Tính cách của Lý Thu Vũ giống như một trận gió.
Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, Lý Thu Vũ thích hắn. Nhưng “sự thích” của Lý Thu Vũ đối với hắn, khác hẳn so với Bành Na đối với hắn. Bành Na nhớ hắn, thích được nói chuyện với hắn, Phạm Hồng Vũ là cả thế giới của cô, Phạm Hồng Vũ vui thì cô cũng vui. Còn Lý Thu Vũ thì “sát phạt, giày vò” hắn, gọi điện đến ồn ào một chút rồi bỗng nhiên cúp máy cái “rụp”, bỏ lại Chủ tịch huyện Phạm một mình ngơ ngác.
Nhưng Lý đại tiểu thư là như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng không có cách gì với cô cả, chỉ có thể bị động chờ đợi tiểu ma nữ đến tận cửa mà thôi.
Sau khi định thần lại, Chủ tịch huyện Phạm liền đem báo cáo điều tra nghiên cứu đoàn chuyên gia ra để sửa chữa.
Phạm Hồng Vũ biết quan điểm của Lục Cửu, đó chính là ý kiến của đoàn chuyên gia chỉ dùng để tham khảo, việc phát triển kinh tế của Vân Hồ như thế nào, thì phải do huyện Vân Hồ tự mình làm chủ. Ít nhất quy trình nhất định phải như vậy.
Phạm Hồng Vũ nhất định phải đem bản báo cáo này của đoàn chuyên gia, chuyển thành văn kiện của UBND huyện Vân Hồ. Việc lựa chọn những từ ngữ sắc bén hơn là điều không thể tránh được. Tất nhiên không phải nói rằng tài văn chương của Chủ tịch huyện Phạm vượt qua giáo sư Đổng Toàn Khánh, mấu chốt là vấn đề cách thức truyền tải.
Những văn kiện ở đạ lục, vẫn luôn có đặc điể là rõ ràng dứt khoát.
Vưu Lợi Dân cũng đã phân phó, sau khi bản phương án tổng thể hoàn thành nhất định phải gửi lên cho Chủ tịch tỉnh Vưu xem qua.
Là bản phương án của huyện, chứ không phải báo cáo của đoàn chuyên gia nghiên cứu.
Vừa lật được vài trang, điện thoại trên bàn lại vang lên.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Trưởng phòng, là tôi đây.
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của Đại Lưu/
- Đại Lưu?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc. Sao Phạm Hồng Vũ lại gọi điện cho hắn vào lúc này? Thông thường mà nói, gọi điện thoại đến vào lúc này, khả năng không phải là việc riêng tư. Nếu là việc riêng tư thì thông thường khi tan ca rồi Đại Lưu mới liên hệ với hắn.
- Đúng vậy, trưởng phòng. Chủ tịch tỉnh bảo tôi thông báo với cậu, chín giờ sáng mai cậu đến sân bay Hồng Châu, đi cùng chủ tịch tỉnh đến thủ đô…
- Hả? Có chuyện gì thế?
Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên.
Phải biết rằng hắn đã không còn là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh nữa, vậy Vưu Lợi Dân đi thủ đô rồi lại còn muốn gọi hắn?
- Là như thế này, Phó thủ tướng hồng muốn mời Chủ tịch tỉnh lên nói chuyện về một số tình hình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở tỉnh chúng ta, Phó thủ tướng Hồng khá coi trọng đối với việc này. Tỉnh chúng ta tương đối mà nói, là ddi đầu trong việc này, có ảnh hưởng nhất định trong cả nước. Ngoài ra, Phó thủ tướng Hồng còn điểm danh mời Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn và cậu đi cùng Chủ tịch tỉnh về thủ đô. Hai vị đều là những người đi đầu trong công tác này, Phó thủ tướng Hồng rất muốn nghe ý kiến của các vị.,
Đại Lưu nói khái quát tình hình.
Chủ tịch huyện Phạm lại được một phen trố mắt.
Người đi đầu trong công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước? Tỉnh Thanh Sơn đi đầu trong công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước trong toàn quốc?
Ở thế giới kia, điều này là không thể. Cả nước, cao trào và thí điểm chủ yếu là ở ba tỉnh vùng Đông Bắc.
Còn ở thế giới này lại hoàn toàn khác.
Phó thủ tướng hồng mới đến chính phủ nhậm chức không lâu, liền vội vã triệu kiến cán bộ tỉnh Thanh Sơn, để nắm tình hình rồi.
Bất kể kết quả tốt xấu thế nào, ít nhất là có động tĩnh rồi.
Lần này, khác hẳn so với lần yết kiến thủ trưởng ở đại nội. Lần đó chỉ được tính là triệu kiến một mình Vưu Lợi Dân, nhưng lần này thì hắn được Phó thủ tướng Hồng điểm danh.
- Ngày mai chín giờ ra sân bay?
Phạm Hồng Vũ lại hỏi một câu.
- Đúng vậy, trước 9h ra sân bay, 9h40 máy bay cất cánh…Trưởng phòng, tôi thấy hay là như thế này đi, tối nay cậu lên tỉnh, sáng ngày mai chúng ta tụ tập ở UBND tỉnh, rồi cùng ra sân bay.
Đề nghị này của Đại Lưu, đương nhiên là ổn thỏa nhất.
- Được, cứ như vậy đi.
Đại Lưu còn nói thêm: - Trưởng phòng, ngoài ra Chủ tịch tỉnh Vưu còn bảo tôi nhắc nhở cậu, đem cả bản phương án phát triển kinh tế tổng thể lên, ông ấy muốn xem một chút.
Đoàn chuyên gia Hongkong hôm qua đã rời khỏi Vân Hồ, tin tức này, Phạm Hồng Vũ đã nói với Đại Lưu, bảo Đại Lưu tiện thể báo cáo một tiếng với Chủ tịch tỉnh Vưu. Trước khi về thủ đô, Vưu Lợi Dân cố ý nhắc nhở hắn phải đem bản phương án này đi, e là không chỉ là một mình Vưu Lợi Dân muốn biết, nếu có cơ hội, có lẽ sẽ đề cập chuyện này với Phó thủ tướng Hồng.
Phó thủ tướng Hồng “tiến kinh’, là chuyện lớn của chính đàn trong nước.
Tương đối mà nói, đây không phải là lần điều chỉnh nhân sự bình thường, mà thuộc giải pháp mang tính lâm thời. Căn cứ tin tức mà Phạm Hồng Vũ nhận được, đồng chí Hồng Trực Chính là do thủ trưởng tối cao đích thân điểm danh, điều vào chính phủ điều hành công tác xây dựng kinh tế. Thủ trưởng đã từng công khai tuyên bố, bản thân mình không hiểu lắm về kiến thiết kinh tế, nhưng có người hiểu, đồng chí này chính là đồng chí Hồng Trực Chính.
Có thể nói đây là ca ngợi rất cao rồi.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Phó thủ tướng Hồng “vào Kinh” là để “vâng mệnh lúc nguy nan”, gánh trên vai trách nhiệm rất nặng nề. Ý định của thủ trưởng là thông qua động tác cải cách kinh tế của Phó thủ tướng Hồng trực tiếp đánh vỡ biện luận “họ gì” trước mắt.
Trên vấn đề lý luận, các người muốn tranh luận như thế nào thì cứ việc.
Tạm thời chưa có kết quả.
Nói cách khác, Phó thủ tướng Hồng là thuộc phái nhất định cải cách. Phạm Hồng Vũ làm “đại động tác” như vậy ở Vân Hồ, mặc dù đã dùng ngòi bút của văn nhân làm vu khí, thậm chí còn náo động đến nội san, nhưng trong mắt của Phó thủ tướng Hồng không tính là chuyện lớn. Vưu Lợi Dân đang hết sức ủng hộ cho Phạm Hồng Vũ, đương nhiên đây cũng là vì bản thân Vưu Lợi Dân, vì việc cải cách ở tỉnh Thanh Sơn.
Từ lần trước Thượng Vi Chính dẫn đội xuống địa khu Ngạn Hoa điều tra, thủ trưởng tối cao đã đích thân triệu kiến…dấu ấn đó không thể xóa nhòa được.
Nếu đã như vậy thì đành phải dũng cảm tiến lên, cố gắng làm cho ra thành tích.
Làm việc lề mề không phải là tính cách của Vưu Lợi Dân, cũng không phải là biểu hiện nên có của một chính trị gia thành thục.
Tuy nhiên, đợi sau khi thân phận của Vưu Lợi Dân lại lên cao hơn, thì “thủ pháp thao tác” sẽ xảy ra biến hóa rất nhỏ.
Bất luận là đánh cờ gì, áp dụng loại thủ pháp nào, cho tới bây giờ đều là “lợi thế” trong tay mình quyết định, không có điều gì bất biến cả.
- Được, tôi hiểu rồi.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói với Đại Lưu.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ muốn gọi điện cho Lý Thu Vũ, nói cho cô biết không cần vội đến Vân Hồ, nhưng vừa cầm điện thoại lên lại lập tức đặt xuống.
Hiểu ra lần về thủ đô này chính là việc cực kỳ quan trọng, cô bé nếu không biết nặng nhẹ mà cứ quấn lấy thì sẽ phiền to. Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn sẽ coi đồng chí Phạm Hồng Vũ như thế nào?
Nên cứ để yết kiến Phó thủ tướng xong, mọi việc hoàn tất rồi bàn việc riêng cũng không muộn.
Tiểu ma nữ này còn phải hai ngày nữa mới nghỉ học, thời gian cũng vừa đủ.
Ổn định lại tinh thần, Phạm Hồng Vũ không vội báo cáo tình hình với Lục Cửu, mà tiếp tục sửa bản báo cáo của chuyên gia Hongkong…cũng may mà báo cáo này sớm đã đóng dấu lưu trũ rồi, tiết kiệm không ít thời gian. Hơn nữa Vân Hồ cách tỉnh không quá xa, nên đêm hắn đi lên tỉnh thì vẫn kịp.
Tình hình tốt hơn so với dự liệu của Phạm Hồng Vũ, trước khi tan ca buổi chiều, cũng đã làm xong dự thảo, lại sao ra mấy bản, bỏ vào cặp công văn rồi mới gọi điện cho Lục Cửu thông báo tình hình.
Lục Cửu tự nhiên là giật mình, đố kỵ.
Có một chỗ dựa hoành tráng thật là tốt, đến lãnh đạo tầng cao cũng có thể gặp được.
Tuy nhiên mặc dù là oán thầm, nhưng trên mặt Lục Cửu không lộ ra chút nào, mỉm cười nói chúc mừng Phạm Hồng Vũ, bảo Phạm Hồng Vũ yên tâm đi thủ đô công tác, còn công tác ở huyện thì không cần phải lo.
Phạm Hồng Vũ cười đáp ứng, cũng không coi là thật.
Nên cầm chắc như thế nào, hắn tự có chừng mực.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ lại gọi điện cho Tề Chính Hồng, nói trong thời gian hắn đi công tác, thì công việc thường ngày của UBND huyện sẽ do Phó Chủ tịch huyện Tề phụ trách.
Tề Chính Hồng còn ghen tị hơn cả Lục Cửu.
Từ lúc Hoắc Hoa Long bị phê bình, ấn tượng của Tề Chính Hồng đối với Phạm Hồng Vũ bị phá vỡ đi nhiều, luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để trả đũa Phạm Hồng Vũ, hiện tại e là khó tìm được cơ hội.
Chủ tịch huyện ngày càng thành danh bên ngoài rồi, càng ngày càng lớn mạnh rồi.
Ăn cơm chiều xong, xe Nissan mang biển số 2 vội chạy thẳng về phía tỉnh thành. ----------oOo------.