- Đông Nhan, thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, dù sao cô cũng phải nể mặt tôi một chút chứ?
Phạm Hồng Vũ nói như thuyết pháp.
Phạm Hồng Thái cười khúc khích, kéo tay Đông Nhan ra nói:
- Đông Nhan tỷ tỷ, là anh trai em...
Anh của tôi không phải là anh của cô sao?
Cái gì cũng có sự giới hạn của nó.
Đông Nhan còn đang do dự, những món quà tặng này không phải đưa nhất định phải nhận, chính lúc này cô không biết nên làm thế nào để cự tuyệt, mà cự tuyệt bạn hữu nữa chứ! Cô không giống Lý Thu Vũ nên không thích ai thì nói thẳng ra, làm thế người ta dễ tự ái.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đông Nhan, cứ xem như tôi cho cô mượn đi, được không? Sau này cô trả lại tôi một cái tốt hơn.
Khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cô trở nên hồng hào, cô không gật đầu cũng không lắc đầu. Chuyện này đúng phải làm cho cô phải cân nhắc kỹ.
May mắn thay, có người "tiến" vào, ngăn cản suy nghĩ của Đông Nhan.
- Phạm Hồng Thái....
Âm thanh của một người con trai.
Âm thanh này vọng qua, nhìn qua là một chàng trai cao lớn, khoảng trên dưới hai mươi, thân hình ngang Phạm Hồng Vũ nhưng dường như có chút rắn chắc hơn, mặc áo len cam polo, quần jean, giày thể thao, khuôn mặt rất đẹp trai, cười để lộ một nụ cười hàm răng trắng bóng.
Hai má Phạm Hồng Thái đỏ hồng lên, không nói gì cả.
- Sao trùng hợp thế...
Chàng trai trẻ kia đi tới cười nói, bỗng nhiên trên mặt thoáng chút xấu hổ.
Nguyên nhân là y nhìn thấy Đông Nhan ngồi bên trong.
Đông Nhan chẳng những là người Phạm Hồng Thái sùng bái, mà đối với vô số nam sinh ở trường đại học thủ đô sùng bái vì cô khá giống " Lâm muội muội", không ít chàng trai biết cách ăn nói, mồm miệng lanh lợi, nhưng khi gặp cô đều không thốt nên lời.
Ngay cả chàng trai kia cũng không ngoại lệ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Hồng Thái, cậu ấy là ai?
Chính hắn cũng biết, khi Phạm Hồng Thái vào đại học nhất định có nhiều nam tử bên cạnh, dù gì ở đại học thủ đô Phạm Hồng Thái cũng được xem là hoa hậu giảng đường.
Ánh mắt chàng trai trẻ kia không nhìn Đông Nhan nữa mà quay qua nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, ánh mắt có phần cảnh giác như sợ bị xâm lược.
Giống đực có bản năng phản ứng khá cao.
- Người này là bạn học của em, tên là Lý Phong.....
Phạm Hồng Thái lắp ba lắm bắp nói, dâ mặt đã hồng càng hồng thêm, vì còn nhỏ nên khi học trung học Quản Lệ Mai đã vô cùng nghiêm khắc, nghiêm cấm Phạm Hồng Thái có bạn trai,thậ m chí bà còn đích thân sử dụng danh tính của Phó ủy viên đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm của Phạm Hồng Thái nói lên thái độ kiên quyết của mình. Khi nghe phu nhân Phạm nói "hợp tình hợp lý" như vậy, các giáo viên và chủ nhiệm lớp không thể nào phản đối được chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.
Có thể nói cho đến bây giờ trên phương diện tình cảm nam nữ, Phạm Hồng Thái thanh khiết như một tờ giấy trắng, cô thẹn thùng, tuyệt không có vẻ gì chính Lý Phong là người mà cô yêu mến, đó là phản ứng thường thấy của một cô gái bình thường.
- Chào cậu....
Phạm Hồng Vũ ôn hòa bắt tay Lý Phong.
- Chào anh, tôi là Lý Phong, học năm hai của Đại học thủ đô, xin hỏi anh là ai, cũng học cùng trường với chúng tôi sao?
Lý Phong nhìn thấy sự có mặt của Đông Nhan thì vô cùng xấu hổ, còn đối mặt với Phạm Hồng Vũ thì vô cùng lanh lợi, ưỡn thẳng người, trong mắt hiện lên thân sắc kiêu ngạo.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười nói:
- Cùng học với Lý Phong, ha ha, cậu thấy tôi trẻ như vậy sao?
Phạm Hồng Thái vội nói:
- Lý Phong, đây là Nhị ca tôi.
- Anh là Nhị ca sao?
Lý Phong ngây ngẩn cả người, vẻ mặt lần thứ hai vô cùng xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Anh ta cảm thấy mình vừa mới phạm trọng tội vậy.
Mặt Phạm Hồng Thái trước mặt Nhị ca, đỏ như gà chọi vậy.
- Lý Phong là bạn học à, nếu không ngại thì cậu ngồi uống cà phê với tôi được không?
Tâm trạng của Phạm Hồng Vũ khá vui vẻ, chủ động đưa ra yêu cầu.
Theo cách vừa rồi Lý Phong biểu hiện thì Phạm Hồng Vũ sớm biết rõ Lý Phong nhất định là người có ý theo đuổi Phạm Hồng Thái. Thật sự chuyện này không có gì lạ cả, nếu thật sự có thời gian thống kê một chút những người thích Phạm Hồng Thái thì có cả một danh sách dài.
Lý Phong vô cùng đẹp trai, ánh mắt trong sáng, cương nghị, có chí tiến thủ, Phạm Hồng Vũ rất ấn tượng với tên học trò này. Đương nhiên, cũng không phải Phạm Hồng Vũ có ý muốn hắn làm em rể của mình, nếu gặp nhau ở đây thì cùng ngồi uống chén cà phê, tán gẫu vài câu.
- Dạ, được....
Lý Phong có chút rối loạn, nhanh chóng gật đầu.
Phạm Hồng Vũ cười hướng bên cạnh ra hiệu cho y, Lý Phong do dự một chút nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng có chút lo lắng.
Phạm Hồng Thái liền nhìn trộm Nhị ca xem thái độ thế nào.
Nhị ca cố tình quấy rối đấy, chỉ nói vài câu là được rồi, sao lại bảo Lý Phong ngồi xuống làm gì? Làm cho cô bé không thể nào chú tâm học máy tính sách tay.
Đây cũng là việc lạ!
Lý Phong mới vừa ngồi xuống, ánh mắt lập tức dừng lại hai cuốn vở đặt trên bàn, vừa nhìn y vô cùng kinh ngạc nói:
- Đây là máy tính xách tay? Của Toshiba hay Apple?
Cho đến nay, sự ra đời của các nhà cung cấp máy tính xách tay, thực tế cung ứng nổi tiếng chỉ có hai công ty Toshiba và Apple. Hầu hết người dân đại lục, họ chỉ nghe nói về hai công ty này. Tình cờ Lý Phong hỏi như vậy, nhưng thực chất gã ta khá hiểu rõ về hàng máy tính xách tay này.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Đây không phải là nhập khẩu mà là sản phẩm trong nước.
- Sản phẩm trong nước sao? Chuyện này làm sao có thể được? Em chưa nghe nói qua bao giờ.
Lý Phong kinh ngạc nói.
Phạm Hồng Thái liền bĩu môi nói:
- Anh chưa nghe nói qua không có nghĩa là không có.
Kỳ thật Phạm Hồng Thái cũng không biết sản phẩm máy tính xách tay này được sản xuất trong nước.
Lý Phong vội vàng nói:
- Không phải... Sản xuất máy tính xách tay không phải là một vấn đề đơn giản, nó đòi hỏi yêu cầu kỹ thuật rất cao, ngay cả khi Toshiba và Apple vẫn đang trong giai đoạn thăm dò... Còn sản phẩm trong nước, em thực sự đã không nghe nói tới.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đây là một công ty thiết bị điện tử phát triển mạnh sản xuất theo mô hình thử nghiệm Aoyama, thẻ Tiange.
-Tiange? Đó, đó là máy chơi game....
Lý Phong thật sự không hổ danh là học viên của trường đại học thủ đô, đối với sản phẩm điện tử y cũng khá có hiểu biết.
- Cũng không có ai quy định, sản xuất máy chơi game thì không được sản xuất máy tính chứ.
Trên thực tế, tập đoàn Lệnh thị ở Hồng Châu khá phát triển về khu công nghiệp điện tử, sản phẩm chính chính là máy tính và máy tính sách tay. Tập đoàn Lệnh thị lặp lại nghiên cứu này, Phạm Hồng Vũ là người khá ủng hộ quyết định này.
Phạm Hồng Vũ không phải là người ra quyết định cho Tập đoàn Lệnh thị, cũng không phải thuộc đoàn tham mưu nhưng Lệnh Hòa Phồn đối với những phán đoán của hắn cực kỳ xem trọng, không nghi ngờ gì cả. Phạm Hồng Vũ đưa ra phán đoán của mình đối với nền kinh tế của Đại lục vô cùng chuẩn xác.
Về phần "Tiange" liên quan đến máy tính và các nhãn hiệu máy tính xách tay, kết quả nghiên cứu đạt được đã sau khi trải qua nhiều thí nghiệm. Cùng lúc Công ty cổ phần đầu tư điện tử Phồn Thịnh có Tiange phát triển mạnh mẽ, mặt khác, "Tiange" đã là thương hiệu điện tử rất nổi tiếng, trực tiếp lấy tên "Tiange" để đặt cho tên sản phẩm, đóng góp vào sự gia tăng khả năng phát triển sản phẩm nhanh chóng.
Máy chơi game Tiange được tiêu thụ khắp nơi trên toàn cầu, thương hiệu được đánh giá khá cao.
Đương nhiên, các công ty điện tử Phồn Thịnh không thể sử dụng miễn phí thương hiệu "Tiange", bạn phải trả một khoản phí khi sử dụng "Tiange" cho Chủ sở hữu thương hiệu này.
Đây là bố cục thắng song phương.
Phạm Hồng Vũ biết rõ ràng, máy tính xách tay trong tương lai để đạt được mức độ như thế nào thì càng phổ biến lâu dài trong nước, cộng với một tiếp thị hợp lý có thể hy vọng phát triển được vang xa hơn. Phạm Hồng Vũ tuy không phải là người đam mê sản phẩm này nhưng đối với một số nhà sản xuất máy tính thì khá am hiểu chiến thuật tiếp thị. Có thể sử dụng chiến lượt "Tiange" để tiếp thị máy tính nhất định phải có khả năng nhận được kết quả xuất sắc nhất.
Đối với chuyện ăn cắp bản quyền của người nước ngoài Phạm Hồng Vũ thật sự không muốn ăn cắp trí tuệ người nước ngoài, lại càng mặc cảm tội lỗi.
Mọi chuyện chính từ bạn.
- Nhị ca, nó thật sự được sản xuất ở Thanh Sơn chúng ta sao?
Phạm Hồng Thái vừa mừng vừa lo hỏi.
Đối với ngành điện tử này, Phạm Hồng Thái cũng không có nhiều hiểu biết, Phạm Hồng Vũ cùng Triệu Ca có mối quan hệ thân thiết Phạm Hồng Thái cũng không biết. Cô bé càng đi học ai lại đi nói chuyện này với cô chứ, nếu thật sự có thể có được sản phẩm như vậy từ trong nước thì Phạm Hồng Thái cũng vô cùng tự hào.
- Đương nhiên, Lý Phong là bạn học à, quê của em ở đâu?
Phạm Hồng Vũ chuyển đề tài máy tính sang chủ đề mới nhìn Lý Phong hỏi.
- A, em là người Hoàng Hải, ba của em trước kia cũng là cán bộ, nhưng vài năm trước đã chuyển sang kinh doanh... Mẹ em là bác sỹ, nhà em có ba anh em, em thứ ba nên gọi là Tam Địch.
Lý Phong nói một cách thành thật.
- Lý Tam Địch?
Phạm Hồng Vũ nhịn không được phì cười.
Còn Phạm Hồng Thái thì cười "khanh khách" cười đến đau cả ruột, ngay cả Đông Nhan cũng không thể không cười được.
Lúc này Lý Phong mới có thể ý thức được, sắc mặt đỏ bừng, đưa tay lên gãi đầu, cười ngây ngô, ánh mắt lại nhìn Phạm Hồng Thái say đắm, liếc qua bên cạnh thấy Phạm Hồng Vũ đang nhìn y thế là ngay lập tức y phải dời mắt đi nơi khác, không dám cùng cô đối diện.
Phạm Hồng Thái mếu máo, nhìn Đông Nhan nói:
- Đông Nhan tỷ tỷ, đây là máy tính thí nghiệm không tốn tiền mua, chị nhận cũng được mà.
Tiểu cô nương này xoay chuyển chủ đề thật nhanh, vừa quay liền làm "công tác tư tưởng" cho Đông Nhan. Nếu Nhị ca thành tâm thành ý, tặng cho mọi người một món quà thì chắc chắc "Thu Vũ tỷ tỷ" cũng có, với tính cách của Thu Vũ tỷ tỷ không giống với Đông Nhan tỷ tỷ, nếu Đông Nhan không nhận thì Phạm Hồng Thái chỉ sợ Nhị ca bị mất thể diện.
Đông Nhan tỷ tỷ nhìn Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm, thật sự là thí nghiệm sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Thật sự là thí nghiệm nên mọi người dùng thử, có gì thì cho ý kiến.
Chỉ là máy tính thử nghiệm, không mất tiền để mua, nhưng đối với Đông Nhan mà nói cô thật sự ngại sử dụng nhiều tiền, sợ ảnh hưởng đến toàn cục. Chủ tịch huyện Phạm không có nhiều tiền, không thể nào tiêu tiền khi cao hứng được.
- Chủ tịch huyện? Anh là Chủ tịch huyện sao?
Lý Phong kêu lớn lên, mở to mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, thật sự không dám tin.
Cậu ta còn tưởng anh ta còn đi học cơ chứ!
Sự gặp gỡ hôm nay thật là kỳ lạ.