Translator: Lục Tịnh An
Tô Án kinh sợ, bấu chặt góc chăn, "Vương gia, không thể!"
"Sao vậy?"
"Thân thể ô uế, không dám làm bẩn mắt vương gia."
"Không sao, đâu phải cô vương chưa từng nhìn thấy vết thương, chẳng qua là muốn xem thương thế của ngươi ra sao, rồi mới yên tâm được."
Tô Án bị thương nặng cơ thể yếu ớt, đâu tranh chấp với y được, chẳng bao lâu đã bị kéo chăn ra, nhất thời vừa thẹn vừa giận, vùi mặt vào đệm giường, cắn chặt răng, cố gắng kìm chế sự kích động không màng tất cả mà nhảy lên đánh y.
Dự vương nhẹ nhàng vén quần trong của hắn ra, nhìn thấy nhiều miệng vết thương dữ tợn chồng chéo đan xen, không nhịn được mà muốn nghẹt thở luôn, thấy vai hắn đang run rẩy dữ dội, cho rằng lại bắt đầu đau, vội nắm vai hắn, dịu giọng nói: "Ta có bí dược của Điền Nam, có công hiệu trị vết thương ngoài da rất kì diệu."
Nói xong thì lấy ra một hộp trúc từ trong ngực áo, tự tay quẹt thuốc mỡ dạng keo bôi lên mông hắn.
Lúc đầu Tô Án chỉ cảm thấy đau rát, nhưng ngay sau đó lại hóa thành một cảm giác mát lạnh lạ thường thấm vào da, cảm giác đau ở miệng vết thương giảm hẳn, hình như ngay cả đầu óc cũng sảng khoái hơn nhiều, quả nhiên là linh dược trị thương.
Dự vương lau chùi sạch sẽ thuốc dư vào góc áo y, "Người nam man tặng thuốc nói thuốc này có thể làm vết thương do đao hoặc gậy gây ra khôi phục như ban đầu, không để lại chút sẹo nào. Nếu đúng như lời hắn nói, thì cô vương phải vui mừng vì đã bảo vệ được thân thể trắng muốt không tì vết này của Thanh Hà đó."
Cuối cùng Tô Án cũng không nhịn nổi nữa, cứng rắn nói: "Hạ quan không phải là nữ tử, hà cớ gì phải để ý tới da dẻ, nếu có ngày phải xếp bút tòng quân, thì trên chiến trường vung binh khí phá vòng vây, máu nhuộm tay áo, thân thể đầy sẹo mới là bản sắc nam nhi."
Dự vương ngây ngẩn một lúc, bỗng cười to, "Vốn cho rằng Thanh Hà phong lưu yêu kiều, nhạy bén thông minh, giờ xem ra lại có tính cách ngoài mềm trong cứng, là cô vương hiểu lầm rồi."
Tô Án thầm mắng: Nếu biết ngươi là kiểu người ăn cứng không ăn mềm từ sớm, thì đã tìm cơ hội đập một trận ra trò, ngươi chọc trúng lão tử rồi!
Dự vương nắm tay hắn, rồi lại kịp thời buông ra trước khi hắn rút tay về, "Cô vương yêu sự khí phách này của ngươi. Loại chuyện này, hai bên cùng tình nguyện mới có ý nghĩa, trước giờ ta luôn khinh thường hành vi cưỡng ép lạm dụng quyền uy. Nếu Thanh Hà kiên trì đối đãi như bạn bè, ta cũng chỉ đành gác lại tâm tư kia, nếu ngày nào đó có thể đáp lại ta chút tình ý, thì sẽ là niềm vui từ trên trời rơi xuống."
Tô Án không ngờ y lại nói những lời tha thiết như vậy, bị dọa hết hồn, quay đầu lại nhìn nét mặt y, cũng không tìm ra được manh mối gì, chỉ đành nửa tin nửa ngờ, lá mặt lá trái mà hỏi: "Vương gia quá lời rồi, hạ quan có tài đức gì đâu, mà lại được vương gia đối xử chân thành, nguyện kết giao quân tử như vậy."
Dự vương im lặng hồi lâu, chán nản cười cười: "Ta đã hiểu tâm ý của Thanh Hà." Y đứng dậy chỉnh sửa vạt áo, để lại hộp thuốc kia trên giường, "Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, hôm khác ta lại tới thăm ngươi."
Tô Án nhìn theo bóng lưng Dự vương rời đi, suy nghĩ miên man: Y là vương gia nắm đại quyền trong tay, dù thế nào ta cũng không đắc tội nổi, ở thế giới này ta chỉ có thế lực yếu ớt, nếu y nhất định muốn ép buộc, ta có thể phản kháng được sao?
Phải, Lam Hỉ nói rất có lý, nếu không trèo lên trên thì phải làm ghế kê chân cho người khác, nếu không có quyền hành trong tay thì chẳng có con đường nào để tự bảo vệ mình. Đã làm thần trong triều, buộc phải làm hào thần, quyền thần, nếu không lần sau mà gặp nguy hiểm nữa, cũng không biết sau lưng có ai nhặt xác cho ta không!
Tô Án đã hạ quyết tâm, thở phào một hơi, bỗng cảm thấy con đường tương lai không hề mịt mù khó khăn như trong tưởng tượng, ngay cả tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.
Lúc này Tô Tiểu Bắc đi vào với vẻ mặt thấp thỏm, khẽ nói: "Đại nhân, ta thấy có rất nhiều binh lính ngoài cổng, lại nghe nói là vương gia, nên không dám ngăn cản.."
Tô Án cười với hắn: "Không trách ngươi, cho dù là ta thì cũng không có gan cản y lại."
Rõ ràng Tô Tiểu Bắc hơi hổ thẹn, cũng khá vui mừng: "May mà--"
Tô Án ngắt lời hắn: "À đúng rồi, người ta cứu về đâu?"
Tô Tiểu Bắc ngây người, "Mấy hôm trước khi đại nhân đi làm việc, hắn vẫn đang hôn mê, hai ngày nay bận chăm sóc đại nhân, cũng không có ai đi thăm hắn, không biết còn sống hay đã chết."
Tô Án vừa nghe liền cảm thấy hỏng bét rồi, lỡ như cứu người ta về xong lại để người ta chết đói chết khát, thì còn ra thể thống gì nữa, vội nói: "Ngươi mau tới sương phòng coi thử, đổi thuốc, đút nước, nếu vẫn còn hôn mê thì đi mời đại phu ngay."
* * *
Người xưa có câu, đêm tuyết đóng cửa đọc sách cấm, là việc vui lớn của đời người.
Giờ đang là cuối xuân, không có tuyết để ngắm, nhưng vẫn có đủ những quyển tiểu thuyết sắc tình bảo bối cần có.
Tô Án vô cùng buồn chán mà nằm sấp trên giường, cầm quyển
có tranh minh họa để đọc.
Tô Tiểu Bắc nhẹ nhàng gõ cửa, vào phòng nói: "Đại nhân, người kia tỉnh rồi, chỉ là vẫn chưa nhúc nhích được."
Tô Án đóng sách lại muốn xuống giường, không ngờ đụng đến vết thương, kêu khẽ môt tiếng: "Ta quên mất, bản thân mình cũng đang là người bị thương nặng. Thôi, ngươi đi hỏi người kia xem tên họ là gì, làm nghề gì đi."
"Tiểu nhân cũng đã từng hỏi, hắn chỉ nói một từ 'không trả lời'. Hỏi thêm vài câu liền trừng mắt, trong mắt như có đao vậy, dọa Tô Tiểu Kinh làm đổ thau rửa mặt luôn."
Tô Án sờ cằm suy nghĩ một lát, "Người này khá thú vị đó.. Ngươi dứt khoát đặt thêm một chiếc giường trong phòng ta, rồi chuyển hắn tới đây luôn đi, để ta nói chuyện với hắn."
Tô Tiểu Bắc bị dọa sợ, "Không được đâu, tiểu nhân thấy hắn có vẻ ngoài cường tráng, hổ khẩu tay phải có vết chai, lại đem theo một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, chắc chắn là một người luyện võ, nếu hắn muốn gây bất lợi cho đại nhân.."
Tô Án cười nói: "Hắn cũng đã bị thương thành cái dạng đó rồi, còn có thể làm gì? Hơn nữa, ta là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn có thế nào đi nữa cũng không tới mức lấy oán báo ơn chứ. Trong nhà chỉ có hai ngươi xử lý mọi việc, chuyển hắn tới đây, cũng đỡ phải tới lui chăm sóc hai bên."
Tô Tiểu Bắc thấy không khuyên được hắn, cũng chỉ đành lui xuống dời chiếc giường xếp sáu chân đến đặt ở trong góc, rồi hợp sức với Tô Tiểu Kinh khiêng người đến.
Tô Án nhìn thấy toàn thân người kia đang quấn băng vải, nhắm mắt nằm thẳng, khá giống với xác ướp Ai Cập mới được khai quật, chợt cười khì.
Người kia mở mắt ra, chầm chậm quay đầu, nhìn hắn một cái.
Tô Án cảm nhận được hai luồng điện bắn ra từ sâu trong mắt hắn, hệt như ngày thu tiêu điều, lạnh lẽo thấu xương, không kìm được mà rùng mình. Hắn trấn tĩnh lại, vẫy tay cho Tô Tiểu Bắc và Tô Tiểu Kinh lui xuống.
Trong phòng lập tức tĩnh lặng như tờ, ánh nến cũng như ngưng đọng lại, ngọn lửa kéo ra một làn khói dài như lưỡi dao mảnh.
"Ngươi là tử sĩ, hoặc là sát thủ."
Người kia hơi chấn động, không kìm được mà liếc mắt nhìn thiếu niên mặc thâm y màu xanh lam đang nằm sấp trên giường.
Qua ánh lửa mờ ảo, thiếu niên đang mỉm cười, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một sĩ tử tuấn tú, khi nhìn kĩ hơn, hình như trong mắt hắn còn đang ẩn chứa một ý cảnh sâu xa không nên có ở độ tuổi của hắn.
Thiếu niên mỉm cười, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn biết sao ta nhận ra được không?"
Dường như bị nụ cười hoàn toàn tự nhiên bên môi hắn lôi kéo, người kia khàn giọng hỏi: "Làm thế nào?"
"Vì trên người ngươi có một luồng sát khí không gột sạch được, giống như một thanh kiếm sắc không thể quay về vỏ vậy."
Người kia im lặng rất lâu.
Ngọn lửa nến bỗng trở nên lay động, như có cơn gió lạnh lướt qua, tim nến phát ra tiếng vang lách tách khe khẽ.
Sự thù hận sục sôi trong mắt hắn, lạnh lùng nói: "Kiếm chưa uống máu, không thể vào vỏ!"
"Có lẽ không phải là không thể, mà là không cam lòng. Nể tình ta đã mạo hiểm cứu ngươi từ trong tay Cẩm Y Vệ, có thể cho biết danh tính không?"
Người kia cúi mặt xuống, chậm rãi đáp: "Ngô Danh."
Thiếu niên cười, không hề vạch trần cái tên giả quá dễ nhận ra này, chỉ nói: "Ta tên Tô Án, ngươi có thể gọi tên tự của ta, Thanh Hà."
Ngô Danh chợt quay đầu lại: "Ngươi là Tô Án sao? Là tân khoa tiến sĩ Tô Án đã liều chết can gián, vạch tội cẩu quan Vệ Tuấn trên Kim Loan điện ư?"
Tô Án ngạc nhiên. Nên giải thích với mọi người thật ra đó chỉ là một hiểu lầm ngẫu nhiên như thế nào đây?
Ngô Danh giãy giụa, dường như muốn ngồi thẳng dậy từ trong từng lớp vải xô, cuối cùng vẫn chán nản mà đổ nghiêng xuống, nói với giọng trầm khàn: "Tô đại nhân bênh vực lẽ phải, tuy chưa thể diệt trừ lão tặc Vệ Tuấn kia, nhưng cũng xem như đã trút giận vì dân chúng bị hại."
"Nghe lời ngươi nói, giống như có thù với Vệ Tuấn."
Ngô Danh cắn răng: "Nợ máu không đội trời chung!"
"Có thể kể ta nghe không?"
".. Phụ mẫu ta mất sớm, chỉ có một tỷ tỷ ruột, ngậm đắng nuốt cay nuôi ta khôn lớn, sau đó gả cho một tiên sinh trường tư thục ở kinh thành làm vợ. Tỷ tỷ gặp được người tốt, ta mới yên tâm lang bạt giang hồ một mình, làm những nghề cầm tiền mua mạng."
"Ai ngờ ở hội rước đèn nguyên tiêu năm nay, tỷ tỷ bị lão tặc kia nhìn trúng, không ép buộc được nên tìm lý do giam tỷ phu vào ngục. Vì cứu trượng phu, tỷ ấy chỉ đành nhẫn nhục mà vào hầu phủ, còn giấu diếm không nói ra, chỉ sợ sẽ liên lụy tới ta."
"Không bao lâu sau, biết tin tỷ phu không chịu nổi sự hành hạ trong ngục mà chết, tỷ tỷ ta vừa ăn năn vừa căm hận, giấu kéo trong ngực áo muốn báo thù cho trượng phu, lại bị lão tặc phát hiện ra, dùng đai lưng thắt cổ tỷ ấy tới chết, rồi phơi xác nơi hoang dã, mặc cho chó hoang cắn xé.."
"Đợi khi ta chạy tới nhặt xác cho tỷ tỷ, thậm chí còn không tìm được một cái xương hoàn chỉnh nào!" Sự căm hận và sát khí như muốn phá vỡ lồng ngực, Ngô Danh nhìn chằm chằm lên trần nhà, vậy mà một giọt lệ máu lại lăn xuống từ khóe mắt dữ tợn.
Tô Án buồn bã không lên tiếng.
Nếu ở trong sách, có lẽ chỉ là một câu chuyện xưa đã mất đi màu sắc theo thời gian dần trôi mà thôi, nhưng khi bản thân đang ở trong hoàn cảnh đó, lại thấy bất lực đau thương khôn tả.
Ở thời đại này, số người không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình thật sự quá nhiều quá nhiều, đau xót và cực khổ, máu tươi và xương trắng của bọn họ, tích tiểu thành đại chồng chất lên nhau, đặt nền móng cho tòa thành rộng lớn qua tháng năm lịch sử dài đằng đẵng.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Tô Án chầm chậm hỏi: "Có phải đêm đó ngươi tới Phụng An hầu phủ để hành thích không?"
"Phải. Chỉ hận lão tặc gặp may, bên cạnh còn có hộ vệ là cao thủ tuyệt đỉnh, khiến ta sắp thành lại bại."
"Ta hôn mê hai ngày nay, chắc là tin tức Phụng An hầu gặp thích khách đã được truyền khắp kinh thành rồi, Cẩm Y Vệ đang thực hiện việc vây bắt, chỉ e ngươi nửa bước cũng khó đi. Dứt khoát ở nhà ta dưỡng thương đi, đợi tới khi việc cảnh giới được buông lỏng, ta sẽ giúp ngươi trốn ra khỏi thành."
Ngô Danh kiên quyết nói: "Kẻ thù chưa chết, ta ra khỏi thành làm gì. Đợi ta khỏe lại, buộc phải tới nhà kẻ thù lần nữa, khiến hắn máu tươi bắn tung tóe."
Tô Án cau mày: "Vệ Tuấn đã chịu thiệt một lần, chắc chắn phòng vệ trong phủ sẽ vô cùng sâm nghiêm, ngươi tới lần nữa chẳng phải là tự tuyệt đường sống sao?"
Ngô Danh lạnh lùng nói: "Ta còn có con đường khác để đi ư!"
"Có rất nhiều cách để báo thù, không chỉ có một kiểu lấy mạng đổi mạng."
"Ta là một sát thủ, cũng chỉ biết mỗi kiểu này thôi."
Tô Án nói: "Ta đã đắc tội Vệ Tuấn vì chuyện ở kỳ thi Đình, lần này suýt nữa mất mạng, đoán chắc có liên quan tới ông ta, chẳng lẽ ta lại cam tâm khoanh tay chịu chết sao? Tuy chức quan của ta thấp, nhưng nếu muốn lật đổ ông ta thì chưa chắc không có cơ hội, chẳng qua hiện giờ thời cơ chưa tới mà thôi."
Ngô Danh không đáp, chẳng hề nhúc nhích như đã ngủ say.
Tô Án thở dài, chỉ đành thôi.
* * *
Lời tác giả:
Vô danh: Ta là một sát thủ lạnh lùng vô tình.
Vô danh: Thân thể cho ngươi, mạng cũng cho ngươi.