Quyền Tài

Chương 242: Cứu người!



Trời giáng tai họa bất ngờ.

Ai cũng bất ngờ.

Đổng Học Bân nhìn xe buýt bị bùn cát bao phủ, chỉ cảm thấy đầu sắp nổ ra, chửi ầm lên một câu thô tục, quay người bước nhanh chạy tới hướng của lãnh đạo huyện, hiện tại bị chôn trong bùn cát không chỉ có ba bốn người du khách, còn có vài người của đội cứu viện, bên trong còn có cảnh sát nhân dân của đồn công an Huệ Điền Hương, Đổng Học Bân đương nhiên sốt ruột, người của hắn vừa hi sinh một người. Thấy thế, cục công an cục trưởng Lương Thành Bằng và mấy người phụ trách của đội cứu viện cũng đều bước tới bên cạnh Tạ huyện trưởng và Tào bí thư.

"Tạ huyện trưởng, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Ở đây quá nguy hiểm, ngài trước chuyển đến một chổ an toàn "

"Đúng vậy, đất lỡ còn có thể tiếp tục, ở đây cũng không an toàn "

Mấy người quan viên đi theo kiến nghị Tạ Tuệ Lan mau chóng rút lui, loại thời điểm này, phải cam đoan an toàn của lãnh đạo, tuyệt đối không thể để cho Tạ huyện trưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà, Tạ Tuệ Lan híp mắt chăm chú nhìn chằm chằm hướng xe buýt bao phủ, vẫn không nhúc nhích. Tào Húc Bằng một bên cũng không có ý lui lại, người bị nạn trong xe còn chưa có cứu ra, bọn họ nếu như đi, làm sao ăn nói với dân chúng?

Lương Thành Bằng thở dài, "Người chỉ sợ là cứu không được."

Một người phụ nữ khóc hô ở xa xa: "Nhanh cứu con tôi, ai tới cứu con tôi"

Một đôi vợ chồng trung niên cũng nắm lấy cánh tay của mấy người nhân viên cứu viện, "Con gái của tôi còn ở bên trong, cứu người, nhanh cứu người đi"

"Chồng tôi còn ở bên trong "

Thế nhưng, người của đội cứu viện không có một ai dám lên. Hiện tại loại tình huống này, muốn đào xe buýt lên, mở một thông đạo cứu viện, biện pháp tốt nhất đương nhiên chỉ dùng xe nâng hoặc xe cứu viện khác, nhưng trước không nói xe cứu viện có thể chạy đến đây, thời gian cũng là vấn đề lớn nhất, xe buýt ở vào một hoàn cảnh phong kín, không khí bên trong phỏng chừng cũng không được bao lâu, nếu như đổi người đi tới đào móc, đá vụn cát đất từ trên núi không ngừng rơi xuống, cũng đủ để cho người đó nửa bước khó đi, mọi người tới quá nhanh, không mang theo thiết bị cứu viện gì.

Huống hồ, đất lở lớn như vậy, hiện tại người còn sống hay không cũng không thể xác định.

Xông lên? Đó là liều mạng.

Lương Thành Bằng đã chỉ huy thủ hạ gọi xe cứu viện, chờ tin tức trở về, ông nói: " Xe cứu viện nhanh nhất cũng phải một tiếng đồng hồ mới có thể đến."

Tạ Tuệ Lan cau mày nói, "Không còn kịp rồi "

Tào Húc Bằng hít vào một hơi nói: "Đúng vậy, cho dù dưỡng khí trong xe có thể kiên trì một giờ, nhưng bùn cát bên ngoài khẳng định đang không ngừng từ cửa xe và cửa sổ xe chảy vào trong xe, không khí càng ngày càng ít, sợ là ngay cả mười lăm phút đồng hồ cũng không kiên trì được, chờ xe cứu viện tới, cái gì cũng đã muộn "

Lương Thành Bằng nói: "Vậy hiện tại..."

Trong mưa to, tiếng khóc của mấy người dân chúng được cứu vô cùng rõ ràng.

Tạ Tuệ Lan quyết định thật nhanh nói: "Cứu người! Lập tức cứu người "

Lương Thành Bằng nói: "Tạ huyện trưởng … " Ông làm sao không muốn cứu người, nhưng ông không thể đem sinh mệnh đội cứu viện đang đặt cược, cát đá trên núi rơi xuống tới rất nhiều, thậm chí còn to bằng trái banh, đủ để lấy mạng, không có trang bị tùy tiện đi trên mặt đất, vậy hậu quả không thiết tưởng nổi

Tạ Tuệ Lan cương quyết nói: "Tôi mặc kệ các người dùng phương pháp gì, cho dù phải lật núi cũng phải đào người lên cho tôi"

Tào Húc Bằng cắn răng một cái, cũng nói: "Cứu người quan trọng hơn "

Lãnh đạo lên tiếng, Lương Thành Bằng cho dù có ý kiến cũng không có biện pháp, ông bình tĩnh lại một chút, hạ lệnh nói: "Tìm hai người cảnh viên tố chất thân thể tốt một chút đi cứu người "

Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải: "Lưu Đại Hải đâu?"

Trần Phát đầy bụi đất chạy tới, nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng tìm xung quanh, "Lưu sở trưởng vừa rồi còn ở đây mà?"

Lại hô vài câu Lưu Đại Hải, vẫn không ai trả lời, Đổng Học Bân biến sắc : "Lão Lưu cũng bị vây trong xe? Má nó" Tràng diện quá rối loạn, mọi người lại đều mang áo mưa, không phân rõ là ai, hiện tại duy nhất có thể nghĩ như vậy, Lưu Đại Hải vừa cũng tham gia cứu viện, cũng bị bùn cát vây trong xe buýt, Đổng Học Bân khẽ cắn môi, hét lớn: "Lão Trần anh chọn lựa hai người qua đi cứu người, nhanh lên một chút "

"Vâng "

Trần Phát lập tức gọi hai người cảnh viên đến đây, có mấy người thôn dân đem cuốc xẻng đưa cho bọn họ, nhìn ra được, vậy hai người cảnh viên đồn công an Huệ Điền Hương rõ ràng có chút sợ, tiếp nhận cái xẻng, tay có chút run run, nhưng nghĩ đến Lưu Đại Hải và những người khác còn bị vây ở trong bùn cát, hai người bạo gan lên, bất chấp tất cả vọt tới, dẫm lên bùn cát mà đi, gian nan đi về phía trước.

Cái này không phải đất đá trôi, bùn cát là từ bên ngoài thân núi trực tiếp rơi xuống, độ cứng không đủ.

Tuy nói bùn cát không qua mắt cá chân, nhưng có thể làm dừng bước.

Một người cảnh viên dẫm lên lớp bùn cát, lảo đảo bước đi.

Trong lúc nhất thời, đám người Đổng Học Bân tất cả đều chăm chú nhìn hai người bọn họ, tâm đều nóng lên

Mưa vẫn còn đang rơi, toàn bộ bầu trời đều là mưa lất phất một mảnh, có thể thấy được mưa lớn bao nhiêu. Sườn núi cực kỳ bất ổn định, mới xuất hiện đất lỡ, hiện tại cát đá tầng ngoài tất cả đều lộ ra ngoài, bị mưa to bào mòn, càng từ trên núi cao lăn xuống, nếu như từ khoảng năm sáu mét rơi trúng thì không sao, nhưng rất nhiều đất đá đều là hơn mười mét thậm chí mấy trăm mễ lăn xuống, lực rơi xuống quá lớn, quả thật không dám tưởng tượng

Một bước...

Ba bước...

Năm bước...

Còn chưa đi đến tám bước, tình huống mới xuất hiện …

Một khối đá vụn từ đỉnh núi rơi xuống, ầm, một tiếng đánh vào thịt đánh vang lên, không đợi mọi người nhìn rõ, cảnh viên đã thảm kêu một tiếng, ôm chân ngã xuống trong bùn cát, thân thể lún xuống, bắt đầu trầm xuống lớp bùn cát, mặt ngoài bùn cát vẫn tương đối mềm, có vài chổ còn có một vài chổ gập ghềnh, cảnh viên bị lún xuống bùn đất muốn đứng lên, nhưng từ từ chìm sâu vào trong vũng bùn, hô to cứu mạng.

Cảnh viên phía sau vừa nhìn, vội vã đi nhanh lại muốn kéo hắn lên.

Nhưng sau một khắc, bốn năm cục đá từ trên cao lăn xuống, ầm ầm ầm ….

Một viên đánh vào xương sườn cảnh viên, một viên đánh vào đầu của hắn, cảnh viên ngã xuống đất, sống chết không biết.

Đổng Học Bân nóng nảy, "Đem bọn họ kéo trở về mau, nhanh lên"

Lương Thành Bằng cũng hô lớn: "Nhanh đi "

Mấy người thôn dân và người của đội phòng cháy chữa cháy vừa ôm đầu, vừa bắt đầu dời đất đá bùn cát ra, vội vàng chạy đi cứu người, có vài người ngay cả bùn cát còn chưa kịp dẫm lên, thì bởi vì sợ bị bùn cát nuốt nên đã lui về phía sau, có vào người cũng bị lún vào trong bùn, ngay cả chân cũng nhấc lên không được, chỉ có năm người tới được chổ của hai người cảnh viên gặp chuyện không may, mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng mới kéo hai người ra, đều bị gãy xương, cũng may còn sống.

Nhìn thấy cảnh này, không ai dám lên nữa.

Cái này không còn là liều mạng, đó là chịu chết

Mặt của Tạ Tuệ Lan hơi trầm, "Lên đi"

Lương Thành Bằng thấy không ai động, thì tự mình điểm danh nói: "Tiểu Lý cậu lên đi "

Thân thể của người cảnh sát huyện cục kia nhoáng lên, sắc mặt trở nên muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí, nhưng Lương cục trưởng nói hắn không thể không nghe, không thể làm gì khác hơn là kiên trì bước nhanh tới, người này tương đối gầy, đủ đi tới trong bùn cát, thân thể cũng không có lún xuống nhiều lắm, một mét... Năm mét... tám mét... cách chổ xe buýt bị chôn càng ngày càng gần, nhưng mắt thấy sẽ tới, ầm một chút, tiểu Lý tự nhiên biến mất.

"Tiểu Lý "

Hắn đã bị lún vào vũng bùn.

Lương Thành Bằng mặt đều đỏ lên, chỉ thấy cái chổ bị lún kia có hai cánh tay đang giãy dụa, liều mạng bám lấy mặt trên để bò lên, nhưng mà bùn chổ đó cũng bị nước mưa thấm ướt, cực mềm, trôi như đất đá, căn bản không thể túm lấy được, chờ Đổng Học Bân và Lương Thành Bằng trăm miệng một lời hô to cứu người, tay của tiểu Lý đã dần dần mềm xuống, từng chút từng chút mất đi giãy dụa.

Lại hi sinh một đồng chí của cục công an.

Lương Thành Bằng tròng mắt đỏ rực, tiểu Lý là binh của ông, nếu như ông không gọi hắn đi, tiểu Lý cũng...

Một người của đội cứu viện lớn tiếng nói: "Không thể lên được"

Có người phụ họa nói: "Đúng vậy, người trong xe buýt có thể đã không được " Ai cũng sợ kế tiếp đến mình.

Bên kia, Tào Húc Bằng mới vừa vào trong xe gọi điện thoại hội báo tình huống khẩn cấp cho bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát, lúc này, ông mở cửa từ trong xe đi ra, cũng không đứng trong dù của thư ký, lớn tiếng nói: "Hướng bí thư ra chỉ thị phải cứu người ra không tiếc giá nào” Dừng một chút, ông nói: "Xe cứu viện tạm thời không đến được, nhanh nghĩ biện pháp khác"

Không người nói.

Hiện tại còn có biện pháp nào? Ngoại trừ có người đi tới đào xe buýt lên, nếu không biện pháp gì cũng không có.

Thế nhưng hiện tại đã chết hai người, ai còn dám đi tới??

Lương Thành Bằng và Đổng Học Bân bọn người nhìn về phía Tạ Tuệ Lan, Tạ huyện trưởng lông mi vừa nhảy, cất cao giọng nói: "Trước đem quần chúng dời về thị trấn, người bị thương đưa đi bệnh viện nhân dân, những người khác qua phía nam, tìm một chổ an toàn gần sườn núi, tôi ở lại hiện trường chỉ huy, chờ xe cứu viện tới "

Trần Phát chen vào nói: "Vừa nhận được tin tức, đường quay về huyện bị cây chặn."

Tạ Tuệ Lan nói: "Vậy trước đem xe đậu ra xa xa, trước khi xe cứu viện đến phải dọn đường sạch sẽ "

Tào Húc Bằng lập tức nói: "Tạ huyện trưởng như vậy sao được, ngài cũng đi đi"

Tạ Tuệ Lan khoát khoát tay, "Không cần phải nói, Tào bí thư, ông mang theo người đi mau "

"Tạ huyện trưởng "

"Huyện trưởng "

"... Đi mau "

Lương Thành Bằng chỉ có thể di dời quần chúng, lập tức cho ba chiếc xe đem dân chúng được cứu ra đưa đến địa điểm an toàn cách xa mấy trăm mét, phía trước mặt đã bị chặn lại do cây thụ lớn và đất đá, xe không đi qua được, hơn nữa ở đây cách núi rất xa, tạm thời coi như an toàn, đem xe dừng tại chỗ này, mấy người thôn dân bắt đầu dọn dẹp mặt đường. Bởi vì có mấy người nhà còn bị vây trong bùn cát, có hai vợ chồng và mấy người già nói cái gì cũng không đi, vì vậy ở lại hiện trường, khóc hô ở đằng kia.

Còn Lương Thành Bằng và Tào Húc Bằng cùng một ít lãnh đạo một người cũng không nhúc nhích, Tạ huyện trưởng không đi, bọn họ đương nhiên cũng không thể đi.

Tạ Tuệ Lan quát dẹp đường: "Lão Tào lão Lương các người dẫn người đi trước "

Loại thời điểm này, đã nhìn ra người với người khác nhau, ấn tượng bình thường mà Tạ huyện trưởng cho Tào Húc Bằng bọn họ, vẫn đều là tư thái cười tủm tỉm, rất đẹp, rất ung dung, rất cường thế, nhưng trừ cái này ra thì không nhìn ra cái khác, nhưng lúc này đây, Tạ huyện trưởng khí phách không hãi sợ khiến cho Tào Húc Bằng và những người khác xúc động rất lớn, người còn chưa cứu ra, huyện trưởng không đi, loại khí phách này không phải ai cũng đều có.

Ầm ầm!!!

Vài tiếng nổ truyền đến, mặt đất dưới chân run lên …

Cũng không biết là chổ nào đã xảy ra đất lỡ, vẫn là cái cảnh đất đá rơi xuống ầm ầm …

Nghe được âm thanh, trên mặt mọi người đều trở nên biến sắc, có vài quan viên lập tức mang theo người lui ra xa xa, đứng cùng với mấy chiếc xe, chỗ đó rất an toàn.

Tạ Tuệ Lan lạnh lùng nói: "Còn để tôi nói bao nhiêu lần nữa?"

Bên kia, một bác gái già nua run rẩy đi tới, "Tạ huyện trưởng, cháu trai tôi còn ở trong xe, lúc đá rơi nó bị xếp đi sau, van cầu các người, tôi van cầu các người, nó mới mười tuổi, cứu nó, cứu nó đi"

Tạ Tuệ Lan an ủi nói: "Xe cứu viện đang trên đường đến, tôi tin tưởng bọn họ nhất định không có việc gì "

Một đôi vợ chồng trung niên rơi lệ đầy mặt nói: "Xe cứu viện đến không kịp, không kịp, cầu các người nhanh cứu người, hai vợ chồng chúng tôi quỳ xuống cho các người" Kịch một tiếng, hai người tự nhiên quỳ gối xuống trên mặt đường tràn đầy nước mưa, người vợ vừa khóc vừa dập đầu với Tạ Tuệ Lan bọn họ, người chồng vừa nhìn, cũng lau nước mắt, cúi xuống dập đầu trên mặt đất, qua hai lần, đầu đã bị chảy máu.

"Tôi cũng quỳ xuống cho ngài" Bà lão và mấy người thân xung quanh tất cả đều quỳ gối xuống đất.

"Cứu người đi, con gái của tôi nếu như đã chết tôi cũng không muốn sống "

"Tiểu Quyên còn ở trong xe, tiểu Quyên tiểu Quyên "

"Tạ huyện trưởng ngài phát từ bi đi, cầu ngài "

Tâm tình mọi người đều vô cùng kích động, khóc hô muốn cho Tạ Tuệ Lan lần thứ hai hạ lệnh cứu người, thế nhưng, hai người cảnh viên đã hi sinh, cát đá trên núi vẫn đang rơi xuống liên tục, cho người xông lên đi đào xe buýt, chết khẳng định sẽ không chỉ hai người, mạng của ai mà không phải là mạng?

Tràng diện quả thật hỗn loạn …

Tạ Tuệ Lan đã đem xe đến chắn trên bùn cát, cái này ngăn trở tảng đá và bùn cát trên núi rơi xuống, tiện cứu viện hơn, tuy rằng độ khó quá lớn, nhưng ít ra cũng đã nỗ lực, không bỏ người nào, cho nên Tạ huyện trưởng kiên trì muốn ở lại hiện trường chỉ huy, cô ấy không đi, Tào Húc Bằng và Lương Thành Bằng cùng một ít lãnh đạo cũng không dám đi, đều nói muốn lưu lại hỗ trợ, dân chúng đã chịu thua, không ngờ Tạ huyện trưởng hiện tại lại phái người đi đào xe buýt, quỵ ở nơi đó dập đầu, trên núi lại truyền đến tiếng động lớn, đất lỡ tùy thời đều rơi xuống.

Rối loạn …

Toàn bộ rối loạn!

Nhìn một màn trước mắt, Đổng Học Bân nhất thời phát hỏa, " Người của đồn công an Huệ Điền Hương đều con mẹ nó đến đây cho tôi"

Trần Phát vừa nghe, lập tức mang theo người đến, "Đổng cục trưởng, hiện tại làm sao bây giờ? Rốt cuộc nghe ai?" Tạ huyện trưởng kêu bọn họ đi, dân chúng kêu bọn họ cứu người, Lương cục trưởng hình như lại không để cho bọn họ đi, bọn họ cũng không biết làm sao.

Đổng Học Bân trừng mắt, "Anh nghe ai nói?"

Trần Phát nhanh chóng nói: "Chúng ta nghe ngài " Các cảnh viên khác cũng đều tỏ thái độ.

"Được" Đổng Học Bân giơ một ngón tay lên, "Đem dân chúng quỳ khóc trên mặt đất cùng người của đội cứu viện, người của cục công an, bao gồm tất cả lãnh đạo huyện mang đi cho tôi, tôi cho các người năm phút đồng hồ, tất cả đều mang lên xe đi xa chỗ này một người cũng không được để lại, tất cả đều dời đi cho tôi"

Trần Phát kinh ngạc, "Tạ huyện trưởng và Tào bí thư..."

Đổng Học Bân bình tĩnh nói: "Anh không nghe hiểu? Cái gì gọi là một người cũng không được để lại?"

"... Vâng, tôi rõ ràng"

Thu được chỉ thị, mọi người cũng không có do dự, một người leo lên một chiếc xe bên cạnh, trực tiếp đem xe chạy đến giữa đám lãnh đạo huyện, sau đó, dưới không ít người kinh ngạc, cảnh sát nhân dân và hiệp cảnh của đồn công an Huệ Điền Hương bắt đầu túm người kéo lên xe, có dân chúng chết sống không muốn đi, bị cảnh sát nhân dân sĩ đẩy lên xe còn muốn nhảy xe xuống, kết quả Trần Phát nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp dùng còng tay còn người này lại trên xe.

Lương Thành Bằng căm tức nói: "Đổng cục trưởng cậu làm cái gì đấy"

Đổng Học Bân cũng không nhìn, hô lớn: "Đều mang lên xe, xảy ra trách nhiệm tôi chịu "

Sau đó mọi người ngạc nhiên nhìn, Lương Thành Bằng và Tào Húc Bằng đều bị cảnh sát nhân dân “mời” lên xe, phi thường mạnh mẽ.

Đổng Học Bân đối với thuộc hạ rất tốt, trong sở chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể nhìn ra, lúc có lợi, Đổng cục trưởng khẳng định sẽ nghĩ đến bọn họ, có thời điểm khó khăn, Đổng cục trưởng khẳng định xông vào đầu tiên, hiện tại, người của đồn công an Huệ Điền Hương đã vô cùng tín phục đối với Đổng cục trưởng từ lâu, thậm chí cao hơn kính nể đối với Lương cục trưởng và huyện trưởng, cho nên mặc dù Đổng cục trưởng muốn bọn họ mạnh mẽ “mời” Lương Thành Bằng mấy người này lên xe, bọn họ cũng không có một tia cãi lời, nếu như thay đổi người của đồn công an khác, tuyệt đối sẽ không làm đồng lòng được như thế, lúc kéo Lương Thành Bằng và Tào Húc Bằng đi, trong lòng ai không nói thầm?

Đây là binh của Đổng Học Bân!

Đây là đồn công an Huệ Điền Hương!

Tiếng khóc thê lương thảm thiết từ trong cửa sổ xe vang ra.

"Tôi không đi, tiểu Quyên tiểu Quyên "

"Con tôi còn chưa cứu ra, các người làm gì vậy? Lỗi Lỗi"

"Cứu người, cầu các người cứu người, đừng đi đừng đi!"

"Ông trời ơi! Ai tới cứu cháu trai tôi!"

Cuối cùng, ngay cả Tạ Tuệ Lan cũng bị một người nữ cảnh “mời” lên xe.

Tạ Tuệ Lan híp con ngươi nhìn Đổng Học Bân, "Cậu biết cậu đang làm gì không?"

Đổng Học Bân cứng rắn nói: "Tôi biết các vị lãnh đạo không vui, xin lỗi , ngày hôm nay mạo phạm " Quay đầu quát: "Trần Phát lái xe!!"

Mấy chiếc xe cảnh sát đều khởi động.

Trần Phát thấy Đổng Học Bân không đi, ngẩn người, đem đầu ra: "Đổng cục trưởng, ngài lên xe đi."

Đổng Học Bân thở ra một hơi, vung tay lên nói: "Các người đi đi."

Trần Phát và đồng chí của đồn công an Huệ Điền Hương đều cả kinh, "Đổng cục trưởng ngài muốn làm gì?"

Tạ Tuệ Lan cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm con mắt của Đổng Học Bân, Lương Thành Bằng và Tào Húc Bằng có thể cũng đoán được Đổng Học Bân muốn làm gì, tất cả đều giật mình: "Tiểu Đổng!!! "

Đổng Học Bân mặt lạnh vô tình nói: "Nhanh lái xe! "

Trần Phát khẽ cắn môi, vài từ hầu như là từ trong hàm răng rống ra "Mẹ nó lái xe!"

Sau đó, mọi người ngay trong cửa sổ xe khiếp sợ nhìn, trên tay còn quấn băng gạc, Tiểu Đổng cục trưởng rõ ràng trọng thương chưa lành đang khom lưng cầm lấy một cái xẻng, đi từng bước về hướng chổ chiếc xe buýt bị chôn!

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm cho chấn động!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv