Quả nhiên, Ngụy phó tổng vô cùng sửng sốt, trên mặt lộ ra vài phần khẩn trương.
Trước phòng 608 gây náo động, không lâu sau, liền kinh động lên cả khách sạn, nghe nói là nhân vật quan trọng ở huyện Vân Hồ, là một lãnh đạo quan trọng, nghe nói là Bí thư, rốt cuộc là chuyện gì? Khách sạn Phương Diện cũng không hiểu rõ.
May quá, đã có một vị lãnh đạo huyện Vân Hồ đến, xem ra là người đặc biệt, là người có thể làm người khác nghe lời.
- Anh khỏe không Chủ tịch huyện Phạm? Mời anh, chúng tôi đang lo không biết nên xử lý thế nào đây.
Ngụy phó tổng thật không hổ danh là Phó tổng giám đốc của khách sạn, tuy tuổi không lớn lắm nhưng cách xử sự vô cùng quyết đoán, không do dự, càng không nói ra chuyện gì nhanh chóng dẫn Phạm Hồng Vũ đến phòng 608.
Điều này ai có thể giả mạo ở huyện Vân Hồ chứ?
Cũng không phải chuyện tốt gì, bên kia đã loạn cả lên.
- Tránh ra, tránh ra.
Ngụy phó tổng hạ lệnh nói với người vây quanh cửa khách sạn, để nhường lối đi.
- Trần Hà cô là con chó cái thối tha, là bà già xấu xí....
Phạm Hồng Vũ vừa đến cửa đã nghe tiếng thét chói tai, lần này nghe tiếng la hét của vợ Lục Cửu là Quan Tú Lệ, tiếp theo sau là một chuỗi âm thanh đỗ vỡ.
- Cút ngay, cút ngay đi con mụ kia, đừng làm tôi điên tiết lên.
Quan Tú Lệ càng quát càng to hơn.
Chắc là do nhân viên khách sạn ngăn cản cô, để phòng hờ cô làm có hành động quá khích.
- Quan Tú Lệ.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh vào cửa, nghiêm mặt gọi to một tiếng, hai mắt rực lửa, nhìn thẳng cô.
Thường ngày hắn ta thường gọi một "chị dâu" hai "chị dâu", nhưng nhìn hành động của Quan Tú Lệ không thể nào dùng lời nói nhỏ nhẹ, như thế không thể nào có tác dụng được.
Quan Tú Lệ ngẩn ra, hung tợn quay mặt sang hướng người mới gọi cô, bỗng nhiên thấy khuôn mặt của Phạm Hồng Vũ vô cùng sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Chủ tịch huyện Phạm?
- Gây rắc rối thế này thì tốt gì cho cô chứ?
Phạm Hồng Vũ gầm nhỏ, khuôn mặt giận dữ, không còn chút nể mặt nào cả.
- Cậu... cậu là ai mà dạy khôn tôi chứ? Cậu có thể dạy tôi sao? Tôi sẽ phá nát nơi này. Phạm Hồng Vũ tôi cho cậu biết, cậu đừng nghĩ tôi sợ, tôi không phải dễ bị người ta ăn hiếp đâu.
Ngay sau đó, Quan Tú Lệ cũng hét to lên.
Phạm Hồng Vũ giận dữ, bước tiến lên hung hăng nhìn Quan Tú Lệ, tựa như mặt đối mặt. Vóc dáng hắn cao lớn hơn Quan Tú Lệ, khôi ngô khỏe mạnh nhìn Quan Tú Lệ chỉ bằng nửa hắn, uy lực của một người cao lớn như thế làm cho Quan Tú Lệ đang trong cơn tức giận cũng phải rùng mình hoảng sợ, nhưng không cách nào tránh được ánh mắt của Phạm Hồng Vũ, chỉ biết im lặng trước sự phẫn nộ cực kỳ.
- Muốn làm to chuyện luôn phải không? Cô đi theo tôi đến gặp Bí thư Thành ủy Đàm, hãy báo cáo với ông ấy, xem cô có thể có được ưu đãi thế nào? Tôi cho cô biết, gia đình cô sẽ thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà, đó có phải là kết quả mà cô mong muốn không? Nếu cô gật đầu, tôi sẽ dẫn cô đến gặp Bí thư Đàm.
Phạm Hồng Vũ nhìn thẳng vào Quan Tú Lệ nói rành mạch từng câu từng chữ, lời nói lạnh như băng.
Quan Tú Lệ không dám gật đầu.
Thật sự không dám.
Tuy cô và Phạm Hồng Vũ giao tiếp không nhiều lắm nhưng danh tính của Phạm Hồng Vũ thật sự nghe không ít, hắn ở đây gần cả năm, những lo lắng bồn chồn của Lục Cửu đều nguyên nhân do Phạm Hồng Vũ mà ra.
Cô biết chuyện như vậy Phạm Hồng Vũ thật sự có thể làm được.
Tối hôm nay cô không nghĩ Phạm Hồng Vũ thật sự sẽ đến nhưng Phạm Hồng Vũ đã đến thì phải để Phạm Hồng Vũ xử lý.
Đấy là điều tất nhiên.
- Hãy ngồi xuống đi, cho tỉnh táo một chút.
Phạm Hồng Vũ vung tay lên nói.
Hai người phục vụ khách sạn dìu cô lên ghế, Quan Tú Lệ ngồi ở chỗ đó, đầu tóc bù xù, thở hổn hển, mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
Làm náo loạn như thế thật sự rất tốn sức.
Lúc này Phạm Hồng Vũ mới cẩn thận đánh giá mọi chuyện.
Phòng 608 là phòng bên trong có phòng khách bên ngoài, bên trong có phòng ngủ đã bị khóa. Có thể làm nơi trú ẩn cho Lục Cửu và Trần Hà, may mắn nó phòng riêng để hai người có nơi trú ẩn. Nếu là phòng đơn thì Lục Cửu và Trần Hà đã không có lối thoát, mọi chuyện cũng không thể cứu vãn, không chừng hai người phụ nữ đã đánh nhau.
Phạm Hồng Vũ nhìn đến một cái ghế khác, đó hiện lên khuôn mặt người đàn ông, hai hàng chân mày nhướng lên.
- Dương Hòa An?
Người đàn ông này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng trung bình, mặc chiếc áo khoát màu vàng nhạt, râu ria xồm xàm, dường như có phần tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, hai răng cắn chặt, quay hàm bạnh ra, vô cùng phẫn nộ. Nếu không phải nhân viên bảo vệ khách sạn ngăn lại, thì đoán chừng có khả năng có người bị thương.
Phạm Hồng Vũ cũng nhận biết được người đàn ông này, đó chính chồng của Trần Hà, tên là Dương Hòa An, làm việc ở nhà máy ở huyện, hai người sống ở tập thể đại viện huyện. Bình thường anh ta là người thật thà hiền lành, nhìn diện mào có phần lớn tuổi nhưng thực tế chỉ hơn Trần Hà hai tuổi, cũng đã ba mươi sáu ba bảy tuổi nhưng nhìn dáng vẻ như trên bốn chục vậy, hơn bảy tám tuổi.
Không nghĩ hôm nay đến bắt đôi gian phu kia chỉ có Quan Tú Lệ không ngờ cũng có cả Dương Hòa An.
Hai người họ sao có thể đến cùng lúc chứ?
Bằng cảm giác, Phạm Hồng Vũ cảm thấy bên trong có nội tình. Theo lý thì hai người dù có thế nào cũng không thể đến cùng lúc được. Quan Tú Lệ nghe đồn Lục Cửu có quan hệ với Trần Hà nên vô cùng thống hận Trần Hà, đối với chồng của Trần Hà cô cũng bị khinh thường, một người đàn ông bất lực bị cắm sừng như thế thì ai mà không tức giận chứ.
Nhưng hiện tại, bọn lại nhất định đến cùng lúc.
- Chủ tịch huyện Phạm...
Dương Hòa An cắn răng cố mở miệng nói một câu, hắn không ghét Phạm Hồng Vũ, thậm chí cũng giống như những người khác đối với vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này vô cùng hảo cảm. Bình thường nếu ngẫu nhiên ở huyện chạm mặt Phạm Hồng Vũ cũng vô cùng cung kính, rơi vào tình huống này cũng vô cùng xấu hổ, dù người đàn ông đó yếu đuối thế nào cũng khó chịu.
Nhìn anh ta có vẻ quê mùa.
- Anh Dương, không nên ở nơi này làm náo loạn, làm như vậy đối với nhà anh cũng như con cái không có gì tốt cả, anh hiểu không?
Phạm Hồng Vũ nói với giọng hòa hoãn.
Hắn biết một người đàn ông khi gia đình, danh dự,... đều không còn quan trọng, thì duy nhất chỉ có con cái là có giá trị. Dương Hòa An cùng Trần Hà có một đứa con, hắn cũng đã gặp qua, một cậu bé rất đáng yêu, một lần gặp hắn nó đều gọi "chú Phạm".
Quả nhiên nhắc đến con cái, Dương Hòa An ngay cả người, hai mắt đỏ bừng, nước mắt ứa cả ra ngoài, giọng khàn khàn nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi không muốn đâu, do trong lòng tôi không kìm chế được.....
Phạm Hồng Vũ khẽ thở dài.
Hắn có thể hoàn toàn hiểu được tâm ý của Dương Hòa An, chính trong lúc này lại không chấp nhận được cách xử xự theo cảm tính của hắn. Toàn bộ người dự họp sắp đến, lại gây ồn ào náo nhiệu nhiệt như vậy sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, ngày mai lời đồn đại sẽ lan rộng.
Đây chính là tin tức nóng hổi.
Không biết Đàm Khải Hoa sẽ tức giận đến mức nào.
Nếu vì việc này mà ảnh hưởng đến chức vị đề cử của Phó chủ tịch thành phố, như vậy sẽ gây chấn động lớn. Thậm chí ngay cả Vinh Khải Cao cũng có thể nổi trận lôi đình, ngay cả huyện Vân Hồ cũng không thể tránh khỏi liên lụy. Cho dù hắn có mặc kệ sự sống chết của Lục Cửu và Trần Hà, Trần Hà dù sao cũng là Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện do Phạm Hồng Vũ trực tiếp lãnh đạo.
Vấn đề của Lục Cửu một lần nữa có thể đảo lộn trật tự của thành phố Tề Hà, hắn có thể thuận lợi đi lên làm Bí thư Huyện ủy, cũng có thể làm cho Lục Cửu không xác định được có đứng lên được hay không.
Chuyện này ngay từ đầu đã biết có ảnh hưởng khá lớn, nếu đã biết còn chạy đến hiện trường nhất định phải giải quyết thỏa đáng, hơn nữa phải giữ gìn hình ảnh của Lục Cửu cùng Trần Hà, nếu không sẽ bị người ta hiểu lầm thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, cố ý gây trở ngại cho Lục Cửu. Với thủ đoạn tiểu nhân bỉ ổi như vậy hắn không thể làm được.
- Lão Dương, tôi có thể hiểu, đến đây hút thuốc đi, trấn tĩnh một chút, mặc kệ chuyện gì, luôn có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, kích động sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ vai Dương Hòa An, lấy điếu thuốc đưa cho anh ta.
Dương Hòa An không chối từ, đưa tay đón lấy, Phạm Hồng Vũ châm lửa cho ưu ưu, chính mình cũng châm một điếu, tiện thể giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Đoán chừng Tiêu Hàn Nguyệt sắp chạy đến rồi.
Ngụy phó tổng, mời cậu nhanh chóng tăng cường đề phòng đừng cho những nhân viên không có quan hệ đến gần.
Phạm Hồng Vũ rít thuốc, hướng chỉ cho Ngụy phó tổng phía sau hắn nói.
Thấy Phạm Hồng Vũ nói vài câu có thể làm Quan Tú Lệ im lặng, lại có thể ổn định Dương Hòa An, Ngụy phó tổng đã không chút nào hoài nghi hắn, dường như theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng xoay người chấp hành mệnh lệnh của Phạm Hồng Vũ.
Trong thời điểm lộn xộn, có một người có thể trấn tĩnh lại, thì mọi người tự nhiên sẽ tôn sùng hắn.
Hút điều thuốc vừa hết, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó Tiêu Hàn Nguyệt lớn tiếng hạ lệnh:
- Phong tỏa nơi này, không có lệnh của tôi, không được rời đi cũng không cho người đến gần.
- Vâng thư ký Tiêu.
Liền lập tức có người vâng lệnh mà đi.
Phạm Hồng Vũ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Hàn Nguyệt mang binh đến rồi, việc này có thể tạm thời lắng xuống, kế tiếp phải giải quyết tốt hậu quả, từ từ có thể tìm cách.
Ngay sau đó Tiêu Hàn Nguyệt lập tức đến phòng 608 truyền tin.
- Thư ký Tiêu.
Phạm Hồng Vũ nghênh đón.
- Chủ tịch huyện Phạm.
Tiêu Hàn Nguyệt lấy ánh mắt hướng Phạm Hồng Vũ chào.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Vị này chính là Dương Hòa An, chính là chồng của Chủ nhiệm Trần, kia là Quan Tú Lệ.....
Về phần đó là vợ của ai hắn không nói lời nào, Tiêu Hàn Nguyệt nhất định có thể đón được.
- Trước tiên phải làm cho cục diện ổn định.
Tiêu Hàn Nguyệt hơi gật đầu lập tức tiến lên nhìn Quan Tú Lệ cùng Dương Hòa An nói:
- Tôi là Tiêu Hàn Nguyệt, là Bí thư Thành ủy, Ủy ban chính trị pháp luật bộ công an, chuyện này nghe theo sự sắp xếp của tôi, không ai được gây ồn nữa, nếu không tôi sẽ bắt lại.
Trong lời nói này có mười phần lo lắng.
Phía sau hắn có vài cảnh sát, nam nữ đều có, nhìn hắn chằm chằm.
Quan Tú Lệ hung hăng nghiên đầu sang hướng khác, không để ý đến hắn.
Dương Hòa An cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.