Bên bờ.
Tiếng gọi không ngừng.
Tình huống nguy hiểm tới cực điểm, đã có chín người rơi xuống nước không biết tung tích, mặc dù cách chuyện xảy ra chỉ mới trôi qua hơn hai mươi giây thời gian, nhưng nếu như không nhanh chóng đem những người này cứu lên bờ, bọn họ khẳng định sẽ chết đuối, đây là điều hỏi cũng không cần hỏi.
"Tiểu Trương "
"Lão Trần lão Lý "
"Diễm Diễm! Diễm Diễm! Con đừng hù mẹ!"
"Nhanh cứu đứa nhỏ của tôi, nhanh cứu đứa nhỏ của tôi"
Có tiếng khóc, có tiếng la, tràng diện một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều nóng nảy.
Người bên bờ càng ngày càng nhiều, nhưng lúc này cũng rốt cuộc không ai dám xuống nước cứu người, xuống phía dưới cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể tặng không cái mạng mà thôi.
Vạn Phương Lỗi và Chung Chính Vĩ cũng rõ ràng những cái này, thấy ba cảnh sát cũng không có trở lên, trong lòng bọn họ vô cùng trầm trọng, cũng không dám gọi đi cứu người.
Vạn Phương Lỗi quát: "Người của đội cứu hỏa đâu?"
Người người bên cạnh lau mồ hôi nói: "Vừa gọi điện thoại, hình như rất lâu "
"Lập tức hối thúc thêm một lần, nhanh lên một chút " Vạn Phương Lỗi nổi trận lôi đình, "Không kịp thì đi vào cục công an lấy tất cả thiết bị có thể dùng đem cho tôi, còn có dây và phao cứu sinh, nhanh lên" Muốn xuống nước hiện tại chỉ có thể dựa vào dụng cụ chuyên nghiệp, ông cũng không thể để cho đồng chí của phân cục công an và cán bộ bên cạnh đi mạo hiểm, nhưng mà người trong nước rõ ràng không chờ được lâu như vậy.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Vạn bí thư và Chung thị trưởng hiện tại biện pháp gì cũng không có, chỉ có thể chờ.
Đám người La Hải Đình và Lưu Hán Khanh cũng đều không nhúc nhích, lo lắng nhìn trong nước.
Ký giả cũng chạy đến, có thể là đi ngang qua, cửa xe vừa mở ra, hai người ký giả cuống quít tới hỏi tình huống, sau đó bắt đầu chụp ảnh.
"Đừng mà"
"Con trai, con trai tôi … "
"Cầu các người, nhanh cứu người đi, đừng nhìn nữa, cứu người đi "
Một người cán bộ chính phủ vội nói: "Chị, đội cứu hỏa lập tức tới ngay, có thiết bị là có thể xuống nước, chị bình tĩnh một chút, chờ một chút, chờ một chút "
"Hu hu … Hổ tử …"
"Diễm Diễm, Diễm Diễm đừng hù mẹ "
"Các người nhanh xuống nước đi, tôi cầu các người"
Thật ra dân chúng ai cũng biết bây giờ xuống nước cũng không quá có thể, nhất là cái thiết bị lặn gì cũng không có, công cụ cứu viện cũng không có, trước đó ba cảnh sát rất có thể đã hi sinh, nhưng rất nhiều người thân của dân chúng đều ở dưới nước không biết sống chết, lúc này không ai có thể giữ được bình tĩnh, nếu không bên cạnh có người kéo lại, rất nhiều người đã sớm nhảy xuống nước cứu đứa nhỏ của mình.
Một giây đồng hồ...
Hai giây...
Người chìm xuống nước đã được nửa phút.
Tuy nói thời gian không lâu lắm, nhưng đối với người ở dưới nước mà nói cái này cũng rất trí mạng.
Đội cứu hỏa còn chưa có tới, xe cứu thương cũng không tới, người đi vào phân cục tìm người lấy thiết bị cũng không trở về.
Nhưng người qua đường vây xem và Vạn bí thư Chung thị trưởng cùng rất nhiều cán bộ lãnh đạo của thành phố Phần Châu đều chỉ có thể đứng trên bờ sông giương mắt nhìn, biện pháp gì cũng không có.
Chờ? Phải chờ tới khi nào? Đội cứu hỏa tới người cũng đã chết hết rồi.
Xuống nước? Nhưng loại nước sông lạnh như vậy không ai có thể chống đỡ nổi, không chỉ cứu không được người mà mạng của người xuống nước khẳng định cũng phải để lại dưới đó.
Tràng diện gấp gáp tới cực điểm.
Đột nhiên tràng diện chợt yên tĩnh, một người phụ nữ trung niên chảy nước mắt quỳ gối trước mặt của những cán bộ thành phố Phần Châu quay lại với bọn họ và dân chúng xung quanh khóc rống nói: "Tôi quỳ xuống cho các người cầu các người, ai có thể cứu thì đi cứu con tôi đi, cầu các người, con tôi mới mười tuổi "
Lưu Hán Khanh đi đến, đưa tay ra đỡ, "Chị đừng như vậy "
Người phụ nữ không nghe, cúi đầu xuống dập đầu lạy liên tục, "Tôi dập đầu cho các người, van cầu các ngươi "
Bên kia, lại có hai ông bà già cũng đồng thời quỳ xuống, lão lệ ngang dọc nói: "Tôi cũng van cầu các người, cứu cháu gái tôi"
"Tôi cũng vậy "
"Tôi cũng quỳ xuống cho các người, nhanh cứu người "
Nhất thời, khoảng chừng bảy tám người đều quỳ xuống, phụ nữ kia liên tiếp dập đầu cho mọi người, trên tán đều chảy ra máu.
Cảnh này khiến cho rất nhiều người nhìn mà lòng chua xót không ngớt, rất nhiều người qua đường cũng đều len lén lau nước mắt.
Nhưng mà muốn đi xuống nước cứu người, mọi người vẫn không có cái lá gan này, đây là liều mạng.
"Hu hu, tôi cầu các người"
"Nhanh cứu người đi, ông già này cũng dập đầu cho các người "
Cụ ông sáu mươi tuổi sau khi nói xong cúi đầu thấp xuống, dập đầu cúi lạy ở bên bờ.
Thấy chung quanh vẫn không có người động, Đổng Học Bân hung hăng vỗ ót, trong lòng mắng một câu thô tục, trực tiếp đem nút quần áo cởi ra, đem áo khoác cởi ra.
"Anh làm gì thế?" Tạ Tuệ Lan con mắt căng thẳng.
"Anh đi" Ảnh hưởng của chuyện ngày hôm trước còn chưa có xuống hết, lúc này Đổng Học Bân vốn không thể chơi nổi, nhưng chuyện đến bây giờ cũng không có biện pháp, hắn thật sự không dối được lương tâm của mình, thật sự không cách nào mở mắt trừng trừng nhìn những người này chết đuối trong nước sông.
Áo khoác...
Áo sơ mi...
Quần tây...
Đổng Học Bân cởi giầy, quần áo đã cởi gần như không còn.
Sau một khắc, tất cả mọi người trừng to mắt ra nhìn từng vết thương trên người của Đổng Học Bân, có vài băng vải và thuốc mỡ tại bệnh viện, có vết thương ứ bầm sưng tím không có băng vải, cứ như thế gai mắt kinh tâm lộ ra trước mặt mọi người, mọi người nhìn mà đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, mới rõ ràng Đổng Học Bân ngày hôm trước sau khi bị vây công nhìn qua như người không có việc gì, thật ra là bị thương nhiều như vậy.
Tạ Tuệ Lan cũng ngây ngẩn cả người, "Anh không phải nói anh không bị thương sao?"
Đổng Học Bân ngày đó sau khi trở về chỉ đem một chút vị trí trước ngực cho Tuệ Lan nhìn, chỉ có chỗ đó còn không có vết thương gì, chổ khác Đổng Học Bân đương nhiên không dám cho cô ấy nhìn, hắn sợ Tuệ Lan lo lắng, những vết thương này chỉ có bác sĩ và y tá của bệnh viện thấy được, "Không gãy xương không phải là không bị thương sao? Anhkhông sao, chút vết thương nhỏ ấy thì tính cái gì, cũng là trầy chút da mà thôi, yên tâm, anh đi rồi về "
Chung Chính Vĩ không khỏi quát: "Tiểu Đổng cậu ở yên một chổ cho tôi, không đi đi "
Chiêm Quế Bình thấy Đổng Học Bân muốn đi cứu người, cũng nổi giận, "Tiểu Đổng cậu làm gì vậy, cả người cậu đầy vết thương còn chưa có khỏi, cậu muốn chịu chết hả?"
La Hải Đình mặt tái lại, "Chủ nhiệm ngài đừng đi "
Lưu Hán Khanh cũng vội la lên: "Ngài còn bị thương, đi không được "
Nhưng Đổng Học Bân không nghe, cũng bất chấp nói, nhấc chân nhảy vào trong nước trong tiếng gọi ầm ĩ của mọi người ở đây.
Ai cũng không ngờ rằng Đổng chủ nhiệm ngày hôm trước vừa bị hơn mười cục gạch đập vào đầu, bị hơn mấy chục người vây công qua, vết thương còn đầy người mà còn đi xuống nước cứu người.
Nhìn thấy cảnh này, xung quanh có rất nhiều dân chúng đỏ cả vành mắt.
Vết thương trên người của Đổng Học Bân chính là do người thân của bọn họ đánh ra tớihơn nữa bọn họ vừa rồi còn chỉ vào mũi hắn mắng hắn, cho nên những dân chúng này thật sự không ngờ rằng Đổng Học Bân lại còn có thể vì bọn họ không để ý sinh tử xuống nước cứu người, mọi người giờ khắc này đều thấy trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót đau đớn.