Đôi mắt đẹp của cô nhìn về phía anh, Nhiếp Tái Trầm thấy tim bỗng đập nhanh hơn, tâm can rung động.
– Đi thôi, còn chờ gì nữa?
Bạch Cẩm Tú quay người tự mình lên xe.
Những rương hành lý của cô đã được đưa lên xe ngựa đến bến tàu trước rồi. Nhiếp Tái Trầm lấy lại bình tĩnh, xách rương nhỏ tùy thân của cô lên xe, lái xe ra cửa.
Sắp tới gần bến tàu, trên đường phố xe ngựa như nước, người đi người lại. Tới bến tàu, đi vào bãi, dòng người càng chen chúc xô đẩy, cảnh tượng tấp nập.
Chuyến tàu đi Châu Âu chạy định kỳ, một tháng chỉ có một chuyến. Hành khách đợi một tháng, giờ tất cả từ bốn phương tám hướng đều tới, tụ tập trên bến tàu, khuân vác hành lý, từ biệt với người nhà, có hăng hái phấn khích, có thấp thỏm bồi hồi với tương lai, có vui vẻ cười nói, có buồn bã ưu sầu, bạn có thể ngay trên bến tàu trước khi con tàu rời bến được chứng kiến trăm thái nhân sinh, buồn vui tan hợp.
Con tàu Hoàng Hậu đã bỏ neo ở bên bờ biển, giữa bến tàu và boong tàu đã đáp mấy thông đạo. Thuyền viên đang kiểm tra vé tàu ở cửa ra vào, chỉ huy trật tự. Người làm của Bạch Cẩm Tú đã bắt đầu khuân vác hành lý lên trên tàu.
Nhiếp Tái Trầm cầm hành lý xách tay của cô xuống xe, che chở cho cô đi qua dòng người đông đúc tí trước thông đạo thông hành đến khoang hành khách hạng nhất. Đúng lúc này bỗng có ai đó gọi lớn tên cô, Nhiếp Tái Trầm ngoái sang, nhìn thấy anh chàng người Pháp kia đang vui vẻ vẫy tay, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông đã hơn năm mươi tóc bạc trắng trông rất lịch lãm trong bộ chế phục thuyền trưởng.
Fran chạy vội tới trước mặt Bạch Cẩm Tú.
– Anh đến từ sáng sớm rồi, vẫn chờ em mãi!
Anh ta quay lại chỉ vào thuyền trưởng đang đi tới phía sau.
– Thuyền trưởng Broe của chúng ta đó.
Thuyền trưởng cởi găng tay, nắm lấy bàn tay mềm mại được bao trong găng tay màu trắng của Bạch Cẩm Tú chìa ra, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, cười nói:
– Bạch tiểu thư, vô cùng vinh hạnh lại lần nữa được đưa cháu đến nước Pháp. Nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước lúc cháu từ Pháp về cũng đi con Hoàng Hậu này của tôi.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười gật đầu, thấy ánh mắt ông ta nhìn sang Nhiếp Tái Trầm thì giới thiệu:
– Đây là chồng cháu, họ Nhiếp.
– Tôi đã nghe đến rồi, Tư lệnh tiên sinh! Vô cùng vinh hạnh được gặp cậu.
Nhiếp Tái Trầm bắt tay với thuyền trưởng.
– Vợ cháu sẽ phải đi chặng đường dài, mong được thuyền trưởng quan tâm nhiều hơn ạ.
– Tư lệnh tiên sinh cứ yên tâm. Tôi xin dùng kinh nghiệm ba mươi năm đi biển để hứa với cậu, mỗi một ngày vợ cậu ở trên Hoàng Hậu thì đều là một ngày thoải mái vui vẻ nhất.
Nhiếp Tái Trầm lại cảm ơn ông ta lần nữa.
– Nhiếp tiên sinh, anh yên tâm quay về đi, tôi sẽ giúp anh quan tâm đến cô ấy, cho đến khi cô ấy đặt chân đất Cảng Marseille!
Fran đón lấy rương hành lý xách tay của Bạch Cẩm Tú mà vừa rồi vì bắt tay với thuyền trưởng mà anh đã đặt xuống bên chân cô.
Nhiếp Tái Trầm nhìn sang cô.
– Lên tàu rồi, cũng không phải lần đầu tiên em đi tàu. Em sẽ hưởng thụ hành trình này. Anh cũng có việc, không cần phải chờ đến lúc tàu đi đâu, giờ anh về luôn đi.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười nói với anh.
Fran đã cầm rương hành lý chuẩn bị đi lên.
Nhiếp Tái Trầm nhìn con tàu du lịch với ống khói khổng lồ, nhìn hành khách đông đúc trên boong bám vào lan can đang lưu luyến vẫy tay từ biệt với người đưa tiễn đứng trên bờ, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác ly biệt mãnh liệt chưa từng có.
Cô thật sự sắp lên tàu rời khỏi anh rồi. Từ ngay hôm nay, ngay tối nay, rồi ngày mai, ngày kia nữa…Rất nhiều ngày, sẽ rất lâu rất lâu, cô thì ở bên kia đại dương, anh sẽ không được nhìn thấy cô, càng không thể ngủ cùng cô trên một chiếc giường, ôm cô đi vào giấc ngủ, cùng cô sớm chiều ân ái…
– Tú Tú…
Ngay vào khoảnh khắc này, đột nhiên như có vô số lời muốn nói cuồn cuộn trào dâng lên, anh rất muốn nói cho cô biết.
Bạch Cẩm Tú hơi nhướng mày, ánh mắt dừng trên mặt anh.
– Em…Đi đường cẩn thận. Tới nơi rồi thì lập tức báo anh biết. Đến bên đó rồi hãy sống vui vẻ thoải mái.
Anh há miệng, cuối cùng lại nói một câu như vậy.
Bạch Cẩm Tú nhún vai.
– Biết rồi. Thế nhé, em lên tàu đây. Anh về đi.
Cô không hề nhìn anh, giữ chiếc mũ xinh đẹp trên đầu, tránh để khi qua cầu thì bị gió thổi bay xuống nước, ngay sau đó xoay người, đi lên boong tàu. Anh chàng người Pháp lập tức xách rương đi theo sau.
Nhiếp Tái Trầm đứng ngay lối đi bến tàu nơi người qua người lại, nhìn bóng hình xinh đẹp kia đi qua lối đi, được thuyền trưởng đỡ lên boong tàu, cô quay qua mỉm cười cám ơn ông ta, tiếp đó tiếp tục đi vào trong, dần dà biến mất trong dòng người chen chúc trên boong.
Cô đi rồi.
Như là lần đi này sẽ không bao giờ quay về nữa.
– Tu…Tu…
Đột nhiên một hồi còi tàu ngân dài.
Nhân viên ở lối đi thổi còi, la to về bốn phía:
– Chỉ còn mười phút nữa. Mười phút cuối cùng. Ai chưa lên tàu lập tức đi lên. Người đưa tiễn lập tức xuống tàu.
Tiếng còi tàu ngân dài rồi tắt, giống như rơi vào trong làn nước vẩn đục, không còn nghe thấy nữa.
– Tiên sinh, nhờ anh lui về sau một tí. Chú ý an toàn, tàu sắp rời bến…
Nhân viên tàu thuyền quay lại, bỗng để ý thấy còn một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục vẫn đứng ngay lối qua lại thì đi tới nhắc nhở.
Nhiếp Tái Trầm mắt không chớp nhìn về hướng boong tàu, ngay trong khoảnh khắc bóng dáng của cô bị bao phủ bởi đầu người chen chúc, anh bất chợt không khống chế được nữa, lao đi lên.
– Tiên sinh! Vé tàu! Vé tàu anh đâu!
Nhân viên tàu thuyền tỉnh hồn, vội bước lên ngăn lại nhưng không ngăn được. Người đàn ông trẻ tuổi kia đã chạy qua anh ta, đẩy dòng người đang chắn đằng trước, chạy gấp về phía trước, chớp mắt đã lên boong tàu rồi.
Lối qua lại chỉ có mấy chục mét thôi, nhưng tim anh lại đập rất nhanh, hô hấp dồn dập, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng của cô đâu, thấy thuyền trưởng đang nói chuyện với người nào đó ngay phía trước cách đó không xa thì lập tức chạy tới.
– Xin lỗi thuyền trưởng, có thấy vợ cháu đâu không?
Thuyền trưởng quay sang, thấy là Nhiếp Tái Trầm thì chỉ chỉ vào một lối đi bên tay phải mình, sau đó nói:
– Nhưng Tư lệnh tiên sinh, chưa tới mười phút tàu xuất phát rồi…
Nhiếp Tái Trầm không kịp nói gì cả, chỉ buông một câu cảm ơn, ngay sau đó chạy về hướng được chỉ.
– Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Người đàn ông vừa rồi nói chuyện với ngài không có vé. Đẩy tôi ra rồi chạy lên!
Nhân viên tàu thuyền kia rốt cuộc đuổi tới nơi, thở hồng hộc, la lớn.
Thuyền trưởng nhìn về hướng kia, xua tay với anh ta, ý bảo không cần phải để ý.
Nhiếp Tái Trầm chạy mấy chục mét, dừng ở một lối đi chia ba.
Anh nhìn chung quanh, nơi nơi đều là người vừa lên thuyền đang gấp gáp đi tìm chỗ an trí, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng của cô.
Mặt trời chiếu lên đỉnh đầu, mồ hôi túa ra nhanh chóng.
– Tú Tú! Tú Tú!
Anh không chút nghĩ ngợi gọi tên cô thật to, làm cho nhiều người chung quanh đều quay qua nhìn anh.
– Tú Tú! Em nghe thấy không?
Anh cũng chẳng quan tâm, lại tiếp tục gọi to.
– Em ở đây! Anh làm gì vậy?
Phía sau lưng anh chợt vang lên giọng cô.
Nhiếp Tái Trầm trái tim như nhói lên, quay phắt đầu lại, thấy cô một mình đứng ngay sau mình, tay cầm mũ, hơi hơi nhíu mày, nhìn anh.
– Tú Tú!
Nhiếp Tái Trầm mừng như điên, lao đến chỗ cô, bắt lấy tay cô, kéo đến một góc vắng người ở boong tàu, cuối cùng đứng ở bên mạn thuyền.
– Nhiếp Tái Trầm, anh làm gì vậy? Tàu sắp đi rồi! – Bạch Cẩm Tú nói với anh.
– Tú Tú, em đừng hỏi đừng nói gì cả. Anh lên tìm em, là trước khi em đi có chuyện nhất định phải nói với em.
Hơi thở của anh không bình ổn.
Lông mi của Bạch Cẩm Tú run nhè nhẹ, yên lặng.
– Tú Tú, ban đầu khi mới biết em, anh có chút sợ em.
Anh thở ra một hơi dài.
- …Anh chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp, kiêu ngạo và to gan như em. Sự sắc sảo của em có thể đốn gục bất cứ người nào. Khi đối mặt với em, anh không biết nên nói với em như nào, không biết tại sao em lại tức giận…
Anh dừng một chút.
– Thực ra ngay cả hiện tại, đôi khi anh vẫn không rõ, vì sao em lại tức giận, nhưng những cái đó không quan trọng, anh chỉ muốn nói với em, trái tim của anh đã bị em lấy rồi, đó là sự thật, và anh cũng không biết nó đã bị lấy đi bắt đầu từ khi nào. Nhưng khi đó, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có được em, cùng ở bên em, càng không cần phải nói đến cả đời. Điều này với anh thật quá xa vời. Nhưng mỗi ngày anh đều sẽ nghĩ đến em. Sáng sớm khi thức dậy, buổi tối trước khi ngủ, ban ngày vào thời gian trống nghỉ ngơi trên giáo trường, anh đều sẽ nghĩ đến em. Em còn nhớ Tuần Phòng doanh ở Cổ thành không? Lúc mà anh bị thương, em đã xông vào trách mắng cậu binh lính kia không? Khi đó anh đã bị em làm cho hoảng sợ, anh chưa từng thấy em hung dữ như vậy, nhưng ngay sau đó, trong lòng anh lại thấy rất vui. Anh cảm giác được, khi ấy mỗi ngày em tới tìm anh, có lẽ cũng không chỉ bởi để ép anh đồng ý giúp em. Có lẽ em thật sự cũng có quan tâm anh.
Bạch Cẩm Tú ban đầu không nhìn anh, ánh mắt vẫn luôn dừng ở mặt nước phủ một tầng khói trắng bên ngoài mạn thuyền.
Dần dần, cô ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt của anh.
Anh nhìn cô chăm chú.
– Tú Tú, khi đó sở dĩ anh đoạt lấy nửa cây cầu đang bốc cháy, nguyên nhân duy nhất chính là người bên kia là em. Trên đời này, ngoài mẹ anh ra, đổi lại bất kỳ ai khác, trong tình huống như thế, anh đều không làm được như vậy. Anh sẽ không. Chỉ có em mà thôi. Nhưng về sau, em muốn anh cưới em, anh lại chần chừ do dự.
Anh lại lần nữa hít một hơi.
– Với anh, yêu một người là đòi hỏi cần tư cách. Anh thừa nhận anh tự ti, trước mặt em, anh không thể nào không để tâm đủ loại vấn đề chênh lệch giữa anh và em.
– Giả sử khi đó, muốn anh cưới là một cô gái khác, trùng hợp anh cũng thích cô ấy, anh sẽ không cảm thấy anh không có tư cách để yêu cô ấy. Nhưng em lại không giống thế. Tú Tú, em là độc nhất vô nhị. Em quá đẹp đẽ, quá rực rỡ chói mắt, mà anh so với em lại quá mức bình thường. Anh chỉ thấy em giống như một đứa trẻ bướng bỉnh mang trái tim háo thắng và ngập sự tò mò, anh ở trong mắt em chỉ là một thứ đồ chơi mới lạ, cho nên ánh mắt em mới đặt lên người anh, muốn có được anh mà thôi. Anh không có lòng tin bản thân sẽ mang đến cho em sức hấp dẫn lâu dài để em sẽ mãi chú ý đến anh, anh cũng không có lòng tin sẽ có được tình yêu của em lâu bền, cho nên trước mặt mẹ anh, anh đã lựa chọn giấu bà.
– Tú Tú, so với tất cả những gì em đã làm cho anh, anh không xứng với em. Nhưng hiện tại, anh thật sự đã biết mình may mắn đến nhường nào. Anh không lo lắng ngày nào đó em sẽ không cần anh nữa. Anh sẽ chứng minh bản thân xứng đôi với em, để ánh mắt của em cả đời chỉ dành cho anh, sẽ không nhìn một ai khác. Anh sẽ cố gắng.
Con tàu lại lần nữa vang lên một hồi còi, đây là tín hiệu sắp chạy cuối cùng.
Bên bờ biển và trên mạn thuyền, lại vang lên những tiếng ồn ào ly biệt.
Bạch Cẩm Tú hơi ngước mặt lên, đôi mắt mở to, nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đang đứng đối diện ngay dưới ánh mắt trời rực rỡ.
– Sở dĩ anh đuổi lên đây, nói với em những điều này, không phải là để ngăn cản em theo đuổi ánh sáng của em, mà anh muốn trước khi em đi, để cho em biết…- Anh hơi dừng lại một chút, – Anh yêu em, Bạch tiểu thư.
Anh nhấn mạnh từng chữ.
– Lúc trước được chọn làm tài xế cho em, là chuyện may mắn nhất trên đời này của Nhiếp Tái Trầm anh.
Đôi tay anh nắm lấy vai cô, kéo cô vào lồng ngực mình, ôm chặt một chút.
– Ôi lạy chúa tôi, hai người ở đây làm gì vậy?
Fran đi tìm Bạch Cẩm Tú khắp nơi cuối cùng cũng tìm thấy cô, mắt trợn tròn mồm há hốc.
– Nhiếp Tư lệnh! Tàu sắp rời bến rồi!
Thuyền trưởng đứng chỗ xa, la to.
– Tú Tú, những lời cần nói anh đã nói xong rồi. Anh đi xuống đây. Chúc em có chuyến đi vui vẻ.
Nhiếp Tái Trầm cúi đầu hôn nhanh lên vầng trán đẹp đẽ vướng sợi tóc của cô, sau đó buông cô vẫn còn đang đờ đẫn ra, xoay người bước đi.
– Cháu xin lỗi, cháu xuống ngay đây.
Anh xin lỗi với thuyền trưởng, chạy vội đến mạn tàu, bước lên một lối đi còn lại duy nhất xuống dưới.
Chân anh vừa đặt lên bến tàu, lối đi phía sau anh tức khắc được thu về, cửa khoang đóng cửa.
Nhiếp Tái Trầm đứng ở bờ, đưa mắt nhìn con tàu trong tiếng còi tàu cuối cùng cùng với tiếng sóng cuộn ồn ào từ từ rời bến, càng đi càng xa, cuối cùng, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Dòng người tụ tập nơi bến tàu dần dà đã giải tán, anh cuối cùng cũng xoay người, cho tay vào túi, chậm rãi ra khỏi bến tàu.
– Quan gia, mua bao thuốc lá cho cháu đi.
Một đứa bé đi chân đất với một chiếc hộp thuốc lá to tướng đeo trên cổ chạy đến trước mặt anh chào hàng.
Nhiếp Tái Trầm với tay ra, bỗng lại dừng lại, xua xua tay, đi qua.
– Quan gia, mong chú thương xót. Mẹ cháu bị bệnh, không có tiền đi khám. Cháu muốn kiếm tiền mua thuốc cho mẹ cháu.
Đứa bé kia ngẩng lên năn nỉ anh.
Anh đến bên xe, lấy mấy đồng bạc trong xe ra ném vào trong hộp thuốc của cậu bé.
– Về đưa mẹ cháu đi khám đi. Chú không hút thuốc lá.
– Cảm ơn quan gia! Cảm ơn quan gia!
Đứa bé nắm chặt lấy mấy đồng bạc, cúi người cảm ơn anh, sau đó chạy vút đi.
Nhiếp Tái Trầm cầm vào tay nắm cửa xe, xoay mặt, một lần nữa nhìn về hướng con tàu đã chở cô đi xa, quay đầu lại, đang định lên xe thì đột ngột nghe có người ở phía sau gọi anh:
– Quân gia! Quân gia!
Anh quay đầu trở lại, nhìn thấy một công nhân khuân vác chạy tới, chỉ chỉ phía sau nói:
– Ở bến tàu có một phu nhân, gọi anh qua đó giúp cô ấy xách hành lý.
Nhiếp Tái Trầm bị định trụ trong giây lát rồi bừng tỉnh, trái tim đập kinh hoàng, cất bước chạy về hướng bến tàu.
Anh chạy đến chỗ mà anh vừa rời khỏi một lát kia, chân dừng lại.
Một mình cô đứng đó, bên chân là hành lý xách tay nhỏ, hai tay đang giữ vành mũ tránh để bị gió thổi bay. Thấy anh xuất hiện, cô bỏ hành lý lại đi về phía anh, nói:
– Em bảo thuyền trưởng thả một thuyền nhỏ đưa em về. Anh cũng biết mà, tính em là vậy đấy. Dù sao thì em lại không muốn đi nữa. Anh vẫn còn nợ em một hôn lễ có mặt mẹ anh.
Nói xong, cô bỏ tay đang giữ vành mũ xuống, cái cằm xinh đẹp hơi hếch lên, liếc anh.
Huyết dịch cuộn trào trong cơ thể Nhiếp Tái Trầm, anh nhìn cô, giọng khàn đặc:
– Được. Ngày mai anh đưa em về, đền bù cho em.
Cô hứ một tiếng:
– Coi như anh biết điều. Còn không cầm hành lý của em đi.
Cô bỏ anh lại, đi về phía ô tô.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô tự mở cửa xe đi lên, cúi xuống xách hành lý của cô lên, bước nhanh trở lại xe.
Anh ngồi vào ghế lái, nhưng lại không lập tức khởi động ngay.
Anh quay lại, nhìn cô.
Bạch Cẩm Tú tháo mũ xuống, lấy gương trong túi nhỏ ra soi sửa sang lại tóc tai, phát hiện anh ngồi yên, đang ngoảnh lại nhìn mình thì dừng lại, nhìn anh.
– Anh nhìn em làm gì? Châu Âu xa như thế, đi lại trên biển phải mất một hai tháng liền, ai đi rồi mới biết, cũng chẳng dễ chịu mấy đâu. Chỉ có A Tuyên còn nhỏ mới thích đi thôi, em chả muốn tí nào. Còn không đưa em về nhà đi. Tối qua ngủ không ngon, em muốn về nhà ngủ bù.
– Tuân lệnh! Bạch tiểu thư ngồi vững nhé.
Anh dịu dàng nói. Nói xong, hơi mỉm cười, sau đó ngồi thẳng.
Bạch Cẩm Tú nhìn lưng anh, cuối cùng không thể nào dời ánh mắt đi được.
Thứ đàn ông đáng ghét này, vì sao chỉ mỗi cái lưng thôi cũng khiến người ta mê đắm như vậy!
Lúc Nhiếp Tái Trầm hơi cúi đầu để khởi động ô tô, thình lình cô vứt chiếc gương đi, từ phía sau ôm lấy cổ anh, vặn mặt anh lại, há miệng cắn môi anh.
– Nhiếp Tái Trầm anh thật quá đáng, rõ ràng có thể nói, vì sao giờ anh mới nói…Anh muốn em tức chết à?
Cô vừa hôn anh vừa nói, giọng bỗng nghẹn ngào, lại hung hãn cắn vào miệng anh.
Nhiếp Tái Trầm ban đầu ngồi yên, mặc cho cô vừa hôn vừa cắn mình. Một lát sau, anh ôm lấy cô, kéo cô qua khỏi chỗ ngồi nhấc vào trong lòng mình. Anh nhìn vào mí mắt phiếm hồng của cô chăm chú, dịu dàng vuốt nhẹ lên đó, đột ngột kéo rèm cửa xe, cúi đầu hôn cô một cách dữ dội và mãnh liệt.
Người qua đường vội vã đi ngang qua chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đỗ ở bên đường ngay lối vào bến tàu.
Rất lâu sau, Nhiếp Tái Trầm mới buông Bạch Cẩm Tú hai má ửng đỏ cả người mềm nhũn ra, bế Bạch tiểu thư vô cùng nhu mì của anh trở lại vị trí phụ bên cạnh mình, khởi động xe, lái nhanh về Tây Quan.