Ngoại truyện 5 Trong một quán cà phê nằm ở gần Hắc Lâu, từ sáng cho đến tối, lúc nào cũng có rất nhiều khách, bởi vì không khí sôi nổi, cho nên càng thêm hấp dẫnnhiều người đến đây bàn chuyện làm ăn.
Một cô gái dáng người nóng bỏng, toàn thân tỏa ra mùi vị phong tình, theosau là một người đàn ông rất đẹp trai, khiến không ít người trong quánchú ý, nhịn không được khẽ bàn tán.
“Oa ~ Cô gái kia trông có vẻ cường thế thật đấy. “
“Người kia đẹp trai quá ~ Tiếc là đã có bạn gái rồi, bằng không tôi nhất định sẽ qua đó xin số điện thoại của anh ta. “
Những lời này đương nhiên đều lọt vào tai của cô gái xinh đẹp, cô tùy ý tìmmột chỗ rồi ngồi xuống, tay nhỏ bé đang muốn mở menu thì lại bị một bàntay khác nắm lấy.
“Linh Tiệp, em hãy nghe anh nói…” Anh chàng đẹp trai có vẻ đang rất bối rối, muốn giải thích tình huống của mình.
Liếc mắt nhìn bàn tay đang đè lên tay mình, Diệp Linh Tiệp không chút kháchkhí rút tay về, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi không rảnh để ngheanh nói, hơn nữa anh cũng đã bị out rồi!”
Lời vừa nói ra, lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt cả trai lẫn gái nhìn họ, có người thì gật đầu với thái độ của cô gái, nhưng cũng có ngườilại thấy cô ta thật đáng ghét, quay sang ủng hộ cho chàng trai.
Điều này đối với Diệp Linh Tiệp mà nói là một chuyện rất bình thường, côhoàn toàn xem như không thấy, đối với cô, nếu càng quá mức để ý đến mọithứ thì sẽ chỉ làm khó bản thân hơn mà thôi.
“Em yêu à, người phụ nữ kia không có quan hệ gì với anh hết ~ Anh đã từchối cô ta rất nhiều lần rồi!” Anh chàng đẹp trai có vẻ hơi tức giận,bởi vì cô gái trước mắt hoàn toàn không nghe hắn nói mà đã cho hắn outrồi, bảo hắn làm sao nuốt trôi sự nhục nhã này cơ chứ?Tốt xấu gì thìcũng phải tôn trọng nhau một chút, có gì thì lúc khác nói sau.
“Em yêu? Xin hỏi có bao nhiêu người cũng được anh gọi là em yêu rồi hảthiếu gia!” Diệp Linh Tiệp xem xong menu rồi gấp mạnh vào, mắt híp lạinhìn hắn.
Bị cô nhìn đến mức chột dạ, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tayra ôm cô vào lòng, nói: “Anh thật lòng với em mà, tin anh đi, không cóngười đàn ông nào tuyệt vời hơn anh đâu!”
Diệp Linh Tiệp cực kỳ khó chịu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, anh ta nghĩ đàn ông trên thế giới này chết hết rồi hay sao? Chỉ còn lại mỗi anh tatốt đẹp thôi hả? Đồ dở hơi!
Cô sẽ tìm ngay một người tuyệt vời hơn anh ta cho mà xem!
Ở một vị trị cách đó không xa, một nữ phục vụ đang bê đồ uống cho haingười đàn ông, ánh mắt lại liếc nhìn anh chàng đẹp trai đang đau khổ cầu xin cô gái kia, thầm nghĩ có phải họ đang đóng phim không vậy? Tuynhiên được một người đàn ông si tình theo đuổi là một chuyện vô cùnghạnh phúc.
Đào Tử Tuấn đưa lưng về phía Diệp Linh Tiệp nên đương nhiên là không mấy để tâm đến chuyện đang xảy ra, tuy vậy qua cuộc nói chuyện cũng có thểđoán được một phần, Trầm Úy Vũ đang ngồi đối diện anh thì chỉ cười nhẹ,cặp mắt đào hoa có vẻ rất hứng thú nhìn ra phía sau anh.
“Cà phê đen, cảm ơn tổng giám đốc, phía sau có chuyện gì hay vậy? Chúng tabàn chuyện chính thôi!” Đào Tử Tuấn không thèm quay mắt nhìn về sau mộtcái, đẩy gọng kính nhìn tổng giám đốc.
Trầm Úy Vũ đang muốn mở miệng bàn công việc thì lại bị một chuyện đột ngột phát sinh ngăn lại.
Chỉ thấy cô gái tóc đen dài gợn sóng phía sau kia đứng dậy, trực tiếp đitới bàn bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đào Tử Tuấn: “Là anh?!”
Đối với mỹ nữ, Đào Tử Tuấn chưa bao giờ tốn tâm tư ghi nhớ, trong mắt anhcô nào cũng giống cô nào, bởi vậy khi Diệp Linh Tiệp tỏ ra quen biếtanh, anh chỉ cảm thấy cực kỳ hoang mang.
“Nói cho anh biết, đây chính là bạn trai mới của tôi!” Cô trực tiếp ngồixuống ôm lấy cánh tay Đào Tử Tuấn, nói tiếp: “Tôi và anh đã chia tay bangày trước rồi, đừng có tiếp tục dây dưa với tôi nữa! Không phải anh đãcó người khác rồi sao? Đi mà tìm em yêu của anh đi!”
Vẻ mặt của Đào Tử Tuấn có vẻ như đang đông cứng lại, nhưng vì ngại mộtđống người đang nhìn, anh nghĩ là mình không nên trực tiếp hất cánh taynhỏ bé mềm mại đang vòng lên tay mình kia.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương hoa quả tỏa ra từ mái tóc của cô, là mùi quảmâm xôi, anh cứ nghĩ những cô gái như vậy thường phải xịt những loạinước hoa nặng mùi nổi tiếng mới phải chứ.
Tức thì có một cảm xúc rất kỳ lạ hiện lên trong lòng, anh quay sang nhìnanh chàng kia, chỉ thấy sắc mặt của hắn biến thành màu gan lợn rồi nhíuchặt mày rời đi.
“Ồ ~ Tôi không biết là cậu đã có bạn gái rồi đấy. “ Trầm Úy Vũ nhướn mi,có chút tức giận nói, hai người chơi thân với nhau như vậy mà Đào TửTuấn lại không kể chuyện này với anh, bạn bè mà lại giấu diếm nhau thếhả!
Lời của thủ trưởng đánh gãy dòng suy nghĩ của Đào Tử Tuấn, anh vội vàng gỡcánh tay nhỏ bé kia ra, luống cuống nói: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
Lúc này Diệp Linh Tiệp mới chuyển tầm mắt sang Trầm Úy Vũ, người đàn ông này trông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ nữa, không lẽ…
“Thì ra anh là gay?” Cô thốt lên, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, thấybiểu hình của Trầm Úy Vũ có vẻ tức giận nhìn Đào Tử Tuấn, mà Đào Tử Tuấn lại hung hăng trừng mắt nhìn cô, hình như là thẹn quá hóa giận.
Khó trách lúc ở Antigua anh ta lại từ chối cô, vì anh ta là gay, đương nhiên là không có hứng thú với phụ nữ.
Mà mấy người xung quanh lại đang bắt đầu thảo luận về mối quan hệ phức tạp này, anh chàng đeo kính kia lại là người lưỡng tính, vừa có bạn trailại vừa có bạn gái, đúng là nhìn không ra mà.
Diệp Linh Tiệp rất vui vẻ, mọi ân oán với anh chàng này đều tan biến hết,bèn ghé vào tai Đào Tử Tuấn nói nhỏ: “Là gay cũng đâu có sao, cứ hàophóng thừa nhận là được rồi ~ Tôi đã hiểu vì sao lần trước ở Antigua anh lại từ chối tôi rồi, hy vọng lần sau chúng ta sẽ không chạm mặt nữa, ha ha ~ Bye bye ~”
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi quán cà phê, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia,Đào Tử Tuấn mới nhớ ra cô chính là người đẹp hôm nọ đột nhiên đi tới nói muốn kết bạn với anh!
“Tử Tuấn, cậu không khỏe à?” Trầm Úy Vũ hỏi, thấy mặt của đối phương đã trở nên tái mét, cảm thấy thật đáng thương.
“Tôi vẫn khỏe…Khỏe đến mức muốn đánh người!” Đào Tử Tuấn oán hận đáp, tronglòng nghĩ thầm nếu lần sau còn gặp lại, anh nhất định sẽ vui vẻ mà “bắtchuyện” với cô ta.
Ngoại truyện 6 Khụ khụ. . . Những tiếng ho vang lên, tràn ngập trong một không gian lớn.Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc của những đứa trẻ: “Mẹ ơi…huhu…Con không đến…đến bác sĩ đâu…”, mấy bà mẹ cũng chỉ biết ngồi yên màôm con dỗ dành.
Đây là phòng khám chuyên khoa tai mũi họng khá nổi tiếng trong thành phố,ngày thường lúc nào cũng chật ních người đến khám bệnh, nghe nói trìnhđộ của các bác sĩ ở đây rất tốt, có y đức, hơn nữa nơi này đã có truyềnthống được hai mươi năm rồi, cho nên dù là mùa hè hay mùa đông thì vẫnluôn luôn có người đến đây thăm khám.
Đào Tử Tuấn yên lặng ngồi một chỗ, chờ y tá gọi đến số của mình, trong taycầm điện thoại di động check e-mail, thỉnh thoảng lại khẽ ho một tiếng.
Thật không hiểu sao đang mùa hè mà lại bị cảm, hơn nữa dịch cảm cúm lần nàycòn diễn biến cực kỳ nhanh, nghe nói nếu để lâu thì người bệnh sẽ bị sốt cao không khỏi, phải điều trị một tháng mới khỏe lại.
Anh không muốn để đến lúc đó rồi mới đi khám, một tháng phải uống thuốc,mệt mỏi đi làm, sao anh chịu nổi chứ! Cho nên ngay khi cơ thể bắt đầu có triệu chứng ho và sổ mũi là anh đã lập tức đi đến bệnh viện rồi.
Mắt nhìn vào màn hình hiện số trên tường, thấy còn một số nữa là đến lượtmình, anh có chút nhàm chán cất di động vào túi, giơ tay khẽ xoa bóp mitâm đau nhức.
Đinh ~ Sau tiếng kêu của màn hình là giọng nói từ micro phát ra: “Số một trăm chín mươi chín. “
Y tá lại tiếp tục gọi lại một lần nữa “Số một trăm chín mươi chín, ĐàoTử…”, còn chưa nói xong thì đã bị một đứa trẻ đang chạy nhảy xông tới,khiến cô lảo đảo suýt thì ngã.
“Em gái! Lại đây cho chị! Còn không chịu ngồi ngoan thì chị sẽ gọi bác sĩđến tiêm đấy nghe chưa!” Một cô gái lập tức lên tiếng ngăn cản cô bégái, chạy tới bế bé lên rồi áy náy xin lỗi y tá.
Đào Tử Tuấn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kia thì cũng không có phản ứnggì, lúc đứng lên đi đến phòng khám, chợt nghe thấy có một giọng cười từphía sau vang lên.
Thanh âm nhẹ nhàng xen lẫn chút khàn khiến anh bị thu hút quay đầu sang nhìn, không ngờ lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà anh đã gặp một tháng trước ở quán cà phê, lúc này khuôn mặt cô trắng bệch, gò má tái nhợt, đôi môicánh hoa vẫn có màu hồng nhạt.
Theo phán đoán của anh thì cô gái này cũng bị cảm, không thì sẽ không ở đây, hơn nữa tình trạng của cô còn nghiêm trọng hơn anh nhiều, bởi vì trờinóng thế này mà cô còn mặc một chiếc áo khoác dạ.
“Đào Tử…Ha ha ha ~” Diệp Linh Tiệp cười rộ lên, song cô không dám cười lớnquá, bởi vì cổ họng đang đau rát như bị thiêu đốt vậy.
“Cô kia, ngồi đây chờ tôi đi ra, cấm được chạy đó!” Đào Tử Tuấn trừng mắt nói với cô, sau đó đi vào phòng khám.
Năm phút sau, anh đã khám xong, đi trở về khu ghế chờ thì vẫn thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên chỗ đó, nở nụ cười với anh, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghếtrống bên cạnh cô, giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: “Đào Tử…A…” Ngữđiệu mang theo sự trêu chọc.
“Cô kia, cô cười đủ chưa? Tên tôi không phải là Đào Tử, tôi là Đào Tử Tuấn, họ Đào, tên Tuấn!” Anh nghiêm túc nói, giơ ngón trỏ đẩy gọng kính lên,động tác vô cùng tao nhã.
“Ừm…Tôi chỉ nghe thấy quả đào ngọt, quả đào lớn, chứ chưa từng nghe có quả đàoanh tuấn bao giờ ~ với lại gọi là Đào Tử nghe cũng đáng yêu mà. “ DiệpLinh Tiệp vui vẻ nói chuyện với anh, mục đích là để xoa dịu sự đau nhứcnơi thái dương.
Đào Tử Tuấn cảm thấy mồm miệng của cô gái này vô cùng lanh lợi, nếu có thể, anh chỉ muốn che cái miệng nhỏ của cô lại, để cô bớt nói những lời khónghe đi một chút.
Mắt thấy anh vẫn đang im lặng nhìn mình, Diệp Linh Tiệp bỗng dưng lại bịanh thu hút, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt của anh rất đẹp, lông mi dài đậm,đuôi mắt còn hơi hướng lên trên.
“Này, cô tên là gì?” Anh bị cô gái này nhìn đến mất tự nhiên, bởi vì đâu cócô gái nào lại đi nhìn chằm chằm một người đàn ông đến ngây ngốc như vậy chứ, hơn nữa bọn họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.
Bị anh gọi làm cắt mạch suy nghĩ, cô cũng không giận mà dùng giọng nóikhàn khàn hơi khó nghe nói: “Diệp Linh Tiệp, nếu không ngại thì cứ gọitôi là Tiểu Tiệp, mọi người đều gọi tôi như vậy. “ Cô nghĩ nếu người đàn ông này là gay thì cứ gọi nhũ danh của cô cũng được, coi như trở thànhchị em tốt.
Đinh ~ Sau tiếng kêu báo hiệu, micro lại phát ra giọng nói: “Số hai trăm mười hai. “
“Tới lượt cô rồi kìa, để tôi giúp cô cầm bình giữ nhiệt. “ Đào Tử Tuấn thảnnhiên nói, rất tự nhiên giơ tay ra chờ cô đưa đồ cho mình.
Hành động này làm cho Diệp Linh Tiệp sửng sốt, sau đó mới gật đầu đưa bìnhgiữ nhiệt cho anh, đứng dậy xong còn nói: “Cảm ơn anh, trong đó là tràgừng, nếu anh không ngại tôi bị cảm nặng thì có thể uống nhé, Đào Tử!”
Dứt lời, cô vui vẻ đi theo y tá đến phòng khám, để lại Đào Tử Tuấn đangnheo mắt nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trong tay, thầm nghĩ: Cô gái nàyđúng là cần phải chỉnh đốn lại!