Bệnh viện Nhân dân huyện.
Trong phòng bệnh tầng ba.
Thư kí Chu Tuấn vừa nhìn dãy số trên điện thoại liền cầm điện thoại ra ngoài nhỏ tiếng nói: “Alo! Tiểu Vương, có chuyện gì vậy? Bí thư Hướng ở trong bệnh viện ư? Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Tuấn ngây người ra đó, tay với chiếc túi xách phía dưới, “Tôi có đem máy tính đây… ở nơi nào… được được rồi…tôi biết rồi” Sau khi tắt điện thoại, Chu Tuấn hít vào một hơi rồi vội vàng lấy chiếc máy tính xách tay ra, hắn vừa mở máy vừa đi về phía phòng bệnh. Sau khi vào phòng hắn nói nhỏ với Hướng Bí thư: “Buổi chiều lúc cục Chiêu thương đánh người, hình như ở hiện trường đã có người dùng điện thoại quay lại, bây giờ đã bị tung lên mạng rồi”.
Mặc dù hắn nói rất nhỏ nhưng vì trong phòng bệnh rất yên tĩnh nên tất cả mọi người đều nghe thấy hết rồi.
“Trên mạng?” Hướng Đạo Phát nhướng mày lên, đây không phải là càng loạn thêm sao?
Nhưng phàn là lãnh đạo huyện thì chẳng có ai mong những chuyện thế này bị tung lên mạng cả, bây giờ điều trước tiên cần phải làm chính là điều tra sự ảnh hưởng của những đoạn clip đó, cục trưởng đánh người giữa đám đông, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của các cán bộ huyện trong lòng người dân.
“Lập tức báo cho bên thông tin, chặn những đoạn phim đó lại”
Hướng Đạo Phát ra lệnh.
Lịch Phong đương nhiên cũng không muốn một màn này biến thành mọi người đều biết, cái này cũng không phải là chuyện mặt mày rạng rỡ gì.
Nhưng Chu Tuấn nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Hướng Bí thư, Tiểu Vương bên văn phòng huyện ủy nói, những đoạn phim này hình như… hình như…tốt nhất ngài nên xem qua một lượt”.
Hướng Đạo Phát trừng mắt lên, mọi việc không phải rất rõ ràng sao? Còn xem cái gì nữa chứ?
Mặt Phan Chu biến sắc, hắn ta cũng có cũng suy nghĩ như vậy, nhưng nghĩ tới người họ Đổng kia chẳng phải cứ khăng khăng nói rằng mình không đánh người sao? Được! Chứng cứ đã tới rồi. Lần này xem ngươi giải thích thế nào đây?
Cùng lúc đó.
Văn phòng ủy ban huyện.
Ngoài hành lang có những tiếng bước chân dồn dập đi tới, Hồ Tư Liên lấy tay mở cửa phòng của Tạ Tuệ Lan, “Tạ Huyện trưởng!”
Tạ Tuệ Lan ngẩng đầu lên: “Vội vội vàng vàng, có chuyện gì vậy?”
Hồ Tư Liên đè nén phẫn nộ nói: “Tôi vừa xem một đoạn phim ở văn phòng huyện, ngài xem đi, rõ ràng là quá đáng quá mà!”
Một nơi khác.
Trong văn phòng Phó Huyện trưởng.
Triệu Hưng Long đột nhiên nhận được điện thoại, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, đúng lúc có khoa viên của huyện tới đưa tài liệu cho hắn, hắn liền nói: “Tiểu Trần, cậu qua đây giúp tôi một chút, giúp tôi tìm một đoạn phim” Trong giọng nói lộ ra một cỗ lửa giận nồng đậm, Tiểu Trần mặc dù đứng cách khá xa nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng, hắn không khỏi rung mình một cái, vội vàng đi tới giúp Triệu Hưng Long sử dụng máy tính.
Văn phòng cục Chiêu thương.
La Hải Đình và Quách Phàn Vỹ đang mặt co mày cáu thương lượng chuyện gì đó.
Đột nhiên, Lâm Bình Bình đẩy cửa vào, chưa cả kịp đóng cửa lại cô đã vội vàng nói: “La Chủ nhiệm! Quách Chủ nhiệm! Mọi người biết chưa vậy?”
Hai người chợt ngây người ra, “Biết cái gì?”
“Mượn máy tính anh dùng một lát” Lâm Bình Bình không giải thích nhiều mà vội vàng lấy máy tính lên mạng, “Đúng là giết người không dao mà, huyện Đại Phong ức quá khi dễ người!”
Buổi chiều hôm đó, một đoạn phim nhanh chóng được truyền tay nhau trên mạng, hầu như tất cả các diễn đàn lớn nhỏ đều phát hành đoạn phim này, bởi vì sự tình có vẻ mẫn cảm, đoạn phim này còn chưa phát được vài lần thì đã bi vô số trang web khác phát tán, đặc biệt là một số trang mạng của tỉnh Hồ Bắc. Gần như trong khoảng thời gian nửa tiếng ngắn ngủi đoạn phim này giống như lửa cháy vậy, thoáng một cái liền lan truyền với tốc độ vô cùng nhanh.
Tên đoạn phim rất bình thường.
Mọi người lần đầu tiên khi nhìn thấy cái tên này còn nghĩ rằng đó là một trận bóng đá, có một số người không có hứng thú với nó nên cũng không để ý, nhưng sau khi thấy lượng xem nó tăng lên giống như bị phát điên vậy, rất nhiều người vì thấy hiếu kỳ nên mới kick vào xem thử.
Cái này mới xem thì cũng không có gì, nhưng xem kỹ lại thì rất hài hước!
Trên màn hình có không ít người, có vẻ như là đang ở trước cửa của một nơi nào đó, họ đứng xung quanh một chiếc xe Mercedes nói cái gì đó thanh âm cũng không quá lớn, có vẻ rất hỗn loạn, cũng không nghe rõ họ nói gì nữa nhưng có thể nhận ra rằng đang tranh cãi cái gì đó rất náo nhiệt, chỉ nghe thấy một người thanh niên tướng mạo cũng bình thường hét lớn một câu: “Lão Tôn, quay trở lại!” rồi thong thả đi lên, đi tới bên cạnh một người thân thể hơi gầy một chút.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Nhưng một khắc khi người thanh niên này đi tới chỗ đó, thì người đàn ông trông có vẻ gầy gò kia đã hét một tiếng rồi bay lên ra ngoài.
Người thanh niên kia căn bản là không có di chuyển bước nào, nhưng mà đối phương lại bay đi!
Cú bay được coi là tuyệt đẹp, giống như bị một vật rất nặng đập bay tứ tung lên trên không trung, người đàn ông gầy gò kia trong khoảnh khắc ngón tay ôm lấy cái mũi thì phốc một tiếng phun ra không ít máu mũi, rầm một tiếng, y hung hăng đánh về phía người đàn ông trông có vẻ rất có địa vị ở phía sau, người nọ căn bản chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh ngã nhào xuống đất, rầm rầm, hai người đều đập lên trên cánh cửa chiếc xe Mercedes!
Sau sự việc đó, người thanh niên có vẻ như vô tội buông tay ra tỏ vẻ như mình không hề động thủ.
Nhưng người đàn ông gầy gò kia và người trung niên bị đánh ngã đều nhận chuẩn hắn, họ vừa giận dữ vừa la hét.
Bên dưới là một loạt comment của mọi người.
Có người nói: “Tôi thấy người kia bay cũng thật quá phô trương rồi, thật là buồn cười đúng không? Người ta còn chưa cả động vào sợi lông nào của hắn mà hắn đã bay ra rồi. Phóng tên lửa à?”
“Theo mình thấy, người này không đi đá bóng thì thật là đáng tiếc, nếu như ở trong vòng cấm địa mà diễn màn này thì trọng tài cũng không nhận ra được”.
“Đúng rồi, bay lên trời như vậy, thật đúng là làm cho người ta nghĩ hắn bị người đánh. Nếu như hắn đi đá bóng thì đội bóng quốc gia mình đã sớm giành giải vô địch thế giới rồi. Giả ngã như vậy thật là đẳng cấp thế giới!”
“Theo tôi phân tích, người đàn ông gầy gò kia chắc chắc có võ, nếu không thì đã không bay được đẹp như thế”.
“Tôi nói với mọi người, mọi người đã chú ý nhầm chỗ rồi, cảnh đẹp nhất là cảnh phun máu mũi, tên này đúng là con mẹ nó đủ độc, mọi người cứ xem lại mấy lần xem, lúc hắn bay lên hắn đã tự tay đấm vào mặt mình, chỗ máu mũi này là do hắn tự gây ra cho mình đấy, quá độc ác!”
Những comment này vừa xuất hiện thì ngay lập tức vô cùng nóng bỏng.
Anh trai chảy máu mũi, anh trai giả ngã, hàng loạt các biệt hiệu được đưa ra.
Hiệu ứng của đoạn phim này thật quá mạnh mẽ, cũng có rất nhiều người cho rằng người đàn ông gầy gò kia giả ngã thật không chuyên nghiệp, đáng lẽ nên đợi người ta động thủ rồi mới bay ra chứ. Hoặc giả cũng phải đợi người ta tới gần một chút, vẫn còn cách tới hai bước chân mà hắn đã thảm thiết kêu rồi bay lên rồi. Thật không chuyên nghiệp chút nào. Nhưng mà còn có một quan điểm mà tất cả mọi người đều đồng tình đó là người đàn ông gầy gò đó thật quá tàn nhẫn với bản thân. Giả ngã thì thấy nhiều rồi nhưng tự đánh mình tới chảy máu mũi thế này thì thật là mọi người đây là lần đầu tiên được chứng kiến!
Người này đủ độc!
Mọi người đều xem náo nhiệt, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhưng ở huyện Duyên Đài, đoạn clip này lại gây nên sóng to gió lớn!
Cục Chiêu thương giống như lửa đốt, xem xong đoạn phim, La Hải Đình tức giận đập bàn, Quách Phàn Vỹ cũng tức đến mặt mũi trắng bệch ra.
Được lắm Phan Chu. Rõ ràng Đổng Cục trưởng chưa hề đánh ngươi vậy mà ngươi lại giả ngã để hãm hại Đổng Cục trưởng! Ngươi thật là quá nham hiểm!
La Hải Đình lập tức gọi điện thoại cho Triệu Huyện trưởng, nhưng không liên lạc được.
Triệu Hưng Long đã thật sự nổi giận rồi, hắn tự mình đi tới văn phòng Huyện trưởng.
Trong phòng, Hồ Tư Liên đang đứng bên cạnh Tạ Huyện trưởng, tay còn đang chỉ lên trên màn hình nói cái gì đó, còn phát lại một lần nữa.
Triệu Hưng Long vừa bước vào liền nói: “Tuệ Lan Huyện trưởng, huyện Đại Phong như vậy là muốn làm gì chứ? Lần trước Tân Hoa xã tới cũng chính là Phan Chu tới gây chuyện. Lần này lại tới huyện chúng ta định chộp mất dự án mà chúng ta đã kí kết. Bây giờ thì sao đây? Giả ngã sao? Hãm hại các cán bộ của chúng ta sao? Còn định cáo trạng lên tỉnh để cách chức của Đổng Học Bân? Rõ ràng tất cả đều là huyện Đại Phong bọn họ tự biên tự diễn. Thật quá nham hiểm. Như thế cũng được gọi là cán bộ nhà nước ta sao? Họ hết lần này tới lần khác áp bức cục Chiêu thương của chúng ta. Tâm của Phan Chu hắn ở đâu chứ? Tâm của Lịch Phong hắn ở đâu chứ!”
Đây cũng là những lời mà Hồ Tư Liên muốn nói, thủ đoạn của huyện Đài Phong thật quá hiểm độc.
Tạ Tuệ Lan nheo nheo mắt nói: “Lão Triệu, anh hãy bình tĩnh lại đã, ngồi xuống đi”.
Triệu Hưng Long không thể bình tĩnh được nữa, hắn gằn giọng nói: “Thật oan cho Tiểu Đổng quá, cậu ta có chỗ nào…”
“Văn kiện cách chức xử phạt chính thức còn chưa được đưa xuống” Tạ Tuệ Lan thấy vậy thì khẽ cười nói, “Bây giờ có lẽ là không dùng được nữa rồi”.
Bệnh viện Nhân dân huyện.
Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, không khí dường như đều ngưng đọng lại.
Đoạn phim phát hết, Phan Chu quả thực không thể tin vào mắt mình nữa, “Không thể nào! Tại sao lại không có đoạn ghi lại cú đánh kia chứ? Đoạn phim này đã bị người ta sửa rồi!”
Tào Húc Bằng cũng không nghĩ rằng đoạn phim này đã được sửa chữa, vừa nghe thấy tiếng của Phan Chu, hắn nhất thời tức giận: “Phan Cục trưởng! Cậu diễn thật đạt quá đấy. Lúc trước cậu nói với tôi như thế nào? Bị người ta sửa à? Cho dù là sửa thì cũng phải có chừng mực chứ? Làm gì có ai có thể sửa hầu như toàn bộ nội dung như vậy? Tiểu Đổng còn cách cậu tới hai bước chân, cho dù có tung quyền ra thì cũng không chạm được tới cậu. Vậy mà cậu đã ngã bay ra đó rồi? Sửa kiểu gì? Cậu sửa cho tôi xem nào”.
Hướng Đạo Phát và Đoạn Chính An cũng bị đoạn phim này làm cho tức giận.
Chỉ có biểu hiện của Lịch Phong là phức tạp nhất, trong lòng chất chứa lửa giận, cuối cùng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Phan Chu, cứ vậy nhìn hắn ba giây.
Phan Chu toát cả mồ hôi hột, “Lịch Huyện trưởng, tôi thực sự bị người ta đánh ngã. Đoạn phim này… sao lại như vậy được chứ!”
Lịch Phong cũng biết con người Phan Chu thích giở trò sau lưng, nhưng không ngờ rằng hắn lại gan to như vậy, lại dám biến không thành có. Điều làm cho Lịch Phong tức giận nhất chính là Phan Chu sau khi giả vờ bị ngã lại có thể cố ý đụng ngã chính mình, đây rõ ràng là muốn lôi hắn vào cuộc? Hắn muốn làm to mọi chuyện lên? Muốn mượn tay của anh để hạ gục Đổng Học Bân? Phan Chu ơi Phan Chu! Mưu kế của ngươi thật hay. Lịch Phong bây giờ đã rơi vào tình thế vô cùng xấu hổ, vừa mới báo cáo lên cấp trên, vừa mới hạ được chức của Đổng Học Bân, vậy mà chớp mắt một cái lại phát hiện không phải do Đổng Học Bân đánh. Là người của mình tự biên tự diễn?
Lịch Phong bây giờ đã muốn không còn bậc thang để xuống, mặt mũi mất hết, trong lòng vô cùng hận Phan Chu!
“Lịch Huyện trưởng! Thực sự không phải tôi! Tôi…”
“Câm miệng” Lịch Phong quát.
Phan Chu nhìn vẻ mặt hắn như vậy, trống ngực cũng đập thình thịch, hắn biết rằng bộ áo quan này của mình cũng sắp bị dỡ xuống rồi. Những gì mà đoạn phim ghi lại làm hắn không còn đường nào để biện minh nữa.
Nhưng làm sao có khả năng!
Tại sao lại không có ghi lại? Vì sao chứ?
Phan Chu sắp điên mất rồi. Hắn là thực bị người ta đánh bay!