“Anh tìm cậu ấy có việc gì?” Vương Nghị đứng dậy chắn trước mặt tôi.
“Em ấy biết là việc gì.” Lâm Dung nhìn lại Vương Nghị bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Tôi trấn an kéo cánh tay Vương Nghị để cậu ấy ngồi xuống, sau đó nhìn sang Lâm Dung: “Ra ngoài nói.”
Cửa phòng vừa đóng lại Lâm Dung đã túm cánh tay tôi lôi đi, tôi hất mạnh ra, anh tưởng tôi là con gái đấy mà muốn kéo là kéo?
“Anh kéo tôi làm gì, có gì nói ở đây luôn đi.”
Hành lang ký túc xá là một nơi rất thần kỳ, dù ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ đến mấy thì nó vẫn có thể giữ được sự ẩm thấp âm u đặc sắc của mình. Mắt Lâm Dung hẹp dài, lúc này ở giữa hành lang trông hơi đáng sợ.
“Tô Đống, tôi thích em nhưng không có nghĩa là chuyện gì tôi cũng chiều theo ý em. Tôi cho em cơ hội lựa chọn, em có thể ở đây nghe tôi nói, chỉ cần em có cái gan đó.”
Anh ta đã thành công bắt đúng nhược điểm của tôi, tôi bị anh ta vừa lôi vừa kéo xuống lầu, nhét vào chiếc SUV từng nhìn qua một lần, sau đó khóa cửa xe từ bên ngoài.
“Ở đây chờ tôi hai phút.”
“Anh đi làm gì?”
Lâm Dung ngoảnh lại nhìn tôi: “Tôi đi nói vài chuyện thôi.”
Vương Nghị không tỏ thái độ gì ra mặt nhưng trong lòng hết sức lo lắng, đang định ra ngoài xem thế nào thì cửa phòng lại bị đẩy ra. Vương Nghị đứng dậy liền trông thấy Lâm Dung.
Lâm Dung chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào, lạnh lùng buông một câu: “Nói để cậu biết, không cần chờ, tối nay Tô Đống đi cùng tôi, sẽ không về đây ở nữa đâu.”
“Đứng lại.” Vương Nghị bước tới, “Sao tôi không biết anh và Mộc Đông thân nhau như vậy nhỉ.”
Lâm Dung cười đáp: “Chuyện cậu không biết thì nhiều lắm…”
Lúc quay lại vẻ mặt Lâm Dung trông dễ chịu hơn chứ không đáng sợ như lúc nãy nữa, anh ta mở cửa xe ngồi vào ghế lái, sau đó đột nhiên áp sát vào tôi nói: “Nhớ nhé, việc đầu tiên phải làm khi lên xe là thắt dây an toàn.”
Xe đi trên đường rất êm, Lâm Dung không nói gì, chỉ tập trung nhìn về phía trước.
“Lâm Dung, anh…”
“Đến nơi rồi nói.”
“…” Tôi đang muốn hỏi anh đưa tôi đi đâu để còn biết mình bỏ mạng ở chỗ nào đây.
Xe đi qua một khu dân cư đông đúc rồi đến một chân núi cây cối um tùm mà vắng vẻ. Quả nhiên, sông núi các thứ chính là nơi thích hợp nhất để vứt xác mà.
Xe chầm chậm lái lên núi, đến lưng chừng núi thì dừng lại.
“Xuống xe.”
Không xuống được không? Em còn lứa tuổi thanh niên.
Lâm Dung dẫn tôi đi về phía trước, băng qua một con đường mòn, đến một khoảnh đất rất rộng thì dừng lại. Hoàng hồn phủ xuống ngọn núi một lớp ánh sáng vàng nhạt khiến lòng người tràn ngập sự tĩnh mịch.
“Không đi tiếp được nữa, phía trước là vách núi.”
Tôi dừng bước, vách núi…
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Lâm Dung đưa cho tôi một điếu thuốc rồi châm cho tôi.
“Dẫn em đến đây để xả nỗi lòng.”
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Lâm Dung, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Lâm Dung ngồi trên một tảng đá nhìn ngọn núi trước mặt nói: “Tôi thấy dạo này tâm trạng của em không tốt lắm, em có thể thử hét lên kể chuyện không vui đó ra.”
Anh tưởng đang quay phim à? Nam nữ chính hướng về phía trước hét lên như bị đần á hả?
“Tôi không muốn hét.” Đần lắm.
Lâm Dung mỉm cười, sau đó đứng dậy hét lên thật: “Tô Đống, tôi muốn ** em.”
Hình như đây không phải chỉ là vách núi mà còn là khe núi, tôi không dám tiến lên, không nhìn rõ rốt cuộc thế núi như thế nào, nhưng Lâm Dung hét xong câu này vọng lại mấy lần liền.
Tôi: “…”
Lâm Dung nhìn tôi, vừa cười vừa hét tiếp: “Tô Đống, tôi cũng thật lòng thích em!”
Nghe tiếng vọng lại từ khe núi, tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.
Lâm Dung nghiêm mặt nói: “Tô Đống, em đánh giá tôi là người tùy tiện quá rồi đấy. Tôi đã nói tôi thích em thì sẽ không muốn dây dưa với người nào khác.”
Ha! Miệng lưỡi đàn ông, nói dối như quỷ.
“Vậy còn người ngày xưa anh yêu đâu?” Tôi thầm xin lỗi A Địch trong lòng, sau đó ép hỏi Lâm Dung, “Trước đây anh thích người ta lâu như thế, chẳng phải bây giờ cũng thay lòng rồi sao?”
Vẻ mặt Lâm Dung thoáng qua nét hốt hoảng, tôi cười khẩy trong lòng.
“Tô Đống, người đó chính là…” Hình như Lâm Dung định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, “Quá khứ thế nào không quan trọng, vấn đề là hiện tại nhất định tôi sẽ không từ bỏ em.”
Anh ta nắm cánh tay tôi nói: “Lẽ nào em thực sự ghét tôi đến vậy?”
Tôi không trả lời.
Lâm Dung áp sát vào tôi: “Tô Đống, hôm nay chúng ta hãy thật lòng với nhau được không? Tôi muốn biết suy nghĩ thật của em, nếu suy nghĩ thật của em tàn nhẫn như vậy thì…tôi cũng đành chấp nhẫn.” Lâm Dung thầm nghĩ hôm nay nhất định phải bắt được Tô Đống về với mình, đầu tiên là dẫn dắt từng bước, không được thì uy hiếp dụ dỗ, không được nữa thì khủng bố tinh thần. Tóm lại hôm nay phải bắt được cậu, hắn không thể chờ thêm được nữa rồi.
Thực ra tôi cũng không biết suy nghĩ thật của mình là gì nữa, lòng tôi đang rất rối.
“Tôi không biết.”
Lâm Dung cười dịu dàng nói: “Vậy thì tôi hỏi, em trả lời.”
Giọng nói trầm ấm của Lâm Dung trấn an tinh thần tôi, anh ta hôn nhẹ lên môi tôi, sau đó hồi hộp hỏi: “Thấy buồn nôn không?”
Tôi ngẫm nghĩ, chầm chậm lắc đầu.
“Em hãy mở to mắt nhìn tôi…” Hai tay Lâm Dung đỡ lấy mặt tôi, “Em ghét tôi à?”
Tôi mở to mắt, Lâm Dung dè dặt nhìn tôi, hàng mi hơi rung nhẹ.
“Tôi không biết…”
Lâm Dung nhíu cặp lông mày duyên dáng của anh ta.
“…Cũng không đáng ghét lắm.”
Lâm Dung mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Vậy em có cảm giác gì với tôi, đừng cố bịa ra gì đó, cứ nói đúng với lòng mình…”
Tôi cúi đầu di di chân dưới mặt đất: “Chắc là hơi hơi ngưỡng mộ anh, và cũng hơi sợ anh nữa…”
Lâm Dung chạm môi vào môi tôi, sau đó là một nụ hôn lưỡi.
“Giờ thì sao?”
Tôi mơ hồ nhìn anh ta: “Đù, anh làm như này thì tôi…”
Lâm Dung đỡ tay sau đầu tôi rồi cạy miệng tôi ra, đầu lưỡi ướt át của anh ta khuấy đảo miệng tôi, thuốc lá trong tay không biết đã rơi xuống đất từ khi nào, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, hỏi: “Giờ thì sao?”
Tôi sắp mất khả năng sắp xếp ngôn từ đến nơi rồi, trong đầu chỉ nghĩ đúng một chuyện duy nhất: Vì sao tôi vẫn phải tiếp tục nụ hôn này?
Lâm Dung vuốt ve mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tô Đống, có phải…em cũng hơi thích tôi không?”
Tim tôi hẫng một nhịp, có phải tôi hơi thích anh ta không á? Sao có thể chứ!
“Hay là tôi hỏi em thế này nhé, tôi làm như vậy…” Lâm Dung ngồi xuống dùng răng kéo khóa quần của tôi, “Em thấy ghét không?”. Ngôn Tình Sắc
Vụ này thì tôi rõ nha, tôi nhìn khuôn mặt Lâm dung từ trên xuống, cảm thấy không nhưng không ghét mà còn muốn làm thêm bước nữa.
“Không ghét đúng không?”
Lâm Dung giữ nguyên tư thế đó tụt quần tôi xuống đến đầu gối.
“Có muốn tôi liếm cho em không?”
Vị đại thần nào có thể nói cho tôi biết tôi nên từ chối câu hỏi này thế nào không? Tiểu Tô Đống đang ầm ĩ đòi chui vào miệng Lâm Dung sung sướng, nhưng lý trí lại cảnh báo rằng nhất định phải kiềm chế, nếu không sẽ một bước xuống vực.
Lâm Dung nhìn tôi cứng đơ tại chỗ, thừa cơ liếm Tiểu Tô Đống một cái rồi liếm môi nói: “Mùi vị không tệ.”
Tiểu Tô Đống nghe xong lập tức phổng phao hẳn lên.
“Tô Đống, em cương rồi.”
Tôi biết chứ…
Lâm Dung đứng dậy cởi quần chính mình để lộ cây hàng gân guốc của anh ta.
“Tôi cũng cương rồi… Vậy nên chúng ta chẳng qua là hai người thu hút lẫn nhau mà thôi. Chuyện này không thể nào làm giả được, em nói sao hả Tô Đống?”
Lâm Dung cắn nhẹ cổ tôi, nắm Tiểu Tô Đống tuốt lên tuốt xuống, giọng nói tựa như ma quỷ: “Em to thật đấy.”
Tôi nghiến răng không nói lời nào, bị Lâm Dung đè lên một thân cây đại thụ điên cuồng tấn công, tôi đẩy mãi mới đẩy được anh ta ra.
“Đù, đừng hôn nữa, tôi đồng ý, tôi đồng ý được chưa…” Miệng sắp bị hôn rách cả da rồi.
Tôi nhớ từng có người nghiên cứu về nụ hôn, khi hôn người ta sẽ tiết ra một chất gọi là Endorphins. Chất này là một loại thuốc mê rất tốt, vì vậy tôi rung động không phải vì thích Lâm Dung mà là tại Endorphins gây họa.
“Sau này anh không được đánh tôi, cũng không được ép buộc tôi nữa…”
“Chỉ cần em nghe lời tôi, chuyện gì tôi cũng chiều ý em…” Lâm Dung luồn lưỡi vào tai tôi, cơ thể tôi lập tức mềm nhũn.
Anh ta hôn lên đầu mũi tôi thủ thỉ: “Đồng ý rồi là không được thay đổi đâu đấy…”
Lâm Dung một tay tuốt Tiểu Tô Đống, một tay xoa xoa cổ tôi: “Muốn chơi dã ngoại một phát để chúc mừng không?”
Tôi mơ màng nhìn anh ta, sao bỗng nhiên lại có cảm giác bị lừa vào tròng nhỉ?
Tôi chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, tay và lưỡi Lâm Dung đã đồng thời tấn công về phía tôi, tâm trí tôi lại bị khoái cảm chiếm lĩnh.
Ôi đàn ông, quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi, sau đó tôi hoàn toàn chìm đắm trong trận chiến dã ngoại này.
Ôi! Đàn ông.