn chắc của thái tử, cuối cùng chỉ phun ra một câu cảm kích và hứa hẹn: ".. Ngươi phải sống lâu trăm tuổi đó."
Áp chế sự bất an lặng lẽ bao phủ trong lòng, hắn quyết định làm một con bươm bướm ra sức vẫy cánh, thay đổi số phận tương lai của vị thiên tử trẻ tuổi thoáng nhìn thấy trong một thời không khác.
* * *
Lời tác giả
Tô – trai thẳng trà xanh – xinh đẹp nhiều mặt – Án: Đối phó với những ông chồng khác nhau, ta có những thủ đoạn khác nhau.