Buổi tối hôm đó, không hiểu vì nguyên nhân gì thị trường cổ phiếu Bạch thị gặp phải sự tấn công đột ngột của một tổ chức thần bí tên Vic. Vic ở trong thị trường cổ phiếu, chứng khoán không mấy nổi tiếng, thế nhưng với giới IT và hacker thì cái tên Vic cực kỳ vang dội, có thể nói là tập hợp của những đại thần. Dưới sự tấn công của Vic, giá trị cổ phiếu Bạch thị thật sự giảm xuống còn hai phần ba, tất cả lãnh đạo cao cấp tập đoàn nháo nhào cả lên.
Khi Bạch Tỉnh Nhiên cho người điều tra địa chỉ ID thì phát hiện địa chỉ đó ở nước ngoài, nhưng không cố định. Lần thứ nhất ở Đức, lần thứ hai ở Italy, lần thứ ba ở Mỹ, thứ tư Canada,... vì chuyện này mà Bạch Tỉnh Nhiên sứt đầu mẻ trán.
“Vô dụng! Các người phải đuổi được cái tổ chức Vic gì đó đi cho tôi. Không làm được các người cút khỏi tập đoàn Bạch thị đi là vừa, đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa!”
Bạch Tỉnh Nhiên giận dữ đập bàn, mắt anh ta đỏ ngầu nhìn màn hình trình chiếu cực lớn trước mặt, trên đó hiện lên số liệu cổ phiếu ngày hôm nay, con số không ngừng tụt xuống. Mỗi một lần sụt giảm là Bạch thị sẽ phải chịu thiệt hại không nhỏ, nếu thiệt hại quá nhiều anh ta không gánh nổi.
“Tổng giám đốc, anh bình tĩnh một chút, mọi người đều đang cố gắng hết sức.”
Một vị giám đốc xoa xoa mồ hôi trên trán, nói đỡ cho các nhân viên đang cắm mặt đánh máy tính chạy đua số liệu cổ phiếu. Nhân viên của Bạch thị bình thường không ai là không có năng lực, bọn họ kinh nghiệm phong phú, bằng cấp hạng ưu, hắn chưa bao giờ thấy bọn họ chật vật như bây giờ. Chắc chắn tổ chức Vic kia không phải dạng tầm thường, tập đoàn bọn họ rốt cuộc trêu chọc gì đến đối phương cơ chứ?
Bạch Tỉnh Nhiên cắn răng, anh ta day day thái dương gật đầu, đúng lúc ấy thư kí riêng của anh ta đi vào, nói.
“Tổng giám đốc, chủ tịch cho gọi ngài lên phòng ông ấy nói chuyện riêng.”
Khuôn mặt Bạch Tỉnh Nhiên khó coi đỉnh điểm, anh ta ậm ừ rồi sau đó giao công việc còn lại cho vị giám đốc bên cạnh, xong mới xoay người rời đi, anh ta có dự cảm không ổn tí nào.
Quả nhiên, chủ tịch tập đoàn cũng chính là Bạch Cố mắng anh ta té tát, Bạch Tỉnh Nhiên chỉ biết cúi đầu lắng nghe, không dám ho he nửa lời.
Buổi tối đến giờ tan ca rồi, Bạch Cố đang chuẩn bị về nhà với cháu nội Bạch Kỳ thì nghe được tin thị trường cổ phiếu do Bạch Tỉnh Nhiên phụ trách xảy ra vấn đề, bảo sao hắn không tức giận cho được? Bạch Tỉnh Nhiên trước nay làm việc ổn trọng, không ngờ lần này lại thất trách như thế. Nếu trong đêm nay không giải quyết được Vic, có khả năng Bạch thị sẽ tổn thất thê thảm.
Có Bạch Cố bên trên gây áp lực, Bạch Tỉnh Nhiên một đêm không ngủ cùng các nhân viên chống chọi, cả đám người biến thành mắt gấu trúc, bụng đói đánh trống kêu vang.
Nhưng may mắn, có lẽ công sức của bọn họ được đền đáp hoặc cũng có lẽ do Vic không có ý xấu nên chỉ trong một đêm náo động, quấy nhiễu đó, cổ phiếu Bạch thị ngày hôm sau đã trở lại bình thường, Vic cũng biến mất dạng. Bạch Tỉnh Nhiên bị một phen hú vía, về đến nhà rồi nằm ngủ cũng mơ thấy Vic phá đám.
……..
Nói đến Du Tinh Lạc, cô vẫn đều đặn nhận vai diễn và đi diễn như thường. Biểu hiện chăm chỉ và lối diễn xuất đa dạng, phong phú của cô rất nhanh được người quản lý và công ty chú ý. Một tháng trôi đi, bộ phim ‘Dụ Ngôn’ chính thức đóng máy, tiếp tục vào giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ, hai tháng sau là lịch công chiếu.
Trong thời gian đợi ‘Dụ Ngôn’, Du Tinh Lạc cũng diễn vài ba vai phụ nữa, qua những vai diễn thì rốt cuộc Tinh Lạc đã hơi có một chút tiếng tăm, nhiều người biết đến cô, lượng fan cũng có năm, bảy nghìn người, mặc dù đa phần đều là thành phần nhan khống mới thích cô.
Cũng đúng thôi, phim chưa chiếu, khả năng diễn xuất của Tinh Lạc chưa được khẳng định, cô ra mắt công chúng bằng mấy bức ảnh chụp trong đoàn làm phim, cô cũng không cầu mong gì hơn.
Từ lần đi ăn kem với Bạch Kỳ kia thì Tinh Lạc cuối cùng cũng gặp lại anh, nhưng lần này là ở ngay trước cửa phòng khách sạn cô ở, thêm vào đó còn dẫn theo một người lạ mặt.
Tinh Lạc kinh ngạc nhìn Bạch Kỳ cười tươi rói rói cùng ông lão râu tóc bạc trắng, ăn mặc lịch lãm, hiền lành cũng cười tươi không kém phía đối diện, trong đầu hiện lên hàng chục dấu hỏi chấm to đùng. Tinh Lạc ngờ vực hỏi.
“Bạch Kỳ? Anh tới đây làm gì?”
Bạch Kỳ di di mũi chân dưới đất, làm biểu cảm xấu hổ.
“Đến thăm Tiểu Lạc, không được sao?”
Tinh Lạc giật giật khóe môi, miễn cưỡng bày ra nụ cười tự nhiên nhất.
“Được, đương nhiên là được!”
Nhưng mà người anh em, anh biết được địa chỉ của tôi bằng cách nào? Tôi đâu có nói với anh. Anh không cho người theo dõi tôi đấy chứ?
Tinh Lạc khi nói chuyện với Bạch Kỳ cũng không quên quan sát ông lão đi cùng, thấy không giống với bảo tiêu hay phục vụ khách sạn, cô hỏi thẳng.
“Bạch Kỳ, đây là ai?”
Bạch Kỳ còn chưa kịp đáp lời thì ông lão đã tự mình bước lên trước giới thiệu, giọng ông uy nghiêm nhưng không kém phần thân thiết.
“Xin chào Du tiểu thư, tôi là ông nội của Bạch Kỳ, Bạch Cố. Cảm ơn Du tiểu thư thời gian qua đã quan tâm, chăm sóc Bạch Kỳ. Bạch Kỳ rất hay nhắc tên cô với tôi, hân hạnh gặp mặt.”
Ai quan tâm, chăm sóc anh ta? Là ai cũng không phải là cô nha!
Mà khoan!
Bạch Cố? Chủ tịch tập đoàn Bạch thị, Bạch Cố? Ông ta vậy mà theo cháu trai đến tận đây?
Thân phận của Bạch Cố không như Bạch Tỉnh Nhiên, Tinh Lạc mặc dù không thụ sủng nhược kinh nhưng cũng tỏ ra kính cẩn, tôn trọng. Bất ngờ thì bất ngờ, Tinh Lạc phản ứng rất nhanh, cô hơi cúi đầu, mỉm cười lễ phép.
“Thì ra là Bạch chủ tịch, ông gọi cháu là Tinh Lạc được rồi, đừng khách khí như vậy.”
Bạch Cố phi thường hài lòng với thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh của Tinh Lạc, ông híp mắt, cười tủm tỉm như phật Di Lặc, nói.
“Vậy cháu cũng gọi ta là ông nội Bạch đi, Bạch chủ tịch nọ, Bạch chủ tịch kia ngược lại rất xa lạ.”
Du Tinh Lạc trộm đảo mắt, thầm thủ. Chúng ta không phải là người xa lạ sao? Thân quen từ bao giờ thế? Cô không biết!
Thế nhưng Tinh Lạc không phản đối Bạch Cố, người ta đã muốn cô gọi vậy thì cô cứ gọi thôi, gọi một tiếng ‘ông nội’ cũng không mất miếng thịt nào. Tinh Lạc đứng nép sang bên nhường ra một lối đi nhỏ, cô vội vàng mở miệng.
“Thật ngại quá ông nội Bạch, ông và Bạch Kỳ mau vào trong ngồi đi, đứng ngoài này nói chuyện thật không phải phép.”
Bạch Kỳ chỉ đợi có thế, anh lập tức lôi kéo Bạch Cố vào phòng Tinh Lạc. Vì ở khách sạn nên bài trí trong phòng không đặc biệt là bao, Bạch Cố tìm ghế sofa ngồi xuống, còn Bạch Kỳ, ngay khi Tinh Lạc vừa đóng cửa, quay người lại thì đã thấy anh đến trước mặt cô lần nữa. Tinh Lạc chỉ chỉ ghế sofa, nói.
“Anh cứ ngồi đó đi, tôi đi lấy nước và một chút bánh kẹo cho anh.”
Bạch Kỳ lắc đầu, anh lục tìm trong túi áo hồi lâu rồi lôi ra một chiếc nhẫn kim cương.
Đúng vậy!
Là một chiếc nhẫn kim cương! Kim cương trên chiếc nhẫn trơn nhẵn sáng bóng, có màu xanh nhạt trong suốt. Trên chiếc nhẫn ấy có những hoa văn cổ xưa tinh xảo, được điêu khắc khéo léo, vừa nhìn đã biết là thứ đồ cổ đắt đỏ.
Bạch Kỳ cẩn thận thổi thổi chiếc nhẫn, đưa nó cho Tinh Lạc, dè dặt lên tiếng.
“Tiểu Lạc, Kỳ Kỳ có nhẫn kim cương rồi, Tiểu Lạc làm cô vợ nhỏ của Kỳ Kỳ được chưa?”
Anh thật sự muốn lấy cô làm cô vợ nhỏ rồi! Đây mới là mục đích chính Bạch Kỳ đến tìm Du Tinh Lạc.