Trực giác của Trần Hà sau này sẽ được nghiệm chứng.
Đại hội đã qua đi, còn mở thêm cuộc họp nhỏ, đại hội là văn chương kiểu cách, còn tiểu hội mới là quyết sách chân chính. Lâm Vũ Tường, Long Hải Khác, Diệp Lâm, Cao Ánh Huy cùng ba vị Trưởng phòng Mặt trận tổ quốc và năm vị khách quý. Hơn nữa, Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc huyện ủy, Phó Chủ tịch phụ trách công tác Mặt trận tổ quốc, Chánh văn phòng Huyện ủy và vì cán bộ huyện Vân Hồ cùng nhau họp nghiên cứu thương lượng để Cục trưởng Lâm có thể thực hiện công tác điều tra nghiên cứu, nhưng dù có triển khai thế nào thì Huyện ủy, chính phủ huyện cũng giúp đỡ.
Ngoài dự tính của Lâm Vũ Tường, thái độ của Phạm Hồng Vũ cũng có nhiều thay đổi, trở nên khá "chủ động phối hợp".
Với việc này Trần Hà không có tư cách tham gia.
Cô về đến phòng làm việc của mình.
Nhân viên văn phòng quận đã mang đến các tờ báo Đảng và tạp chí đã gửi đến cho cô, một tờ mới nhất được của tạp chí "kèn lệnh", đặt ở vị trí nổi bật nhất trên hàng đầu.
Trần Hà cầm lên chậm rãi lật xem.
Hai hàng chân mày của cô nhíu lại, trong mắt hiện lên có chút hoảng sợ.
Không thể nghi ngờ, cô lại đọc bài báo có phát biểu của lão Sử ở tạp chí "kèn lệnh" như bài hịch văn thảo phạt ngày trước.
Trần Hà vội vội vàng vàng bắt đầu bài viết này, trên trán bắt đầu chảy ra một lớp mồ hôi mịn. Làm sao có thể, làm sao có thể khi Đoàn chuyên gia Hongkong đã rời khỏi huyện Vân Hồ lâu như vậy còn có người muốn không buông tha chứ? Hơn nữa, lão Sử lại là một người lãnh đạo quan trọng.
Lão Sử ở "kèn lệnh" viết bài văn như vậy mà Cục trưởng Lâm ở Mặt trận tổ quốc lại đến huyện Vân Hồ điều tra nghiên cứu khảo sát và không lầm thì đã chuyển đạt lời khen ngợi đến Mặt trận tổ quốc huyện Vân Hồ.
Vậy là có ý gì?
Trong thời gian ngắn trong đầu Trần Hà rối loạn cả lên, không biết nên nhận định thế nào mới đúng.
Phải nói ở huyện Vân Hồ, Trần Hà có tiêu chuẩn trí tuệ khá cao, nếu không đã không được Lục Cửu luôn luôn yêu mến như vậy. Nhưng dù sao ở huyện Vân Hồ, trí tuệ của Trần Hà có cao đến đâu thì tầm nhìn cũng bị hạn chế. Với bầu trời cao như vậy, cô chỉ có thể ngắm hoa trong sương, muốn thấy rõ ràng nhưng thực tế lại không thể. Ở bài viết đó của lão Sử đăng trên tạp chí "kèn lệnh" đã bày ra trước mặt cô ấy, không lẽ Trần Hà nên làm như không thấy, thờ ơ thì thật sự không thể.
Lão Sử đó là người thế nào?
Tự bản thân phê phán huyện Vân Hồ, chỉ cần hành động này đã làm cho người ta khiếp sợ.
Không được, không được, cần nhanh chóng thông báo chuyện này cho Lục Cửu.
Đó như một phải ứng có điều kiện vậy, Trần Hà vội đến bắt ống nghe chuẩn bị quay số điện thoai, rồi đột nhiên ngừng lại.
Lục Cửu đang ở phòng họp, lúc này điện thoại đến phòng làm việc của anh ta thì cũng không giải quyết được. Hiểu ra, Trần Hà không phải là Chánh văn phòng Huyện ủy, mà là Chủ nhiệm huyện chính phủ.
Trước mắt Phạm Hồng Vũ, Chủ nhiệm Huyện phủ ngang nhiên hướng Bí thư Huyện ủy "đưa tình", không lẽ Chủ tịch huyện Phạm dễ bị bắt nạt vậy sao?
Trần Hà thật sự không dám mạo hiểm như vậy.
Phạm Hồng Vũ không phải là Chủ tịch huyện bình thường như những người khác, quyền uy của Bí thư Huyện ủy Lục Cửu rất khó có thể qua mặt được hắn.
Cũng may Trần Hà còn suy nghĩ đến chức năng nhắn tin trong điện thoại, lập tức không chút do dự nhanh chóng cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lục Cửu.
Sử lão phát biểu trên bài "kèn lệnh" đã phê phán huyện Vân Hồ
Đây chính là lời mà Trần Hà nhắn cho Lục Cửu, tin tưởng khi Lục Cửu đọc được có thể hiểu được ý của cô, đang cùng Lâm Vũ Tường nói chuyện sẽ cẩn thận đứng lên.
Gửi xong tin nhắn, Trần Hà lập tức dựa vào thành ghế, dường như cả người không có khí lực.
Mãi đến năm giờ chiều, Trần Hà đang làm việc trong phòng mới nhận được điện thoại của Lục Cửu.
- Chuyện thế nào?
Trong điện thoại Lục Cửu mở lời hỏi lại.
- Chính như em đã nói, lão Sử đã đăng bài trên tạp chí "kèn lệnh" phê phán Đoàn chuyên gia Hongkong đây, anh cho người tìm hiểu sẽ rõ.
Trần Hà nói ít mà ý nhiều, lập tức nói:
- Biết rõ mọi chuyện rồi thì những người ở Mặt trận tổ quốc sẽ sắp xếp thế nào?
Theo lý, mọi chuyện kết thúc thì Lục Cửu sẽ cùng đoàn người của Lâm Vũ Tường đi nhà khách dùng cơm, không có thời gian gọi điện thoại cho cô.
- Ngày mai chính thức bắt đầu điều tra nghiên cứu, Lão Hà tiếp bọn họ ăn cơm. Lão Lâm kia luôn giữ gìn nguyên tắc, kiên quyết không cho chúng ta mở đại tiệc.
Người gọi là lão Trần, Trần Hà biết được đó chính là Trưởng ban Mặt trận tổ quốc Huyện ủy.
Tiếp đãi cũng phù hợp.
Từ các bộ đến Ủy ban trung ương xuống dưới cán bộ, hầu như ai cũng để ý đến ảnh hưởng, Lâm Vũ Tường kiên quyết như vậy cũng khá hợp lý, bằng không những người đó xuống suốt ngày ăn uống, điều tra nghiên cứu gì được?
- Tôi cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản chút nào.
Trần Hà nói ra lo lắng của chính mình, hai hàng chân mày nhíu lại:
- Bộ phận Mặt trận tổ quốc này muốn chống đối lại lão Sử à?
- Hai chuyện này khác nhau, một bên phê phán theo hình thức tây hóa, một bên tìm hiểu hình thức cải cách mới của Mặt trận tổ quốc...
Lục Cửu cũng không quá để ý, thản nhiên nói.
Trần Hà lập tức phản đối, không cần khách khí nói:
- Tại sao lại là hai chuyện khác nhau? Chính là một chuyện, đều là huyện Vân Hồ chúng ta, đều là Đoàn chuyên gia Hongkong, tại sao lại là hai chuyện khác nhau?
- Vậy ý em thế nào?
Lục Cửu vẫn theo thói quen đã lâu, hỏi ý kiến của Trần Hà.
- Em cho rằng lúc này dù có bất cứ vấn đề gì, anh cũng không nên quá bị mê hoặc mà tưởng đó là cái bánh thơm ngon. Anh đừng quên, thái độ của anh lúc trước thế nào? Hiện tại chính sách vẫn chưa có gì biến đổi rõ ràng, nên cẩn thận một chút thì hay hơn.
- Ha ha, em quá lo rồi, lúc này quả thật có một chiếc bánh béo bở.
Lục Cửu khẽ mỉm cười nói, giọng điệu khá thỏa mái và sung sướng.
Trần Hà cười lạnh nói:
- Em không cho là như vậy, nếu quả thật là bánh trái thơm ngon thì Phạm Hồng Vũ có đẩy ra không?
Lục Cửu lập tức có chút kinh ngạc hỏi:
- Phạm Hồng Vũ đẩy ra? Sao em cảm thấy như vậy?
- Anh đừng quên, ngày hôm qua một mình hắn lên tỉnh nói chuyện trực tiếp với Mặt trận tổ quốc, nhưng lại không cho mời Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, lại chỉ mời một Chủ tịch huyện lên tỉnh nói chuyện, như vậy là có ý gì? Nếu là bánh trái thơm ngon, thì hắn đã dùng mọi thủ đoạn đoạt mất rồi, chuyện này không phải anh không biết. Đáng lý anh phải uống một miệng canh nhưng hắn lại để cho anh một miếng thịt lớn thế kia là có ý gì?
Trần Hà nói một cách khắc nghiệt, cô cũng lo lắng sợ Lục Cửu vì cái lợi trước mặt mà váng đầu, không thể không dùng cách này để "đánh thức" gã.
Lục Cửu cũng không tức giận, khẽ mỉm cười nói:
- Em phân tích như vậy cũng không phải không có đạo lý, nhưng em nên để ý đến vấn đề mấu chốt một chút.
- Mấu chốt đó là gì?
- Lục Cửu là Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ là Phạm Hồng Vũ, anh với hắn không phải là một. Có chút công lao Phạm Hồng Vũ hắn không thể tranh giành thì không có nghĩ Lục Cửu cũng thế. Với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì em khá hiểu, nhưng chỉ hiểu được một mặt nào đó, hắn có thể dùng thủ đoạn nhưng hắn không phải là kẻ ngốc, hại người mà không có lợi cho mình nhất định hắn sẽ không làm. Việc này thật sự không có ưu đãi gì cả, hắn trực tiếp từ tỉnh về đã làm gì để lôi kéo anh vào chứ? Lừa anh thì có lợi gì cho hắn? Chẳng lẽ hắn lại muốn làm chức Bí thư Huyện ủy à? Hơn nữa chuyện này hắn là nhân vật chính, anh chỉ là phụ thôi. Nếu hắn ta lừa anh, thì hắn sẽ không bị gì sao? Cùng nhau chết vậy mới tốt à? Anh với hắn có thâm thù đại hận gì chứ?
Lục Cửu kiên nhẫn giải thích.
Trần Hà không khỏi có chút sửng sốt.
Lục Cửu quả thật cũng có đạo lý của anh ta.
- Vậy, ý anh là....
Sững sờ một lát Trần Hà hơi chần chừ nói.
Lục Cửu cười nói:
- Nếu có chỗ nào không tin thì em nên trực tiếp đến hỏi Phạm Hồng Vũ xem rốt cuộc hắn có ý gì.
- Em trực tiếp đi hỏi ư?
Trần Hà có chút ngây dại.
- Đúng, em trực tiếp đến hỏi hắn, đi hỏi ngay bây giờ.
Giọng điệu của Lục Cửu vô cùng chắc chắn, dường như có chút tính toán,
- Được, em đi.
Trần Hà chắc chắn nói.
Trong đầu Chủ nhiệm Trần, dường như có một dòng không khí lớn chạy qua. Trần Hà là người kiêu ngạo vì cô ý thức được vẻ đẹp của như trí thông minh trời phú của mình. Trần Hà vẫn cảm thấy trên thế giới này không có mấy người thông minh như cô. Hiện giờ Lục Cửu lại nói cô "ngu ngốc", Chủ nhiệm Trần muốn xem hai người đàn ông này rốt cuộc đang định làm gì.
Trần Hà quả nhiên tìm đến Phạm Hồng Vũ.
Cầm lấy bảng tạp chí "kèn lệnh" trực tiếp đến phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ.
Lôi Minh đã thông báo, lại nói Trần Hà là người lãnh đạo trực tiếp của hắn. Chủ nhiệm Huyện phủ muốn gặp Chủ tịch huyện cũng là chuyện thường.
Tuy nhiên khi vào văn phòng Phạm Hồng Vũ, sắc mặt Trần Hà có vẻ khá ngưng trọng.
Phạm Hồng Vũ ngồi sau bàn làm việc, thân mình hơi dựa ra sau, nhìn về phía Trần Hà khuôn mặt hắn mỉm cười, cũng không đứng lên.
- Chủ nhiệm Trần, có chuyện gì?
- Chủ tịch huyện, đây là tạp chí "kèn lệnh" mới nhất, có đăng bài viết của lão Sử, phê bình huyện Vân Hồ chúng ta với lời lẽ khá nghiêm khắc.... Xin Chủ tịch huyện xem qua.
Trần Hà bước đến gần vài bước, mở tạp chí "kèn lệnh"hai tay đưa cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Không cần, Chủ nhiệm Trần, hôm qua tôi đã xem rồi.
Trần Hà không khỏi ngạc nhiên nói:
- Hôm qua xem rồi sao?
- Đúng, hôm qua không chỉ tôi đã xem bài viết của lão Sử mà tôi còn xem một ít tư liệu khác. Vâng, chúng đây này, Chủ nhiệm Trần nếu có hứng thú thì xem qua chút đi.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ mang vài tờ báo được chụp đưa cho Trần Hà, đó chính là bài báo Đổng Toàn Khánh viết chuyến "du ký" và một vài bình luận của báo chí Hongkong.
- Giáo sư Đổng viết hay sao?
Vẻ mặt Trần Hà lộ ra chút giật mình.
Rất nhanh, Trần Hà đã xem xong những tư liệu này, ngay trước mặt Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Trần chỉ có thể xem lướt qua, không thể để Chủ tịch huyện đợi lâu được. Sau khi xem xong, Trần Hà cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt đẹp của Trần Hà nhìn Phạm Hồng Vũ cười ha ha nói:
- Chủ tịch huyện, chuyện này,.... Tôi thật sự có chút hồ đồ rồi....
- Không có gì, lão Sử phê bình chúng ta khiêm tốn nhận, có sai thì sửa, cần phải nổ lực hơn. Trong công tác của bộ phận Mặt trận tổ quốc cũng ta nhất định phải phối hợp toàn lực, hai chuyện khác nhau không thể nhập làm một được.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười, bộ dạng rất kiên nhẫn.
Trong nháy mắt Trần Hà có chút hiểu chút không, cũng không dám hỏi lại, không phải sợ phê bình mà lại sợ chê dốt.