Phịch!
Bạch Kỳ bị một người đàn ông trong đám côn đồ kia dí đầu xuống đất, máu mũi vương vãi khắp nơi, một bên má anh vẫn còn vết tím bầm chứng tỏ anh đã lãnh trọn cú đấm không hề nương tay của bọn chúng. Bạch Kỳ dãy dụa muốn thoát ra nhưng không được. Mặc dù thân hình anh cũng được gọi là cao lớn nhưng bản thân lại thiếu đi sự rèn luyện thường ngày, cơ bắp không thấy, sức khỏe cũng không, làm sao là đối thủ của một người chuyên kiếm cơm bằng việc đánh đấm được.
Bạch Kỳ vừa sợ hãi vừa uất ức, nhưng anh cố gắng không khóc, ông nội nói nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất tuyệt không thể rơi lệ. Bạch Kỳ anh là một người có nguyên tắc, ngoài những người anh tin tưởng ra, anh sẽ không khóc trước mặt ai. Ừm, chính là như thế!
“Chúng mày nhìn xem này, tao đang ngồi lên đầu cháu đích tôn Bạch gia. Chúng mày có thấy tao oai phong không?”
Tên cầm đầu mặt sẹo xấu xí dường như coi việc giết Bạch Kỳ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn rồi, hắn không vội vã động thủ mà đặt mông ngồi lên đầu Bạch Kỳ, hưởng thụ cái tư thế từ trên cao nhìn xuống, vô cùng đắc ý.
Mấy gã đi theo hắn không ai là không thuộc dạng nịnh bợ, không nịnh bợ thì cũng phải nịnh bợ, vì người chia tiền cho bọn chúng là hắn.
“Đại ca, anh xem tên thiểu năng này sắp xón ra quần đến nơi rồi hahaha! Được làm ghế ngồi của đại ca là may mắn của nó đấy.”
“Phải rồi đại ca, anh tìm xem trên người nó có gì đáng giá không lấy nốt. Chúng ta mang đi bán cũng được khối tiền.”
Nghe lời đàn em, tên đại ca sờ soạng khắp người Bạch Kỳ, kết quả chỉ mò được vài món đồ chơi nho nhỏ và mấy thứ đồ linh tinh, hắn tức giận đánh vào đầu Bạch Kỳ, chửi.
“Mẹ kiếp! Đường đường là người nhà họ Bạch mà không mang trên mình tiền mặt hay đồ hàng hiệu à? Tên ngu đúng là tên ngu! Giết luôn cho rồi!”
Bạch Kỳ cắn môi, cất giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Kỳ Kỳ… Kỳ Kỳ không có tiền. Nhưng anh trai Kỳ Kỳ có, anh Tỉnh Nhiên ở gần đây, mấy người thả Kỳ Kỳ ra… Kỳ Kỳ đi xin tiền anh trai được không?”
Bạch Kỳ trước kia đúng là có rất nhiều tiền trên người, nhưng sau một lần anh bị người xấu lừa hết số tiền thì ông nội anh đã không cho anh cầm tiền nữa. Mà Bạch Cố nghĩ Bạch Kỳ cầm tiền cũng để làm gì đâu ngoài việc mua kẹo, thường ngày đi theo Bạch Kỳ không phải là bảo mẫu thì cũng là vệ sĩ, anh muốn ăn kẹo thì để bọn họ mua là được rồi. Mà nhắc đến vệ sĩ, Bạch Kỳ một thân một mình đi đến đây mà vệ sĩ vẫn không đuổi theo tìm, thật là chuyện lạ hi hữu.
Đó là người khác nghĩ như vậy, còn Bạch Kỳ, anh nghĩ được sâu xa như thế mới là thần kỳ!
Trong chuyện này có uẩn khúc bao nhiêu thì Bạch Kỳ cũng không thể lý giải được.
“Bạch Tỉnh Nhiên á? Ha ha, nếu vậy thì thôi, tao đây vẫn là giết mày trước. Nào, đến gọi một tiếng ông nội thì tao cho mày chết thống khoái!”
Mấy gã đàn ông thô thiển nhìn nhau cười khằng khặc, đáy mắt đầy sự chế giễu, khinh bỉ. Người khác có thể không biết là ai đã thuê bọn hắn đến giết Bạch Kỳ, nhưng chẳng lẽ chính bọn hắn cũng không biết sao?
Nực cười cho câu ‘anh trai’.
“Không…”
Vành mắt Bạch Kỳ đỏ bừng, đã có chút nức nở.
Nói đi cũng phải nói lại, tâm trí anh bây giờ mới có năm tuổi, sợ hãi và khóc lóc là điều tất yếu. Trước bờ vực cái chết, cái gì mà lời ông nội nói đều trở thành gió thoảng mây bay, sắp vứt ra sau đầu rồi. Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp nguy hiểm, nhưng mấy lần trước anh đều không bị một chút thương tổn nào. Lần này thì khác, anh thậm chí đánh đã bị đánh rồi!
Công nhận bị đánh đau thật! Ô ô ô…
Chị gái xinh đẹp… chị ở đâu? Chị đi mua kẹo về chưa? Cứu Kỳ Kỳ với! Kỳ Kỳ sắp chết rồi! Kỳ Kỳ sắp thành con ma dễ thương cổ dài rồi!
Đến tận giờ phút này Bạch Kỳ đáng thương vẫn còn tin tưởng Du Tinh Lạc thật sự đi mua kẹo cho anh. Du Tinh Lạc à Du Tinh Lạc, cô là đồ khốn nạn!
“Khụ! Đại ca, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta mau giải quyết nó nhanh, tránh có người tới phá đám.”
“Ừ, tao biết rồi.”
Được tên đàn em nhắc nhở, người đàn ông cầm đầu mới rút con dao găm ra, cân nhắc xem nên đâm vào đâu để Bạch Kỳ chết không không kịp ngáp. Sau cùng ánh mắt hắn dừng lại ở vị trí động mạch cổ Bạch Kỳ, sát khí nổi lên, quả quyết đâm xuống.
Tạm biệt mày! Kiếp sau nếu có đầu thai thì đừng đầu thai thành thằng ngốc nữa.
Tinh Lạc chạy đến vừa vặn thấy cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, cầm cái túi xách dùng sức ném.
Bốp!
Cái túi xách không biết bên trong đựng những thứ đồ gì, trúng vào đầu gã đại ca khiến đầu hắn lệch hẳn sang một bên, mắt nổ đom đóm, con dao trong tay cũng thuận thế rơi xuống đất.
Tinh Lạc thở hồng hộc, không để cho mấy người kia lấy lại tinh thần đã nhặt viên gạch bên đường xông tới, anh dũng vung tay, đập viên gạch vào gáy đại ca. Cơ thể hắn đổ ập, dưới tình thế không biết đầu cua tai nheo ra làm sao đã bất tỉnh nhân sự.
Tinh Lạc nhanh chóng kéo Bạch Kỳ lên, trầm giọng quát.
“Nhanh! Đi trốn đi.”
Bạch Kỳ ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tinh Lạc, sống mũi anh cay cay.
“Chị gái xinh đẹp…”
Kỳ Kỳ biết là chị sẽ quay lại mà.
Tinh Lạc không có thời gian dỗ dành trẻ nhỏ, cô nhét viên gạch dính máu vào tay Bạch Kỳ để phòng thân, nói nhanh.
“Ngoan, anh qua bên kia đợi tôi, tôi sẽ xử lý nhanh thôi.”
Bạch Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, lạch bạch chạy đi, được một đoạn thì núp sau lùm cây cao cao, ngó đầu ra không tiếng động cổ vũ Tinh Lạc. Chị gái uy mãnh, đánh chúng!
Bấy giờ lũ đàn em mới phản ứng lại, một tên đi lên xem xét xem đại ca của mình còn sống hay không, ai ngờ hắn chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Ra tay thật độc ác!
Cả đám liếc mắt nhìn nhau ra hiệu, nói.
“Cô gái, cô tốt nhất không nên xen vào chuyện của chúng tôi. Đừng để chúng tôi phải động tay động chân với phụ nữ.”
Nhìn cách ăn mặc của Tinh Lạc, cô chắc chắn là con nhà giàu. Với trường hợp bọn hắn không biết thân phận cô, bọn hắn quả thật không dám vọng động. Nhưng mà… đã nhận tiền của người thì phải hoàn thành nhiệm vụ người giao, nếu không... trở về bọn hắn cũng khó giao phó.
Tinh Lạc bẻ bẻ các đốt ngón tay, cười mỉm.
“Nếu bà đây cứ muốn xen vào thì sao?”
Mấy gã đàn ông biến sắc mặt, cau có như thể ăn phải ruồi.
“Thì đừng có trách số cô đen đủi, chuyên lo chuyện bao đồng. Các anh em, lên!”
Reng reng!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại mặc định của Tinh Lạc vang lên, cô cúi xuống lấy điện thoại từ trong túi xách nằm dưới đất, vừa thong thả tránh một cú đấm bên mạn sườn, vừa nghe điện thoại.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên câu thúc giục của tài xế taxi.
“Du tiểu thư, cô đang ở đâu? Tôi lái xe đến nơi rồi đây.”
Tinh Lạc híp mắt phượng dài mị hoặc, bàn tay lần mò xuống phần đùi chân trái, nhấn nút công tắc ẩn, đùi cô lặp tức mở ra một lỗ hổng. Không sai, chính là một lỗ hổng! Trước mấy con mắt kinh ngạc tột độ, cô lôi ra từ đó một chiếc súng ngắn, trả lời.
“Anh chờ tôi thêm mười phút nữa được chứ? Tôi đang muốn hoạt động gân cốt một chút…”
Đương nhiên, tôi sẽ cho anh thêm tiền boa.
Ngắt máy, Tinh Lạc nghiêng đầu, tay xoay xoay khẩu súng đen ngòm, họng súng ngắm vào một tên trước mặt, trấn an bằng giọng điệu đểu cáng.
“Yên tâm, đạn là đạn cao su, không chết được đâu.”
Nhưng mà, đạn cao su cũng rất là... rất là đau đấy.
………
Không đến năm phút sau, bỏ mặc mấy người nằm đo đất rên rỉ, Tinh Lạc lững thững đi về phía Bạch Kỳ, ghét bỏ lôi kéo tay anh.
“Đi! Tôi đưa anh về hội trường.”
Mắt Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào chân trái Tinh Lạc một lúc lâu, đó là một cẳng chân thế nào chứ? Thon dài, vừa vặn, từ kích thước đến màu sắc đều gần giống như thật, duy độc chất liệu là không phải da người. Là da, nhưng là da nhân tạo, không có độ tả thực cũng như đàn hồi. Các khớp nối lộ rõ để cho người dùng linh hoạt di chuyển, cứ cách một đoạn lại có nút bấm và ốc vít cố định. Tuy không được bằng chân thật nhưng với công nghệ hiện nay, làm được chân giả như này đã là quá tốt.
Du Tinh Lạc là một người khiếm khuyết!
Bạch Kỳ nhìn chân Tinh Lạc nhưng lại nói sang vấn đề khác.
“Chị gái, chị thật là lợi hại.”
Tinh Lạc có vẻ không quan tâm lắm, nói đại.
“Mấy chiêu phòng thân thôi.”
Lời ra khỏi miệng, Tinh Lạc liền nhìn thấy có mấy bóng người vội vã chạy đến. Nếu không đoán sai thì chính là anh trai Bạch Tỉnh Nhiên của Bạch Kỳ mang người đi tìm anh. Thấy Bạch Kỳ vậy mà không chết, đáy mắt Bạch Tỉnh Nhiên lóe lên ánh sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất. Bạch Tỉnh Nhiên tự cho là đã che giấu rất kỹ, nhưng lại không biết tất cả đã bị Tinh Lạc nhìn thấu.
Bạch Tỉnh Nhiên là một người đàn ông lịch thiệp ưa nhìn, tướng mạo không nổi trội nhưng mang lại cho người ta cảm giác ôn nhu thoải mái, cặp kính gọng vàng làm cho anh ta càng trở nên tri thức hơn.
Bạch Tỉnh Nhiên sau khi nghe Bạch Kỳ kể lại đầu đuôi đã sai người đưa lũ “côn đồ” nào đó đến sở cảnh sát, xong xuôi mới quay sang khách khí nói với Tinh Lạc.
“Cảm ơn Du đại tiểu thư đã cứu Kỳ Kỳ nhà chúng tôi. Không biết Bạch Kỳ ngốc này đã gây ra họa gì nữa.”
Vừa rồi Du Tinh Lạc đại náo một phen trong buổi tiệc, Bạch Tỉnh Nhiên vẫn chưa quên mặt cô. Lại nói sắc đẹp của Tinh Lạc không phải muốn quên là quên được.
Ồ?
Một người không đơn giản.
Tinh Lạc gặp không ít dạng người, dạng người như Bạch Tỉnh Nhiên tuyệt đối là dạng cô ghét nhất. Tuy Bạch Tỉnh Nhiên không thể hiện ra mặt nhưng Tinh Lạc cô tự nhận có mắt nhìn, không sai được.
“Không có gì, tiện tay.”
Vẻ mặt của Tinh Lạc cũng không mấy thân thiện, lạnh lùng đáp.
“À…”
Bạch Tỉnh Nhiên ngượng ngùng, anh ta cúi đầu, đập vào mắt là chân giả Tinh Lạc bị lộ ra ngoài. Anh ta kinh hô một tiếng, buột miệng.
“Du đại tiểu thư, chân cô…”
Tinh Lạc nhướng mày, không tự ti mà hỏi ngược lại.
“Sao? Chưa nhìn thấy người tàn tật bao giờ à?”