Đào Lộ lăn qua lộn lại trên giường, mắt mở to, không hề buồn ngủ nhìn những ngôi sao phát sáng dán trên trần nhà, thứ ánh sáng yếu ớt giống như tình yêu sắp vụt tắt của cô vậy.
Sau bữa tối, không biết là do ba cô không thể đối mặt, hay là thật sự có hẹn mà ngay lập tức ra ngoài gặp bạn bè, mãi đến khi cô vào phòng cũng chưa thấy ba về.
Cô và Trầm Úy Vũ cùng mấy người trong nhà xem chương trình ca nhạc đầu năm, mặc dù không có tâm trạng, nhưng vẫn phải giả bộ như đang rất vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau.
Xem xong, cô dẫn Trầm Úy Vũ đến phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng mình, dù sao bọn họ vẫn chưa kết hôn, quang minh chính đại ngủ một phòng thì hơi kỳ, hơn nữa hiện tại cô thật sự không có tâm tình ở cạnh anh, trong đầu chỉ nghĩ mãi về tình huống lúc ăn tối.
“Ba của cháu tên là Trầm Xuất Lương, bác có quen không ạ?” “Bác không biết, nhưng có nghe đồng nghiệp nhắc qua…”
Hai câu nói khiến cho cô như rơi xuống vực thẳm, dù có giãy dụa muốn thoát ra thì cũng không thể.
Rạng sáng bốn giờ rưỡi, Đào Lộ cẩn thận bước ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu, muốn đến phòng khách uống một cốc nước, không ngờ đã thấy bên trong sáng đèn.
Một thân ảnh già nua cô độc ngồi trên salon, một tay còn cầm chai rượu, trong miệng đang thì thào tự nói, không nghe rõ là ông đang nói gì.
“Ba à…Ba uống nhiều rồi. ” Đào Lộ đi đến bên cạnh ông, nhẹ nhàng nói, rồi lại đưa tay muốn lấy lại chai rượu trên tay ông, nhưng lại bắt vào khoảng không.
“Không nhiều…Không nhiều…Nếu say được thì đã tốt…Đã tốt…” Ba Đào Lộ mặt đỏ bừng, nhưng ý thức của ông vẫn rất tỉnh táo, hồi trẻ đã từng đi xã giao rất nhiều nên tửu lượng cũng coi như khá tốt.
Đào Lộ nghe ba nói, lại thấy ông buồn rầu, trong lòng cũng khẽ nhói đau, bèn đứng im cắn môi không biết nên làm gì.
Cô rất muốn hỏi ba xem sự thật là như thế nào, nhưng điều này phải cần rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra, với lại cô cũng không biết nên mở lời thế nào.
Chẳng lẽ hỏi, ba ơi, ba có phải là người hại chết ba của Trầm Úy Vũ không? Hay là, ba ơi, ba đã từng làm điều gì mà khiến mình phải hối hận hay chưa?
Mặc kệ có hỏi thế nào thì Đào Lộ cũng không mở miệng được, vấn đề là đặt trên yết hầu, ra không được mà nuốt cũng không xong.
“Ba à, ba mệt rồi, để con dìu ba lên nhà nghỉ ngơi. ” Cô khẽ mỉm cười nhẹ, muốn để cho mình thoạt nhìn vui vẻ một chút, không nên trầm ngâm buồn bã quá.
“Con gái, nói cho ba ba nghe, vì sao con không yêu người khác, mà lại đi yêu một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng như vậy? Nó còn đẹp hơn con, có tiền có thế, chẳng lẽ con không sợ là nó chỉ chơi đùa với con thôi sao? Ba ba khuyên con nên chia tay sớm với nó đi, miễn cho đến khi thất tình thì lại đau khổ!” Ba Đào Lộ đột nhiên hỏi, cặp mắt hơi mờ đục nhìn thẳng vào con gái.
Bị hỏi thẳng như vậy, cánh tay đang vươn ra của Đào Lộ bất chợt dừng lại giữa không trung, cô đáp: “Ba à, anh ấy không phải là người như vậy đâu, con thật sự rất yêu anh ấy…” Còn chưa nói xong thì đã bị cắt lời.
“Yêu? Con yêu nó thì có ích gì chứ? Nó có yêu con như vậy không? Nếu như nó biết được vì sao ngày xưa ba nó chết, thì nó sẽ không còn yêu con nữa đâu!” Ông quát lên, rồi mới nhìn thấy ánh mắt của con gái đang nhìn mình, miệng khẽ nói: “Ba…Có phải ba đã…” Lời nói bị nghẹn lại không sao thốt ra được.
Đào Lộ toàn thân ngày càng run rẩy, cô muốn…muốn chạy về phòng, muốn đem tất cả mọi chuyện biến thành một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc sẽ không còn gì nữa, nhưng ngược lại, cô chỉ có thể đứng im một chỗ, không sao cử động nổi.
“Ha ha…Ha ha…Con đoán đúng rồi đấy, như vậy đã khiến con chết tâm mà chia tay với nó được chưa?” Ba Đào Lộ cười khổ, cảm thấy bản thân quá vô dụng, vì một phút nhất thời bồng bột mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái, vô cùng đáng tiếc, nhưng những thứ đã qua thì sẽ không thể lấy lại được.
Không nghe thấy Đào Lộ trả lời, ông tiếp tục nói: “Năm đó ba và ba cậu ta làm việc chung trong một công ty, cấp trên có người chuyển công tác, cần một trưởng phòng mới, con cũng biết đấy, một núi không thể chứa hai cọp, đó là một cơ hội tốt để cho ba thăng chức. Ba đã làm việc sáu năm rồi, vậy mà vẫn chỉ là một viên chức bình thường, mà ba nó mới vào công ty hai năm đã được công ty coi trọng, nói gì cũng không thể nuốt trôi cơn tức này…Vốn ba chỉ muốn cho ông ta một chút giáo huấn, cho nên đã táy máy vào phanh xe của ông ta, lại không ngờ vì vậy mà xảy ra tai nạn…Con gái, con có trách ba không? Có trách hay không…”
Ba Đào Lộ nghẹn ngào kể lại, lòng bàn tay úp lên mặt, cố nuốt nước mắt vào trong.
Cảm giác chua xót ập tới, tim cũng khẽ nhói đau, một giọt nước mắt yên lặng chảy xuống gò má, cứ ngỡ là mình sẽ có thể bình tĩnh mà đối diện với sự thật, nhưng cuối cùng lại không thể.
“Ba…Con không trách ba đâu…” Đào Lộ không thể căm hận ba, bởi vì từ nhỏ đến giờ, ba cô đều đặt cô trong lòng bàn tay mà thương yêu, chuyện gì cô muốn ba cũng chiều, chuyện gì cô không thích thì ba sẽ không bao giờ nói lần thứ hai.
Một người cha như vậy, sao cô có thể hận được chứ? Cô chỉ còn cách tự mình đối diện với tương lai mà thôi, đối mặt với sự chỉ trích của Trầm Úy Vũ, thậm chí sẽ phải…Rời xa anh lần nữa.