Buổi sáng.
Tám giờ hơn.
Cửa phòng đông phát ra tiếng động lạch cạch, động tĩnh rất lớn.
Đổng Học Bân nhìn bóng lưng Phương Văn Bình biến mất trong phòng tắm, rất buồn bực đi ra sân ngồi, trong tay ôm áo lông và váy dài của Phương Văn Bình, đặt trong thùng gỗ trên mặt đất, thở dài, cầm tới máy quần áo, nhìn hai món quần áo cũng không phai màu, liền đem ngâm nước, sau đó mồi thuốc tự mình hít vài hơi, cảm giác mình thật sự là nhàn không có việc gì làm, đáp ứng cho mụ già họ Phương giặt quần áo cái gì, cái này không phải nhàn rỗi quá hay sao, có thời gian anh em ngủ một giấc cho sướng không tốt hay sao?
Nhưng đều đáp ứng rồi.
Có thể làm gì khác sao? Đành giặt thôi!
Đổng Học Bân rất hối hận vừa rồi nhẹ dạ, nhưng hiện tại cũng không có cách, cầm quần áo vùi vào trong nước, đem xà phòng đổ vào, sau đó bắt đầu giặt áo cho Phương Văn Bình, lúc đầu những cái này có thể dùng máy giặt, bất quá Đổng Học Bân dùng không quen cái thứ kia, hơn nữa máy giặt quần áo ở trong phòng tắm, Phương Văn Bình hiển nhiên sẽ không cho hắn đi vào, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là giặt tay.
Một cái...
Hai cái...
Ba cái...
Quần áo của cô ấy đều giặt xong rồi.
Đổng Học Bân thẳng thắn lấy quần áo của mình tối hôm qua bị cô ấy nôn ra giặt, rồi lau khô giày cao gót của Phương Văn Bình, lúc này mới xong.
Ài.
Rốt cục xong việc rồi.
Đổng Học Bân đứng dậy đi về.
Nhưng lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra một chút.
"Đổng Học Bân!" Phương Văn Bình từ bên trong gọi hắn, còn rất hung hăn.
"Hả?" Đổng Học Bân cũng tức giận trả lời một câu, "Làm cái gì hả?"
"Quần áo giặt xong chưa?" Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân không nhịn được nói: "Xong rồi, buổi chiều sẽ khô!"
Phương Văn Bình thả nhiên ừ một tiếng, đột nhiên mở cửa phòng đông vươn một bàn tay ra, xoạt một chút, dĩ nhiên từ bên trong ném ra một cái áo ngực, nằm trên mặt đất.
Đổng Học Bân kinh ngạc, "Làm gì?"
"Giặt một chút." Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân không nói gì: "Bà thật đúng là khiến cho tôi giặt nó hả?" Hắn vốn tưởng rằng Phương Văn Bình mới vừa rồi nói chỉ là nói chơi, ai ngờ cô ấy thật ném ra!
"Còn nữa." Tay lại đưa ra, một quần lót màu trắng cũng bay ra, ngay sau đó là một vớ chân đen bị rách, "Đều giặt một chút."
Đổng Học Bân trừng mắt, "Vớ chân còn giặt cái gì? Đều bị rách như vậy!"
"Vớ chân ném đi, cái khác giặt." Phương Văn Bình nói xong, rầm một tiếng đóng cửa lại, hình như đang nói chuyện với một người bảo mẫu.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa một cước đá qua, thật bội phục cô ấy, người nào vậy, giặt quần áo cho cô ấy còn lộn xộn, biết vậy ngày hôm qua đừng mang bà về nhà, gây cho anh em bao nhiêu chuyện, quả thật đừng nói nữa, cái mụ già này, sớm muộn gì cũng sẽ thu thập bà. Đổng Học Bân trong lòng mắng, đi tới cúi đầu, đem vớ chân của Phương Văn Bình trên mặt đất nhặt lên, ném tới thùng rác ở bên cạnh, sau đó nhặt áo lót và quần lót của cô ấy, không tình nguyện ngồi trở lại chổ vừa rồi, đem đồ lót của cô ấy nhúng vào trong nước. Bất quá lấy lại bình tĩnh, Đổng Học Bân lại rất tà ác đem quần lót của cô ấy từ trong nước ra, mở ra bên trong nhìn nhìn, muốn nhìn một chút có bao nhiêu bẩn, chế giễu cô ấy, nhưng quần lót lại có thể rất sạch sẽ, cũng là bên ngoài dính chút đất mà thôi, khiến cho Đổng Học Bân rất thất vọng.
Giặt thôi.
Cái mụ già này!
Đổng Học Bân tiếp tục giặt, cuối cùng dây thép phía sau của áo ngực còn quẹt tay hắn một chút, vừa thấy chảy máu, hắn nhanh chóng ngậm vào hút.
Coi cái này ầm ĩ!
Anh em dễ dàng lắm sao!
Đại khái hơn hai mươi phút, quần áo rốt cục toàn bộ xong.
Đổng Học Bân thở ra một hơi, lấy mấy cái móc và cái kẹp, đem quần áo của Phương Văn Bình từng món treo lên trên dây sào móc trên thân cây hương thung, áo ngực, quần lót, đều treo lên, làm xong những cái này, Đổng Học Bân pha trà ngồi xuống trong sân, cũng không có buồn ngủ nữa, lăn qua lăn lại như thế nửa ngày còn ngủ cái gì, hắn thẳng thắn uống trà hút thuốc, ánh mắt cũng không còn chiếu thẳng vào phòng đông.
Tiếng nước còn đang chảy.
Ào ào, ào ào.
Đột nhiên, tiếng nước ngừng, sau đó vang lên tiếng sàn sạt, cửa mở ra, một đôi chân trắng bóng đi ra, đi chính là đôi dép tím của Trương Long Quyên trước đó ở, sau đó, thân thể của Phương Văn Bình cũng chậm rãi ra, da thịt của cô ấy còn dính bọt nước, trên người bọc một cái khăn tắm trước đó Đổng Học Bân cho cô ấy, vây quanh ngực và đùi, đem thân thể che lại, nhưng khe ngực mơ hồ từ trong khăn tắm và hầu như toàn bộ đùi cũng không che hết được, đều lộ bên ngoài.
Đổng Học Bân quét nhìn một cái, giả bộ rất vô tình dời ánh mắt, nhìn cũng không nhìn, bắt chân ngồi ở đàng kia hút thuốc.
"Sao treo chổ này?" Phương Văn Bình nhíu mày.
"Cái gì hả?" Đổng Học Bân nhìn qua nói.
"Quần áo của tôi." Phương Văn Bình ánh mắt dừng lại trên đồ lót của cô ấy.
Đổng Học Bân tức giận nói: "Không treo chổ này thì tôi treo chổ nào? Treo lên mái nhà hả? Giặt cho bà sạch sẽ là không sai rồi, bà còn ý kiến ý cò, trong sân có gió thổi, nhanh khổ, buổi chiều phỏng chừng sẽ không khác biệt lắm, khô sớm thì bà mặc vào đi sớm, chổ này tôi cũng không có cơm tối cho bà!"
Phương Văn Bình cũng không biết có phải là bởi vì Đổng Học Bân giúp mình giặt quần áo hay không, dĩ nhiên không ồn ào cùng hắn, đen nghiêm mặt ngồi xuống.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy.
Phương Văn Bình tự phơi nắng mặt trời, sau lưng dựa vào, chợp mắt trên ghế, một tư thế rất thoải mái, chân bắt chéo, chân rõ ràng nhoáng lên tại trước mặt Đổng Học Bân.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Hai người vẫn ngồi như thế, ai cũng không nhúc nhích.
Đổng Học Bân lúc đầu cũng là tính tình không chịu ngồi yên, cuối cùng cũng ngồi không yên, nhìn đồng hồ, còn chưa đến chín giờ, nếu như chờ quần áo cô ấy khô, vậy ít nhất cũng phải mấy tiếng, hiện tại khí trời cũng không nóng, thậm chí sáng sớm và ban đêm còn rất lạnh, dù sao thời tiết đã là mùa đông. Đổng Học Bân dụi tàn thuốc đứng lên, chắp tay sau đít đi hai vòng ở trong sân, sau đó bụng kêu réo lên, hắn thật sự đói bụng, vừa rồi cũng làm nửa ngày, vì vậy thẳng thắn đi vào trong phòng bếp, mặc kệ mụ họ Phương.
Ngồi đi!
Lợi hại thì bà ngồi tới chiều đi!
Trong phòng bếp, Đổng Học Bân thật ra cũng là bị hai đùi của Phương Văn Bình dụ dỗ làm cho không được, không dám nhìn nữa, tiến vào lấy lại bình tĩnh một chút, vì vậy hắn làm cơm cũng làm không nhanh không chậm, vừa lẩm bẩm một điệu nhạc vừa luộc trứng, lúc đầu muốn đồ chiên, bất quá vừa nghĩ đến trước đó nghe nói có dịch cúm, thịt gà trứng gà các loại vẫn là luộc một chút tương đối tốt, khử độc mà, vì vậy nấu canh, làm thêm canh hột gà, lại lật lật trong tủ lạnh, còn có một khúc bánh mì và một túi lạp xưởng, Đổng Học Bân cũng lấy ra cho vào lò hấp, còn lạp xưởng thì lấy ra chiên, phát ra âm thanh xèo xèo, ngửi vô cùng thơm.
Được rồi.
Làm xong.
Đổng Học Bân rất thoả mãn, đắc ý đem bửa tiệc phong phú đến bàn đá trong sân, sau đó cầm lấy chiếc đũa ăn.
Ừm, ăn ngon ăn ngon!
Đổng Học Bân thật sự đói bụng lắm, cắn ăn miếng lớn.
Thế nhưng đang ăn, Đổng Học Bân một người không lưu ý, vừa nhấc đầu đột nhiên ánh mắt kinh ngạc, hắn phát hiện đối diện mình đột nhiên nhiều ra một người, Phương Văn Bình vừa rồi còn đang nhắm mắt dưỡng thần dĩ nhiên không biết đã ngồi đến đây từ lúc nào, thậm chí còn cầm khúc bánh mì rất nhã nhặn kẹp với lạp xưởng ăn, cái muỗng cũng bị cô ấy lấy mất, Phương Văn Bình còn rất nhàn nhã lấy cho mình thêm một chén canh hột gà.
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: "Bà làm gì thế?"
"Ăn." Phương Văn Bình thả nhiên ăn.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa tức chết, "Tôi tự mình làm cho tôi, cho bà ăn sao? Không có phần của bà, muốn ăn tự bà làm, bằng không đi mua."
Phương Văn Bình nghe cũng không nghe, ăn rất thản nhiên.
Đổng Học Bân bó tay, "Này này, bà chừa cho tôi một chút!" Nói xong, nhanh chóng đưa tay đoạt một mảnh bánh mì đến đây, nếu không sẽ không có.
Không bao lâu, Phương Văn Bình ăn xong, nhẹ nhàng đem giấy ăn rất ưu nhã lau lau khóe miệng, sau đó thoải mái đứng lên, lại ngồi xuống ghế híp mắt, hình dạng an nhàn sung sướng, quả thật cực kỳ phúc hậu, như lão Phật gia.
Đổng Học Bân thấy càng tức giận, "Tôi nói này bà thật ra không khách khí hả?"
"Khách khí cái gì?" Phương Văn Bình ngay cả con mắt đều lười mở.
Đổng Học Bân trừng mắt nói: "Anh em vừa giặt quần áo cho bà, vừa nấu cơm cho bà, tối hôm qua còn đút nước cho bà, khiêng bà về nhà, bà còn rất thản nhiên?"
Phương Văn Bình mở mắt liếc nhìn hắn, nói: "Cho cậu làm cơm là để mắt cậu."
Đổng Học Bân ồ một tiếng, "Vậy tôi thật đúng là cảm ơn bà để mắt, tôi có phải là cần bái lạy bà một cái không hả?"
"Không cần phải dập đầu." Phương Văn Bình thay đổi tư thế một chút, "Buổi trưa làm cho tôi mấy món ăn ăn chay, mấy ngày này ăn thịt nhiều, có chút ngán."
Đổng Học Bân nói: "Bà đang nói với tôi hả?"
"Trong này còn có người khác sao?" Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân đã không biết nên nói cái gì cho phải, "Tôi nói bà cũng quá không khách khí? Bà nghĩ rằng tôi rất nhàn hả? Tôi còn phải hậu hầu lão nhân gia bà? Tôi cũng có nhiều việc lắm, không biết có bao nhiêu người muốn hẹn tôi ăn, bà đói bụng tự mình làm, tôi cũng mặc kệ!"
Phương Văn Bình nhíu nhíu mày, "Ngày hôm nay không người đến đây?"
Đổng Học Bân hừ nói: "Vậy không nhất định." Liếc mắt nhìn thân thể cô ấy.
Phương Văn Bình cười lạnh một tiếng, "Người tới thì tới, Phương Văn Bình tôi sợ ai?"
"Ấy chà, lại có gió rồi." Đổng Học Bân trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Vừa rồi cũng không biết là ai chui xuống dưới giường trốn, nếu không có tôi ở bên ngoài, thiếu chút nữa ra không được!"
Phương Văn Bình đen mặt, "Kiếm chuyện phải không?"
"Hai ta ai kiếm chuyện trước hả?" Đổng Học Bân nói: "Bà ăn điểm tâm của tôi, ít nhất cũng thu dọn rửa chén rửa bát đi chứ hả? Bà thì ngược lại, nằm như lão Phật gia!"
Phương Văn Bình nói: "Tôi không biết rửa chén!"
Đổng Học Bân châm chọc nói: "Bà chỉ biết ăn thôi hả?"
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: "Còn có thể mắng chửi người!"
"Tôi lười ồn ào với bà." Đổng Học Bân thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ, đi phòng sách chơi trò chơi xem phim, nói chuyện với Phương Văn Bình, hắn thấy như sống ít đi vài năm.