Cửa lớn khẩu Bắc.
Phía sau một loạt xe cảnh sát, bí thư huyện ủy Hướng Đạo Phát, huyện trưởng Tạ Tuệ Lan, phó bí thư Tào Húc Bằng, bí thư chính pháp ủy Hoàng Lập, cục trưởng cục cảnh sát Lương Thành Bằng, tất cả đang thảo luận khẩn cấp phương án hành động, khi biết Đổng cục trưởng tự động xin đi vào nguy hiểm, làm con tin thay thế cho Tào Húc Bằng, Tạ Tuệ Lan lập tức chạy đến trường học, người cảnh sát lái xe kia không phải là Đổng Học Bân, cho nên không dám ho he gì với huyện trưởng, ngăn cản một lát cũng không thể ngăn cản được, cuối cùng đành phải lái xe quay trở lại. Ai cũng biết là đã muộn rồi, khi Tạ Tuệ Lan và Hướng Đạo Phá trở về, thì Đổng Học Bân đã đi vào trong.
Đoàng! Đoàng! Đoàng.
Tiếng súng vang lên không ngừng đánh vào tâm linh yếu đuối của mọi người, rất nhiều người nhà và cảnh sát luống cuống.
Sắc mặt Lương Thành Bằng đại biến: "Tiêu rồi! Có thể là Đổng cục trưởng đã ra tay!"
Hướng Đạo Phát phẫn nộ vỗ vào cửa kính xe cảnh sát: "Cái tay Tiểu Đổng này! Làm gì thế! Giải cứu không được con tin thì chờ một chút! Chờ phạm nhân lên xe sẽ có cơ hội! Thật sự không được thì để cho bọn chúng chạy đi cũng không thể để cho thầy cô và đứa nhỏ xảy ra chuyện! Sao có thể ra tay mà không nắm chắc gì hết! Cái này không phải là cố ý chọc giận phạm nhân sao? Con tin có nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ? Đổng cục trưởng này! Thật quá xúc động rồi!"
Tuy rằng Hướng Đạo Phát nói rất đúng, nhưng mà Lương Thành Bằng vẫn nghĩ rằng, Đổng cục trưởng vì nhiều thầy cô và đứa nhỏ như vậy động thân tự nguyện đi làm con tin, chỉ riêng phần can đảm và dũng khí này đã đủ để khen ngợi rồi, đã đủ làm cho mọi người kính nể: "Hướng bí thư, bây giờ nên làm sao đây?"
Hướng Đạo Phát cau mày nói: "Anh là cục trưởng cục cảnh sát hay tôi là cục trưởng cục cảnh sát?"
Lương Thành Bằng hít vào một hơi, tựa hồ nghe ra bên trong có một chút ý tứ đùn đẩy trách nhiệm.
Vẫn là Hoàng Lập lên tiếng: Cho võ cảnh tùy thời hành động, chuẩn bị tốt tác chiến!"
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tiếng súng lại vang lên!
Tâm của tất cả mọi người đều dâng lên, tình huống hiện tại quả thật rất khó xử lý, phạm nhân có chín người, có súng có dao, số lượng con tin trải qua thống kê sơ bộ cũng hơn mười người, lúc này nếu tùy tiện xông vào, ai cũng không biết sẽ phát sinh thảm kịch gì, nhưng nếu như không vào, bên trong hiển nhiên đã nổ súng rồi, an toàn của Đổng cục trưởng và con tin sẽ không còn một tia xác định, quả thật là...
Ngay trong lúc mọi người còn chuẩn bị quan sát tình huống của tòa nhà, thì Tạ huyện trưởng mở miệng.
"Cho võ cảnh vào!"
Lương Thành Bằng sửng sốt: "Thế nhưng, tình huống bên trong..."
Tạ Tuệ Lang lạnh lùng híp mắt nói: "Đi vào! Cứu người!"
Càng vào thời khắc này thì càng cần phải quyết định thật nhanh, mọi người do dự cố kỵ đủ thứ, nên chuyện gì cũng bị chậm trễ cả, nghe Tạ Tuệ Lan nói xong, Hoàng Lập vô thức hướng mắt nhìn về Hướng Đạo Phát, có chút thất vọng đối với ông ta, đến bây giờ Hướng bí thư còn muốn trốn tránh trách nhiệm, một chút quyết đoán cũng không có, ông ta không biết nghĩ sao, nếu con tin thật sự xảy ra chuyện, ai có thể trạch thoát trách nhiệm? Nhưng mà Tạ Tuệ lan trẻ tuổi lại khiến cho Hoàng Lập nhìn bằng con mắt khác, có thể ra lệnh dưới thời khắc nguy cấp này, bản thân đúng là không đơn giản,
Hoàng Lập cũng đồng ý với quan điểm của Tạ Tuệ Lan, hiện tại không phải lúc do dự: "Cứu người!"
Lương Thành Bằng cắn răng một cái, lập tức cầm lấy bộ đàm ra lệnh.
Dưới sự quan sát đầy khẩn trương của mọi người, võ cảnh hành động, một nhóm người xông vào cửa lớn của tòa nhà, một nhóm thì đột phát vào lầu một, chuẩn bị bò lên từ cửa sổ, còn có mấy người phong tỏa xung quanh, đề phòng phạm nhân nhân cơ hội bỏ trốn. Thấy cảnh tượng như vậy, tâm của không ít người đều trở nên căng thẳng, rất sợ võ cảnh xông vào thì toàn bộ con tin đã gặp nạn, có nhiều gia trưởng của mấy đứa nhỏ đã bật khóc. Phùng phó đội trưởng và đám cảnh sát Sở Phong thì chờ đợi lo lắng, cái bọn họ quan tâm nhất chính là an toàn của Đổng cục trưởng, tiếng súng đã ngừng, ai cũng cho rằng Đổng cục trưởng có thể là lành ít dữ nhiều rồi!
Thế nhưng, ngay trong lúc võ cảnh chuẩn bị phá cửa xông vào, thì một cảnh tượng không ai ngờ tới xuất hiện!
Cửa lớn tòa nhà bị người ta mở ra từ bên trong!
Đổng Học Bân đi vào năm sáu phút trước đang từ tốn đi ra, trên tay hắn vẫn còn đang bị còn, còng tay và quần áo dính không ít máu!
"Đổng cục trưởng!"
"Đổng cục trưởng!"
Mấy người cảnh sát kinh hô một tiếng, không rõ rốt cục là làm sao, Đổng cục trưởng không chết? Nhưng sao hắn có thể đi ra?
Sau một giây, những võ cảnh ở gần nhất ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn phía sau Đổng Học Bân, giống như thấy quỷ vậy. Sau vài giây, tất cả mọi người trong sân trường và ngoài cổng trường đều thấy được, một đứa nhỏ, hai đứa nhỏ, ba đứa nhỏ, bốn đứa nhỏ, năm đứa nhỏ... đang lục đục chạy ra từ trong tòa nhà, mấy thầy cô cũng nâng đỡ lẫn nhau, sống sót sau tai nạn đi ra sân trường!
"Lỗi Lỗi!"
"Cô Trần!"
"Hoan Hoan!"
"Tiểu Vũ!"
Người nhà đứng ngoài cổng trường vỡ òa lên, tất cả đều xông vào, nhìn ngắm đứa nhỏ và người thân của mình!"
"Mẹ!"
"Ba!"
"Hu hu! Ba ba! Ba ba!"
Cảnh tượng người nhà đoàn tụ đang diễn ra trên sân trường, ôm, vui mừng, khóc...
Đám ký giả bên ngoài cũng mượn cơ hội này trà trộn vào, máy ảnh và máy quay tranh thủ chụp lại cảnh tượng cảm động này, và cũng chụp luôn cả Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, nghĩ rằng có thể cứu được nhiều người như vậy, cho dù mình có thiếu tay gãy chân cũng đáng, lại chớp mắt nhìn vào đám cảnh sát đang ngây ngốc kia, Đổng Học Bân cười khổ dương tay lên: "Lão Phùng, nhìn cái gì vậy, mau mở còng tay cho tôi, bộ dạng của tôi như vậy nếu như để cho ký giả chụp, người không biết còn tưởng rằng tôi là tội phạm vượt ngục đấy, nhanh lên!"
Phùng phó đội trưởng và mấy người cảnh sát lúc này mới có phản ứng, xông lên nói: "Phạm nhân đâu?"
Hướng bí thư, Tạ huyện trưởng và Lương cục trưởng bọn họ lúc này cũng bước thong thả tiến đến, đi đến trước người Đổng Học Bân.
Lương Thành Bằng vội la lên: "Tình huống bên trong thế nào? Sao con tin đều đi ra?"
Đổng cục trưởng vừa mới đi vào, sau năm phút thì đi ra, mà còn mang theo tất cả con tin, cái này quả thật quá quỷ dị.
Hoàng Lập và Tào Húc Bằng cũng nhìn thẳng Đổng Học Bân, tất cả đều buồn bực không ngớt.
Đổng Học Bân lúc này mới nhớ ra là mình đã giết không ít người, trong lúc nhất thời, dạ dày hơi sôi lên, da gà nổi toàn thân, sắc mặt cũng không dễ nhìn: "... Phạm nhân bị tôi giết rồi"
Lương Thành Bằng chớp mắt mấy cái: "Đã chết mấy người?"
"... Chín"
Nghe vậy, Hướng Đạo Phát hít sâu một hơi, ngay cả Tạ Tuệ Lan cũng hơi ngẩn ra, "Đều đã chết?"
"Ừm, lúc đó tình huống quá khẩn cấp, nếu như tôi còn nương tay con tin sẽ có nguy hiểm, cho nên..."
Mọi người không tin, quái dị nhìn về phía Đổng Học Bân, trong lòng nói một người đấu với chín người, có thể trốn ra đã không tồi rồi, còn có tâm tư lo lắng việc nương tay sao? Một lát sau, một người võ cảnh chạy ào vào trong tòa nhà đi ra, hắn khiếp sợ nhìn mắt Đổng Học Bân, mới nuốt nuốt nước bọt nghiêm giọng nói: "Báo cáo! Tầng hai tòa nhà phát hiện thi thể của chín phạm nhân vượt ngục! Toàn bộ tử vong!"
Toàn bộ mảnh ồ lên, rất nhiều gia trưởng của đứa nhỏ và ký giả cũng kinh ngạc nhìn đến đây!
Toàn bộ đã chết?
Chín người!?
Hoàng Lập và Tào Húc Bằng liếc nhau, trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt của nhiều người đều rơi xuống còng tay trên cổ tay của Đổng Học Bân, còng tay vẫn còn khóa chặt, không khác gì so với lúc Tiểu Đổng cục trưởng tiến vào tòa nhà, một người không có vũ khí còn mang theo còng tay, đối thủ còn lại là chín tên tội phạm thân thể khoẻ mạnh, còn có súng, còn có đao, còn có con tin, dưới loại tình huống này đều có thể giết hết phần tử phạm tội? Con tin toàn bộ giải cứu? Mà một chút thương tích cũng không có?
Má ơi! Sức chiến đấu của người này cũng quá mạnh mẽ rồi sao?
Không bao lâu, đám cảnh sát đem thi thể được bịt kín bằng vải bố dùng cáng cứu thương mang ra.
Một người...
Hai người...
Ba...
Đủ chín người, một người cũng không thiếu.
Loại chấn động thị giác này cực kỳ mạnh mẽ, rất nhiều cảnh sát cũng không biết nói cái gì cho phải, trước đây bọn họ chỉ rõ ràng Tiểu Đổng cục trưởng rất lợi hại, có thể một người đánh lục bảy, có thể liên tục bắn bốn phát súng vào bốn tên phạm nhân, mà phát nào cũng đều bắn trúng đùi, nhưng ngày hôm nay, mọi người mới là thật sự chân chính lý giải sức chiến đấu của Tiểu Đổng cục trưởng, cái này con mẹ nó quá ngầu rồi, cũng không nói huyện Duyên Đài và thành phố Phần Châu, cho dù cả tỉnh Bắc Hà cũng tìm không ra Tiểu Đổng cục trưởng thứ hai, không phục? Không phục thì bạn tự mang còng tay đi vào với đám phạm nhân mà thử nghiệm đi, không cần con tin, cũng không cần cho phạm nhân súng, chín tên phạm nhân không súng không đao đánh một mình bạn thôi cũng đủ để làm bạn chết mười mấy lần!
Phùng phó đội trường không nói gì, vội tới mở còng tay cho Tiểu Đổng cục trưởng, cuối cùng mấp máy môi, thật muốn hỏi một câu "Ngài thật sự là tốt nghiệp đại học bình thường sao", bất quá vẫn không có hỏi ra, bởi vì lý lịch của Đổng cục trưởng tất cả mọi người đều rõ ràng, là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba ở kinh thành, tuyệt đối không phải xuất thân từ trường cảnh sát.
Các gia trưởng của mấy đứa nhỏ tựa hồ đã thương lượng xong rồi, đồng loại đi tới, vây lấy Đổng Học Bân ở chính giữa.
Một bà lão nước mắt đầm đìa cầm tay của Đổng Học Bân, "Cảm ơn! Tôi … cả nhà tôi cảm ơn cậu!"
Đổng Học Bân trong lòng có chút nóng lên, cũng cầm tay của bà lão.
Bốp bốp bốp, không biết là ai mở đầu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt liên tiếp, người nhà của đứa nhỏ, thầy cô trong trường học, ký giả, cảnh sát, dân chúng xung quanh, cho dù là Hướng Đạo Phát, Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng các lãnh đạo khác cũng nhẹ nhàng vỗ tay.
Tạch tạch, cái cảnh này được ký giả rất hợp thời chụp hình lại!
Mười phút sau, những người lớn đều mang theo đứa nhỏ đi trở về.
Tạ Tuệ Lan mang giày cao gót đi tới trước mặt Đổng Học Bân, nhìn nhìn hắn, khẽ gật đầu, "Làm tốt lắm! Chuyện lần này cũng nhờ có cậu!"
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, "Tạ huyện trưởng, đây là tôi phải làm của."
Tạ Tuệ Lan cười cười, híp mắt nhìn hắn, "Không kiêu không ngạo, được."
Lương Thành Bằng cũng khen ngợi nhìn Đổng Học Bân, Tiểu Đổng cục trưởng lúc này cho cục trưởng cục cảnh sát mặt mũi rồi.
Chuyện đã có thể giải quyết, Hướng Đạo Phát lập tức ngồi xe trở lại xử lý ảnh hưởng sau đó do sự kiện tạo thành, Tạ Tuệ Lan cũng muốn đi, nhưng đột nhiên ngoài cổng có ngừng một chiếc xe, cục trưởng cục giáo dục Vu Trịnh Trí vội vã xuống xe, khoan thai chạy tới, "Tạ huyện trưởng, phù, trong nhà có chút chuyện nên tôi đã tới chậm." Trên người ông ta còn mang theo mùi rượu, có thể là đi uống rượu.
Tạ Tuệ Lan không nhanh không chậm liếc ông ta một cái, "Vụ án đã xong anh mới đến? Nãy giờ làm gì!"
Vu Trịnh Trí lau mồ hôi, khẩn trương nói: "Trong nhà..."
Tạ Tuệ Lan không để ý đến ông ta, khom lưng vào xe, xe chảy thẳng ra khỏi trường học.