Mọi người liên tiếp lên tiếng nghị luận, suy đoán đủ loại tình huống.
Cục tài chính thành phố của bọn họ cho tới bây giờ còn chưa từng xảy ra một chuyện nào lớn như vậy cả!
"Người đó thật sự đã chết rồi sao?"
"Xe cứu thương tại sao còn chưa đến vậy?"
"Này, nhìn kìa, Vi cục trưởng bọn họ đi ra rồi kìa!"
"Vi cục trưởng! Vừa rồi có người từ trên lầu ba ngã xuống!"
Có người lập tức đi báo cáo tình huống với Vi Lâm, có rất nhiều cán bộ và khoa viên của cục tài chính cũng đều đi đến nghênh đón, muốn hỏi Vi cục trưởng bọn họ một chút tình huống.
Nhưng mà Vi Lâm căn bản là không có tâm tư nghe, quát một tiếng: "Tránh ra! Tất cả tránh ra trước!" Nói xong, một mình tách khỏi đoàn người chạy bộ đến hướng của Đổng Học Bân.
Nhưng mà, còn có người chạy qua nhanh hơn cả ông ta!
Là Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ chạy qua trước!
"Đổng huyện trưởng!"
" Đổng huyện trưởng!'
Nghiêm Nhất Chí lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh của Đổng Học Bân, sắc mặt đen đến đáng sợ.
Trần Tiểu Mỹ vừa sợ vừa lo lắng, lớn tiếng nói: "Ngài nói chuyện đi! Ngài nói chuyện đi!"
Nghiêm Nhất Chí muốn lật thân thể của Đổng Học Bân qua một bên, muốn nhìn xem hắn bị thương ở chổ nào.
Nhưng đúng lúc này, Diêu Thúy vội cả kinh kêu lên: "Không nên cử động! Ngàn vạn lần không nên cử động! Chờ xe cấp cứu tới đây!"
Nghiêm Nhất Chí cũng đã nhớ đến một số kiến thức cấp cứu thường thức, Đổng huyện trưởng cho dù còn sống, bị ông ta làm như thế, không chừng có thể làm cho thương thế trở nên nghiêm trọng hơn, ví dụ như xương sườn bị gãy đâm vào trong tim, như vậy thì muốn cứu đều không cách nào cứu được, Nghiêm Nhất Chí cũng cuống quít buông tay ra rút tay trở về.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Xe cứu thương đâu?"
"Đúng rồi, xe cứu thương đâu? Sao chậm như thế?"
"Mới gọi điện thoại mà, ít nhất cũng phải năm phút đồng hồ!"
Mấy người của huyện Trinh Thủy lo lắng suông, nhưng cũng không có biện pháp.
Phía sau, Vi Lâm và mấy người cán bộ cũng đã gấp gáp đi tới, vừa nhìn thấy Đổng Học Bân nằm úp xuống đất hình như đã chết, sắc mặt của Vi Lâm lập tức xanh lại, hung hăng cắn răng một cái, trong lòng vô cùng lo lắng sốt ruột, ông ta đương nhiên không hy vọng rằng Đổng Học Bân sẽ có chuyện không may xảy ra, nếu không thì ông ta sẽ không cách nào chạy thoát khỏi trách nhiệm được!
" Đổng huyện trưởng?"
" Đổng huyện trưởng, cậu có nghe thấy không?"
Vi Lâm kêu hai tiếng, nhưng Đổng Học Bân cũng không có phản ứng, ông ta cẩn thận ngồi xổm thân xuống, đưa tay đi qua.
Trần Tiểu Mỹ cả giận quát: "Ông làm gì thế?"
Diêu Thúy cũng quát lớn: "Đem tay của ông rút ra!"
Mấy người của cục tài chính đều vô cùng kinh ngạc, cái tình huống gì đây? Sao còn có người dám nói chuyện như vậy với Vi cục trưởng? Còn chỉ vào mũi quát thẳng vào mặt?
Có chổ không thích hợp nha!
Bên trong có vấn đề rồi!
Lẽ nào người đó là do Vi cục trưởng đẩy ngã xuống lầu sao?
Không ai là kẻ ngu si, tất cả đều đã nhìn ra một chút manh mối!
Vi Lâm vội giải thích nói: "Tôi... Tôi xem mạch của Đổng huyện trưởng!" Dứt lời, cũng không quản Trần Tiểu Mỹ bọn họ ngăn cản, đưa tay sờ lên cổ tay của Đổng Học Bân một chút, thử cảm giác.
Bịch bịch...
Bịch bịch...
Vi Lâm vội la lên: "Còn có mạch đập! Còn có mạch đập!"
Nghiêm Nhất Chí bọn họ vừa nghe, cũng nhất thời thắp lên một tia hy vọng!
Có mạch đập! Vậy chính là nói Đổng huyện trưởng còn sống sao? Còn có hy vọng có thể cứu trở về được sao?
"Xe cứu thương đâu rồi?
"Gọi điện thoại lại đi! Gọi điện thoại lại đi!"
"Nhìn kìa nhìn kìa! Xe cứu thương đến rồi! Xe đến rồi!"
Âm thanh của xe cứu thương vang lên từ bên ngoài đại viện cục tài chính, sau đó nhanh chóng lái vào cửa lớn, dưới sự dẫn đường của vài người, xe cứu thương trực tiếp chạy đến một chổ cách thân thể của Đổng Học Bân khoảng mười mét, cửa xe vừa mở ra, một người bác sĩ và hai người y tá đều chạy xuống xe!
Vi Lâm cả giận quát: "Sao đến chậm như thế!"
Ông bác sĩ kia ặc một cái, nói: "Khi chúng tôi nhận được điện thoại xong thì..."
"Đừng nói lời vô dụng nữa!" Vi Lâm nói: "Nhanh chóng cứu người đi!"
Ông bác sĩ liền gật đầu, lập tức nói: "Người bị thương ở đâu? Từ lầu mấy ngã xuống vậy?"
Trần Tiểu Mỹ cuống quít nói chen vào, nói: "Từ lầu ba ngã xuống! Ở đằng kia kìa! Nhanh chóng cứu Đổng huyện trưởng với!"
Huyện trưởng? Là một người làm quan? Sắc mặt của ông bác sĩ lập tức trở nên ngưng trọng lại một ít, quay đầu lại phân phó một tiếng với hai người y tá để cho bọn họ đi lấy cáng cứu thương, sau đó liền chạy đến bên cạnh của Đổng Học Bân.
Xem mạch...
Sờ người...
Kiểm tra thương thế...
Sau đó, ông bác sĩ ngẩng đầu nói: "Người còn sống, tất cả mọi người xin tránh ra một ít, đều tránh ra xa một ít, tiểu Lữ, đưa cáng cứu thương đến đây nhanh một chút, người này bị thương rất nặng, trên đường làm cấp cứu khẩn cấp!"
Hai người y tá chạy đến, bắt đầu nâng người lên cáng.
Nghiêm Nhất Chí và Diêu Thúy cũng vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Trần Tiểu Mỹ đi theo một bên không ngừng nói chuyện với Đổng Học Bân: "Đổng huyện trưởng, ngài đừng làm cho chúng tôi sợ! Ngài mau tỉnh lại đi! Bác sĩ đến rồi! Lập tức đến bệnh viện ngay! Ngài khẳng định có thể đứng lên được! Đổng huyện trưởng... Ngài... Ngài kiên trì lên!"
Vi Lâm hít vào một hơi, kéo ông bác sĩ lại, thấp giọng hỏi nhỏ: "Còn cứu được hay không?"
Ông bác sĩ hơi hơi gật đầu, phỏng chừng cũng nhận tuức Vi Lâm: "Chúng tôi cũng không thể nói rõ ràng, chỉ có thể nói sẽ đem hết toàn lực ra, ài, từ lầu ba ngã xuống, khẳng định là bị thương không nhẹ!"
"Vậy... Vậy nhờ vả các người!"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Đổng huyện trưởng được nâng lên xe cứu thương.
Ông bác sĩ cũng đi ra, hỏi: "Ai là người nhà?"
"Tôi đi, tôi đi!" Trần Tiểu Mỹ bước ra nói, sau đó thì lên xe cứu thương.
Diêu Thúy cũng lập tức đi theo phía sau, lên xe.
Nhưng mà chờ lúc Nghiêm Nhất Chí muốn lên xe, thì ông bác sĩ kia đã ngăn cản ông ta lại: "Không còn chổ nữa! Muốn đi thì trực tiếp đi đến bệnh viện đi!" Sau đó, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.
Xe cứu thương một mình một đường chạy ra khỏi đại viện.
Vi Lâm nhìn theo cái bóng xe cứu thương rời đi, tâm tình cũng có chút bất ổn, không, phải nói là rất không ổn định.
Nghiêm Nhất Chí lòng nóng như lửa đốt, quay người lại, bước đi ra khỏi đại viện cục tài chính thành phố, bắt đầu gọi điện thoại về huyện, chuyện tình lớn như vậy, ông phải lập tức báo cáo ngay với cấp trên!
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
"A lô!" Khương Phương Phương nghe điện thoại.
Nghiêm Nhất Chí nhanh chóng nói: "Không tốt, Khương huyện trưởng, Đổng huyện trưởng đã xảy ra chuyện rồi!"