Translator: Lục Tịnh An
Bóng người xuất hiện ngay cửa vào lại là Diệp Đông Lâu – bảng nhãn cùng khoa thi với Tô Án, gia sư của thế tử Dự vương.
Diệp Đông Lâu đang vịn khung cửa, bước chân yếu ớt, gần như đã không gánh nổi trọng lượng cơ thể, khuôn mặt tú mỹ như hoa tràn đầy phẫn hận đau khổ, nước mắt như mưa.
Tô Án thay đổi suy nghĩ rất nhanh, lập tức kêu lớn về phía hắn: "Diệp đại nhân cứu ta! Mau cứu ta!"
Đâu phải hắn không nhìn ra, với dáng vẻ liễu yếu đào tơ này của Diệp Đông Lâu, làm sao có thể cứu hắn được, kêu cứu chẳng qua là để tách mình ra khỏi tình thế hoang đường này và phủi sạch quan hệ mà thôi. Sau này dù bị truyền ra ngoài, nếu hắn muốn tự thanh minh là mình bị Dự vương ép buộc thì cũng có một nhân chứng.
Diệp Đông Lâu như không nghe thấy gì, đi từng bước đến gần giường, cổ họng tắc nghẹn nói không nên lời, chỉ rơi nước mắt mà thôi.
Dự vương thở dài, đứng dậy, cầm y phục vắt trên sập hoa lên, ung dung mặc vào, "Sao ngươi lại tới đây?"
Diệp Đông Lâu nghẹn ngào: "Hạ quan không mời mà tới, phá hỏng chuyện tốt của vương gia, nên muốn thỉnh tội với vương gia."
"Đông Lâu quá lời rồi."
"Vương gia có còn nhớ, ở lầu gác trên cổng thành đêm Nguyên Tiêu đèn hoa rực rỡ, hai ta cùng khoác một chiếc áo ấm, cùng chỉ trăng thề nguyện:" Tháng năm đằng đẵng, tình này khó dứt'. Lời nói như còn bên tai, nhưng vương gia đã vứt bỏ người xưa, tìm niềm vui mới.. "
Đúng là không biết nên mắng từ đâu luôn, Tô Án trợn trắng mắt với đỉnh giường. Lại còn chưa nói đến việc chỉ trăng thề nguyện ngu ngốc biết bao nhiêu-- Trăng khi tròn khi khuyết, lúc ẩn lúc hiện, vốn đã là một thứ thay đổi thất thường, lời thề do nó chứng kiến có thể kiên trinh được bao nhiêu đây? E là đứa trẻ thành thật này đã bị tay lão luyện sành đời lừa gạt rồi.
Hơn nữa, lời thề phát ra khi nam nhân tinh trùng lên não, đó là lời thề sao, là phân thì có! Kiếp trước Tô Án cũng từng bị bạn gái chìm đắm trong phim ngôn tình bắt thề, ba đời ba kiếp yêu không thay đổi gì đó. Kết quả nhìn đời này xem, mới nhập thân sống lại hơn nửa năm, bạn gái đã không thể không biến thành bạn gái cũ, thậm chí vì chịu ảnh hưởng của trí nhớ nguyên chủ, mà vẻ ngoài của cô ấy cũng càng ngày càng mơ hồ rồi.
Dự vương tiến lên, ôm eo Diệp Đông Lâu, dịu dàng nói:" Đông Lâu cần gì phải lo lắng sẽ bị vứt bỏ? Chỉ cần ngươi vẫn si tình với cô vương, thì tất nhiên trong lòng cô vương sẽ có một chỗ ngồi cho ngươi. "
Diệp Đông Lâu cười thảm:" Một chỗ.. ngồi? Rốt cuộc tấm lòng này của vương gia còn có thể chứa được bao nhiêu chỗ ngồi? "
Dự vương nói:" Bất kể là bao nhiêu chỗ, thì ngươi vẫn sẽ xếp phía trước. Đêm đó chỉ trăng thề nguyện, cô vương cũng đã nói lời từ tận đáy lòng, Đông Lâu dịu dàng quyến luyến, thấu hiểu lòng người, ai có thể không yêu đây? Ngươi nhìn đi, ngươi vừa nói chức biên tu Hàn Lâm Viện nhàn rỗi tẻ nhạt, cô vương đã tìm ngay cho ngươi chức vị hộ bộ lang trung, chẳng lẽ còn chưa đủ xem trọng ngươi sao? "
Diệp Đông Lâu nắm chặt cánh tay y, dường như cả người và tim đều gửi gắm vào đó," Vương gia biết điều ta cần không phải những thứ đó! Ta chỉ muốn một đời một kiếp một đôi.. "
Dự vương chìa ngón tay ra khẽ lau vệt nước mắt trên mặt hắn, khóe môi hiện ra một nụ cười giễu như có như không:" Nhưng "những thứ" ngươi không cần kia, đã được nói ra trước mặt cô vương từ lâu rồi. Đông Lâu à Đông Lâu, làm người không nên quá tham lam, vừa muốn quyền thế, vừa muốn tình yêu, có được tình yêu, lại muốn độc sủng. "
" Chuyện tốt trong thiên hạ, sẽ không bị một người chiếm hết, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, trừ! "
Y đột ngột dừng lại, cắn nát từ cuối cùng kia qua kẽ răng, rồi nuốt xuống bụng.
Toàn thân Diệp Đông Lâu run rẩy, sắc mặt cực kì lúng túng:" Không phải.. vương gia tin ta đi.. ta thật lòng.. "
Dự vương nghiêng người hôn lên trán hắn:" Ngoan, đừng quậy nữa. Lau sạch nước mắt, ra ngoài rửa mặt, sau đó đi về sân bắn liễu đi. "
Mặt Diệp Đông Lâu đầy vẻ đau khổ, lắc đầu không ngừng:" Nghĩ tới việc trong lòng vương gia lúc này chỉ muốn điên loan đảo phượng với người khác, thì ta không bước ra khỏi căn phòng này nổi! "
Dự vương hơi nhíu mày, cố gắng giữ sự kiên nhẫn đã sắp mất hết, rút ra một thanh đoản kiếm ruột cá sắc bén tinh xảo từ trong tay áo.
Diệp Đông Lâu chợt chấn động, bị dọa sợ.
Dự vương lại nhét chuôi kiếm vào trong tay hắn, siết chặt bàn tay hắn, lưỡi kiếm hướng về phía mình:" Muốn độc chiếm cô vương thì giết ta là được, không cần khóc lóc nữa. "
Tay Diệp Đông Lâu vùng vẫy, muốn buông hung khí bỏng tay này ra, nhưng lại bị Dự vương giữ chặt. Hắn khóc lên thất thanh:" Đông Lâu không có ý này.. Vương gia, ta sai rồi, ta không quậy phá nữa.. Ta sẽ thấu hiểu lòng người, sẽ dịu dàng chu đáo, xin vương gia tha thứ cho ta lần này.. "
Lúc này Dự vương mới vừa ý ôm hắn vào lòng, vỗ lưng hắn như an ủi:" Về đi, đừng để đồng liêu và thuộc hạ đi tìm ngươi. Còn có thanh kiếm ruột cá này, được rèn từ tay một đại sư, là vật cô vương rất trân trọng, giờ tặng cho ngươi. Sau này khi ngươi lại không nhịn được mà ghen tuông, thì đừng ngại lấy nó ra nhìn ngắm, cầm nắm, đợi lúc quyết tâm muốn giết ta, thì hãy nhắc đến những lời như 'một đời một kiếp một đôi'. "
Trên mặt Diệp Đông Lâu loang lổ vệt nước mắt, ngỡ ngàng mà buông tay, cầm chuôi kiếm, hồn bay phách lạc mà dịch chuyển bước chân, loạng choạng đi ra khỏi phòng.
Sau khi Dự vương thấy hắn rời khỏi tịnh xá, đi về hướng Long Đức điện, mới đóng cửa lại lần nữa, xoay người nhìn về giường mềm--
Trên đó không một bóng người, chỉ có một sợi đai lưng vắt trên khung giường.
Hóa ra nhân lúc hai người bọn họ đang giằng co, Tô Án đã dùng răng cắn lỏng nút trói, kéo tay ra được, rồi lặng lẽ nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Dự vương ngây người, chợt cười phá lên, trong nụ cười ẩn chứa cơn giận:".. Tô Thanh Hà! "
* * *
Để tiện cho việc bắn liễu tết Đoan Ngọ, phần lớn quan lại đều mặc thường phục thoải mái. Tô Án cũng mặc một bộ duệ tát[1] dễ vận động, chẳng qua giờ đã mất đai lưng, trở nên rộng rãi lùng thùng, càng giống một cái váy dài xếp ly tay bó hơn, hắn không thể không dùng hai tay để túm phần eo lại, chạy nhanh về phía hậu điện của Long Đức điện, thầm chờ mong có thể gặp được nội thị hay cung nữ nào đó, nhờ bọn họ tìm giúp một sợi đai lưng mới.
[1]
[IMG]
Hắn cắm đầu chạy nhanh, sải bước lên bậc thềm hậu điện, một đôi ủng da bò và vạt áo hoa văn kỳ lân đạp mây cùng hiện ra trước mắt, suýt nữa đụng vào người ta.
Tô Án vội ngẩng mặt lên nhìn, lại là một nhân vật đau đầu" thà không gặp mặt còn hơn ".
Đối phương đang đứng chắn đường, hắn né qua cũng không phải, mà xoay người cũng không được, chỉ đành bối rối cười.
" Sao hả, mới hai ngày trôi qua thôi mà Tô đại nhân đã không nhận ra ti chức rồi à, đúng là quý nhân mau quên nha. "Thẩm Thất đang mặc bộ duệ tát bằng gấm xanh thêu chỉ vàng, thắt đai lưng bạc, dáng người tráng kiện vô song, đôi mắt ưng đang nhìn chằm chằm phần eo trống trơn của hắn, giữa trán như có lệ khí hiện ra.
Tô Án cười khan:" Thiên hộ đại nhân quá lời rồi. Chỉ là không biết thiên hộ đại nhân cũng theo quân vương tới Đông uyển, nên nhất thời chưa phản ứng kịp. "
Thẩm Thất dùng chuôi đao tú xuân trong tay cọ cọ bên hông Tô Án, cố ý chỉ:" Tô đại nhân phụng chỉ học bắn tên, sao lại làm mất luôn đai lưng vậy? Cần ti chức đi vào rừng tìm giúp không? "
Tô Án âm thầm nghiến răng: Thủ lĩnh đặc vụ này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, chắc không phải biết hết chuyện xảy ra trong tịnh thất rồi chứ? Chẳng lẽ ngoài Diệp Đông Lâu, ta còn phải bịt miệng thêm một người nữa ư?
Lại cảm thấy chắc cũng không đến nỗi, dù sao cũng là góc tường của vương gia đương triều, đâu có dễ nghe lén như vậy, dù Cẩm Y Vệ có to gan đến đâu, cũng không dám tùy tiện mạo phạm bào đệ của thiên tử.
Trên mặt thì không có biểu cảm gì:" Chắc là khi học bắn trong rừng bị cành cây móc đi mất, cỏ cây rậm rạp không dễ tìm. Chỉ là một sợi đai lưng thôi, tìm một sợi khác để thay là được, chuyện nhỏ nên không làm phiền thiên hộ đại nhân đâu. Mà sao thiên hộ đại nhân không đi theo chỉ huy sứ Phùng Khứ Ô giành vinh quang cho Bắc Trấn Phủ Ti của các ngươi, tới hậu điện này để làm gì? "
" Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta. "Thẩm Thất nói xong, kéo cổ tay Tô Án, rẽ vào một gian phòng khuất bên hành lang, rồi đóng cửa lại.
Vì chuyện trong chiếu ngục nên Tô Án mang lòng cảnh giác, vốn không muốn đi theo, nhưng lực tay của Thẩm Thất quá mạnh, năm ngón tay quấn chặt cổ tay hắn như gọng kìm vậy, hoàn toàn không vùng vẫy được, chỉ đành để mặc y kéo vào phòng.
Hắn đang muốn hỏi thì Thẩm Thất lại giơ ngón trỏ lên," suỵt "một tiếng, ra hiệu cho hắn lắng nghe động tĩnh ở căn phòng kế bên.
Tô Án đến gần vách tường, tò mò nghiêng tai lắng nghe, âm thanh nam nữ đang mây mưa thình lình ập vào tai hắn. Nghe giọng của nam tử có vẻ tuổi tác khá lớn, đang buông lời tục tĩu không ngừng, nữ tử chỉ nhỏ giọng nức nở, thỉnh thoảng lại rên rỉ một cách đau khổ, liên tục xin tha.
Giọng của nam tử này.. hình như hơi quen tai? Nhất thời Tô Án không nhớ ra, nhưng có thể khẳng định là từng nghe trong vài tháng gần đây.
Hắn mau chóng lục lại trí nhớ, bỗng nghĩ ra, nói khẽ:" Là Phụng An hầu Vệ Tuấn! "
Thẩm Thất gật đầu," Phụng An hầu phụng chỉ cấm túc trong phủ hai tháng, giờ mới được thả ra, Vệ quý phi bèn đòi ân điển của hoàng thượng, cho phép hắn tới Đông uyển tham gia trò chơi bắn liễu. "
Tô Án khinh thường nói:" Lão lưu manh, vết thương lành lại quên đau, vậy mà còn dám cưỡng hiếp cung nữ của Đông uyển, đây là phạm vào tội chết! Sao, hoàng thượng ra lệnh cho ngươi tới bắt hắn à? "
Thẩm Thất như cười như không, cong ngón trỏ khẽ xoa gò má Tô Án, rồi mới trả lời:" Tô đại nhân đúng là loại người lương thiện. Tiếc là phải để ngươi thất vọng rồi, chỉ huy sứ Phùng Khứ Ô ra lệnh cho ta tới âm thầm bảo vệ Phụng An hầu, đợi lát nữa hắn ngủ, ta sẽ phải xử lý cung nữ kia, để không bị người khác nắm thóp. "
Tô Án biết thiên hộ Cẩm Y Vệ này không phải người tốt, tâm tư thâm trầm, thủ đoạn độc ác, nhưng không ngờ lại xấu xa đến mức thẳng thắn không hề kiêng dè trước mặt hắn như vậy.
Thẩm Thất thấy hắn cau chặt mày, hồi lâu không nói gì, hơi mỉa mai:" Ti chức còn cho rằng, Tô đại nhân sẽ không nhẫn tâm, sẽ xin tha cho cung nữ vô tội này. "
Tô Án thầm nghĩ, biết ngay là có trò này đang đợi ta mà! Nếu ta mở miệng xin, nhiều khi gia hỏa này sẽ bắt đầu màn" ngươi xin ta đi, ngươi xin ta thì ta sẽ không giết nàng ta ", sau đó lại thừa nước đục thả câu. Phì, sao lão tử có thể để ngươi được toại nguyện chứ.
Lập tức đập mạnh tay vào vách tường, vang lên hai tiếng" bình bịch ". Người ở phòng kế bên như bị dọa hết hồn, âm thanh bỗng im bặt.
Thẩm Thất vội vàng nắm lấy cổ tay hắn cản lại, Tô Án lập tức đá vào vách tường, phát ra tiếng động lớn hơn. Phòng kế bên lập tức truyền đến tiếng chửi rủa và âm thanh mặc quần áo sột soạt.
" Ngươi to gan lắm. Không sợ bị Phụng An hầu phát hiện ra, sẽ tính cả thù mới hận cũ sao? "Thẩm Thất đè thấp âm thanh, nói sát bên tai hắn.
Lòng bàn tay Tô Án thấy đau, hơi hối hận vì quá dùng lực, nhe răng gượng cười:" Ngươi nói xem nếu ta ra ngoài chặn cửa hắn, sau đó đứng trên hành lang hét lớn 'có người cưỡng hiếp cung nữ!'về phía tiền điện, thì cần bao lâu thị vệ mới chạy tới? Không biết cửa sổ phòng bên cạnh lớn bao nhiêu, Phụng An hầu có thể chui ra được không. "
Thẩm Thất khá bất ngờ:" Nghịch phá! Ngươi không quan tâm tính mạng của tiểu cung nữ kia, chẳng lẽ cũng không cần tiền đồ của mình luôn ư? "
Tô Án cười lạnh:" Giờ nàng ta còn có thể sống sao? Không bị các ngươi giết người diệt khẩu, thì cũng xấu hổ phẫn hận mà tự sát, ta vạch trần chuyện này, kinh động trời cao, có lẽ nàng ta vẫn còn một cơ hội sống. Còn về tiền đồ, không có cũng chẳng sao! "
Hắn phất tay áo muốn xông ra ngoài, bị Thẩm Thất kéo lại.
" Ngươi đang ép ta! "Thẩm Thất bỗng phản ứng lại. Trước giờ Tô Án rất khôn khéo linh hoạt, nói chuyện khách sáo không một kẽ hở, lại còn giỏi việc gặp dịp thì chơi, nào có phong cách làm việc lỗ mãng thế này? Rõ ràng là ỷ vào việc mình có mấy phần tình ý với hắn, nên dùng chiêu này để lạt mềm buộc chặt thôi.
Xem Thẩm Thất ta là ai chứ, có thể bị ngươi nhào nặn trong tay sao? Y rất muốn cười nói, vậy thì Tô đại nhân cứ quậy đi, đến khi không xử lý được nữa, xem ai sắp phải chịu thiệt lớn!
Tay lại như không bị suy nghĩ khống chế, cứ nắm chặt cổ tay Tô Án không buông.
" Ta đang thanh minh cho ngươi. "Tô Án xoay người lại, nhìn y chăm chú," Ta biết ngươi phụng lệnh đi giết một tiểu cô nương yếu đuối vô tội, chưa chắc trong lòng đã dễ chịu. Tay dính quá nhiều máu tươi, dần dần sẽ cho rằng bản thân đã tê liệt, không quan tâm nữa, nhưng khi ở một mình, khi nằm mơ, khi nhớ về chuyện xưa, loại cảm giác đó lại như đao thép róc xương, ta không mong muốn ngươi lại bị thêm một đao vì chuyện hôm nay. "
Thẩm Thất ngây ngẩn.
Y làm Cẩm Y Vệ gần mười năm, vô số oán hồn lệ quỷ chết dưới tay, còn có người bị hành hạ đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ. Có người mắng y là dạ xoa la sát, có tâm địa độc ác trời sinh. Có người sợ y như sài lang rắn độc, đặt cho y biệt hiệu là" Thôi Mệnh Thất Lang ".
Y chưa từng để ý chuyện này, thậm chí còn dần cảm thấy mình vốn là dạ xoa la sát, lấy sự kiêng kị và sợ hãi của người khác làm thức ăn, mới có thể trở thành mình đồng da sắt. Chỉ khi đạp lên núi thây biển máu, mới có thể trèo đến đỉnh núi vô âu vô lo.
Bây giờ lại có một thiếu niên quen biết chưa lâu đang nhìn y chẳng hề sợ sệt, nói với y bằng giọng điệu thương xót, ta biết mùi vị đó như đao thép róc xương, không mong muốn ngươi lại bị thêm một đao nữa.
Y phát ra tiếng cười lạnh khiến người ta không rét mà run, âm trầm nói:" Ta chỉ từng dùng đao thép róc xương sườn người sống, chứ không biết bị róc có mùi vị gì. Hình phạt này tên là "gảy tì bà", mũi đao nạy xương, phát ra tiếng lạch cạch, rất vui tai, Tô đại nhân muốn nghe không?"
Thế mà ngay sau đó, lại phát hiện ra tiếng cười lạnh và lời nói máu tanh này này đều bị chặn lại trong tình cảm xúc động nơi lồng ngực, giống như thần khí trấn yêu tà vậy, không thể tràn ra ngoài chút nào.
Tình cảm này thôi thúc y, y ấn Tô Án vào cây cột vàng chính giữa phòng, rồi hôn sâu như nổi điên vậy.
* * *
Lời tác giả:
Học được một danh từ mới từ độc giả. Trực nam dụ thụ: Kiên quyết cho rằng mình là trai thẳng, nhưng lại vô tình phóng ra tin tức tố dụ thụ, không trêu chọc thắng trêu chọc.