Chương 51: Có huyền cơ khác
Tần Hoan vốn biết sẵn Yến Trì rất nhạy bén, nhưng nàng không ngờ hắn sẽ tìm tòi nghiên cứu sâu như vậy.
Buổi tối ngày 21 tháng 7 đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm thị ở kinh thành bị cấm vệ quân vây giết, còn ở Cẩm Châu bên trong Tần phủ, Cửu tiểu thư bị mưu sát bởi hung thủ chưa biết tên. Mà nàng là Thẩm Hoan, là hòn ngọc quý trong tay của Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị, nàng mượn xác hoàn hồn trở thành Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ Tần Hoan.
Chẳng ai biết vẫn là dáng vẻ này nhưng bên trong đã là một linh hồn khác.
Mà điều này chắc chắn cũng là bí mật mà Tần Hoan sẽ chôn chặt trong lòng đến hết đời.
"Tối 21 tháng 7 ở Cẩm Châu trời mưa to, Tần Hoan trượt chân ngã vào hồ nước trong phủ, chỉ có như vậy mà thôi."
Đáy mắt Tần Hoan trong suốt, nàng lập tức nhíu mày, "Vì sao Thế tử Điện hạ lại hỏi câu này?"
Ánh mắt Yến Trì như nhìn xuyên thấu qua Tần Hoan, cuối cùng hắn cong môi cười, "Trên người Cửu cô nương luôn luôn có một loại cảm giác nghi hoặc khó phân biệt được, giống như đang cất giấu bí mật gì đó, khiến cho người ta tự sinh ra lòng hiếu kỳ."
Giọng nói Yến Trì rất chân thành không có ác ý, Tần Hoan lẳng lặng nhìn hắn, "Đã sinh ra làm người thì luôn luôn phải che giấu nhiều bí mật mới có thể sống suôn sẻ cả đời. Ngài cũng vậy, Thế tử Điện hạ ngài cũng đang cất giấu bí mật gì đó?"
Ánh mắt Yến Trì hơi tối, Tần Hoan nhìn lướt qua đầu vai hắn, "Vết thương trên lưng và trên vai Điện hạ đã tốt lên chưa?"
Yến Trì biết rõ lời này của Tần Hoan là đang nhắc nhở hắn, vết thương trên vai hắn là do Nhạc Thanh gây ra thế nhưng trên lưng lại không phải. Hắn khẽ nheo đôi mắt phượng lại nhìn Tần Hoan gầy yếu đứng trước mặt mình, khóe môi hơi cong, "Cửu cô nương lá gan không nhỏ."
Tần Hoan cũng nhếch miệng cười nhẹ, một cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên má trái, "Nếu như nhát gan thì sao dám chữa bệnh cho Thái trưởng Công chúa? Nếu như nhát gan cũng càng không dám đi mổ thi rồi."
Yến Trì cười như không cười nhìn Tần Hoan một cái rồi bỗng nhiên giơ tay lên ý bảo nàng đi trước.
Tần Hoan và hắn đều là muốn đi về phía viện của Thái trưởng Công chúa, hiện tại đương nhiên là đi cùng đường.
Tần Hoan đi rồi Yến Trì cũng tiến lên, hai người sóng vai cùng đi dưới ánh nắng ban mai trên hành lang gấp khúc.
"Đêm qua thẩm vấn tùy tùng Tống thị không có kết quả, Cửu cô nương thấy thế nào?"
Yến Trì nói quả nhiên chứng mình lời Tần Hoan vừa đoán, sắc mặt nàng nặng nề, "Có hai điểm quan trọng. Thứ nhất, người nào có thể lấy được giá y của Tống tiểu thư. Thứ hai, người đó vì sao lại đến Mai viên."
Yến Trì khẽ hất hàm, "Ma ma thiếp thân và thị vệ thân cận của Tống tiểu thư đều biết nàng có bộ giá y dự phòng, người muốn trộm thì cũng không phải khó khăn gì. Về phần tại sao lại đến Mai viên thì đa phần là muốn dọa Cửu cô nương."
Tần Hoan nheo mắt, "Làm ta sợ thì có ý nghĩa gì? Là muốn mượn miệng ta để làm lớn chuyện?"
Yến Trì lắc đầu, "Có lẽ không đơn giản như vậy..."
Chuyện đêm qua gần ngay trước mắt, hiện tại Hầu phủ cũng vì chuyện đó mà rối loạn không thôi, Yến Trì và Tần Hoan đều tìm không ra nguyên nhân nằm ở đâu. Hiện tại hai người đều rơi vào trầm tư, án mạng quỷ dị này vốn không liên quan đến hai người bọn họ, nhưng bọn họ lại giống như kẻ dạo chơi ở bên cạnh vụ án, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn vào. Rốt cuộc là ai đã giết hại Tống Nhu?
"Tạo nghiệp rồi, tất cả đều bị kéo đến tiền viện thẩm vấn rồi!"
Tiếng nói chuyện đột ngột vang lên khiến Tần Hoan hồi hồn, nàng ngước mắt lên nhìn thấy ở trong đình viện cách đó không xa có mấy bà vú già phụ trách vẩy nước quét nhà đang tụ lại một chỗ nghị luận, vì bọn họ đưa lưng về phía Tần Hoan nên mới không phát hiện bọn họ đang đi đến.
"Cũng không biết vì sao lại thế này, nghe nói đêm qua Mai viên xảy ra chuyện."
"Mai viên? Không phải là chỗ ở của Tần Cửu cô nương à?"
"Đúng là nó, nó mới đến đây 2 ngày đã xảy ra chuyện. Các ngươi nghe nói chưa, ngày trước nó đã chết một lần, xác cũng lạnh rồi, ngay cả linh đường cũng bố trí xong, thế mà lại sống lại một cách quái dị. Còn nữa, năm đó nó khắc chết phụ mẫu chính mình, Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành kiêng kị hung mệnh của nó nên mới tống nó đến Tần phủ. Có lời đồn là nó đi đến đâu sẽ có tội ác ở đó..."
Bước chân Tần Hoan ngừng lại, nàng tưởng rằng bọn họ chỉ bàn bạc mấy chuyện trong phủ, không nghĩ đến mũi giáo lại hướng về phía mình. Tần Hoan nhíu mày nhưng vẫn ung dung nghe tiếp, Yến Trì cũng ngừng lại theo nàng, mắt hắn đột nhiên híp lại.
"Á, hiện tại phủ chúng ta nhiễu loạn như thế chẳng lẽ là do nó?"
"Chứ còn gì nữa! Phu nhân còn muốn giữ nó lại 2 đêm! Còn dám để nó chữa bệnh cho lão phu nhân, đây rõ ràng là..."
"Đừng nói như vậy, Cửu cô nương y thuật tuyệt đỉnh nên phu nhân mới mời đến."
"Tuyệt cái gì đỉnh? Nó mới đến đây 2 ngày đã loạn hết cả lên, đêm qua đang yên đang lành sao lại là Mai viên xảy ra chuyện? Nghe nói đêm qua nó dọn qua bên chỗ Quận chúa nghỉ ngơi..."
"Ngươi nói như vậy làm cho ta hơi sợ rồi đó, có điều là do phu nhân mời nó đến, chúng ta có thể làm gì được?"
"Đúng vậy, cũng không thể khiến cho phu nhân đuổi nó..."
Hai chữ 'ra ngoài' còn chưa nói ra lời, phụ nhân đang nói chuyện liếc mắt nhìn thấy Tần Hoan và Yến Trì, con ngươi bà đột nhiên trợn to, nét mặt sửng sốt sau đó sợ tái mét. Mấy phụ nhân khác nhìn thấy bà ta không đúng cũng xoay người lại, trong nháy mắt sắc mặt tất cả đều trắng bệch không còn giọt máu!
Mấy người cùng nhau quỳ phịch xuống đất.
"Cửu cô nương, Thế...Thế tử Điện hạ, Điện hạ tha mạng, Cửu cô nương tha mạng..."
"Điện hạ tha mạng, Cửu cô nương tha mạng..."
Mấy người liên tiếp dập đầu xin tha, Tần Hoan vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ mà không nói gì.
Yến Trì không thèm đếm xỉa đến, mặt mày sa sầm, "Bạch Phong..."
Giọng nói vừa dứt, Bạch Phong đứng ở phía xa lập tức tiến đến, "Điện hạ?"
Yến Trì nói không hề gợn sóng, "Đi nói một tiếng với phu nhân."
Vừa nghe thấy câu này, mấy bà vú già lập tức sợ hãi đến mức nằm liệt xuống đất, trong miệng vẫn liên tục gào xin tha thứ. Nhưng Tần Hoan thu hồi lại ánh mắt, nàng đi một mạch theo hành lang gấp khúc rời đi.
Yến Trì đi bên cạnh nàng, hắn quay sang nhìn, "Ta giúp ngươi mà ngươi lại không biết tạ ơn?"
Tần Hoan ngừng bước nhìn Yến Trì, "Điện hạ không nói cho phu nhân thì ta cũng sẽ nói, kết quả đều giống nhau, chỉ là Điện hạ đi trước ta một bước thôi."
Yến Trì nhíu mày, nhìn về phía Phục Linh cứ sợ hãi rụt rè hận không thể cách xa hơn chút ở đằng sau, rồi lại nhìn về phía Tần Hoan luôn thản nhiên như không. Hắn cảm thấy hai người khác biệt rất lớn, nô tỳ của nàng gặp hắn thì sợ như gặp Diêm Vương, còn nàng lại ngược lại, cái gì cũng dám nói.
Phát hiện ra điểm này trong lòng Yến Trì lại hơi mừng rỡ, "Ngươi sẽ nói cho phu nhân? Ngươi là khách của Tần phủ, nếu như trực tiếp nói cho phu nhân sẽ giống như đang khiển trách phu nhân quản gia không nghiêm. Nếu là người ngoài thì trong trường hợp này sẽ nhịn xuống không nói ra."
"Nhịn lâu sẽ sinh ra oán hận, có lẽ bọn họ cũng đang muốn để cho ta oán hận rồi sau đó buồn bực mới không đến Tần phủ nữa." Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nói, "Huống chi, lúc nghe được mấy câu này ta lại nghĩ ra được một chuyện khác."
Giọng nói của nàng hơi nghiêm trang, khiến cho Yến Trì chuyên chú nhìn qua, "Nghĩ ra cái gì?"
Tần Hoan mấp máy môi, nàng cũng nhìn sang Yến Trì, "Cuối cùng ta đã cảm giác được, nữ thi không đầu đêm qua và những lời nói sáng nay, tất cả đều muốn đẩy ta ra khỏi Hầu phủ..."
"Muốn đẩy ngươi ra khỏi Hầu phủ?"
Yến Trì nhíu mày, bỗng nhiên đáy mắt hơi sáng lên, "Ngươi cảm thấy những lời nói ngày hôm nay không phải tự nhiên mà nói?"
Tần Hoan khẽ gật đầu, "Phu nhân quản gia cực nghiêm, trừ phi có người cố ý xúi giục chứ không thì không thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy. Dựa theo cách nghĩ của người bình thường, khi những lời này nói ra cho dù phu nhân không xem là thật thì ta nghe thấy cũng sẽ không vui, cho nên sẽ rời đi."
Tần Hoan dừng lại một chút rồi nói, "Còn có chuyện đêm qua, nữ thi không đầu kia vừa quỷ dị vừa đáng sợ, lúc ấy Phục Linh bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác. Theo cách nghĩ của người bình thường thì ta nhất định cũng sẽ sợ hãi mà rời đi."
Đôi mắt Yến Trì sáng trong nhìn Tần Hoan, "Đáng tiếc ngươi cũng không phải nữ tử bình thường."
Tần Hoan lắc đầu nói tiếp, "Chuyện này ta cũng không dám chắc, bởi vì nghĩ đi nghĩ lại thì ta ở lại Hầu phủ đều không gây trở ngại cho ai cả, mà người đó vì sao lại cứ muốn ta phải rời khỏi Hầu phủ?"
Con ngươi Yến Trì co lại, bỗng nhiên vẻ mặt hắn chấn động như vừa nghĩ đến cái gì, "Có phải là không muốn để ngươi nhúng tay vào án tử của Tống tiểu thư không?" Càng nghĩ Yến Trì càng thấy được suy đoán của mình hợp lý, "Lần trước ngươi giúp đỡ vụ án của Nhạc Thanh, không ít người biết việc này, phải chăng kẻ đó sợ ngươi nhúng tay vào án tử của Tống tiểu thư sau đó tìm ra hung thủ?"
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Hoan rùng mình, "Tuy có khả năng này, nhưng rốt cuộc thì ta cũng không phải người của phủ nha, làm sao có thể tùy ý nhúng tay vào án tử của Tống tiểu thư? Nếu như người đó có ý nghĩ này thì đúng thật là lo bò trắng răng."
Ánh mắt Yến Trì lại càng thêm chắc chắn, "Nguyên nhân tại sao thì ta tin tưởng sau hai ngày nữa có thể sẽ rõ ràng." Hắn hơi ngừng lại rồi nói, "Mấy ngày này ngươi mọi sự cẩn thận chút."
Vẻ mặt Yến Trì nghiêm túc, ánh mắt hắn tỏ ra cực kỳ ân cần.
Trái tim Tần Hoan hơi nóng lên, nàng vô cùng kinh ngạc khi cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của Yến Trì. Nàng nhìn hắn chăm chú, như muốn phân biệt sự quan tâm trong mắt hắn là thật hay giả, một lúc lâu sau nàng mới khẽ cười, "Đa tạ Điện hạ."
Vẻ nghiêm túc trên mặt Yến Trì bị câu 'Đa tạ' này của Tần Hoan làm cho tan chảy. Hắn mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn tạ ơn ta."
Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không phải là tạ ơn câu dặn dò của Thế tử."
Yến Trì hơi cau mày, "Hửm? Vậy thì tạ ơn cái gì?"
Tần Hoan cười rộ lên, vẻ mặt lịch sự xa cách ban nãy cũng biến mất. Tay nàng khẽ sờ lên túi châm ở cổ tay áo, nói giọng ấm áp, "Tạ Thế tử Điện hạ cho phí chẩn bệnh."