Trương Uyển Diễm ra khỏi phòng em chồng, chân dừng một chút, đưa khay cho người làm rồi đi đến phòng của mình. Lúc sắp đến thì bắt gặp Hổ Nữu từ đối diện đi tới.
– Thiếu phu nhân, cô đến rồi ạ? Nãy đại thiếu gia hỏi em cô đi đâu, em nói tiểu thư có tin vui, cô đang ở chỗ tiểu thư.
– Anh ta đang làm gì?
Trên mặt Trương Uyển Diễm lạnh tanh, nhìn về hướng phòng của mình.
– Đại thiếu gia nói hơi nhức đầu, đang nằm nghỉ, bảo mời lang trung đến khám cũng không chịu, nói nằm nghỉ một chút là khỏe ngay.
Trương Uyển Diễm bảo Hổ Nữu đi xuống, chị ta đi vào trong, đẩy cửa đi vào, trên giường lại chẳng có ai.
Chị ta nhìn quanh.
– Bạch Kính Đường! Có giỏi thì trốn cả đời đi! Lăn ra đây cho tôi…
Phía sau cánh cửa thò ra đôi tay, ôm chặt chị ta lại. Trương Uyển Diễm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta hôn lấy rồi.
Chị ta hoảng sợ, bừng tỉnh ra phát hiện là chồng mình thì không chút nghĩ ngợi đẩy ra, tiện tay tát mạnh một cái.
“Bốp” một tiếng, Bạch Kính Đường không đứng vững ngã ngồi dưới đất.
– Em đánh anh à?
Anh ta ôm một bên mặt, khó có thể tin nổi mở to mắt, ngồi dưới đất hét lên với vợ.
Trương Uyển Diễm vẫn chưa hết giận, quệt môi vừa bị chồng hôn, cười nhạt:
– Đánh anh đấy. Không phục à? Đi tìm cha mách đi, rồi ly hôn tôi đi.
Bạch Kính Đường lại ngậm miệng lại.
Vừa rồi anh ta trốn ở trong phòng, chờ đến tối cũng không thấy vợ đến, gọi Hổ Nữu tới dò hỏi, thì ra là em gái có thai, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cả nhà đang vui vẻ, làm thế nào để dỗ dành vợ nguôi giận được đây, nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới động tác chỉ vào miệng của em rể khi mình hỏi chiêu dỗ vợ, bất giác hiểu có lẽ là hôn rồi, chắc là phụ nữ nào cũng đều thích thế. Vì vậy vừa rồi mới nấp sau cánh cửa, thấy vợ vào rồi thì ôm lấy rồi hôn, nghĩ hôn xong rồi, vợ sẽ mềm lòng, lại nhân dịp nhận lỗi với vợ luôn, nào biết chẳng những vợ không mềm lòng, mà còn bị vợ cho ăn một cái tát nữa.
Cái tát kia chị ta đánh không nhẹ chút nào, một bên mặt bỏng rát.
Anh ta ôm mặt ngồi dưới đất, nhìn vợ chốc lát, bỗng bò dậy, dán tới, chỉ vào má bên kia:
– Uyển Diễm, anh biết sai rồi, tất cả là lỗi của anh. Em đánh rất đúng. Em đánh tiếp đi. Bên này còn chưa đánh này, em đánh đi.
Chồng bỗng bò dậy muốn mình đánh anh ta tiếp, Trương Uyển Diễm hoảng sợ lui về sau một bước.
– Bạch Kính Đường anh làm gì vậy? – Chị ta đề phòng nhìn chồng chăm chăm.
– Uyển Diễm, anh sai rồi, anh đáng bị đánh đòn. Em đánh anh đi, đánh nữa đi.
Anh ta đến gần vợ.
– Cách xa tôi ra. – Trương Uyển Diễm chưa từng bắt gặp dáng vẻ vô lại như này của chồng, chỉ biết lui về sau, lui đến mép giường thì bị vướng lại.
– Uyển Diễm, chỉ cần em không giận nữa, em muốn đánh anh thế nào cũng được…
Bạch Kính Đường bắt lấy tay vợ đặt vào bên mặt của mình.
– Cút đi, cút mau!
Trương Uyển Diễm thấy da đầu tê dại, ra sức đẩy anh ta. Mà anh ta lại nhất quyết không chịu lùi bước, hai người giằng có, chân chị ta không vững, ngã ngồi xuống giường.
– Uyển Diễm, anh biết sai rồi, thứ nhất không nên gạt em để dây dưa với phụ nữ khác. Thứ hai không nên gạt em là bị ngã gãy chân. Anh thật sự hối hận, em tha thứ cho anh được không.
Bạch Kính Đường không dám ngồi xuống giường mà ngồi xổm xuống bên chân chị ta, ôm lấy đùi vợ. Một lát sau, thấy vợ chỉ yên lặng không nói gì, thái độ có vẻ mềm đi thì chậm rãi thở hắt ra.
– Uyển Diễm, anh thật sự biết sai rồi…
Ánh nến leo lắt, Trương Uyển Diễm ngồi ở mép giường hơi cúi đầu xuống, vẫn không nhúc nhích, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng phía sau gáy.
Bạch Kính Đường nhìn chằm chằm chốc lát, chậm rãi cọ đến bên chị ta, đưa tay ôm chặt lấy.
Bên ngoài phòng ngủ bỗng có tiếng chân chạy, uỳnh một cái, cánh cửa vừa quên cài đã bị người ta đẩy ra.
A Tuyên hứng khởi chạy vào, miệng la to:
– Mẹ ơi, con nghĩ kỹ rồi, để cô sinh em trai cho con, mẹ thì sinh em gái cho con nhé…
Cậu ngẩng đầu lên, chợt thấy cha đang ôm mẹ ngồi ở mép giường, hai người như đang hôn nhau thì trợn to mắt, bỗng nhớ lúc nhỏ không biết nghe được từ đâu là trẻ con không được nhìn người lớn hôn nhau, nếu nhìn thì mắt sẽ bị lên lẹo, cuống quýt che mắt lại.
– Con chưa nhìn thấy gì hết. Đừng để mắt con bị lên lẹo.
Gào xong, cậu nhóc bỏ chạy ra ngoài.
Bạch Kính Đường vô cùng hối hận vì vừa rồi mình không cài cửa lại, vội đứng lên đi ra cài cẩn thận, trở lại ôm chặt lấy vợ, đè xuống giường, nói:
– Uyển Diễm, em nghe rồi đó, nhân lúc anh còn khỏe mạnh, chúng ta sinh con đi, đừng để A Tuyên thất vọng…
Anh ta vừa dỗ dành vừa hôn vợ, phát hiện vợ không có chút phản ứng gì thì ngừng lại, ngẩng lên, thấy vợ nhắm mắt nhưng nước mắt lại tuôn rơi, giọt nước mắt lăn xuống gò má, rơi xuống tóc mai.
Bạch Kính Đường giật mình hoảng sợ.
Hai người tuy kết hôn nhiều năm, nhưng Trương Uyển Diễm tính tình mạnh mẽ cứng rắn, đây là lần đầu tiên anh ta thấy vợ khóc trước mặt mình, vội ôm lấy chị ta, lau nước mắt cho chị ta.
– Uyển Diễm, em đừng đau lòng nữa, anh sai rồi, anh nhất định sẽ sửa đổi…
Trương Uyển Diễm lại lần nữa đẩy anh ta ra, mở mắt ra, ngồi dậy, nói:
– Bạch Kính Đường, em biết trước kia anh không hài lòng về em, em cũng biết, em không có học hành nhiều, càng không có sự dịu dàng hiền huệ của một người vợ hiền, không xứng với anh. Cho nên bao năm nay, em luôn nhún mình trước mặt anh, anh nói gì em nghe nấy, hết lòng hầu hạ anh, nghĩ đủ cách để làm anh vừa lòng, sinh con trai cho anh. Chuyện nên làm em đã làm, làm đúng, là bổn phận của em, làm sai, em sẽ nghĩ đủ cách để sửa chữa bù đắp. Em nghĩ em nỗ lực như thế, một ngày nào đó anh có lương tâm sẽ phát hiện ra, trong mắt rồi sẽ có em. Không ngờ anh lại làm như vậy. Anh luôn miệng nói mình làm sai, thế anh có biết vì sao em lại đau lòng không?
Bạch Kính Đường xấu hổ, nói nhỏ:
– Em trách anh gạt em dây dưa với Liễu thị…
Trương Uyển Diễm lắc đầu.
– Đúng là anh không biết. Theo lương tâm mà nói, hồi trước khi cưới em anh không phải tình nguyện, bao năm nay đều va chạm nơi phồn hoa bên ngoài, cũng chỉ lúc này mới gây ra chuyện như này, em không nên cứ nắm chặt không buông. Trên đời này nào có người đàn ông nào toàn tâm toàn ý như cậu Nhiếp cơ chứ? Có thể gả cho anh, em tự thấy rất thỏa mãn rồi, ai mà không có lúc có sai lầm? Em đau lòng là vì cùng chung chăn gối gần mười năm, anh đến bây giờ vẫn còn có việc giấu không muốn nói với em. Anh muốn như vậy, thì dù giờ chuyện họ Liễu đã qua, sau này biết đâu sẽ còn có họ Hoa, họ Thảo.
Chị ta lau nước mắt,
– Anh trốn tránh ở bên này mấy ngày, em cũng nghĩ tới, không hề trách anh. Xét đến cùng, có trách thì trách em mười năm không chút tiến bộ, không thể làm cho anh hiểu thực ra em cũng không phải là người vô cớ gây rối. Nhưng giờ em nghĩ thông rồi, làm người phải tự hiểu mình, làm không được thì cũng đừng miễn cưỡng chính mình. Giờ cậu Nhiếp thắng trận trở về, cô út có thai, mọi người đều đang rất vui, em cũng không muốn làm lớn chuyện khiến cho mọi người đều mất hứng. Anh không cần phải trốn tránh không dám về nhà nữa, mấy ngày này ở Quảng Châu có nhiều người tìm anh lắm. Về sau chúng ta cứ sống như vậy đi, mỗi người đều tự có cuộc sống riêng của mình. Dù là sống đến 60 tuổi thì vẫn còn một nửa thời gian nữa, em cũng không tính là già, về sau học theo cô út ánh mắt phóng khoáng hơn, làm việc mà mình muốn làm, không cần phải như trước kia ngày nào cũng bám lấy anh, làm phiền đến anh.
Chị ta sửa lại tóc mai bị chồng làm cho tán loạn.
– Vẫn còn sớm, em đi xem chỗ cha còn có việc gì không.
Chị ta đứng lên, đi ra cửa.
Toàn bộ sự việc, chị ta thực sự có suy nghĩ như này.
Bạch Kính Đường không ngờ vợ lại nói những lời thấm thía như thế. Người vợ vẫn vô cùng quen thuộc, mi cong, mắt phượng, gương mặt như trứng ngỗng như khay bạc, nhưng rồi lại có cảm giác như vừa mới quen biết.
Anh ta nhìn chị ta, ngay vào lúc chị ta định mở cửa thì đuổi theo, từ phía sau lại lần nữa ôm lấy chị ta.
– Uyển Diễm, anh quá ngu ngốc, trước kia trái tim đúng là bị che đậy, bỏ mặc người phụ nữ của mình. Giờ anh thật sự biết sai rồi. Anh không còn mặt mũi đâu mà xin em tha thứ, em hãy nể mặt A Tuyên mà cho anh một cơ hội, từ nay về sau anh nhất định sẽ sửa đổi.
Trương Uyển Diễm muốn giãy giụa, nhưng lại bị chồng ôm chặt lấy, cuối cùng sức không bằng đàn ông, vẫn bị anh ta ôm bế lên giường.
– Uyển Diễm em nằm đi, đừng lộn xộn, em hãy nghe anh nói, anh có nhiều lời muốn nói với em…
– Bạch Kính Đường, anh đúng là quỷ già không biết xấu hổ …
Một lát sau, Trương Uyển Diễm bỗng nhiên mắng nửa câu, thanh âm lại bị nuốt mất.
Thư phòng nhà cũ Bạch gia, giờ phút này lại một cảnh tượng khác.
Nhiếp Tái Trầm biết cha vợ lấy đường sắt làm điều kiện giúp mình thì cảm kích vô cùng.
– Cha, nếu không nhờ cha kịp thời giúp đỡ thì phía bắc vẫn còn đang uy hiếp, Quảng Châu cũng không thể rảnh chân tay như hiện giờ được. Con cảm ơn cha.
Bạch Thành Sơn cười nói:
– Là người nhà cả, cảm ơn gì chứ. Giờ người bị cưỡng chế di dời, bên kia về sau con có tính toán gì không?
– Bước đầu tiên là hợp nhất bộ cũ của Lưu Vinh, dùng được thì dùng, điều đi được thì điều đi. Thứ hai là chào hỏi Vân Nam. Đối phương cũng tính là tiền bối của con, lúc trước từng gặp mặt ở Nam Kinh rồi, cùng chung chí hướng. Lúc con ở Quảng Tây đánh giặc cũng nhận được điện báo, nói bảo vệ mẹ con, kêu con không cần phân tâm. Cho nên điểm này hoàn toàn không thành vấn đề. Thứ ba là bình loạn diệt phỉ. Bên kia ngoài Lưu Vinh thì địa phương vẫn còn một vài thế lực. Chờ những vấn đề này xử lý cơ bản, thì con sẽ chú trọng đến dân sinh. Hủy bỏ sưu cao thuế nặng, phát triển công thương, cái này còn cần cha hỗ trợ ạ, nếu có khả năng, tiếp tục đầu tư tu sửa đường sắt, vậy thì càng tốt.
Bạch Thành Sơn gật đầu:
– Rất tốt, con suy xét rất chu đáo. Ngày sau chỉ cần có yêu cầu, cha sẽ ủng hộ hết mình.
Cha vợ con rể tâm tình, thời gian bất giác trôi nhanh. Bạch Thành Sơn bỗng nhớ tới con gái, vỗ trán một cái:
– Thôi xong rồi, cha chỉ mải trò chuyện với con mà quên mất. Tú Tú đang có thai, với tính tình của nó sợ là còn khó chiều hơn trước nhiều. Con về đi, mau ở bên nó đi, tránh nó lại cáu kỉnh với con.
Nhiếp Tái Trầm nghĩ sắp được làm cha rồi, khó nén được hạnh phúc trong lòng, lập tức đứng lên:
– Vâng. Thế cha nghỉ ngơi sớm đi, con đi thăm Tú Tú.
– Đi đi. – Bạch Thành Sơn phất tay.
Nhiếp Tái Trầm rời khỏi thư phòng, chân gấp gáp bước về phòng mình, lúc vừa đến thì bắt gặp Hổ Nữu từ bên trong đi ra, tay cầm bức vẽ, thấy anh thì chạy tới, mở bức vẽ trong tay ra cho anh xem, khoe rối rít:
– Cậu Nhiếp xem này, tiểu thư vẽ cho em đấy. Lúc trước cô ấy nói rảnh thì sẽ vẽ cho em một bức, em cứ nghĩ cô ấy nói bừa thôi. Nào ngờ cô ấy vẫn luôn nhớ, thật sự vẽ em này. Không ngờ em lại đẹp như thế.
Nhiếp Tái Trầm nhìn thoáng qua, đúng là vẽ cô nhóc này, cảnh trong tranh là ở dải hoa dại bên bờ sông. Người trong bức vẽ chẳng những ngũ quan giống y thật, hình ảnh còn sinh động đầy sức sống.
Anh gật đầu, khen rất đẹp.
– Em đi cho A Sinh xem đây.
Hổ Nữu ôm bức vẽ như ôm bảo bối hoan hỉ chạy đi.
Nhiếp Tái Trầm đi vào phòng ngủ.
Bạch Cẩm Tú đã đổi sang áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài buông xõa, nằm trên chiếc giường nguyệt động kiểu cổ có rèm thêu hoa, biếng nhác cầm một quyển sách trong tay lật lật, cũng không nhìn anh, nói:
– Trò chuyện với cha rất thích đúng không? Sao lại không ở lại thắp nến tâm sự với cha cả đêm còn về làm gì? Anh trải chiếu ngủ dưới đất là hai cha con có thể tâm sự cả đêm được rồi đó.
Nhiếp Tái Trầm giả bộ không nghe, cởi áo khoác ra, ngồi vào mép giường, rút quyển sách trong tay cô ra, lại ôm cô xoay người nằm xuống giường, xoa xoa bụng nhỏ phẳng lì của cô, sau đó áp tới dán tai vào bụng cô nghe ngóng.
Bạch Cẩm Tú hậm hực đẩy đầu anh ra.
– Nhiếp Tái Trầm anh có ngốc không, con mới bao lớn chứ, sao mà nghe được gì?
Nhiếp Tái Trầm ôm cô vào lòng, hôn cô, nói:
– Tú Tú, có chuyện này anh muốn thương lượng với em. Anh ở lại với em mấy ngày, sắp xếp công việc đâu vào đấy, sau đó đón mẹ anh tới, em thấy có được không?
– Được.
Cô đáp xong lại như chợt nhớ ra gì đó lại lắc đầu:
– Không được không được.
Nhiếp Tái Trầm sửng sốt.
Cô từ trong lòng anh ngồi dậy.
– Em muốn đi cùng anh cơ. Anh đồng ý với em rồi mà, còn nợ em một hôn lễ có mặt mẹ anh. Chẳng những có mẹ anh, mà em còn muốn có mặt tất cả những người ở thôn anh nữa. Cùng lắm là hai ba tháng tới em có thể ra ngoài được rồi. Em khỏe lắm, còn giúp anh đánh nhau được đó. Nếu anh không yên tâm, em có thể ngồi thuyền, chúng ta đi đường thủy.
– Không được. Em đang mang thai, đi đường thủy cũng không được, quá xa.
Nhiếp Tái Trầm kiên quyết không đồng ý.
Bạch Cẩm Tú không vui nhìn anh, thấy anh vẫn không chịu thì hừ một tiếng:
– Anh không cho em đi, có phải còn tơ tưởng tiểu thư của Hoàng lão gia gì gì đó ở quê không hở? Lần trước em đến đó nhìn thấy rồi. Bà mối ngay trước mặt em cầu hôn với mẹ anh đó. Em tức đến chết rồi. Đồ xấu xa anh.
Nhiếp Tái Trầm vội ôm lấy cô.
– Đều tại anh, anh sai rồi. Chờ em sinh con xong nhé. Sinh xong rồi, anh nhất định sẽ đưa em về quê, mời hết mọi người đến, cho họ biết vợ anh cưới ở Quảng Châu là em.
Bạch Cẩm Tú thần sắc vẫn buồn bực, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu.
– Thôi cũng được. Thế còn phải đợi lâu lắm.
– Ngoan nghe anh. Rất nhanh thôi.
Cô vâng một tiếng, lại nghĩ tới một chuyện.
– Nhưng mẹ thì làm sao đây? Bà lớn tuổi rồi, không tiện đi lại…
Cô do dự một giây rồi quyết định:
– Thôi, cũng không cần phải về quê để tất cả mọi người biết nữa. Anh tốt nhất đón mẹ về đây đi, chỉ cần có bà là được rồi.
Nhiếp Tái Trầm chăm chú nhìn cô, chậm rãi cầm tay cô:
– Tú Tú, hay là ngày mai anh phát điện báo về quê, bàn bạc với mẹ anh, xem bà có ý muốn gì không. Em thấy được chứ?
Cô gật đầu:
– Được, mẹ muốn gì em đều nghe hết.
Nhiếp Tái Trầm hôn cô, lại thấy chỉ hôn thôi cũng không đủ, Bạch tiểu thư của anh sao lại đáng yêu như thế cơ chứ. Trái tim của anh đã không thể chứa đủ tình yêu của anh đối với cô, tình yêu của anh với cô đã không ngừng tràn đầy rồi.
Bạch Cẩm Tú cũng cảm nhận được tình cảm của anh đối với mình, đưa tay ôm lấy anh. Hai người hôn nhau một lát, cô nhận thấy nhiệt độ cơ thể của anh càng lúc càng cao, hô hấp cũng theo đó nóng bỏng, liền lắc đầu tránh thoát ra, nói:
– Không được, giờ không được. Chị dâu nói không được.
Nhiếp Tái Trầm chậm rãi buông cô vợ mềm mại trong lòng ra, thở ra một hơi thật dài, giọng khàn đi:
– Anh biết rồi. Anh sẽ không muốn nữa.
Anh bị cô bắt lỗi ngay lập tức.
– Nhiếp Tái Trầm anh nói gì vậy? Em có con rồi thì anh không muốn em nữa?
Nhiếp Tái Trầm vội lắc đầu:
– Không phải! Ý anh không phải thế.
Lúc này cô mới vừa lòng, miệng nhỏ cắn tai anh, thủ thỉ:
– Nếu anh khó chịu….chúng ta thử cách khác nhé…
Đêm của Cổ thành vô cùng yên bình này, bầu trời đêm đầy sao sáng. Có lẽ là tiểu biệt thắng tân hôn, hoặc có lẽ là người đàn ông trẻ tuổi kia quá kích động, tuy rằng trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã khắc địch chế thắng, đêm nay đối mặt với cô gái mà mình yêu, lại là “trường hà quyết khẩu”, rất nhanh đã nộp vũ khí đầu hàng trước cô.
Ôm nhau một lát, cô lười nhác mở mắt ra, nói muốn ngắm trăng. Anh liền ôm cô đến trước bậc thềm đình viện, để cô ngồi trong lòng mình.
Bạch Cẩm Tú dựa vào ngực anh, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đêm của Cổ thành.
– Lúc trước khi mới biết anh, lúc chúng ta tới nơi này, em không biết em sẽ yêu anh nhiều đến như vậy.
– Thật đó, em rất yêu anh, Nhiếp Tái Trầm. – Giọng cô mềm mại.
Bàn tay của Nhiếp Tái Trầm lại nhẹ nhàng bao lấy bụng nhỏ của cô, thì thầm bên tai cô:
– Anh cũng vậy.
– Anh có biết chiều nay cha em câu được cá, vì sao em lại vui sướng như vậy không?
Anh lắc đầu.
– Là bởi anh đó.
– Ngày nào em cũng nhớ anh, mong ngóng anh trở về. Hôm nay lòng quá nhớ đến anh, nghĩ nếu cha có thể câu được một con cá, chỉ cần một con thôi, anh sẽ mau về với em. Nhưng hôm nay ông lại không câu được con nào cả, em rầu muốn chết rồi…
Cô quay sang,
– Anh có nhớ em không?
Buổi tối nay Bạch gia có chuyện vui, mẹ cũng không bắt ép mình đi ngủ sớm, A Tuyên trốn lão Trương sung sướng đi loanh quanh khắp nơi. Cậu nghĩ đến em trai của mình nên mò tới bên này, lại thấy chú đang ôm cô út ngồi ở bậc thang hôn nhau thì vội vàng che mắt lại.
Tối nay làm sao vậy nhỉ! Sao ai cũng để cậu bắt gặp vậy!
Cậu thật sự không hiểu, người lớn đúng là lạ, sao lại thích ăn quà vặt như thế. Miệng có gì ngon để ăn đâu?
A Tuyên sợ mắt mình lên lẹo, khó hiểu thở dài, xoay người lặng lẽ bỏ đi.